← Ch.0765 | Ch.0767 → |
Hắn là tồn tại đã mở ra Huyết Mạch Luân, thọ mệnh của linh hồn tương đương với thọ mệnh của nhục thân, thân tử tức đạo tiêu, nhục thân đã chết, linh hồn cũng sẽ tiêu vong.
Chỉ có trước khi chết linh hồn phi thăng, tiến vào Hư Không Giới, mới có thể mượn Hư Không Giới bảo toàn linh hồn. Nếu lại có cuồn cuộn không ngừng tế tự, linh hồn sẽ có thể vĩnh viễn bảo tồn.
Nhưng Nông Hoàng vì muốn gặp mặt Chung Nhạc một lần, tuyển chọn sau khi chết linh hồn lưu lại, nói hết những sự tình chính mình biết được cho hắn, giao phó những sự nghiệp chính mình chưa hoàn thành lại cho hắn, giao những chuyện mà chính mình không dám nghĩ, không dám làm lại cho hắn đi làm.
Cả người Chung Nhạc ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn linh hồn vị lão giả miệng cười nghênh tiếp bọn họ này. Chỉ vì gặp mặt hắn một lần, có cần phải liều mạng kết cục hồn phi phách tán hay không?
Hắn có thể nhìn ra được, linh hồn của Nông Hoàng đã bắt đầu tiêu tán. Loại tiêu tán này là không thể nghịch chuyển, không thể tẩm bổ. Linh hồn chết đi, vậy thì thật là chết rồi.
Hư Không Giới ít nhất còn có thể bảo toàn được linh hồn hắn. Nơi đó không có thời gian trôi qua, mặc dù linh hồn cũng sẽ héo rũ suy kiệt, nhưng tốc độ chậm rãi hơn rất nhiều, chỉ cần có đầy đủ tế tự sẽ có thể trì hoãn lại không biết bao nhiêu vạn năm.
- Ngươi rốt cuộc đã tới...
Linh hồn Nông Hoàng mỉm cười, nói:
- Đi theo ta! Bên ngoài nhãn tuyến rất nhiều!
Chung Nhạc và Khương Y Kỳ đi theo linh hồn vị lão giả này tiến vào trong Nhân Hoàng Điện. Linh hồn Nông Hoàng đứng trước quan tài của chính mình, thần tình kích động, thấp giọng nói:
- Phục Hy! Ta vốn cho rằng cả đời này cũng không thể nhìn thấy được Phục Hy, không ngờ rốt cuộc cũng gặp được! Ta có rất nhiều chuyện muốn nói với ngươi, có rất nhiều chuyện muốn nói cho ngươi biết. Đáng tiếc! Ta sinh ra quá sớm! Nếu có thể chậm lại mấy vạn năm, cho dù là mấy trăm năm thôi, có lẽ đã không phải là cục diện như bây giờ rồi...
- Là ta sinh ra quá muộn!
Chung Nhạc nghiêm nghị nói:
- Không thể tại thời kỳ Nông Hoàng toàn thịnh tới gặp ngươi!
- Cũng không tính là quá muộn! Hiện tại ta có thể nhìn thấy ngươi liền không tính là quá muộn!
Cặp mắt linh hồn Nông Hoàng ba động Thần quang, kích động vạn phần nói:
- Ở thời đại này, mỗi một người có can đảm trở thành Phục Hy đều là tồn tại vĩ đại. Ta không dám, Y Kỳ cũng không dám. Ta thậm chí cũng không dám để cho Hiên Viên trở thành Phục Hy. Nhưng ngươi dám, ngươi đã làm được! Chuyện ngươi cần làm so với những chuyện ta đã làm còn lớn hơn rất nhiều lần. Áp lực của ngươi cũng lớn hơn áp lực của ta rất nhiều lần. Ta để cho Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão thông tri ngươi, bảo ngươi không cần tới đây, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác vẫn tới đây, lúc này mới không thẹn cái tên Phục Hy!
Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Hắn cố ý tới đây, cũng không phải là muốn mưu đồ chuyện gì, chỉ vì bản thân đã đáp ứng sẽ tới gặp hắn mà thôi.
Linh hồn Nông Hoàng mỉm cười, nói:
- Chúng ta đợi chính là Phục Hy như vậy! Ta không thể sống lại trợ giúp ngươi, thời gian linh hồn ta lưu lại cũng không còn nhiều nữa. Tại trước khi linh hồn ta tiêu tán, ta sẽ nói cho ngươi mấy sự tình quan trọng! Y Kỳ, ngươi hãy tránh đi một chút!
Khương Y Kỳ thoáng ngẩn người. Linh hồn Nông Hoàng nói:
- Ngươi là Nhân Hoàng đời tiếp theo, ngươi chỉ phụ trách Nhân Tộc, không cần nghe bí mật của Phục Hy thị. Nghe xong đối với ngươi trái lại chỉ có hại không có lợi!
Khương Y Kỳ khom người lui ra. Hắn cũng không đi ra khỏi Nhân Hoàng Điện, mà là đi tĩnh thất bên trong điện.
Nông Hoàng đã chết, những kẻ giám thị nơi này nhất định là có thêm rất nhiều. Nếu hắn đi ra, liền sẽ bị người ta nhìn thấy, từ đó sinh ra hoài nghi, vì sao linh hồn Nông Hoàng lưu lại vì Chung Nhạc mà không phải là hắn. Nếu là như vậy, Chung Nhạc sẽ có thêm rất nhiều nguy hiểm và thăm dò.
- Chuyện đầu tiên!
Linh hồn Nông Hoàng đang tiêu tán, nhưng vẫn như cũ trầm giọng nói:
- Công pháp các đời Phục Hy Thiên Đế đều đã bị phá giải rồi!
Thân thể Chung Nhạc đại chấn, thất thanh nói:
- Làm sao có thể? Công pháp các đời Phục Hy Thiên Đế tinh thâm tới mức nào, làm sao có thể bị phá giải được?
Trong Thức hải của hắn, Tân Hỏa cũng suýt chút nữa nhảy ra ngoài, không ngừng kêu lên:
- Không có khả năng! Thiên Đế là tồn tại bậc gì? Các đời Phục Hy Thiên Đế đều là tồn tại cường đại nhất ở thời đại đó, công pháp của bọn họ làm sao có thể bị phá giải được?
- Công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế toàn bộ đều bị phá giải. Tất cả các thần thông, cũng không một môn nào may mắn thoát khỏi!
Linh hồn Nông Hoàng tiếp tục nói:
- Kể cả thiên phú thần thông, văn lộ Đồ đằng trời sinh, ba đại Thần Nhãn, Thần Tâm, Thần cốt, Tiên Thiên Long Lân, đuôi rắn, thần khí... của Phục Hy thị, hết thảy đều bị phá giải. Nếu ngươi không thể nhảy ra khỏi phạm trù công pháp của các đời tiên hiền Phục Hy thị, ta khuyên ngươi tốt nhất là thay hình đổi dạng, không cần lại làm Phục Hy nữa!
Rung động trong lòng Chung Nhạc vẫn còn chưa tan. Công pháp và thiên phú chủng tộc của Phục Hy thị vậy mà cũng đã bị phá, lực trùng kích cực mạnh mang tới cho hắn có thể tưởng tượng.
Đã từng là Thần Tộc cường đại nhất của một cái thời đại, một cái Kỷ nguyên, trí tuệ tích lũy suốt gần trăm vạn năm, cứ như vậy đã không còn chút tác dụng nào.
Cặp mày Tân Hỏa cũng nhíu chặt, liên tục lắc đầu:
- Không có khả năng! Không có khả năng! Cho dù là bọn họ có thể phá giải công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế từ Hy Hạo Đế về sau, cũng không có khả năng phá giải được công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế trước thời Hy Hạo Đế. Bởi vì những công pháp đó đều đang ở chỗ này của ta. Phục Hy hậu thế ai cũng không biết, bọn họ tự nhiên cũng sẽ không có khả năng phá giải...
Linh hồn Nông Hoàng cũng không chú ý tới đốm lửa nhỏ trong Thức hải Chung Nhạc. Hắn đã chết, chỉ còn lại có linh hồn, không có bao nhiêu tu vi pháp lực, mà Chung Nhạc đã thành Thần, tu vi thực lực tăng nhiều, trở nên càng cường đại hơn. Cho dù là Tạo Vật Chủ bình thường cũng đừng hòng nhìn thấu được hắn.
- Thật sự đã hoàn toàn bị phá giải!
Nông Hoàng bi thương nói:
- Nhân Tộc trong Vũ trụ Cổ lão là hậu đại Phục Hy thị năm xưa lưu vong. Thời điểm Phục Hy vẫn chưa hoàn toàn diệt tuyệt, trong Vũ trụ Cổ lão còn từng sinh ra mấy tôn Phục Hy kinh tài tuyệt diễm. Bọn họ đã từng nỗ lực làm ra những hành vi kinh thiên cái thế, đáng tiếc không ngoại lệ đều bị bại vong. Hết thảy mọi thứ của Phục Hy Thần Tộc, phảng phất như đều đã bị nhìn thấu!
- Chẳng lẽ là vị tồn tại Thượng Cổ kia đã chuyển thế vào Phục Hy thị, đánh cắp công pháp của các đời Phục Hy Thần Tộc, nghiên cứu phá giải, thậm chí còn nghiên cứu ra biện pháp khắc chế thiên phú chủng tộc của Phục Hy thị?
Chung Nhạc tâm loạn như ma:
- Không có khả năng! Không có khả năng! Dù sao trước đây Tân Hỏa ngủ say, công pháp của các đời Phục Hy Thiên Đế đều đã thất truyền, bọn họ hẳn là không biết những môn công pháp này, làm sao có thể bị phá giải? Ngoại trừ Tân Hỏa, bọn họ từ nơi nào lấy được công pháp của đám Thiên Đế Hạo Dịch, Sư Dịch chứ?
- Chuyện thứ hai!
*****
Nông Hoàng trầm giọng nói:
- Trong Tinh vực Tử Vi còn có một vài tồn tại khoác trên người túi da Phục Hy, đối với Phục Hy và Nhân Tộc chính là vô cùng hung tàn. Ngươi nhất định phải coi chừng! Bọn họ có huyết mạch tương đồng với ngươi, nhưng hạ thủ tàn nhẫn nhất với ngươi cũng chính là bọn họ!
Chung Nhạc trầm mặc. Hạ thủ tàn nhẫn nhất đối với tộc nhân chính mình, tất nhiên là những kẻ phản bội trong đám tộc nhân. Những kẻ phản bội còn tàn nhẫn hơn xa những địch nhân chân chính, thậm chí còn tàn nhẫn hơn gấp trăm lần.
- Chuyện thứ ba!
Linh hồn Nông Hoàng dần dần ảm đạm, tiếp tục nói:
- Kẻ phong ấn Thần huyết Phục Hy, diệt tuyệt Phục Hy, có khả năng chỉ là tồn tại trước đài. Sau lưng vô cùng có khả năng còn có tồn tại càng mạnh mẽ hơn. Chuyện thứ tư...
Hắn gia tăng ngữ tốc, hiển nhiên là cảm giác được thời gian không đủ, thanh âm trước trước sau sau không ngừng vang lên:
- Phục Hy năm xưa lưu vong tới trong Vũ trụ Cổ lão, đã mang đi một kiện vũ khí đáng sợ. Trải qua tế tự triều bái lâu dài tới tám vạn năm, sớm đã thành thục. Kiện vũ khí kia đã bị thức tỉnh, sớm đã xuất thế!
- Chuyện thứ năm, ta đã lưu lại cho ngươi rất nhiều thế lực, tương lai sẽ có thể tới giúp đỡ ngươi!
- Chuyện thứ sáu, ta là con tin, cho nên bị giam lỏng ở chỗ này! Nhưng sau lưng ta cũng có những tồn tại cường đại chống đỡ. Tương lai, những tồn tại này có lẽ sẽ trợ giúp ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi có tiền vốn để bọn họ trợ giúp...
- ...
Hắn một chuyện lại một chuyện nhanh chóng nói ra, cuối cùng linh hồn càng lúc càng mờ nhạt, rốt cuộc sắp sửa hồn phi phách tán.
- Phục Hy, ta giao phó Nhân Tộc lại cho ngươi a! Một chuyện cuối cùng, nhất định phải sống sót! Có sống sót mới có hy vọng!
Cuối cùng, hồn phách hắn triệt để tan rã. Một đời nhân kiệt, một đời thiên kiêu, tồn tại vĩ đại nhất của Nhân Tộc, cứ như vậy biến thành hồn quy thiên địa, trở thành vị Nhân Hoàng có một không hai.
Chung Nhạc đứng trước linh quan, giơ tay khép lại nắp quan tài. Hắn dùng hết toàn bộ khí lực, há miệng rống lớn:
- Nông Hoàng đã mất! Tiễn đưa Nông Hoàng một đoạn đường cuối cùng!
Hắn đứng trước quan tài khom người lễ bái, triều bái vị lão giả đáng kính này.
Ngoài điện, rất nhiều đệ tử Nông Hoàng nhao nhao quỳ xuống, hướng về phía Nhân Hoàng Điện quỳ bái. Toàn thể Thánh địa không nghe được bất luận thanh âm gì.
Khương Y Kỳ thất tha thất thểu chạy ra khỏi tĩnh thất, bước chân càng lúc càng chậm, cuối cùng quỳ rạp trước bộ linh quan kia.
- Cung tiễn sư huynh!
Vị trưởng giả này rơi lệ khóc rống.
o0o
Nông Hoàng đã qua đời!
Ngày Nông Hoàng hạ táng, Thánh địa Nhân Tộc có thêm rất nhiều sứ giả ngoại tộc tới phúng viếng, nhưng ý đồ chân chính là muốn nhìn xem Nông Hoàng có phải đã chết thật hay không.
Lại có sứ giả Thiên Đế chạy tới, tuyên đọc ý chỉ của Thiên Đế, truy phong Nông Hoàng làm Trung Dũng Công, lộ ra ý tứ châm chọc.
- Nông Hoàng nhắm mắt xuôi tay, rất đáng mừng a!
Đột nhiên, trong đám tân khách chợt có một gã Thần Minh Nhân Tộc đứng dậy, mỉm cười nói:
- Thế gian có không biết bao nhiêu tồn tại muốn có được một cái chết tử tế cũng đều không thể, mà hắn lại bình yên vô sự chết đi, đây là một chuyện tốt a!
Đám đệ tử Nông Hoàng nhất thời giận tím mặt, nhìn về phía người này. Chỉ thấy người này lại là một vị Lãnh tụ Nhân Tộc của Tinh vực Tử Vi.
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nhìn về phía Khương Y Kỳ.
Khương Y Kỳ cũng đùng đùng nổi giận. Bất quá, trên mặt cũng không có biểu hiện ra ngoài, truyền âm nói:
- Là đệ tử của Tiên Thiên Đế Quân, tên là Thích Đinh!
- Nhân Hoàng dù sao cũng là Hoàng của Nhân Tộc chúng ta, mặc kệ nói thế nào, mặc kệ công tội của hắn như thế nào, ta cũng hẳn nên cúng bái một chút!
Gã Thần Nhân Thích Đinh kia tiến lên phía trước, hướng về phía quan tài Nông Hoàng lễ bái một cái. Khương Y Kỳ giận tím mặt, đột nhiên đứng ra chắn trước linh quan. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, một cỗ thần thông vô hình phóng thẳng tới, đánh thẳng lên trên người Khương Y Kỳ, chấn cho khóe miệng vị lão giả này tươm máu, lùi mấy bước về phía sau, suýt chút nữa đã đụng vào linh quan.
Khương Y Kỳ nuốt xuống ngụm máu tươi đã xông lên cổ họng, cả giận nói:
- Thích Đinh, ngươi thật lớn mật, nghĩ muốn đánh nát di thể Nông Hoàng sao?
Thích Đinh cười lạnh một tiếng, đứng thẳng người lên, nói:
- Ta không tin hắn đã chết, cho nên muốn dọa hắn một chút thôi. Y Kỳ sư huynh khẩn trương như vậy làm gì?
Lúc này Chung Nhạc mới biết gã Thủ lĩnh Nhân Tộc này không ngờ lại dự định âm thầm thi triển thần thông, muốn đánh nát thi thể Nông Hoàng trong quan, để xem Nông Hoàng có phải thật sự đã chết hay không.
- Có một vài người đã quỳ xuống, còn không bằng chó!
Trong lòng hắn cực kỳ phẫn nộ.
Rất nhiều đệ tử Nông Hoàng đi tới, nâng lên linh quan, cẩn thận đưa vị lão giả đã vì Nhân Tộc mà cống hiến tâm huyết cả đời này vào trong Chư Thiên của Nhân Tộc.
Trong Chư Thiên của Nhân Tộc, vô số Nhân Tộc định cư, sinh sôi nảy nở. Nơi này đối với Nhân Tộc của Tinh vực Tử Vi chính là mảnh Tịnh Thổ duy nhất, sẽ không bị ngoại tộc nô dịch ức hiếp, sẽ không bị xem thành lương thực, xem thành gia súc.
Vị lão giả này mở ra tòa Chư Thiên này, đã che chở bọn họ, mở ra dân trí, truyền thụ phương pháp tu luyện, trồng trọt ngũ cốc. Hiện tại lão giả này đi rồi, vĩnh viễn đi rồi.
Trước Thần tượng Nông Hoàng, hương khói vô cùng cường thịnh. Mọi người trong Chư Thiên tế tự hắn, triều bái hắn. Chỉ là hắn đã hồn phi phách tán, loại tế tự triều bái này chỉ là một loại ký thác tâm hồn mà thôi.
Nông Hoàng cũng không có khả năng lại hiển linh hiển thánh, một lần nữa xuất hiện trong phiến thiên địa này rồi.
Hắn trồng trọt ngũ cốc, nuôi sống không biết bao nhiêu người, dùng Nông thành Hoàng, cần cần khổ khổ, dạy cho Nhân Tộc cày cấy, cho nên được xưng là Nông Hoàng.
← Ch. 0765 | Ch. 0767 → |