← Ch.0625 | Ch.0627 → |
Trong Địa Ngục Luân Hồi, một vị Phủ phán đang kiểm tra Sinh Tử Bộ trong các tầng Lục Đạo Lâu, trong lúc bất chợt lưu ý tới họ tên của vị Phủ phán ba mắt kia chợt ảm đạm xuống, tiếp theo liền biến mất hoàn toàn khỏi Sinh Tử Bộ. Sắc mặt hắn nhất thời kịch biến, phi thân lao ra khỏi Lục Đạo Lâu, the thé kêu lớn:
- Phủ phán A Tỳ Phủ đã chết, hồn phi phách tán!
Mười tám phủ Địa Ngục ầm ầm chấn động, từng vị từng vị Phủ phán, từng gã từng gã cường giả nhao nhao xuất động, chia ra điều tra nguyên nhân cái chết của vị Phủ phán ba mắt kia.
- Cách đây không lâu Phủ phán A Tỳ Phủ đã tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên, sau đó liền không có đi ra!
Cũng không lâu lắm, quỹ tích sinh hoạt khi còn sống của vị Phủ phán ba mắt kia đã bị tra rõ. Không chỉ có vậy, thậm chí ngay cả sự tình đám người Chung Nhạc cũng bị tra ra:
- Mà trước đó, hai vị Thượng sứ Thiên Cơ, Bất Ngữ cũng đã tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên!
- Lập tức tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên, tra rõ nguyên do!
Đại quân Địa Ngục cuồn cuộn hành động. Mười bảy vị Phủ phán suất lĩnh đại quân Thần Minh tiến về phía Trấn Ngục Thâm Uyên.
- Bố trí Phong Địa Đại Trận, phong tỏa thời không thiên địa!
Mười bảy vị Phủ phán đồng thanh quát lớn. Chỉ thấy các vị tướng lĩnh Thần Minh Địa Ngục huy vũ cờ xí, mỗi một phủ đều có mấy vạn đại quân Thần Minh chạy tới A Tỳ Phủ. Tổng cộng có hơn mười vạn Thần Minh, nhao nhao bố trí trận thế.
Trong khoảnh khắc, mười tám tòa đại trận do vô số Thần Minh cấu thành đã bố thành. Trận pháp chậm rãi vận chuyển, uy năng hạo hạo đãng đãng. Các loại Đồ đằng đại đạo bay lượn, sau đó mười tám tòa đại trận tương liên với nhau, hòa làm một thể, phong ấn lối vào Trấn Ngục.
Mười tám tầng Địa Ngục hợp lực thi triển phong ấn, biến thành Đồ đằng đại đạo vô cùng trầm trọng, hoàn toàn phong tỏa Trấn Ngục Thâm Uyên.
- Chúng ta đi vào!
Mười bảy vị Phủ phán nhao nhao tiến vào Trấn Ngục Thâm Uyên.
o0o
Trong Trấn Ngục Thâm Uyên, Chung Nhạc điều chỉnh khí tức, cật lực khôi phục tu vi. Sau khi tu vi hoàn toàn khôi phục, hắn lập tức một lần nữa thôi động Tế đàn Thiên Thánh Thần Chiếu, huyết tế vị Phủ phán ba mắt kia, biến thành chất dinh dưỡng của tràng đại tế này.
Vị Phủ phán ba mắt kia chính là Phủ phán trong mười tám phủ Địa Ngục, hơn nữa còn là vị Phủ phán có thực lực mạnh nhất. Nếu không phải Chung Nhạc đã tu thành Huyền Kỳ Phá Đạo, sớm đã tích súc uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo, nghĩ muốn giết hắn cũng không dễ dàng.
- Linh hồn ta cường đại dị thường, Bệ và Ngạn nói thực lực của ta ở trong Địa Ngục tương đương với Phủ phán, ý tứ là thực lực của ta đã tiếp cận Thần Hầu. Bất quá, so với vị Phủ phán ba mắt này thì vẫn còn kém hơn không biết bao nhiêu. Huyền Kỳ Phá Đạo này có thể xưng là thần thông có uy năng cường đại nhất mà ta từng gặp qua!
Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, toàn lực thôi động Tế đàn Thiên Thánh Thần Chiếu, tế diệt vị Phủ phán ba mắt kia, trong lòng thầm nghĩ:
- Bất quá, môn thần thông này có một khuyết điểm cực lớn, đó là phát động rất chậm, thời gian tích súc uy năng lại dài, khó có thể giá ngự. Trong lúc thực chiến, rất khó dùng tới môn thần thông này, trừ phi có thể súc lực từ sớm!
So ra, uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo tuy mạnh, nhưng lại có sự hạn chế cực lớn. Chân chính có thể đề thăng thực lực chiến lực, vẫn là đại thần thông tiểu thần thông do Chung Nhạc tự nghĩ ra, cùng với đám thần thông như Long Giao Tiễn.
- Phục Hy thị, Phục Hy...
Ánh mắt lão Tạo Vật Chủ kia chớp động, xuyên qua Cấm chế ngục giam quan sát Chung Nhạc, sắc mặt âm tình bất định. Sau một hồi, hắn mới nói:
- Một tên Phục Hy... Ngươi có biết, ngươi có thể là tôn Phục Hy cuối cùng trên thế gian này hay không?
Chung Nhạc một lần nữa thôi động Huyền Kỳ Phá Đạo, luyện năng lượng do tế diệt vị Phủ phán ba mắt kia tạo thành vào trong cây trùy nhọn hai đầu kia, bình thản nói:
- Nghe nói trong Tinh vực Tử Vi còn có Phục Hy! Hơn nữa, ta đã từng gặp được một nàng nữ tử Phục Hy tộc!
- Phục Hy trong Tinh vực Tử Vi? Hắc hắc... bọn họ không xứng gọi là Phục Hy...
Lão Tạo Vật Chủ kia cười lạnh một tiếng, thản nhiên nói:
- Ta bị giam giữ trong này, ngươi giải cứu ta ra, sợ rằng sẽ khiến cho thiên hạ đại loạn. Nhưng động tĩnh do ta thoát khốn mang tới, sợ rằng còn không lớn bằng động tĩnh tạo thành khi ngươi bại lộ thân phận. Nếu thân phận ngươi bại lộ ra, hắc hắc... động tĩnh kia...
Hắn không tiếp tục nói hết, lắc đầu nói:
- Ta khai sáng ra công pháp Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh, ta nhất tự ngạo chính là nghịch hành phạt thiên, chỉ là cái mà ta nghịch chính là sự thiếu hụt về tư chất ngộ tính của ta, cho nên ta mới muốn nghịch hành phạt thiên, chỉ là một cái tỷ dụ mà thôi. Mà ngươi...
Hắn lắc lắc đầu, nói:
- Phục Hy thị nghĩ muốn tiếp tục sinh tồn, nghĩ muốn tái hiện lại huy hoàng năm xưa, đó mới thật sự là muốn nghịch hành phạt thiên! Ngươi nhất định sẽ chịu khổ, ngươi nhất định sẽ bị phán tội. Nguy hiểm mà ngươi phải đối mặt, so với ta còn lớn hơn gấp trăm lần, nhiều hơn gấp trăm lần! Thiếu niên Phục Hy thị, nếu ngươi lập tức mai danh ẩn tích, nếu ngươi tự nguyện bỏ phế nhục thân đời này, tự nguyện phế bỏ thân phận chủng tộc của ngươi, ta có thể giúp đỡ ngươi một tay, để ngươi chuyển thế đầu thai vào một chủng tộc huyết mạch tốt, có đủ các loại thiên phú, sẽ không kém hơn hiện tại chút nào!
Hắn cực kỳ tự phụ nói:
- Ta mặc dù bị trấn áp ở trong này, nhưng ở ngoại giới vẫn còn có được năng lượng cực lớn. Thậm chí có thể để cho ngươi chuyển thế vào trong một chủng tộc huyết mạch Hoàng tộc, để cho ngươi có thể dễ dàng ngóc đầu trở lại!
Chung Nhạc trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên mỉm cười hỏi:
- Tiền bối, ngươi khai sáng ra Đại Nghịch Hành Phạt Thiên Kinh, quá trình này, ngươi có vui không?
Lão Tạo Vật Chủ kia nhất thời ngẩn ngơ, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói:
- Đó là khoảng thời gian ta vui sướng nhất! Ta trời sinh căn cơ thiếu hụt, nhưng lại nghịch thiên mà đi, chiến thắng một tên lại một tên đồng tộc có tư chất, ngộ tính, nhục thân, Nguyên thần, huyết mạch, thiên phú đều vượt xa ta. Ta vượt qua từng tên lại từng tên cường địch. Mỗi lần chiến thắng được bọn họ, ta đều cảm giác được sự cường đại của ta, cảm giác được trí tuệ của ta, cảm giác được một loại sung sướng vô biên!
Chung Nhạc gật đầu, khuôn mặt giãn ra, cười nói:
- Ta cũng giống như vậy!
Lão Tạo Vật Chủ kia không khuyên nhủ hắn nữa, chỉ nói:
- Ngươi là Phục Hy, mặc dù huyết mạch của ngươi vẫn chưa hoàn toàn thức tỉnh, nhưng ngươi đúng là một Phục Hy chân chính! Ta từng nghe các tổ bối đã nói qua về Phục Hy. Tinh thần của bọn họ chính là giống như ngươi vậy. Hửm? Hiện tại mười bảy vị Phủ phán Địa Ngục đã phát hiện ra cái chết của gã Phủ phán vừa rồi, hiện tại đều đã tiến vào Trấn Ngục rồi!
*****
Chung Nhạc rốt cuộc cũng dung nhập toàn bộ năng lượng do vị Phủ phán ba mắt kia biến thành vào trong thần thông Huyền Kỳ Phá Đạo. Hắn lập tức lắc mình lóe lên, biến thành hình thái Phục Hy, thôi động uy năng của Huyền Kỳ Phá Đạo, đâm thẳng về phía ngục giam.
Phần đỉnh chóp bén nhọn nhất của Huyền Kỳ Phá Đạo hung hăng đụng thẳng lên trên ngục giam, uy năng hoàn toàn bạo phát, dùng điểm phá mặt. Đám văn lộ Đồ đằng chất chứa bên trong cây trùy nhọn kia nhất thời bạo phát. Tầng tầng lớp lớp văn lộ Đồ đằng biến thành từng tòa từng tòa trận pháp hình tròn lan tỏa ra ngoài. Từng đạo từng đạo trận pháp Đồ đằng không ngừng khuấy động.
Ngoài mặt ngục giam nhất thời hiện ra các loại Đồ đằng Cấm chế, uy lực hoàn toàn đại phóng, đấu đá nghiền ép, ngăn cản cây trùy nhọn kia phá cấm.
Hai cỗ lực lượng ầm ầm va chạm với nhau. Chỉ thấy trong cây trùy nhọn bộc phát ra từng tầng từng tầng trận pháp Đồ Đằng, không ngừng ngăn cản uy lực của phong cấm, để cho cây trùy nhọn không ngừng thâm nhập vào.
Cây trùy nhọn này dài tới mấy chục trượng, thời điểm đâm vào phong cấm hơn mười trượng đã gặp phải lực cản cực lớn. Chung Nhạc nhìn về phía Khâu Cấm Nhi. Khâu Cấm Nhi lập tức tỉnh ngộ, quát lớn một tiếng, biến thành hình thái Nữ Oa. Hai người cùng nhau thôi động Huyền Kỳ Phá Đạo. Gian ngục giam nhất thời chấn động kịch liệt, cây trùy nhọn Huyền Kỳ Phá Đạo một lần nữa tiến lên.
Ầm ầm! Ầm ầm!
Từng tràng chấn động kịch liệt không ngừng truyền tới. Ngoài mặt cây trùy nhọn bùng phát từng đạo từng đạo quang hoàn, tầng tầng ngăn cản phong cấm, cách triệt để xuyên thấu tầng phong cấm này càng lúc càng gần hơn.
Sắc mặt lão Tạo Vật Chủ kia cũng không khỏi trở nên khẩn trương, lo được lo mất. Hắn đột nhiên quát lớn, thanh âm kinh thiên động địa:
- Đám Phủ phán kia sắp tới rồi! Phá giải phong cấm, chỉ còn kém một tia!
Chung Nhạc rống giận một tiếng, vận khởi toàn bộ tu vi dung nhập vào trong Huyền Kỳ Phá Đạo.
Mà lúc này, từng vị từng vị Phủ phán đằng đằng sát khí, xuất hiện trên đường tiến vào Thâm Uyên, thân ảnh đã xuất hiện trong mắt bọn họ.
Vị Phủ phán ngàn tay mở ra bàn tay, trong lòng bàn tay xuất hiện từng mặt từng mặt Thần kính chiếu rọi. Vị Phủ phán thân sư tử thì tế khởi đại phủ, những Phủ phán còn lại cũng tế khởi các bảo vật Thần thuẫn, sợi xích, gông xiềng, cây quạt, Minh Hà, Minh Phủ, mộ bia... của mỗi người, bùng phát ra uy năng ngập trời.
Đám Phủ phán nhao nhao nhìn về phía Chung Nhạc, chỉ thấy Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi tế khởi một cây trùy nhọn, đã đâm sâu vào bên trong ngục giam, sắc mặt không khỏi kịch biến.
- Mau mau thỉnh Tang Hồn Chung, mời Ngục Hoàng!
Mười bảy vị Phủ phán nhao nhao hét lên. Các loại Thần binh Địa Ngục rợp trời ngập đất, một phát công kích thẳng về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi. Đám bảo vật tấm gương, Thần thuẫn, sợi xích, gông xiềng, cây quạt, Minh Hà, Minh Phủ, mộ bia, đại phủ... tản mát ra uy năng khiến cho người ta linh hồn chấn động.
Cùng lúc đó, cây trùy nhọn kia rốt cuộc cũng đâm xuyên qua tầng phong cấm. Pháp lực của Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi nhất thời trống rỗng, đã tiêu hao không còn một mảnh, một giọt nước cũng không còn, đã không còn bất kỳ lực lượng nào chống cự đám Thần binh Phủ phán đang phóng vọt tới kia.
Trong ngục giam, lão Tạo Vật Chủ kia bật cười ha hả, thân thể cấp tốc thu nhỏ lại, chui vào trong cây trùy nhọn, biến mất không thấy đâu nữa.
Thân ảnh hắn vừa mới biến mất, đột nhiên chỉ thấy đám bảo vật tấm gương, tấm thuẫn, sợi xích, gông xiềng, cây quạt, Minh Hà, Minh Phủ, mộ bia, đại phủ... đột nhiên đình trệ, bị định trụ lại giữa không trung.
Đương!
Một cái đại chung đột nhiên chấn động, bộc phát ra thanh âm quỷ dị khiến người ta hồn phi phách tán. Đại chung xoay tròn chuyển động, từ trên không Trấn Ngục Thâm Uyên rơi xuống, tiến vào Thâm Uyên, lướt qua các vị Phủ phán, đánh thẳng về phía Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi.
Đột nhiên, từ trong cây trùy nhọn chợt vươn ra một bàn tay, nghênh đón kiện Tang Hồn Chung kia. Tiếng chuông nhất thời tắt dần, tiếp theo đã thấy cái hồng chung này bị mạnh mẽ vỗ nát, gào thét bay thẳng lên thiên không.
- Chạy mau!
Một vị Phủ phán thét lên chói tai, đám Phủ phán còn lại nhao nhao bay ra, cật lực bỏ chạy ra ngoài.
Trong cây trùy nhọn, lão Tạo Vật Chủ kia biến thành một luồng khói xanh bay ra, chỉ còn lại nửa thân trên. Hắn bật cười ha hả, nói:
- Thoát rồi! Lão phu rốt cuộc cũng thoát rồi!
Thanh âm của hắn kinh thiên động địa, chấn cho tòa Trấn Ngục Thâm Uyên này cũng không ngừng chấn động. Đám Phủ phán đang trốn chết kia cũng bị chấn cho té trái ngã phải, oa oa thổ huyết, khí tức uể oải.
- Lão gia tử, để chúng ta đẩy ngươi ra ngoài a?
Khâu Cấm Nhi lấy ra một chiếc xe lăn gỗ, nói. Tiếng cười của lão Tạo Vật Chủ kia tắt dần, có chút kinh ngạc liếc nhìn nữ hài này một cái, sau đó yên lặng gật đầu, thân thể rơi xuống trên chiếc xe lăn, cực kỳ hiếm có lộ ra nụ cười:
- Tốt! Mau đẩy ta ra ngoài! Ta muốn nhìn một chút xem trời này đất này so với trước khi ta bị trấn áp có những thay đổi nào?
Khâu Cấm Nhi liếc nhìn Chung Nhạc một cái, hai người đẩy chiếc xe lăn gỗ đi ra ngoài Trấn Ngục Thâm Uyên.
Chung Nhạc đột nhiên hỏi:
- Tiền bối, có cần thả những Thần Minh đang bị giam giữ này ra luôn hay không? Nếu thả bọn họ ra, chúng ta sẽ có thể càng dễ dàng rời khỏi Địa Ngục hơn!
- Nếu thả đám gia hỏa này ra, toàn thể Địa Ngục sẽ bị bọn họ triệt để phá hủy, nhiễu loạn trật tự thiên địa!
Lão Tạo Vật Chủ kia lắc đầu, nói:
- Sợ rằng đám gia hỏa này sẽ giết sạch toàn bộ linh hồn trong Địa Ngục, sinh linh trong Lục Đạo Giới cũng sẽ chết ức vạn vạn! Kẻ nào thả bọn họ ra sẽ gặp phải Thiên khiển, hẳn phải chết không thể nghi ngờ. Đám gia hỏa này là một đám kẻ điên chân chính!
- Kẻ điên?
Một gian ngục giam đột nhiên vang lên thanh âm chấn động. Chung Nhạc theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một cỗ bạch cốt khổng lồ không có bất kỳ sinh cơ nào trong gian ngục giam kia đột nhiên đứng bật dậy, sau đó trên bạch cốt sinh sôi ra huyết nhục, trong nháy mắt vậy mà biến thành một gã nam tử phong thần sâu sắc, nằm sát vách gian ngục giam nhìn về phía bọn họ, cười lạnh nói:
- Hạ Lan, thả chúng ta ra nhiễu loạn thiên địa sẽ gặp phải Thiên khiển? Lẽ nào thả ngươi ra sẽ không gặp phải Thiên khiển sao? Hai tiểu gia hỏa này thả ngươi ra, cũng tất nhiên sẽ vì ngươi mà gặp phải Thiên khiển, hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Trong lòng Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cả kinh, vội vàng nhìn về phía lão Tạo Vật Chủ kia. Lão Tạo Vật Chủ lạnh lùng nói:
- Lần này ta ra khỏi Địa Ngục, sẽ không sát sinh! Thậm chí ta cũng sẽ không giết chết bất kỳ một sinh linh nào trong toàn thể Lục Đạo Giới. Cứ như vậy, bọn họ sẽ không vì ta mà gặp phải Thiên khiển. Ta có thể làm được, các ngươi có thể làm được sao?
Nam tử kia cười ha hả, ngữ khí châm chọc nói:
- Tạo Vật Chủ Hạ Lan tà ác vô biên sẽ không sát sinh sao?
Khuôn mặt hiền hòa của lão Tạo Vật Chủ chợt trở nên cực kỳ dữ tợn hung ác:
- Giết chứ! Ta đương nhiên sẽ giết! Bất quá, ta sẽ rời khỏi cái Lục Đạo Giới này, ở những địa phương khác giết chóc, giết tới long trời lở đất! Ta tuyệt sẽ không liên lụy bọn họ!
← Ch. 0625 | Ch. 0627 → |