← Ch.0815 | Ch.0817 → |
Phía trên Thiên Hà, đột nhiên thời quang chi lực tràn ra, một chùm sáng từ sâu thẳm trong hư không bắn ra, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên hiện ra, rơi xuống về phía Thiên Hà.
Hai người bị dòng chảy tạo thành từ các vì sao hút lại, bất cứ một dòng quang lưu nào đều cực kỳ nguy hiểm, nếu rơi vào Thiên Hà, cho dù là Thần Hoàng cũng không thể thoát ra được.
Âm Phiền Huyên vội vàng buông Chung Nhạc ra, tế lên một món thần binh. Sau đó thần binh bị vòng xoáy đáng sợ trong Thiên Hà nuốt chửng, nghiền nát.
Âm Phiền Huyên chau mày, họ từ quá khứ trở về hiện tại nhưng không có thứ gì bảo vệ như con thuyền, rơi vào Thiên Hà chắc chắn là chết.
Bất cứ thần thông nào của nàng khi vừa thi triển ra đều bị dòng ám lưu trong Thiên Hà nghiền nát, không thể nâng họ lên được.
Âm Phiền Huyên trán túa mồ hôi lạnh, vừa tế lên một món bảo vật Thần Hầu thì thấy nó rơi vào Thiên Hà thậm chí không chống chọi nổi với một con sóng nhỏ, bị đập tan tành.
Đây là Thiên Hà, nước dưới sông là tinh lưu, cát dưới sông là mảnh vụn vỡ ra từ các ngôi sao, cho dù chỉ một dao động nhỏ thì với họ cũng là đả kích mang tính hủy diệt.
- Lần này nguy rồi, bảo vật quá mạnh ta cũng không dùng được, thứ duy nhất có thể bảo vệ chúng ta là Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh. Nếu có thể tham ngộ sâu sắc, có được chân truyền thì có thể truyền tống liên tục, rời khỏi Thiên Hà này.
Âm Phiền Huyên thất vọng:
- Nhưng ta chỉ mới được truyền thụ, không thể thi triển được...
Hai người sắp rơi xuống Thiên Hà, Chung Nhạc đột nhiên thò bàn tay khẽ ấn lên mặt của Thiên Hà. Một tấm gương sáng hiện lên trong lòng bàn tay hắn, càng ngày càng to ra, nổi lên mặt nước đưa họ đi, không để họ bị Thiên Hà nuốt chửng.
Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.
Tấm Thiên Nguyên Luân Hồi Kính này là bảo vật do Thiên Nguyên Thiên Đế luyện chế, tuy chưa luyện thành hòa toàn nhưng dư sức chống chọi với Thiên Hà.
Hai ngươi chìm vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, Âm Phiền Huyên nhìn quanh, không khỏi kêu lên kinh ngạc. Tấm gương này giống như một tấm gương không chút tì vết nhưng bên trong lại có không gian, thiên địa khác, thậm chí vô cùng rộng lớn. Thần sơn trùng điệp, sông suối biển lớn bao la.
Âm Phiền Huyên tính toán một lúc, với thực lực hiện tại của họ thì chắc không thể điều khiển nổi tấm thần kính khổng lồ này.
Tấm thần kính này đúng là một tiểu chư thiên!
- Nếu chúng ta không thể điều khiển được nó thì không phải sẽ mãi mãi phiêu bạt trong Thiên Hà hay sao?
Nàng sầu não nghĩ.
Điều khiến nàng kinh ngạc là trong vùng thiên địa này lại có sinh linh, có tới hàng vạn thần ma.
- Lão gia!
Sư Bất Dịch biến thành sư tử chín đầu đáp xuống, cúi người hành lễ. Rồi hắn nhìn Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên, lộ sự kinh ngạc. Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên vẫn mặc áo đỏ, trước ngực còn có bông hoa lớn, rõ ràng là trang phục bái đường thành thân.
- Phu nhân!
Sư Bất Dịch hiểu ý, vội vàng nói với Âm Phiền Huyên.
Âm Phiền Huyên đỏ mặt, vội nói:
- Ta và hắn bái đường thành thân nhưng không phải phu nhân của hắn, ngươi đừng có hiểu lầm!
Sư Bất Dịch càng thêm ngạc nhiên, khó hiểu. Lúc này Lục Đạo Lão Nhân dẫn theo Hồ Tam Ông bay tới, cúi người:
- Chung lão gia, Chung phu nhân!
- Chung lão gia? Chung phu nhân?
Âm Phiền Huyên chớp chớp mắt, khó hiểu nói:
- Không phải nên gọi là Dịch lão gia, Dịch phu nhân sao... Phì phì! Tuy ta thành thân với hắn rồi nhưng ta không phải phu nhân của hắn!
- Lẽ nào là thiếp thất?
Hồ Tam Ông ngạc nhiên:
- Chung lão gia lấy chính phòng từ bao giờ? Sao bọn ta không biết?
Ba người nhìn nhau đều không hiểu.
Âm Phiền Huyên thầm phẫn nộ, nhìn Chung Nhạc:
- Ngươi còn có chính thê? Sao ngươi không nói?
Hàng vạn đạo thần quang bắn tới, đáp xuống biến thành vạn thần ma, ai cũng hiên ngang cao lớn, tất cả cúi người:
- Tham kiến Chung lão gia, tham kiến Chung phu nhân!
Âm Phiền Huyên ngượng đỏ mặt, định giải thích nhưng rồi phẩy tay:
- Đứng hết lên đi. Lão gia các ngươi dọc đường vất vả, đang rất mệt, không có tâm trí để ý chuyện gì khác. Các ngươi lui đi!
Các thần ma đứng dậy, đồng thanh:
- Đa tạ phu nhân!
Âm Phiền Huyên đành nghĩ:
- Kệ họ vậy. Ta mặt áo tân nương, đúng là giống vừa thành thân...
Mọi người đều tản đi, Sư Bất Dịch, Lục Đạo Lão Nhân đưa Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên tới một tòa thần điện. Chung Nhạc ngồi xuống rồi bảo họ đi.
Âm Phiền Huyên nhìn Chung Nhạc, nghĩ một lúc muốn hỏi tại sao các thần ma gọi hắn là Chung lão gia, nhưng lại cảm thấy không nên làm phiền hắn, thế ra cũng ra khỏi thần điện để lại Chung Nhạc ở đó.
- Hắn là Phục Hy, ta có thể cảm nhận được hắn là Phục Hy, không phải Tiên Thiên Thần chuyển thế. Nếu là Tiên Thiên Thần chuyển thế thì hắn không thể nào lại có tình cảm sâu đậm với tộc trưởng tộc trưởng Phục Hy thị như vậy.
Âm Phiền Huyên thở dài, nghĩ:
- Phụ thân, người gả con cho một Phục Hy rồi...
*****
- Chuyện hôn sự này là cha ta thực hiện, nếu cha biết cô gia là một Phục Hy thì chắc chắn sẽ từ bỏ hôn sự này. Như vậy thì ta và hắn sẽ không còn liên quan gì nữa, ta cũng tự do... Có nên cho cha biết chuyện này không? Nếu cho cha biết, chắc chắn cha sẽ không giấu được việc này, sẽ nói ra ngoài, như vậy thì không phải sẽ biến Dịch tiên sinh thành kẻ bất nghĩa hay sao?
Nàng có phần phiền não, rõ ràng nàng không muốn hôn sự này, rõ ràng nàng chỉ hận không thể tách khỏi Chung Nhạc, tại sao giờ biết cách có thể chia tay với hắn thì nàng lại có chút không nỡ?
- Đúng rồi, dù sao ta cũng là nữ tử, từ lâu đã bị tiêm nhiễm quan niệm xuất giá tòng phu, ta và hắn từng bái đường, từng động phòng, trong lòng ta đã coi mình là thê tử của hắn, chứ không phải ta động lòng với hắn. Chắc chắn là như vậy! Ta chỉ cần thẳng thắn đối mặt với suy nghĩ nội tâm, gạt bỏ những suy nghĩ khiến mình mu muội, như vậy ta có thể nhìn thẳng bản thân, làm theo quyết định của con tim.
Âm Phiền Huyên mỉm cười, dù sao nàng cũng là nữ tử mạnh nhất trong các thần minh, dù sao cũng là Thánh Linh Thể, các loại suy nghĩ đều che đi bản tâm của nàng.
Nàng gạt bỏ mọi suy nghĩ quấy nhiễu nội tâm, nhìn thấy bản tâm, đột nhiên chấn động, lòng trở nên hỗn loạn:
- Không đúng, đây không phải bản tâm của ta! Đúng rồi, là ta thấy hắn gặp khó khăn nên kích phát bản năng làm mẹ của nữ tử. Không liên quan đến việc đó. Ta chỉ cần thấy mặt đáng ghét của hắn, thấy điểm hắn không bằng ta là bản năng làm mẹ đó sẽ tiêu tan.
Trong thần điện, Chung Nhạc ngồi một lúc lâu, cuối cùng ánh mắt đã khôi phục thần thánh, đi ra khỏi thần điện, vừa hay thấy Âm Phiền Huyên phát tác, hỏi:
- Ngươi sao vậy?
- Không sao!
Âm Phiền Huyên thấy hắn thì càng hoảng loạn, vội đứng dậy, quan sát hắn, nhíu mày nói:
- Sao ngươi vẫn mặc áo tân lang? Mau cởi ra, khiến thần ma dưới trướng của ngươi hiểu nhầm hết rồi!
Chung Nhạc gật đầu, cởi bỏ trang phục trên người, Âm Phiền Huyên cũng cởi bỏ, muốn hủy đi nhưng nghĩ nghĩ lại thần sai quỷ khiến cất vào trong nguyên thần bí cảnh.
- Ta định đi tham ngộ Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà hắn truyền thụ, Phiền Huyên, có muốn cùng đi với ta không?
Chung Nhạc hỏi.
Âm Phiền Huyên gật đầu:
- Ngươi có chỗ nào không?
Chung Nhạc kéo tay nàng bay về trung tâm Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, nói:
- Ở đó là một nơi kỳ diệu mà Thiên Nguyên Thiên Đế đã xây dựng, tốc độ thời gian trôi qua cực nhanh, một nháy mắt đã nghìn năm, nhưng không hề thay đổi thọ nguyên của chúng ta. Có lẽ ở đó chúng ta có thể tham ngộ được môn công pháp này.
Âm Phiền Huyên muốn giằng tay ra khỏi tay Chung Nhạc, nhưng nghĩ mình đâu phải chỉ bị hắn từng nắm tay, thậm chí còn có việc quá đáng hơn rồi, nên cũng không giằng ra nữa.
Hai người vào mê cung, Chung Nhạc quen đường dẫn nàng tới trước Lục Đại Luân Hồi mà Thiên Nguyên Thiên Đế tạo nên.
- Đại phòng của ngươi là ai?
Âm Phiền Huyên đột nhiên hỏi.
- Cái gì?
Chung Nhạc ngạc nhiên.
- Không có gì.
Hai người ngồi xuống, mỗi người đều tự nghiên cứu tham ngộ. Phục Hy tộc trưởng Phong Thường Dương đúng là thiên tài, hắn chỉ có tàn phiến của Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nhưng từ tàn phiến có thể suy đoán được cảnh giới cao thâm vô cùng, rồi từ đó mở rộng hơn, khiến môn công pháp này thêm phong phú.
Suy nghĩ của hắn là từ hiện tại quay về quá khứ tìm không gian thời gian độc lập có kẻ tà ác kia ở, giết hắn ở đó.
Như vậy cho dù lời nguyền vẫn còn, huyết mạch nhân tộc vẫn bị phong ấn, nhưng cũng không trở về mười vạn năm trước để gặp kẻ tà ác kia khi khởi động phong ấn huyết mạch.
Như vậy, cho dù thế gian không còn Phục Hy thuần huyết sinh ra nữa thì cũng sẽ có nhân tộc đột phá phong ấn huyết mạch, trải qua tu luyện, đột phá sẽ trở thành Phục Hy.
Phục Hy thần tộc sẽ không bị tuyệt diệt!
Đây cũng là một biện pháp khả thi, kẻ tà ác mười vạn năm trước không thể cường hãn bằng hiện tại, đối mặt với hắn của hiện tại khiến người ta tuyệt vọng, nhưng với hắn ở mười vạn năm trước thì có cơ hội chiến thắng.
Khái niệm hắn bổ sung cho Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh là Lục Đại Luân Hồi, thời kỳ Hạo Dịch Đế không có Lục Đạo, cũng không có Luân Hồi, thiếu cảm ngộ về phương diện này.
Khái niệm của hắn là dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đưa kẻ tà ác mười vạn năm trước tới Lục Đạo của mình, kéo không gian độc lập kia vào Luân Hồi của mình, sau đó giết hắn.
Việc này cần phải có sự lý giải cực kỳ cao thâm về không gian và thời gian đồ đằng văn. Sự lý giải này thậm chí phải vượt qua Hạo Dịch Đế, vượt qua kẻ tà ác kia!
Chỉ là, cho dù là vị tộc trưởng mang khí vận của Phục Hy thị cũng không thể hoàn thiện được môn công pháp này. Dù sao hắn cũng chỉ có được tàn phiến.
Khái niệm của hắn chứa trong đó, mong Phục Hy hậu thế có thể bổ khuyết hết cho môn công pháp này.
Còn Chung Nhạc thì có được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, vừa hay bổ sung được những điểm còn thiếu của hắn.
- Nếu hắn gặp được Tân Hỏa, nếu hắn có Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh thì giờ có lẽ kẻ tà ác trong không gian thời gian độc lập mười vạn năm trước kia đã không còn tồn tại nữa nhỉ?
Hắn thầm thở dài, đột nhiên nói:
- Phiền Huyên, công pháp của ngươi có được không hoàn thiện, ta truyền cho ngươi công pháp hoàn chỉnh. Ngươi giúp ta nghiên cứu, chưa biết chừng chúng ta có thể bổ sung cho nhau, ta cũng cần Thánh Linh Thể của ngươi bổ khuyết cho ta.
Hắn truyền Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cho Âm Phiền Huyên. Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, vội đối chiếu với Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh mà tộc trưởng truyền cho, quả nhiên phát hiện rất nhiều điểm khác nhau.
Nhưng làm thế nào để dung hợp hai môn công pháp này biến thành chỉnh thể thì cần phải nhờ tới trí thông minh của họ.
Hai người tỉ mỉ nghiên cứu, lĩnh ngộ, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau.
Âm Phiền Huyên là Thánh Linh Thể, có Đại Đạo Thân Hòa Lực mà các linh thể khác không có, tốc độ tham ngộ hơn hẳn bình thường. Nhưng Chung Nhạc cũng có khả năng suy đoán kinh người, tốc độ tham ngộ còn nhanh hơn nàng một chút.
Âm Phiền Huyên thầm kinh ngạc, muốn thắng hắn. Còn lúc này một con thuyền từ Thiên Hà lái tới, Phong Vô Kỵ đứng trên mũi thuyền, nhìn về Bàn Hoạch chi châu đang ngày một gần.
- Dưới sông có một tấm gương!
Đột nhiên Khoa Phục Cẩm ngạc nhiên kêu lên.
Phong Vô Kỵ nhìn tấm gương đó, mừng rỡ, nói lớn:
- Vớt nó lên!
← Ch. 0815 | Ch. 0817 → |