← Ch.0647 | Ch.0649 → |
Chung Nhạc một lần ngồi này chính là sáu năm đằng đẳng. Tốn hao thời gian sáu năm đi tìm hiểu đầu đại đạo Lục Đạo Luân Hồi này, cơ hồ đã dốc cạn trí tuệ của hắn, hết thảy tinh thần của hắn đều dùng để tìm hiểu nghiên cứu.
Bất quá, đại đạo dung hợp lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi thật sự quá cao thâm, vượt qua khỏi nhận thức của hắn quá nhiều. Cho dù sáu năm qua, hắn đã có thu hoạch cực lớn, nhưng cách hoàn toàn tìm hiểu thấu triệt ra vẫn còn một đoạn khoảng cách không thể vượt qua. Đầu đại đạo này thôi diễn tới cuối cùng, là Đồ đằng đại đại Hoàng cấp, dù sao cũng là đại đạo do vị Giới Chủ Ngục Giới kia dùng trí tuệ cả đời của chính mình thôi diễn ra. Đối với hắn, có thể tìm hiểu tới mức độ này, đã xem như là vô cùng bất phàm rồi.
Đột nhiên, Chung Nhạc từ trong trạng thái ngộ đạo tỉnh lại, Quỷ hỏa trong hốc mắt âm sâm:
- Đầu Đồ đằng đại đạo này là cấp bậc Thần Hoàng, đủ để cho vị Giới Chủ kia nhảy thoát khỏi Giới này. Mặc dù ta vẫn chưa tìm hiểu thấu triệt, bất quá, sáu năm qua tìm hiểu nghiên cứu, hẳn là đủ để cho ta thoát khỏi lực lượng Luân Hồi của Giới này, thoát thân đi ra rồi a?
Đột nhiên, hắn chợt nhìn thấy con thỏ bạch cốt kia chẳng biết từ lúc nào cũng đã xuất quan, đang đứng cách hắn không xa. Tu vi thực lực con thỏ bạch cốt này cũng có sự đề thăng kinh người, đã tu luyện tới Chân Linh Cảnh, so với những Khô Lâu Luyện Khí Sĩ Cốt Giới cùng cảnh giới cũng đều mạnh hơn rất nhiều lần. Hắn đã nhận được truyền thừa của vị Giới Chủ kia, tự nhiên có ưu thế mà những Luyện Khí Sĩ Cốt Giới khác không thể sánh được.
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, đứng dậy, gọi con thỏ bạch cốt tới trước mặt, tinh thần ba động, nói:
- Ta sắp rời khỏi Giới này, sau này hẳn sẽ không trở lại nữa. Ta vẫn chưa biết ngươi tên gì?
Con thỏ bạch cốt nhảy tới trước mặt hắn, nói:
- Sinh linh của Cốt Giới chúng ta đều là không có họ, chỉ có tên. Kẻ địa vị thấp hơn ta gọi ta là Nhị gia, kẻ địa vị cao hơn ta gọi ta là Tam Xuân, nói là do ta có ba cái mép!
Chung Nhạc có chút yên lặng, mỉm cười nói:
- Cốt Hoàng tương lai làm sao có thể gọi Nhị gia, Tam Xuân? Sau khi ta đi, ngươi tất nhiên sẽ trở thành một đời Cốt Hoàng mới. Cũng không thể gọi ngươi là Nhị Hoàng, Xuân Hoàng a? Như vậy đi, ta đặt cho ngươi một cái tên, liền gọi là Tuấn Thố. Sau này, nếu ngươi trở thành Cốt Hoàng, vậy cứ xưng là Tuấn Hoàng đi!
Con thỏ bạch cốt nhất thời đại hỉ, liên tục nhảy múa, kêu lớn:
- Tuấn Thố! Tuấn Hoàng! Cái tên này thật hay! Ta liền dùng cái tên này a! Đúng rồi! Ngươi họ gì?
- Ta họ Chung!
- Vậy ta cũng lấy họ Chung!
Con thỏ bạch cốt vui tươi hớn hở, hưng phấn hồi lâu. Đột nhiên, nó có chút luyến tiếc Chung Nhạc, suy tư trong chốc lát, thử dò xét hỏi:
- Ta có thể cùng với ngươi rời khỏi không?
- Ngươi không muốn làm Cốt Hoàng sao?
Chung Nhạc kinh ngạc hỏi lại.
- Luôn luôn làm Cốt Hoàng cũng là không có hứng thú! Ta muốn ra ngoài nhìn xem một chút!
Tuấn Thố cười nói:
- Ngươi tồn tại bậc này cũng muốn rời đi, có thể thấy được bên ngoài nhất định là phi thường đặc sắc. Ta muốn ra ngoài nhìn xem một chút!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Ta không thể mang ngươi theo được! Thiên địa nơi này trói buộc linh hồn và thân thể của ngươi, ta cũng không có thủ đoạn có thể mang ngươi cùng rời khỏi. Bất quá, nếu tương lai ngươi có thể tìm hiểu thấu triệt đầu đại đạo này, vậy ngươi cũng có thể tự mình rời khỏi Giới này!
Quỷ hỏa trong mắt Tuấn Thố nhảy lên, có chút khó có thể tin nổi:
- Chỉ cần tìm hiểu đầu đại đạo này, bằng lực lượng của ta cũng có thể rời khỏi sao?
Chung Nhạc gật đầu, xoay người đi ra ngoài, mỉm cười nói:
- Nói không chừng tương lai một ngày nào đó, ngươi nhảy ra khỏi Giới này, đi ra bên ngoài, chúng ta còn có thể gặp lại nhau!
- Nhất định sẽ!
Tuấn Thố ở sau lưng hắn kêu lên.
Chung Nhạc cười ha hả, đi ra khỏi cung điện bạch cốt, bước chân khẽ động, súc địa thành thốn. Hơn vạn dặm dưới bước chân của hắn cũng chỉ là một bước, nhanh như điện chớp phóng đi.
Hắn cũng chưa từng nghĩ tới, tương lai một ngày nào đó, con thỏ bạch cốt này không ngờ thật sự đã từ trong Cốt Giới nhảy thoát ra ngoài, xuyên qua hắc động, đi tới ba ngàn Lục Đạo Giới, đã chấn kinh bốn phương, xông ra danh tiếng rất lớn, tự xưng là Chung Tuấn. Con thỏ bạch cốt này còn khai sáng ra một chủng tộc hoàn toàn mới, trở thành Hoàng của Cốt Tộc, được xưng là Tuấn Hoàng!
o0o
Cũng không lâu lắm, Chung Nhạc đã trở lại Thần Đình bạch cốt, triệu tập rất nhiều Bạch Cốt Thần và Bạch Cốt Tế Ty lớn lớn nhỏ nhỏ, cử hành một hồi đại điển thoái vị. Hắn ngồi trên Hoàng tọa, tiếp nhận sự triều bái của sinh linh Cốt Giới. Hồn hỏa trong mắt vô số Khô Lâu Luyện Khí Sĩ bay ra, giống như từng đốm từng đốm hỏa diễm bay về phía hắn.
Trong lòng Chung Nhạc không ngờ lại dâng lên một loại tâm tình không nỡ rời đi. Sinh sống trong Cốt Giới nhiều năm như vậy, trong mắt hắn, những khô lâu bạch cốt hình dung đáng sợ này vậy mà cũng sinh ra một chút đáng yêu, khiến cho hắn không nhịn được sinh ra cảm tình đối với nơi này.
- May mà ta không có nhục thân, bằng không sẽ rơi lệ trước mặt bọn họ rồi...
Chung Nhạc xua tan tâm tình u sầu, từ trên Hoàng tọa đứng dậy, cởi xuống chiếc áo choàng đỏ thắm sau lưng, thả xuống cây quyền trượng ngọc cốt trong tay. Hai kiện bảo vật này mặc dù là Thần binh Hoàng cấp, nhưng hắn lại không có một tia lưu luyến. Hai kiện Thần binh này là biểu tượng của Cốt Hoàng. Nếu hắn đã thoái vị, không còn là Cốt Hoàng, dù cho uy năng của hai kiện bảo vật này kinh người tới mức nào, trân quý bậc nào, hắn cũng sẽ không lấy đi.
*****
- Đi thôi! Đi thôi! Tới không mang gì tới, đi không mang gì đi!
Chung Nhạc vung tay lên, thân hình phiêu nhiên rời đi.
- Chung Cốt Hoàng!
Vô số sinh linh Cốt Giới dùng tinh thần hò hét, hội tụ thành một đạo tinh thần hồng lưu, chấn cho kinh thiên động địa. Từng tôn từng tôn Bạch Cốt Thần nhao nhao bay lên, đuổi theo sau hắn. Nhưng chỉ thấy thân hình Chung Nhạc càng lúc càng xa, làm sao cũng không cách nào đuổi kịp, cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của bọn họ.
o0o
Chung Nhạc một lần nữa đi tới dưới địa phương thiên liệt, ngẩng đầu nhìn lên. Khe nứt trên thiên không kia sớm đã biến mất không thấy đâu nữa. Đạo hồng kiều Thần quang kia cũng giống như chưa từng bao giờ xuất hiện qua.
Chung Nhạc cất bước bay lên, sau đầu hiện ra Lục Đạo Luân Hồi, Thần Nhân Bàn Cổ tọa trấn trong đó. Lục Đạo Luân Hồi chuyển động, lực lượng Huyết Mạch, lực lượng Ngũ Hành, lực lượng Vạn Tượng, lực lượng Thiên Địa Thần, lực lượng Âm Dương và Đạo lực, sáu loại lực lượng không ngừng chuyển hóa lẫn nhau, dung hợp lẫn nhau. Đây cũng là lực lượng Lục Đạo, lực lượng sáu loại Đạo.
Sau đó lực lượng Lục Đạo dung hợp, thống nhất ở trong Bí cảnh Đạo Nhất, biến thành một loại đại đạo, hình thành văn lộ Đồ đằng mỹ lệ, chất chứa ngàn vạn biến hóa, nội tàng ảo diệu của Lục Đạo. Mà cỗ lực lượng đại đạo này lại bất cứ lúc nào cũng có thể diễn biến thành lực lượng Lục Đạo, thậm chí lực lượng Huyết Mạch.
Bất luận thần thông gì trong thiên hạ cũng có thể phân giải thành Đạo lực, lực lượng Âm Dương, lực lượng thiên địa, Thần lực, lực lượng Vạn Tượng, lực lượng Ngũ Hành và lực lượng Huyết Mạch. Ví dụ như thần thông do quan tưởng đám Đồ đằng Long, Phượng hình thành ra, chính là lực lượng Vạn Tượng. Nhật nguyệt biến hóa là lực lượng Âm Dương, Thiên Địa Tá Pháp là lực lượng thiên địa, Nguyên thần là Thần lực, thần thông Ngũ Hành là lực lượng Ngũ Hành, huyết mạch Phục Hy thức tỉnh thể hiện ra Thần Nhãn Thần Tâm là lực lượng Huyết Mạch. Mà Đồ đằng đại đạo do Thần Minh luyện ra chính là Đạo lực. Bất luận thần thông gì đều chạy không thoát sáu loại lực lượng này. Bất quá, lực lượng trong cơ thể Luyện Khí Sĩ hỗn tạp, có nhiều loại lực lượng, rất khó tập trung lại toàn bộ lực lượng.
Mà đầu đại đạo Lục Đạo Luân Hồi do Chung Nhạc luyện ra này, chính là khiến cho toàn bộ lực lượng trở nên thống nhất. Ví dụ nếu hắn muốn thi triển ra Âm Dương nhị khí, sẽ có thể biến hết thảy những lực lượng khác thành lực lượng Âm Dương, khiến cho uy năng của Âm Dương nhị khí đạt được sự đề thăng trước giờ chưa từng có. Nếu hắn muốn thi triển thần thông Ngũ Hành, toàn bộ năm loại lực lượng còn lại cũng có thể biến thành lực lượng Ngũ Hành, uy năng của thần thông Ngũ Hành tự nhiên tăng vọt. Đây cũng là sự cường đại của lực lượng Lục Đạo và lực lượng Luân Hồi.
Trong đó, lực lượng Huyết Mạch chính là loại lực lượng khó diễn biến nhất trong toàn bộ lực lượng Lục Đạo. Mà loại lực lượng này cũng là nguồn suối để Lục Đạo Luân Hồi điều khiển sinh tử và chuyển thế của chúng sinh. Chưởng khống được loại lực lượng này, chính là tiền vốn để hắn tìm về nhục thân của kiếp trước.
Hắn không cho rằng nhục thân của chính mình đã tử vong, hẳn là đã bị lực lượng Luân Hồi ẩn tàng đi, hoặc là lực lượng Luân Hồi đã chuyển biến nhục thân hắn thành lực lượng Lục Đạo mà hắn không thể phát giác, không thể cảm ứng, cho nên hắn mới không tìm được nhục thân của kiếp trước. Chỉ cần hắn chưởng khống được đại đạo Lục Đạo Luân Hồi, sẽ có thể tìm về nhục thân của kiếp trước.
Với tu vi cảnh giới hiện tại của hắn, nghĩ muốn hoàn toàn luyện thành một loại Đồ đằng đại đạo vẫn là mười phần khó khăn. Đầu Đồ đằng đại đạo này của Chung Nhạc vẫn còn chưa mười phần hoàn mỹ.
Chung Nhạc tinh tế cảm ứng, rốt cuộc cũng bắt được một tia ba động dị thường. Trong lòng hắn không khỏi đại hỉ. Thân thể hắn đột nhiên trở nên khi thì mơ hồ khi thì rõ ràng. Nhục thân của kiếp trước bỗng nhiên xuất hiện, ngay sau đó lại biến thành khô lâu. Sau đó nhục thân lại tái hiện, nhưng rất nhanh đã lại biến thành khô lâu. Ba động liên miên bất định, trong nháy mắt đã liên tục chuyển biến trăm ngàn lần.
- Ta vẫn chưa thể hoàn toàn tìm hiểu thấu đại đạo Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho nhục thân bất ổn, không thể hoàn toàn thoát khỏi thân khô lâu, trở lại như trước đây!
Chung Nhạc thầm than một tiếng. Thần Nhân Bàn Cổ sau đầu thôi động đạo Đồ đằng đại đạo còn chưa trọn vẹn kia bay về phía thiên ngoại.
Chung Nhạc rút đao, Nguyên Từ Thần Đao mang theo lực lượng Thái Dương Thần Đao, đao mang bùng phát vạn trượng, cắt ra thương khung. Chung Nhạc phóng người nhảy một cái, nhảy ra thiên ngoại.
Trường đao phá không, phóng người nhảy ra, mạng ta do ta, không do trời!
o0o
Trong tòa cung điện cổ xưa kia, thác nước vẫn như cũ tuôn chảy. Sau thác nước chính là lối vào của Cốt Giới. Nếu có thể đả thông cửa ải này, sẽ có thể tiến vào Cốt Giới.
Một ngày này, lại có bốn gã Luyện Khí Sĩ liên thủ xông vào nơi này. Bốn người ai nấy cũng đều mình đầy thương tích, chia nhau ngồi xuống tĩnh dưỡng, đợi sau khi thương thế khỏi hẳn mới đứng dậy, liếc nhìn về phía đối phương.
- Pháp Chủ, lần này nhờ có ngươi mang theo đám Luyện Khí Sĩ kia, một đường huyết tế bọn họ, mới có thể xông vào nơi này!
Ánh mắt một nàng mỹ phụ chớp động, mỉm cười nói. Gã thiếu niên được xưng là Pháp Chủ kia lạnh nhạt nói:
- Vị tồn tại Thượng Cổ mở ra nơi này kia đã lưu lại phong cấm, trong đó đã dựng dục ra Hung linh. Trong phong cấm có Hung linh, hoặc là mạnh mẽ xông qua, hoặc là tiến hành huyết tế, để cho nó ăn no, mới có thể bình an đi qua. Tế phẩm chúng ta chuẩn bị vẫn là ít một chút, lúc này mới bị thương ở cửa ải cuối cùng!
Một gã Luyện Khí Sĩ khác nhìn về phía thác nước, thấp giọng nói:
- Nghe nói trong Giới này có một tôn Huyết Cốt Tà Thần. Đám cường giả Kiếm Chủ, Thư Chủ đều chết ở trong đó. Chúng ta nhất định phải đi vào sao?
Pháp Chủ cười lạnh một tiếng, nói:
- Đám người Kiếm Chủ tính là cái gì? Một đám ngu xuẩn, chỉ biết dùng mãnh lực mà thôi! Cách đây không lâu ta có kỳ ngộ, tiến vào một cái Hạ giới, khổ tu mười năm đằng đẳng, thực lực sớm đã siêu việt bọn họ, chưa chắc đã thua kém tôn Huyết Cốt Tà Thần kia. Hơn nữa, ta đoán chừng tôn Huyết Cốt Tà Thần này chắc cũng là một loại Hung linh. Cho dù không địch lại, chúng ta cũng có thể ung dung rời đi, hắn lại không ra được! Hoặc là, chúng ta dâng lên huyết tế, cũng có thể đảm bảo bình an!
Mỹ phụ kia và hai gã Luyện Khí Sĩ còn lại liếc nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:
- Dâng lên huyết tế? Lần này sẽ tế diệt người nào trong chúng ta đây?
Pháp Chủ đang muốn tiến vào Cốt Giới trong thác nước, đột nhiên chỉ thấy thác nước đang chảy xiết chợt yên tĩnh trở lại. Thủy lưu dưới thác nước chợt nhô lên một khuôn mặt khổng lồ, dữ tợn hung ác, tựa hồ là khuôn mặt khô lâu. Sau đó, thác nước chấn động kịch liệt, một bộ khô lâu ngọc cốt từ trong thác nước đi ra.
Thần tình đám người Pháp Chủ dại ra. Chỉ thấy bộ khô lâu kia làm ra bộ dáng vui mừng, từng ngụm từng ngụm hấp khí, lồng ngực lại khắp nơi lọt gió. Bộ khô lâu giơ thẳng hai cánh tay lên trời cười lớn, tựa hồ vô cùng khoái chí. Mà trong lòng đám người Pháp Chủ lại là một mảnh lạnh lẽo:
- Huyết Cốt Tà Thần từ trong Hạ giới chạy ra ngoài...
Pháp Chủ đột nhiên trầm giọng nói:
- Mọi người không nên kinh hoảng! Hắn chưa chắc đã là Huyết Cốt Tà Thần! Nghe nói Huyết Cốt Tà Thần là một bộ khô lâu huyết sắc...
Soạt!
Một đạo đao quang chém xuống, cái đầu Pháp Chủ bay lên, bộ khô lâu kia thu đao. Ba gã Luyện Khí Sĩ còn lại hét lên một tiếng, xoay người hốt hoảng chạy ra khỏi cung điện, tiếng thét chói tai vang lên không dứt:
- Tai nạn rồi! Tai nạn rồi! Huyết Cốt Tà Thần chạy ra khỏi Hạ giới rồi!
← Ch. 0647 | Ch. 0649 → |