← Ch.0713 | Ch.0715 → |
Cư Ẩn, Dư Bá Xuyên mấy người nghe thế, chí khí được cổ vũ mạnh mẽ, cười ha hả:
- Nói hay lắm! Nhìn chúng có vẻ rất yếu ớt, rất dễ ức hiếp!
Chung Nhạc nói câu đó không phải để cổ vũ chí khí cho họ mà là nói thực lòng. Trong mắt hắn những luyện khí sĩ này thật sự yếu hơn không ít.
Thực lực của hắn vốn đã không kém, dù không phải nhất nhì trong số luyện khí sĩ ở các giới nhưng cũng có thể được liệt vào hạng cao, giờ lại trải qua sự tẩy lễ của đông đảo Giới Đế khiến thực lực tu vi của hắn tăng mạnh, nhìn lại luyện khí sĩ các giới thì có cảm giác phần lớn bọn họ cũng chỉ vậy mà thôi.
Đông đảo các luyện khí sĩ đều nhìn lại, khi thấy đó là Chung Nhạc thì không khỏi đại nộ. Họ đều là tinh anh trong tinh anh, thiên tài trong thiên tài được lựa chọn từ các Lục Đạo Giới, ai cũng có truyền thừa đáng sợ, trải nghiệm của họ đều có thể viết thành sách, có thể gọi là truyền kỳ!
Họ đã trải qua sự tẩy lễ thép và đầy máu mới tới được bước này, cũng đã trải qua không biết bao nhiêu cơ ngộ, có biết bao cơ duyên, nhưng giờ lại bị luyện khí sĩ của Lục Đạo Giới xếp hạng bét coi thường, nói họ yếu ớt dễ ức hiếp!
Nếu bị luyện khí sĩ của Ba La Lục Đạo Giới coi thường đã đành, dù sao Ba La Lục Đạo Giới cũng có căn cơ hùng hậu, truyền thừa kinh người, thực lực cường đại, là đệ nhất Lục Đạo Giới thực chất!
Lần này tham gia đại tỉ thí còn có Ba Đích đế tử của Ba La Giới Đế, thực lực nổi trội, được đích thân Ba La Giới Đế dạy dỗ, truyền thụ công pháp thần thông, đồng thời Ba Đích đế tử còn từng tới Tử Vi Tinh Vực, có được truyền thừa của Đế Quân.
Nếu bị Ba Đích đế tử coi thường thì họ chẳng có gì để nói, nhưng giờ họ lại bị luyện khí sĩ của Lục Đạo Giới xếp hạng bét khinh thường, mà kẻ nói ra lại còn là nhân tộc, đúng là quá đáng phẫn nộ!
Nhân tộc có địa vị thế nào chứ?
Trong tất cả Lục Đạo Giới, địa vị của nhân tộc là thấp kém nhất, giờ lại có một nhân tộc nói họ rất dễ ức hiếp, đây chính là quá coi thường huyết mạch cao đẳng bọn họ rồi!
- Lục Đạo Giới xếp hạng bét trong ba nghìn Lục Đạo Giới, lại còn là nhân tộc mà dám nói năng ngông cuồng như vậy!
Một vị luyện khí sĩ hừ lạnh.
Một nam tử trẻ thản nhiên nói:
- Nhân tộc ngươi khẩu khí lớn thật, không biết người xếp thứ mấy trong số các luyện khí sĩ của Uy Thần Lục Đạo Giới? Tới từ giới nào?
Chung Nhạc thành thực nói:
- Ta xuất thân Ngục Giới, Ngục Giới xếp hạng sáu trong Lục Đạo Giới, thứ hạng của ta thì ta không biết.
Xung quanh cười ồ, một luyện khí sĩ cười đến ngã ngửa ra thở không nổi, chỉ hắn nói:
- Luyện khí sĩ của Ngục Giới, lại còn là nhân tộc, hơn nữa còn là từ Uy Thần Lục Đạo Giới xếp hạng cuối cùng, vậy mà hắn nói chúng ta rất yếu, rất dễ ức hiếp!
Chung Nhạc đợi họ cười xong, nghiêm túc nói:
- Các vị, ta không coi thường các vị, ta chỉ nói cảm giác thật sự của mình, đúng là mọi người quá yếu, quá dễ ức hiếp.
Những luyện khí sĩ kia vừa ngừng cười, nghe thế lập tức nộ hỏa xung thiên.
- Ta nói thật mà.
Chung Nhạc vẻ có lỗi nói:
- Ta không có ý nhằm vào các vị, chỉ nói một sự thực mà thôi.
Luyện khí sĩ các giới phát điên, vô số tiếng phẫn nộ truyền tới, không biết bao nhiêu ánh mắt đầy nộ hỏa nhìn Chung Nhạc:
- Nhân tộc, ngươi câm mồm!
- Ngươi đúng là mồm mép sắc bén, không biết thủ đoạn trong tỉ thí có lợi hại vậy không?
Một vị luyện khí sĩ hằm hè nói.
Chung Nhạc cười:
- Mọi người quả nhiên không ý thức được mình rất yếu.
Có luyện khí sĩ không nhịn được, định thi triển thần thông dạy hắn một bài học. Chung Nhạc nhắm mắt, khí thế bùng phát, các luyện khí sĩ lập tức cảm thấy mọi cảnh tượng trước mắt đều biến mất, bỗng như nhìn thấy thân ảnh của hắn trở nên vô cùng hùng vĩ, giống như một vị Ma Vương đỉnh thiên lập địa, hai mắt nhắm lại, lục đạo sau đầu xoay chuyển, còn bản thân bọn họ thì trở nên vô cùng nhỏ bé.
Một bên là sự cường đại khiến người ta tuyệt vọng, một bên là sự nhỏ bé khiến người ta tuyệt vọng!
Các luyện khí sĩ bỗng toát mồ hôi lạnh, không dám động đậy, chỉ cứng đờ đứng đó. Họ cảm nhận được sát ý và đao ý khủng bố đang ập tới, chỉ cần động một cái là khiến họ lộ sơ hở, bị sát ý và đao ý xâm nhập!
Đao ý và sát ý của Chung Nhạc biến thành một vị Ma Vương khủng bố, đã lạc ấn trong thức hải, trong tâm linh họ, khiến họ phải gánh áp lực vô tận!
Hàng nghìn luyện khí sĩ bị cố định tại chỗ không động đậy được, không ai nói gì được, cảnh tượng vô cùng quỷ dị.
- Giờ các ngươi đã ý thức được rồi chứ?
Tiếng của Chung Nhạc truyền vào trong đầu họ, giống như tiếng sấm rền.
Không ai phản bác, lúc này họ đã bị sát khí và đao ý của Chung Nhạc chấn nhiếp, cảm thấy chỉ cần động một chút là sẽ bị kích sát, cho dù muốn phản bác thì cũng lực bất tòng tâm.
Đột nhiên sát ý và đao ý tan đi, mọi người thở phào, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, ngẩng lên thì thấy Chung Nhạc và mấy người Cư Ẩn quay người bỏ đi.
- Thật đáng sợ...
Một vị nữ tử mồ hôi trán túa ra, giọng nghèn nghẹn.
Hàng nghìn luyện khí sĩ này trong tâm bỗng có bóng đen, bóng đen tựa Ma Vương của Chung Nhạc bao phủ lấy họ, khiến họ chỉ cần nghĩ tới Chung Nhạc là liền có cảm giác không thể chống chọi!
Chung Nhạc không hề động đao nhưng tâm linh họ lại đã bị thương!
Đương nhiên, nếu thật sự động thủ thì hắn cũng không thể là đối thủ của hàng nghìn luyện khí sĩ này. Hàng nghìn luyện khí sĩ cùng xông lên, đừng nói là hắn, cho dù là Thiên Thần chân chính cũng bị đánh chết.
Nhưng nhãn giới và căn cơ của hắn thật sự hơn những luyện khí sĩ này quá nhiều. Các Giới Đế truyền đạo truyền công giúp nhãn giới của hắn đã vượt qua phạm trù luyện khí sĩ, thậm chí có thể nói còn cao hơn nhãn giới của Thần Hoàng vài phần.
Căn cơ của hắn cũng rất thâm hậu, căn cơ thâm hậu giúp kiến giải và lĩnh ngộ về đạo của hắn cũng hơn hẳn người cùng cấp.
Có nhãn giới và căn cơ như vậy, cho dù thực lực có kém một chút thì cũng có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ.
Huống hồ thực lực của Chung Nhạc đã vượt xa họ, không phải chỉ cách biệt một chút!
Mấy người Cư Ẩn vô cùng kinh ngạc, vào khoảnh khắc Chung Nhạc nhắm mắt vừa rồi, tuy sát khí và đao ý không nhằm vào họ nhưng họ cũng cảm thấy một loại khí phách không thể địch lại. Rõ ràng Chung Nhạc đứng bên cạnh họ nhưng họ chẳng nhìn ra bất cứ sơ hở, nhược điểm nào!
Đặc biệt là Cư Ẩn, hắn vốn nghĩ mình kém nhất thì cũng phải ngang hàng với Chung Nhạc, thậm chí chưa biết chừng còn hơn một bậc. Nhưng giờ thực lực của Chung Nhạc tăng vọt như vậy, hắn chẳng còn chút tự tin nào nữa.
- Chung huynh rốt cuộc đã gặp được cơ ngộ gì, sao đột nhiên thực lực lại tăng tới trình độ này?
Dư Bá Xuyên, Thạch Âm Cơ mấy người thầm khâm phục:
- Hắn quả nhiên là cái họa, tâm linh của những kẻ kia bị hắn công phá, xuất hiện sơ hở, sự tự tin, tín niệm bị hủy hoại, chiến đấu chắc chắn sẽ thua!
Nơi đến lần này của họ là Diễn Võ Đường của Thiên Đình. Diễn Võ Đường là nơi Ba La Giới Đế sát hạch Thần Ma đại quân. Vì số luyện khí sĩ tham gia đại tỉ thí lần này quá đông, chỉ còn thiếu mười người nữa là tới con số ba vạn, buộc phải có một nơi rộng rãi.
- Đao ý mạnh! Thần thông hay!
Mấy người Chung Nhạc định bước vào Diễn Võ Đường thì đột nhiên một giọng nói vọng tới, một nam tử trẻ tuổi tiến về phía họ đầy hùng dũng.
Nam tử này quét mắt nhìn mọi người rồi dừng lại ở Chung Nhạc, thản nhiên nói:
- Chỉ là quá độc ác, các hạ phá hoại tín niệm của họ khiến tâm linh của họ có sơ hở, khi tỉ thí, một chút sơ hở cũng sẽ khiến họ thất bại, thậm chí là chết. Ngươi làm vậy không sợ đắc tội chư vị Giới Đế hay sao?
Chung Nhạc nhíu mày, Cư Ẩn cười khảy:
- Vừa rồi là họ chế nhạo bọn ta tới từ Uy Thần Lục Đạo Giới trước, lại chủ động ra tay với Nhạc Hầu. Nhạc Hầu cũng không đáp trả, tại sao các hạ lại trách tội lên đầu Nhạc Hầu?
Nam tử kia nhìn hắn một cái, mỉm cười:
- Chỉ chế nhạo một hai câu là phá hoại tín niệm của họ. Ra tay quá tàn độc. Ngươi cãi lại ta, có phải ta cũng nên phá hoại tín niệm của ngươi không?
Khí thế của hắn bùng nổ, Cư Ẩn biến sắc, trước mắt không còn gì ngoài Lục Đại Luân Hồi. Trong Lục Đại Luân Hồi, nam tử đó bước về hắn, thân hình ngày một lớn vô cùng khủng bố!
Cư Ẩn gầm lên phẫn nộ, khí thế bùng nổ, thôi thúc Lục Đại Luân Hồi của bản thân, nhưng nam tử kia vẫn to lớn như vậy, hắn không thể phá chiến ý của kẻ đó.
- Không thể chống lại!
Cư Ẩn trán toát mồ hôi lạnh, định dùng toàn lực thi triển tuyệt học tổ truyền, cố hết sức phá vỡ áp lực của đối phương. Đúng lúc này thì nghe tiếng đao lanh lảnh vang lên. Dị tượng và chiến ý của nam tử trẻ tuổi kia lập tức bị phá vỡ, thân hình to lớn biến mất.
Cư Ẩn thở ra hơi đục, bước lui một bước, sắc mặt ngưng trọng.
- Không tồi!
Nam tử kia nhìn hắn, rồi ánh mắt nhìn sang vỏ đao trong tay Chung Nhạc, vừa rồi chính là Chung Nhạc búng tay, đao bật ra một tấc, âm thanh chấn vỡ khí thế và chiến ý của hắn.
- Vừa rồi ngươi phá vỡ đạo tâm của sư đệ của ta, ta cũng muốn phá đạo tâm của ngươi, nhưng thực lực của ngươi không tồi, ngang ngửa với ta, ta muốn thắng ngươi rất khó. Vì thế ta muốn phá đạo tâm của chín vị sư huynh sư tỷ bên cạnh ngươi.
Nam tử trẻ tuổi kia cười hỏi:
- Không biết ngươi có làm được không?
- Ngươi sẽ chết.
Chung Nhạc ngữ khí bình thản:
- Ngươi động thủ là sẽ chết.
Nam tử kia cười khẽ:
- Ngông cuồng thật, ta tới từ đệ nhất Lục Đạo Giới, tên Chiêm Thiên Minh, xếp thứ hai trong các luyện khí sĩ ở đệ nhất Lục Đạo Giới, chỉ xếp sau Ba Đích đế tử.
Chung Nhạc vẫn bình thản như vậy, nói:
- Ngươi động thủ là sẽ chết.
Nam tử đó ánh mắt lay động, đột nhiên khẽ cười một tiếng, quay người đi về Diễn Võ Đường, lắc đầu nói:
- Nghiêm túc vậy làm gì? Liều mạng với ngươi được chẳng bằng mất, nhỡ bị thương thì không phải sẽ ảnh hưởng xếp hạng của ta trong đại tỉ thí hay sao? Ta không ngu như vậy...
Hắn đột nhiên quay người, thần thông khủng bố bạo phát, tấn công Thạch Âm Cơ, Cư Ẩn mấy người họ!
Đao quang lóe lên, Chung Nhạc và thân ảnh của hắn lao vào nhau, rung chuyển kinh động toàn bộ luyện khí sĩ trong Diễn Võ Đường. Tất cả đều nhìn ra, thấy cơn lốc mà hai người tạo ra càn quét bốn phương tám hướng, một đám mây hình nấm bay lên, cao tới mấy trăm dặm.
Chung Nhạc khóe miệng rỉ máu, cắm hai đao ra sau lưng, còn nam tử kia quay người lại, cười:
- Ngươi trúng kế rồi...
Thân thể hắn lảo đảo, mi tâm xuất hiện một đường kẻ máu, thi thể đổ ập ra đất.
Chung Nhạc nhíu mày, thở ra một hơi. Mấy người Cư Ẩn vội chạy lại, Chung Nhạc nói nhỏ:
- Ta trúng kế rồi, có lẽ không thể cùng các vị tham gia tỉ thí rồi. Mọi người cẩn thận!
Mấy người Cư Ẩn, Dư Bá Xuyên kinh ngạc không thôi, hỏi han nhưng Chung Nhạc chỉ lắc đầu không nói.
Đúng lúc này, Ba La Giới Đế mỉm cười, vỗ tay, một vị thần quan tiến lại, Ba La Giới Đế dặn dò:
- Ngươi tới Địa Ngục, dặn Phủ Phán đối đãi tốt với nguyên thần của Triêm Thiên Minh, cho hắn đầu thai vào huyết mạch của ta, kiếp sau làm đế tử.
← Ch. 0713 | Ch. 0715 → |