Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0739

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0739: Phát tài rồi
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Ngọn lửa nhỏ phẫn nộ không để đâu cho hết, cốt lõi của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính không biết bị kẻ nào phá vỡ, gương và Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế bị chém thành hai nửa, thực lực này thực sự đáng sợ, lẽ nào Chung Nhạc lại làm được?

Mà Kính Linh luyện hắn ba năm, đột nhiên nổ tung chết, hiển nhiên là vì cốt lõi của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính vỡ, Kính Linh cũng tiêu tan theo.

Cốt lõi vỡ tan, uy năng Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tổn hại nghiêm trọng, cộng với Kính Linh chết, có thể nói chắc chắn uy năng của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính sẽ giảm mạnh, phẩm cấp cũng từ đế cấp thần binh rơi xuống còn đế quân cấp.

- Tân Hỏa, ta chính là tên khốn mà ngươi nói,

Chung Nhạc nói lại mọi chuyện một lần, Tân Hỏa trố mắt há mồm nhìn hắn hồi lâu không nói gì. Chung Nhạc gãi đầu:

- Sao vậy?

Tân Hỏa định thần, lắc đầu nói:

- Ba mươi tỷ năm, thời gian này là quá lâu, cho dù là ta chắc cũng tiêu biến rồi, không ngờ ngươi lại kiên trì được.

Hắn sững người, hắn ngủ vùi bảy mươi ba vạn năm, vốn đã nghĩ vậy là đủ cổ xưa rồi, không ngờ Chung Nhạc lại trải qua tới ba mươi tỷ năm trong tấm gương kia.

Ba mươi tỷ năm, làm thế nào mà hắn vượt qua được?

Chung Nhạc cười:

- Mỗi kiếp ta sống nhiều nhất ba nghìn tuổi, có lúc ngắn hơn, chỉ hơn trăm tuổi. Trong đại điện có tâm đắc mà ta tham ngộ rồi để lại dưới mặt đất và vách tường, vì thế thời gian tiêu tốn sau đó ngắn hơn rất nhiều. Nhưng mỗi kiếp ta đều có thể tham ngộ ra cái mới, tòa đại điện kia đã bị các loại tâm đắc của ta in đầy rồi, thậm chí trên không trung cũng có ghi chép do đồ đằng văn biến thành.

Tân Hỏa là một ngọn lửa, không thể nào rơi lệ, nhưng lúc này lại xúc động muốn khóc.

Lâu nhất ba nghìn năm, ngắn nhất trăm năm, trong ba mươi tỷ năm này Chung Nhạc rốt cuộc đã luân hồi bao nhiều lần, hắn đã bao nhiêu lần cô độc đứng trước trung tâm Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, đứng trước Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế, nghiên cứu sự tinh diệu của nó, để lại từng câu từng chữ tâm đắc của mình, đồng thời thay đổi những chỗ hắn của kiếp trước đã tham ngộ sai.

Rốt cuộc hắn đã trải qua sự cô độc của bao nhiêu kiếp, Tân Hỏa nghĩ thôi đã thấy khủng khiếp rồi.

Việc khủng khiếp nhất trên thế gian chính là hết lần này đến lần khác trải qua cùng một sự việc, tạo nên một vòng tuần hoàn, mãi mãi không thể thoát ra.

Chung Nhạc ở trong vòng tuần hoàn đó, nhưng hắn đã tìm ra sơ hở của Luân Hồi Kính, nắm được một tia hy vọng, hết kiếp này tới kiếp khác cố gắng phá vỡ nó, cuối cùng không biết hắn đã vung đao lên chém bao nhiêu lần, chém vỡ bao nhiêu Tiên Thiên đại đạo của Thiên Nguyên Thiên Đế, đánh tan cốt lõi của Luân Hồi Kính.

Hắn không chỉ cứu bản thân mà còn cứu cả Tân Hỏa.

- Nhạc tiểu tử, ngươi đúng là trâu bò, ngang tàng từ tận xương tủy.

Tân Hỏa nghiêm túc nói.

Chung Nhạc ngỡ ngàng, lấy thanh Tiên Thiên thần đao hình thành từ chuôi kiếm Thiên Đế ra, nói:

- Tân Hỏa ngươi nhìn xem, ta chính là dùng thanh đao này chém vỡ Luân Hồi Kính. Cổ quái một điều là, Tiên Thiên chi khí tạo nên lưỡi đao không phải do ta luyện thành, ta cũng không biết nó từ đâu tới.

Tiên Thiên chi khí cũng là pháp lực, hắn chưa từng luyện luồng pháp lực này.

Đạo Tiên Thiên chi khí đó lúc này vẫn rất cường đại, hơn xa những đạo Tiên Thiên chi khí mà hắn tu luyện.

Tân Hỏa quan sát tỉ mỉ thanh Tiên Thiên thần đao này, nghĩ ngợi rồi nói:

- Trong đạo Tiên Thiên chi khí này chứa sự ảo diệu long lân Phục Hy thần tộc, có thể chiếu rọi mọi thứ, với cảnh giới hiện tại của ngươi thì không thể luyện được Tiên Thiên chi khí tầng thứ này. Hơn nữa ngươi cũng chưa thức tỉnh Tiên Thiên long lân. Đây là đạo khí, tầng thứ cực cao. Hậu Thổ nương nương xóa bỏ Tiên Thiên chi thân trước kia, bỏ một thân Tiên Thiên thần huyết, ngưng luyện Thuần Đạo chi thân, thành tựu Đạo Thần, tu vi của người chính là "đạo". Có lẽ cũng tương tự như đạo Tiên Thiên chi khí trong tay ngươi.

Chung Nhạc sững người, kêu lên:

- Sao ta luyện được đạo khí này?

- Đương nhiên không phải do ngươi luyện thành. Có lẽ là Tiên Thiên đạo khí còn lại trong chuôi kiếm Thiên Đế. Có lẽ nó đã có linh tính, chọn ngươi làm chủ, dựa vào thân thể và tu vi của ngươi lấy lại tự thân. Còn đạo Tiên Thiên đạo khí này tại sao tự nhiên lại lớn mạnh...

Tân Hỏa suy nghĩ, nói:

- Phục Hy khai Lục Đạo, Hậu Thổ lập Luân Hồi, chỉ có Phục Hy Thiên Đế đời cuối cùng mới luyện thành được Tiên Thiên đạo khí như Hậu Thổ nương nương. Lẽ nào khi đi qua Thiên Hoàng Đế Đạo, ý chí bất khuất của Phục Hy Thiên Đế cảm ứng được tình cảnh nguy hiểm của ngươi, tặng cho ngươi Tiên Thiên đạo khí trong trời đất? Hoặc là chuôi kiếm biết ngươi gặp nguy hiểm, chủ động hấp thụ Tiên Thiên đạo khí còn lại ở đó?

Chung Nhạc cũng không rõ lý do, hỏi:

- Tân Hỏa, cốt lõi của Luân Hồi Kính bị ta chém vỡ rồi có thể sửa lại không?

- Không dễ vậy đâu.

Tân Hỏa lắc đầu:

- Có lẽ cho vô số sinh linh cúng bài Luân Hồi Kính, đợi mấy vạn năm chắc sẽ tự hồi phục, lại sinh ra Kính Linh. Chỉ là, trong mấy vạn năm thì uy lực cũng không còn khủng bố như vậy nữa. Có lẽ có thể thế này, ta thay thế Kính Linh, làm linh của Luân Hồi Kính, có thể điều khiển món bảo vật này.

- Ngươi làm Kính Linh, có thể cho ta rời khỏi tấm gương này?

Chung Nhạc vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ.

- Đương nhiên rồi, không có việc gì mà Tân Hỏa lão gia đây không làm được!

Ngọn lửa nhỏ đắc ý, bay về hướng phế tích, thấy tấm gương và Lục Đại Luân Hồi mà Chung Nhạc chém vẫn sừng sững ở đó. Ở giữa chỗ gương gãy đôi, có đồ đằng văn sống như tia điện nối liền, hiển nhiên món bảo vật này có công dụng thần quỷ khó lượng, có thể tự hồi phục.

Nhưng ba mươi tỉ năm nay Chung Nhạc đều chém vào sơ hở của nó, vốn dĩ ở đó có Tiên Thiên chi khí của Đế Quân bù đắp vào sơ hở đó, đạo Tiên Thiên chi khí đó bị chém nát, sơ hở của Luân Hồi Kính cũng vì thế càng lớn hơn.

- Nhạc tiểu tử, giao hết những gì ngươi tham ngộ được trong ba mươi tỷ năm qua cho ta, rồi cho ta mượn pháp lực để ta sửa chữa lại Lục Đại Luân Hồi và Luân Hồi Kính!

Chung Nhạc nghe vậy, lập tức truyền hết tham ngộ cho hắn, đồng thời mở rộng tinh thần cho hắn lấy pháp lực.

Tân Hỏa nghiên cứu rất lâu mới động thủ, dùng pháp lực của Chung Nhạc biến ra đồ đằng văn, nối liền lại Lục Đạo và Luân Hồi Kính.

Gương vỡ lại lành, mặt đất chấn động, vô số những tảng đá lớn, những miếng gạch lớn từ dưới đất bay lên, tự động xếp thành một tòa đại điện hoàn chỉnh.

*****

Phía xa gạch gói bay lượn, đình đài lầu trụ va đập trên không trung, rồi tạo thành những dãy hành lang dài, đáp xuống đất, biến thành một cái mê cung hàng trăm tỷ dặm.

Chung Nhạc nhìn đến há hốc mồm, mê cung đã giam cầm hắn ba mươi tỷ năm, khó khăn lắm hắn mới phá vỡ được, giờ lại phục nguyên!

Tân Hỏa làm lại theo cách đó, sửa chữa Lục Đại Luân Hồi của Thiên Nguyên Thiên Đế bằng cách tương tự. Ngọn lửa nhỏ bay trong tấm gương được Lục Đại Luân Hồi bao quanh, nói:

- Nhạc tiểu tử, tu vi của ngươi còn quá yếu, ta cùng lắm chỉ duy trì được một khắc, sau một khắc thì ta không thể nữa đâu.

- Có rời khỏi đây được không?

Chung Nhạc vô cùng căng thẳng hỏi.

- Đương nhiên rồi.

Tân Hỏa tràn đầy tự tin:

- Nha đầu Kính Linh cũng có thể điều khiển bảo vật này, Tân Hỏa lão gia ta đương nhiên cũng có thể. Ngươi đợi chút, ta điều động năng lượng trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Thiên Nguyên Luân Hồi Kính hoàn chỉnh là một tảng đại lục khổng lồ, chứa trong đó không gian vô tận và cơ duyên mà Thiên Nguyên Thiên Đế để lại, linh sơn thánh địa nhiều không đếm xuể.

Tân Hỏa lúc này tạm thời làm Kính Linh, lập tức điều động linh sơn thánh địa, vô số chùm sáng bắn lên trời hội tụ lại một điểm biến thành một tấm gương lớn chiếu lên trời.

Cột thần quang lớn đến vài trăm dặm, vô cùng kinh người!

Chung Nhạc nhìn mà tim đập thình thịch. Trong thần quang chứa sự ảo diệu đại đạo của Thiên Nguyên Thiên Đế, uy lực có lẽ luyện khí sĩ như hắn còn chưa tới gần tấm gương đã bị bốc hơi rồi!

- Ủa, hình như bên ngoài có thứ gì đó ngăn cản chúng ta ra ngoài...

Tân Hỏa ngạc nhiên.

Ngay khoảnh khắc chùm sáng chiếu lên trời, trên bầu trời đột nhiên có một tờ giấy vàng xuất hiện, trên đó hiện lên đồ đằng văn, uỳnh một tiếng, tờ giấy càng ngày càng lớn, giống như một tấm chiếu phủ đầy trời, phong ấn thiên địa trong tấm gương.

Trên trời bỗng chốc xuất hiện vô số đồ đằng văn, giống như kim long kim xà bay lượn chi chít, tiếng xẹt xẹt của sấm chớp vang lên không ngớt.

Đồ đằng phong ấn va với kính quang, thiên địa rung chuyển dữ dội, ánh sáng bắn tung tóe.

- Hình như là công pháp của Ba La Giới Đế, có phần giống với Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công, nhưng cũng có điểm không giống.

Chung Nhạc nhìn, không khỏi cảm thán. Đồ đằng văn phủ đầy bầu trời là cấp Tạo Vật Chủ, thoát thai từ Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công. Hắn cũng tu luyện Tiên Thiên Thánh Tế Huyền Công nên mới luyện thành Tiên Thiên chi khí, đương nhiên không hề xa lạ với nó.

- Ba La Giới Đế là cái gì?

Tân Hỏa phấn khích, nói:

- Nhạc tiểu tử, ta muốn dùng toàn bộ tinh thần lực của ngươi, điều động nhiều năng lượn trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính hơn!

Chung Nhạc cho hắn tùy ý dùng tinh thần, toàn bộ linh sơn thánh địa trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, thậm chí cả linh hải đều được Tân Hỏa điều động, thần quang hội tụ, Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tỏa sáng, uỳnh một tiếng khiến toàn bộ đồ đằng văn trên bầu trời bốc hơi sạch sẽ!

Tờ giấy vàng kia biến về nguyên hình, rồi bốc cháy thành tro bụi.

- Đi thôi!

Một luồng năng lượng bọc lấy Chung Nhạc đưa ra khỏi Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Thân hình Chung Nhạc đột nhiên khựng lại, khi mở mắt thì thấy hắn đã ở ngoài gương, còn Thiên Nguyên Luân Hồi Kính khoảng dăm ba trượng bay bên cạnh hắn, còn có một tờ giấy đã cháy chỉ còn một góc dán trên gương.

Hắn cảm thấy tinh thần lực khô kiệt, có phần hoa mày chóng mặt, vội lấy một cây thần dược từ trong nguyên thần bí cảnh ra dùng.

Tân Hỏa bay ra khỏi gương, tới vai hắn, cười:

- Thần dược trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính nhiều vô kể, ngươi đợi lát ta lấy cho vài cây.

Hắn tâm niệm khẽ động, quả nhiên có vài cây thần dược bay ra rơi vào tay Chung Nhạc, có lẽ là linh dược hàng vạn tuổi, dược tính rất nặng.

Chung Nhạc dùng thần dược, lúc này mới tốt hơn một chút.

- Đây là...

Hắn nhìn quanh, sắc mặt không khỏi biến đổi, kêu lên:

- Đây là?

Trước mặt hắn là rất nhiều các món thần binh khổng lồ lơ lửng, có cái lớn như tinh cầu, có cái dài như dòng sông, có cái sáng như mặt trời, có cái là thần binh, thần thánh phi phàm, có cái là ma thần binh tỏa ra ma khí xung thiên.

Ở phía xa, hắn còn thấy Thiên Đình Vũ Lộ không biết được ai chất lại thành một quả cầu nước lớn bằng cả một tinh cầu, lơ lửng bay quanh một vầng mặt trời.

Còn vầng mặt trời đó là Thuần Dương Ma Hỏa thuần túy, lửa cháy rừng rực!

- Trời ơi, đây là đâu?

Tân Hỏa cũng nhìn đến há hốc mồm. Hắn đang nhìn một cái cửa sừng sững chọc trời, vô cùng cổ xưa, lẩm bẩm:

- Cánh cửa này giống như Thiên An Môn trên Thiên Đình ở thời thượng cổ...

Chung Nhạc và Tân Hỏa nhìn nhau, đồng thanh kêu lên:

- Phát tài rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)