Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0825

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0825: Liên hệ chặt chẽ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Âm Phiền Huyên bỏ xa mấy người Phong Vô Kỵ, lao vun vút trong không trung, đột nhiên nàng gặp phải vô số không gian và thời gian đồ đằng văn, nàng định tạo truyền tống trận pháp để truyền tống đi.

Đây là lần đầu nàng dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nên vẫn chưa thuần thục, lần đầu chỉ truyền tống được vài dặm, còn suýt nữa thì bị đập vào tinh cầu đang phình to.

Lần thứ hai nàng dùng nhẹ nhàng hơn nhiều, khoảng cách truyền tống dài hơn, sau đó Âm Phiền Huyên liên tục truyền tống, giống như tia sáng không ngừng lóe lên, tốc độ không hề thua kém Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của Chung Nhạc hay Phong Thanh Vũ.

Điểm cường đại của thiên sinh Thánh Linh Thể được thể hiện rõ ràng!

Bất cứ thần thông nào rơi vào tay nàng dường như đều có thể tự nhiên thi triển, bạo phát được tối đa uy lực.

Đương nhiên, nếu Âm Phiền Huyên không cùng Chung Nhạc khổ tu tham ngộ nhiều năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính thì chắc cũng không thể tham ngộ được thấu triệt môn công pháp này.

Không lâu sau, Âm Phiền Huyên truyền tống tới đám tinh vân có Chung Nhạc. Tinh vân lúc này đã rất lớn, nàng nhìn quanh thì thấy dấu vết chiến đấu của Chung Nhạc và Phong Thanh Vũ để lại, tìm theo dấu thì thấy được Chung Nhạc bay ra từ một vầng mặt trời.

- Thắng rồi?

Âm Phiền Huyên khựng người, nhìn quanh thì thấy Chung Nhạc bay ra, còn không thấy Phong Thanh Vũ đâu. Chung Nhạc thấy nàng, đột nhiên người loạng choạng, Âm Phiền Huyên vội tới dìu thì thấy hắn bị thương khá nặng.

Chung Nhạc cười:

- Không có gì đáng ngại, chỉ là dùng lực quá mạnh, bị thương tới nguyên thần và nhục thân.

Đúng là hắn dùng lực quá mạnh, lão tộc trưởng Phong thị Phong Thường Dương vì thiếu Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, không thể dùng Lục Đại Luân Hồi hoàn thiện Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, môn công pháp này truyền thụ cho hắn, hắn mất ba nghìn năm trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính tham ngộ và hoàn thiện nó nhưng dù vậy cũng không thể hoàn hảo không tì vết.

Vừa rồi hắn miễn cưỡng dùng môn công pháp này đấu với Phong Thanh Vũ, tạo nên Thời Không Đại Lục Đại Luân Hồi, đúng là có phần miễn cưỡng, cần thôn phệ năng lượng của mặt trời mới làm được.

Nếu muốn làm được Đại Lục Đại Luân Hồi nối liền thượng cổ và tương lai như Phong Thường Dương vẫn mong muốn, thậm chí kéo kẻ tà ác trốn trong thời không vào Lục Đại Luân Hồi, thì càng khó khăn hơn!

Với Chung Nhạc thì đây gần như là việc không thể!

Âm Phiền Huyên kiểm tra thương thế cho hắn, nàng nhíu mày, thương thế của Chung Nhạc có phần nghiêm trọng. Năng lượng mặt trời phá hoại nhục thân và nguyên thần của hắn. Nhục thân đã đành, hồi phục như cũ không khó, quan trọng là vết thương do bỏng của nguyên thần có phần phiền phức, có lẽ không thể hồi phục trong thời gian ngắn được.

- Ta đưa ngươi về Thiên Hà chi châu.

Âm Phiền Huyên tâm niệm khẽ động, Chung Nhạc bay lên, chui vào quầng sáng sau đầu nàng. Nàng thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đưa Chung Nhạc đi, giống như một điểm sáng không ngừng di chuyển, giây tiếp theo đã xa tới vài trăm vạn dặm.

Dùng Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh tiêu hao rất nhiều pháp lực và tinh thần, không lâu sau cuối cùng Âm Phiền Huyên cũng bay ra khỏi nơi hiểm ác của Thiên Hà và dừng lại. Nàng đáp xuống nghỉ tại một viên tinh sa vừa bay ra khỏi Thiên Hà. Hạt tinh sa đó vù một tiếng biến thành một quả tinh cầu.

Chung Nhạc kinh ngạc:

- Tinh sa trong Thiên Hà nhiều vô kể, những tinh cầu này bay tới đâu?

- Ta nghe các tiền bối nói, sao trong Thiên Hà đều hướng về vũ trụ cổ xưa, nhưng cuối cùng vẫn là rơi trở lại Thiên Hà để luân hồi.

Âm Phiền Huyên điều tức, nhìn những ngôi sao bay xa, nói:

- Ta còn nghe nói thời đại Địa Kỷ có Thiên Đế định chặn các ngôi sao trong Thiên Hà lại, tái tạo một vũ trụ, nghe nói không thành công. Vũ trụ mà họ tái tạo trở thành phế tích, nghe nói ở sâu trong Tử Vi Tinh Vực, nhưng ta chưa từng tới đó.

Chung Nhạc nheo mắt nhìn về phía xa, thấy những ngôi sao bay xa kia bay vào bầu trời Tử Vi Tinh Vực như bức vẽ, càng ngày càng xa, cuối cùng dung hòa làm một với tinh hệ trên bầu trời.

Dòng Thiên Hà này nuốt nhả các vì sao, giúp Tử Vi Tinh Vực và vũ trụ cổ xưa nhả cũ nạp mới, tạo thành một hệ thống luân hồi.

- Tái tạo vũ trụ? Những cường giả thời cổ đại đúng là khí phách lớn, đó mới là Thiên Đế, có ý chí vĩ đại, còn Thiên Đế bây giờ chỉ là "Thiên Tử". Thiên Tử là con của trời, rụt rụt rè rè, đứng ở vị trí Thiên Đế như không, không có chí hướng của Thiên Đế.

Trong Tử Vi Tinh Vực chứa đựng vô số bí mật, hắn nhìn thấy chỉ là một góc của ngọn núi băng trôi.

Âm Phiền Huyên điều tức xong, tu vi hồi phục trạng thái đỉnh phong, cười nói:

- Có lẽ còn phải nghỉ ngơi trên đường vài lần nữa mới về được Thiên Hà chi châu.

Nàng vừa nói dứt lời, bỗng có tiếng gầm phẫn nộ vọng lại, không gian chấn động, một quả tinh cầu phá vỡ không gian bay tới. Tinh cầu thủng lỗ chỗ, trên đó là hai cự nhân cao lớn.

Chỉ là, hai cự nhân này người cũng rách rưới, thảm không nỡ nhìn, họ vừa thoát ra khỏi một vòng xoáy trong Thiên Hà, miệng vẫn còn vết máu.

Trên vai của một cự nhân là Phong Vô Kỵ, khóe miệng không ngừng rỉ máu, trên người đầy vết thương đang ứa máu.

- Chúng cũng sống mà thoát ra được?

Âm Phiền Huyên ngạc nhiên, tán thưởng:

- Đúng là giỏi thật, không hổ là Thần Hoàng, thoát được nơi hiểm ác như vậy.

Khoa Phụ Cẩm, Khoa Phụ Mậu đột nhiên nhìn về phía nàng, ánh mắt đầy hung quang, gầm lên phẫn nộ.

Đột nhiên, hai vị Khoa Phụ Thần Hoàng bay lên cao, vung chân đá mạnh quả tinh cầu này về phía Âm Phiền Huyên.

Hai cự nhân Khoa Phụ tộc gầm thét liên hồi vô cùng phẫn nộ, chân đá tinh vân, tinh vân chấn động, những hạt tinh sa bị họ đá bay về phía Âm Phiền Huyên!

*****

Những viên tinh sa phá không, vù vù ngày một lớn dần thành những quả tinh cầu khí thế dọa người!

Âm Phiền Huyên thân hình lắc nhẹ, đồ đằng văn bao quanh người biến thành một tấm lá chắn lưu quang.

- Ngươi thoát được mới lạ!

Trên vai Khoa Phụ Cẩm, Phong Vô Kỵ hừ lạnh:

- Định! Định! Định! Định! Định!

Ánh sáng truyền tống đột nhiên bị đứng yên giữa không trung, Âm Phiền Huyên kinh hãi, cảm thấy không gian bị đóng băng, không gian đồ đằng văn không còn tác dụng gì:

- Vô Kỵ tiên sinh này nói công pháp mồm lợi hại, ta vốn tưởng hắn tự cười bản thân, không ngờ đúng là hắn có vài phần bản lĩnh!

Những viên tinh sa phía sau biến thành tinh cầu, vô cùng hiểm ác, Âm Phiền Huyên hét lớn một tiếng, đánh bật Tiên Thiên thần âm của Phong Vô Kỵ, truyền tống lưu quang bỗng chốc tăng tốc.

- Phong!

Trên cổ Phong Vô Kỵ mọc ra hai cái đầu Bàn Ngao, nói:

- Định! Trọng! Lạc! Phần! Lôi! Vũ! Thuẫn! Băng! Loạn! Thủy! Hỏa! Trận!

Các loại Tiên Thiên thần âm vọng ra, Âm Phiền Huyên cảm thấy không gian lại bị phong ấn, cố định nàng trên không trung, rồi năng lượng vô biên áp xuống người, khiến nàng thân bất do kỷ rơi về phía Thiên Hà. Cùng lúc đó trong cơ thể nàng cháy thần hỏa, trên đỉnh đầu là lôi đình đánh xuống nàng.

Lại có nước lớn mưa lớn ập tới, không gian biến dạng, đánh bay nàng lên, giống như đập phải ngọn núi vô hình, rồi bị tấm lá chắn đè nén, tu vi rối loạn, trong không gian lại có trận pháp tự hình thành, khiến nàng bị loạn bộ pháp, không thể thoát thân!

- Đây là công pháp gì? Lời ra là công pháp hình thành, đúng là lợi hại!

Âm Phiền Huyên kinh ngạc, dùng pháp lực tự thân phá vỡ phong tỏa, bình định lôi vũ thủy họa, xung phá phong cấm, phá vỡ trận thuẫn, đang định thoát ra ngoài thì những quả tinh cầu kia lao tới.

Âm Phiền Huyên di chuyển liên hồi để tránh tinh cầu. Suýt thoát được thì đột nhiên thấy Khoa Phụ Cẩm thò tay tới. Vị Thần Hoàng này thân hình càng thêm to lớn vĩ đại, một tay đưa ra, trong bàn tay là các viên tinh sa. Âm Phiền Huyên rơi vào bàn tay của vị Thần Hoàng này, nhìn quanh, vô cùng kinh hãi. Những viên tinh sa đó biến thành các quả tinh cầu bốc cháy, xoay chuyển phong tỏa không gian!

Những quả tinh cầu này không ngừng bùng cháy, liên tục dồn vào trung tâm, muốn nghiền nát nàng và Chung Nhạc!

Thần Hoàng dù gì cũng là Thần Hoàng, Khoa Phụ Cẩm là nữ tử nhưng thực lực còn mạnh hơn Khoa Phụ Mậu, thần thông quảng đại, một chiêu thi triển ra vô cùng bá đạo, trực tiếp vây khốn Âm Phiền Huyên.

Đây chính là chiến lực của Thần Hoàng!

Âm Phiền Huyên tuy là nhất nhì trong thần minh, thậm chí có thể nói là vô địch trong cùng cảnh giới, chưa từng bị thất bại, nhưng đối mặt với Thần Hoàng thì nàng vẫn thua kém rất nhiều.

Cho dù nàng tài hoa thâm hậu, cho dù tư chất hơn người, cho dù Thánh Linh Thể có đại đạo thân hòa lực không gì sánh được nhưng cũng không thể vượt qua khoảng cách cảnh giới mà chống lại được Thần Hoàng.

Thực lực của Thần Hoàng thực sự quá mạnh, quá khủng bố!

Tay còn lại của Khoa Phụ Cẩm giơ lên đập vào bàn tay này.

Âm Phiền Huyên trong lòng tuyệt vọng, ngẩng lên nhìn thì đại đạo lan tỏa trong lòng bàn tay, giống như dãy núi vạn dặm gập gềnh che khuất bầu trời, căn bản không thể thoát được, không còn đường sống nào!

- Phiền Huyên, giao tinh thần lực của ngươi cho ta!

Trong quầng sáng sau đầu nàng, Chung Nhạc mệt mỏi nói:

- Giờ tinh thần lực của ta không đủ, cho ta mượn của ngươi.

Âm Phiền Huyên khựng người một chút rồi thả lỏng, chọn cách tin tưởng hắn.

Tinh thần lực của Chung Nhạc tràn tới, dung hòa vào tinh thần của Âm Phiền Huyên. Thân thể hai người khẽ run lên, lập tức có một loại cảm giác kỳ diệu lan tỏa. Đó là sự tiếp xúc hoàn toàn của tinh thần, liên kết chặt chẽ, tinh thần hai bên hòa lẫn, cộng hưởng vui vẻ, gần như có thể đạt tới sâu thẳm trong tâm linh, khiến linh và hồn run lên, nguyên thần cũng run rẩy.

Âm Phiền Huyên không kịp hồi tưởng lại, đột nhiên cảm thấy tinh thần lực của mình cạn kiệt, trong quầng sáng sau đầu, Chung Nhạc đứng dậy, giơ cao Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Một chùm sáng nghìn vạn dặm bắn ra, khẽ rung lên một cái, xuyên qua bàn tay Khoa Phụ Cẩm. Chùm sáng này sau khi xuyên qua bàn tay Khoa Phụ Cẩm chiếu ngay lên mặt nàng ta.

Khoa Phụ Cẩm khựng người, đột nhiên gương mặt bốc hơi sạch sẽ, đại não tan biến, xương sọ phía sau xuyên thủng, đầu xuất hiện một cái lỗ lớn xuyên từ trước ra sau.

Vị Thần Hoàng này khó khăn vặn vẹo cái đầu, nhục thân mất kiểm soát, loạng choạng nghiêng ngả, rơi xuống Thiên Hà.

Trong lòng bàn tay nàng ta, Âm Phiền Huyên đứng không vững, thấy tinh cầu bay loạn đập vào nhau, nàng vội thi triển Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh truyền tống đi, cuối cùng cũng ra khỏi lòng bàn tay Khoa Phụ Cẩm trước khi thi thể nàng ta rơi xuống Thiên Hà.

Trên vai Khoa Phụ Cẩm, Phong Vô Kỵ thất thanh kêu lên, vội bay người lên. Ba cái đầu liên tục hét lớn, phá không lao tới, đáp xuống người Khoa Phụ Mậu, hét:

- Mau đi thôi!


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)