← Ch.0826 | Ch.0828 → |
Chung Nhạc cảm ứng vị trí phân thân của chính mình, sau đó để cho Âm Vân Khang điều chỉnh phương hướng. Phong Hiếu Trung bình thường cũng không dừng lại quá lâu tại cùng một địa phương, cứ qua một đoạn thời gian sẽ đổi sang một chỗ khác. Một mặt là thuận tiện chính mình bắt cóc cường giả các tộc để nghiên cứu, một mặt khác cũng là để ẩn giấu tung tích, tránh cho bị người khác phát hiện.
Hắn mặc dù điên cuồng say mê nghiên cứu, nhưng vẫn là cực kỳ coi trọng đối với an toàn của chính mình.
Trôi qua nửa tháng đằng đẳng, Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân chạy tới dưới một ngọn Thánh Sơn không quá bắt mắt. Âm Vân Khang giơ tay chấn vang chuông thông báo treo dưới mái hiên Bảo liễn, tiếng chuông vang vọng khắp Thánh Sơn.
Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, vội vàng từ trong Bảo liễn vươn tay ra, đè lại chuông thông báo, tiếng chuông nhất thời dừng lại.
- Vân Khang thúc phụ, những địa phương khác có thể gõ chuông thể hiện thân phận, nơi này thì không cần đâu!
Chung Nhạc lấy lại bình tĩnh, bước ra khỏi Bảo liễn, đi lên trên núi, nói:
- Các ngươi lưu lại chỗ này, ta đi gặp sư huynh!
- Gặp sư huynh của chính mình có cần cẩn thận như vậy không?
Âm Vân Khang lắc đầu, cực kỳ khó hiểu. Âm Phần Huyên cũng có chút nghi hoặc, nói:
- Phu quân trước giờ không sợ trời không sợ đất, ta vẫn là lần đầu tiên thấy hắn có chút kính sợ vị sư huynh này của chính mình. Tựa hồ hắn lo lắng sư huynh của hắn sẽ bất lợi đối với chúng ta!
Âm Vân Khang gật đầu, nói:
- Quả thật kỳ quái!
o0o
Chung Nhạc leo lên Thánh Sơn, tự mình tiến vào Linh Ngọc Cung, tìm thấy Phong Hiếu Trung, mỉm cười nói:
- Sư huynh, ta có một kiện bảo bối muốn cho ngươi!
Phong Hiếu Trung một thân áo trắng, kinh ngạc nói:
- Ngươi đã nói là bảo bối, vậy khẳng định không phải là tầm thường! Mau lấy ra cho ta nhìn một chút!
Chung Nhạc lấy cái đầu và thân thể của Phong Thanh Vũ ra, nói:
- Ngươi không phải vẫn luôn nhớ mãi không quên nhục thân và Nguyên thần của ta sao? Hiện tại ta mang tới cho ngươi một tên Phục Hy thuần huyết, ngươi xem coi thế nào?
Ánh mắt Phong Hiếu Trung sáng ngời, cầm lấy cái đầu của Phong Thanh Vũ, vươn tay ra lau một cái, đã lau đi phong cấm do Chung Nhạc bày ra, đặt cái đầu lên trên thân thể Phong Thanh Vũ. Phong Thanh Vũ cực kỳ sợ hãi, cảm thấy cái đầu của chính mình mặc dù đã quay trở lại trên thân thể, nhưng tu vi pháp lực toàn thân đều đã bị cấm cố, không thể động đậy. Hắn lạnh lùng nói:
- Các ngươi muốn làm gì? Các ngươi có biết, ta chính là Phục Hy của Thế Ngoại Chi Địa! Phục Hy Thế Ngoại Chi Địa chúng ta cường giả vô số, ngươi cấu kết với Phục Hy thị...
Tâm niệm Phong Hiếu Trung khẽ động, từng sợi từng sợi dây xích bay ra, quấn lấy cổ tay cổ chân hắn, treo ngược hắn lên. Phong Hiếu Trung không ngừng đi xung quanh cẩn thận quan sát hắn, giống như đang quan sát một kiện bảo vật yêu thích vậy, không ngừng xuýt xoa tán thán.
- Có thể chơi đùa một hai năm! Bất quá, vẫn không có lực hấp dẫn lớn bằng ngươi được!
Phong Hiếu Trung quay đầu lại, cực kỳ nghiêm túc nói:
- Nguyên thần của hắn không phải là Nguyên thần Phục Hy, còn thiếu một chút thần vận! Sư đệ, Nguyên thần của ngươi...
Chung Nhạc quả quyết nói:
- Không được! Không thể đưa Nguyên thần của ta cho ngươi nghiên cứu được! Sư huynh, trong nhục thân hắn chất chứa hết thảy huyền bí của nhục thân Phục Hy Thần Tộc, đã đủ cho ngươi nghiên cứu một đoạn thời gian. Càng quan trọng hơn chính là, hắn tinh thông mười bảy loại công pháp Đế cấp!
- Mười bảy loại công pháp Đế cấp?
Phong Hiếu Trung không khỏi kinh ngạc tán thán, không tiếp tục dụ dỗ Chung Nhạc cống hiến ra Nguyên thần của chính mình nữa, mà xoay đầu lại tiếp tục quan sát Phong Thanh Vũ, không ngừng tán thán, nói:
- Hắn không chịu nói phải không? Không chịu nói mới chơi vui a! Ta càng thích phân tích Pháp tắc đại đạo, phân tích hoa văn Đồ đằng, phân tích ký ức linh hồn của hắn! Mỗi một cái phát hiện cũng có thể khiến cho ta vui vẻ suốt nửa ngày!
Phong Thanh Vũ không khỏi liên tục rùng mình mấy cái, run giọng nói:
- Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi có biết lai lịch của ta...
Chung Nhạc giơ tay lên muốn phong ấn miệng hắn lại, nhưng Phong Hiếu Trung đã ngăn lại, cười ha hả nói:
- Đừng phong! Ta yêu thích lúc nghiên cứu nghe được tiếng kêu la thảm thiết của bọn họ. Dù sao cũng không phải là giải phẫu thi thể! Hơn nữa, ta còn muốn tra hỏi cảm thụ của bọn họ để ghi chép lại!
Chung Nhạc cũng không khỏi rùng mình một cái, trong lòng thầm nói:
- Đây là cái yêu thích quỷ dị gì chứ?
- Đúng rồi! Vừa rồi dưới chân núi có tiếng chuông vang vọng, còn có hai người lưu lại nơi đó. Bọn họ là ai?
Phong Hiếu Trung đang cẩn thận quan sát Phong Thanh Vũ, đột nhiên mở miệng hỏi. Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng, lặng lẽ nói:
- Là nội tử và thúc phụ của nội tử!
- Ngươi đã thành thân rồi?
Phong Hiếu Trung kinh ngạc quay đầu lại, mỉm cười nói:
- Ngươi thành thân sao lại khẩn trương như vậy? Tim cũng đập loạn mất nửa nhịp? Đây là chuyện tốt a! Thê tử của ngươi xem như là đệ muội của ta, sao không mời nàng lên đây? Ta mặc dù say mê nghiên cứu Đạo, nhưng cũng là người biết lễ nghi. Lần đầu tiên gặp mặt đệ muội, ta ít nhất cũng phải cấp cho chút lễ gặp mặt mới đúng!
- Không cần đâu!
Chung Nhạc nhấp nháy mắt, mỉm cười nói:
- Trong cung của ngươi có cất chứa thân nhân của nội tử, vạn nhất để nàng nhìn thấy liền không tốt! Sư huynh, nội tử là Âm Khang thị, tôn Ma Thần Âm Khang thị mà ngươi đã bắt giữ kia, có thể để cho ta mang đi không?
- Ma Thần Âm Khang thị?
Phong Hiếu Trung suy tư nói:
- Ngươi nói chính là gã Ma Thần phòng số bảy trăm hai mươi kia a? Trên người hắn có chút bí mật, là một loại phong ấn huyết mạch. Mấy ngày nay ta đang nghiên cứu nhục thân của Tiên Thiên Thần Ma, vốn dự định qua một thời gian nữa lại tới nghiên cứu hắn, tìm biện pháp mở ra phong ấn huyết mạch. Nếu ngươi mang hắn đi...
Chung Nhạc vội vàng nói:
- Phong ấn huyết mạch của Âm Khang thị đã bị ta giải khai rồi! Ta truyền thụ cho ngươi là được!
Dứt lời, liền truyền thụ cho Phong Hiếu Trung phương pháp phá giải phong ấn huyết mạch Âm Khang thị mà chính mình đã tìm ra.
- Ngươi có cổ quái!
Phong Hiếu Trung cẩn thận quan sát hắn, mỉm cười nói:
- Nhất định là có chuyện giấu diếm ta! Bất quá, nếu ngươi đã đưa cho ta tên Phục Hy này, vậy thì tùy ngươi thôi!
Hắn dẫn Chung Nhạc đi tới phòng số bảy trăm hai mươi. Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy cái bụng Âm Thập Huyền đã bị mổ ra, thậm chí ngay cả đuôi cá cũng bị phân giải thành từng lát từng lát cắt mỏng. Không trung bốn phía lạc ấn các loại hoa văn Đồ đằng huyết mạch, còn có rất nhiều pháp môn diễn toán. Hiển nhiên Phong Hiếu Trung chỉ mới thoáng nghiên cứu một chút, đã bị nhục thân của Tiên Thiên Thần Ma hấp dẫn, vẫn chưa tiếp tục thâm nhập nghiên cứu.
Chung Nhạc thấy Âm Thập Huyền trợn to cặp mắt, cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm chính mình và Phong Hiếu Trung, vội vàng mỉm cười, nói:
- Xin sư huynh hãy xóa đi toàn bộ ký ức của hắn ở nơi này!
- Không xóa đi sẽ tốt hơn, có thể trợ giúp hắn tôi luyện tâm tính! Bất quá, nếu ngươi đã yêu cầu, ta xóa đi là được!
Phong Hiếu Trung phất tay một cái, Âm Thập Huyền lập tức lâm vào hôn mê. Phong Hiếu Trung vươn tay ra, kẹp nhẹ chỗ mi tâm Âm Thập Huyền, rút ra ký ức trong linh hồn và đại não của hắn, sau đó lại vung tay một cái, vô số hình ảnh ký ức hiện ra.
Phong Hiếu Trung lau đi hết thảy ký ức của Âm Thập Huyền về tất cả mọi thứ ở nơi này, sau đó nhét những ký ức còn lại vào trong linh hồn và đại não hắn, mỉm cười nói:
- Ngươi chờ trong chốc lát, ta lắp ráp thân thể và Nguyên thần hắn trở lại như cũ!
Sau một hồi, Âm Thập Huyền đã hoàn chỉnh tổ hợp lại một chỗ, vẫn như cũ còn đang hôn mê. Chung Nhạc vung tay lên, thu hắn vào trong Bí cảnh Nguyên thần, nói:
- Sư huynh, ta việc vặt rất nhiều, xin cáo từ trước!
Phong Hiếu Trung gật đầu, Chung Nhạc lập tức xoay người rời đi.
- Kỳ quái! Phu nhân hắn quả thật lợi hại! Không ngờ lại dùng âm luật giúp hắn trấn áp sự đau nhức của Nguyên thần!
*****
Phong Hiếu Trung thấp giọng nói:
- Loại thủ đoạn này rất được a...
o0o
Chung Nhạc bước nhanh xuống núi, đi vào trong Bảo liễn Hắc Kỳ Lân, thấp giọng nói:
- Đi thôi!
Âm Vân Khang liền thôi động Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân, đánh xe rời khỏi ngọn Thánh Sơn này, hỏi:
- Cô gia, hiện tại chúng ta đi đâu đây?
- Gần đây nhất là địa bàn của Đế tộc nào?
Chung Nhạc hỏi.
- Kim Đề thị!
Âm Vân Khang nói:
- Kim Côn của Kim Đề thị cũng từng tới Âm Khang thị ta! Cô gia có còn nhớ không?
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Vậy thì đi Kim Đề thị! Vân Khang thúc phụ, tới cách Thánh địa Kim Đề thị ba ngàn dặm liền gõ chuông!
Âm Vân Khang không hiểu ý hắn, gật đầu xưng vâng.
o0o
Mặc dù Kim Đề thị gần nơi này nhất, nhưng đối với địa phương rộng lớn mênh mông như Đế Tinh, khoảng cách cũng là cực kỳ xa xôi. Cho dù tốc độ của Bảo liễn Hắc Kỳ Lân cực nhanh, cũng đã hao tốn thời gian mấy ngày mới tiến vào lãnh địa của Kim Đề thị.
Âm Vân Khang theo lời Chung Nhạc, tới cách Thánh địa Kim Đề thị ba ngàn dặm liền vang chuông. Tiếng chuông réo rắt du dương, truyền đi thật xa.
Qua không bao lâu, Thần quang ngập trời từ trong Thánh địa của Kim Đề thị chậm rãi dâng lên, giống như một đạo trường hồng từ xa xa kéo dài tới, một đường trải tới phía dưới Bảo liễn Chư Thiên Hắc Kỳ Lân. Vô số Thần Ma đạp trên trường hồng tiến ra nghênh tiếp. Kim Côn cười vang, nói:
- Phu thê Dịch tiên sinh đại giá quang lâm, trên dưới Kim Đề thị ta không khỏi vui mừng! Dịch tiên sinh, mời!
Đám Thần Ma đứng sừng sững hai bên đạo trường hồng, Đạo âm du dương, biến thành một bài Thần khúc. Mấy con Hắc Kỳ Lân kéo theo Bảo liễn từ từ tiến vào Thánh địa Kim Đề thị.
o0o
Tiên Thiên Cung, Tiên Thiên Đế Quân sai người triệu Tử Quang Quân Vương tới, đưa cho Tử Quang Quân Vương một phần tình báo, nói:
- Tử Quang, ngươi xem đi!
Tử Quang Quân Vương đón lấy tình báo nhìn lại, thoáng ngẩn người, bật cười nói:
- Dịch tiên sinh vậy mà đã đi Thiên Hà, lại thành thân với Thiên Nữ Âm Khang thị, đã trở thành cô gia của Âm Khang thị? Thủ đoạn của hắn thật lợi hại a!
Tiên Thiên Đế Quân khẽ cau mày, nói:
- Ngươi chọc giận hắn, hiện tại hắn chạy tới Âm Khang thị, cưới hòn ngọc quý của Âm Khang thị, không muốn trở về rồi! Hiện tại phải làm gì đây?
- Đế Quân không cần ưu phiền!
Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Trước lạnh nhạt hắn mấy ngày! Nếu hắn muốn kiến công lập nghiệp, tự nhiên sẽ ngoan ngoãn trở về!
Đột nhiên lại có Thần Ma báo lại, dâng lên tình báo. Tiên Thiên Đế Quân mở ra xem, lại đưa tình báo cho Tử Quang Quân Vương, mỉm cười nói:
- Hiện tại ngươi nói thế nào?
Tử Quang Quân Vương lại ngẩn ra. Chỉ thấy trên tình báo nói lại chuyện tình Chung Nhạc và Âm Phần Huyên đánh bại đám người Thiên Huyền Tử, Tương Tôn Công, hai vợ chồng được công nhận là đệ nhất Thần Minh, đám người Văn Ngọc điện hạ ra sức lôi kéo...
Tử Quang Quân Vương mỉm cười, nói:
- Đế Quân, hắn là muốn mượn chuyện này trở thành bàn đạp để tiến thân. Trước không cần để ý tới hắn. Nếu tới mời hắn, hắn tất nhiên sẽ áp chế Đế Quân, thu lấy càng nhiều chỗ tốt!
Tiên Thiên Đế Quân cau mày, nói:
- Ta lo lắng hắn sẽ bị những thế lực khác lung lạc mất. Hiện tại hắn đã là cô gia của Âm Khang thị. Âm Khang thị chính là Đế tộc, mặc dù nay không bằng xưa, nhưng vẫn như cũ không phải tầm thường. Trọng dụng hắn là chuyện tất nhiên!
Tử Quang Quân Vương nói:
- Hiện tại mời hắn trở về, hắn tất nhiên sẽ kiêu ngạo bức người!
o0o
Lại qua hai tháng, Tiên Thiên Đế Quân lại sai người triệu Tử Quang Quân Vương tới, nói:
- Dịch tiên sinh đã đi Kim Đề thị, Thần Ma Kim Đề thị nghênh tiếp ba ngàn dặm. Tử Quang, ngươi nói thế nào?
Tử Quang Quân Vương ngẩn ngơ, cười lạnh nói:
- Dịch tặc hai lòng ba dạ, hiện tại muốn đầu nhập vào Kim Đề thị rồi?
Tiên Thiên Đế Quân lắc đầu, nói:
- Hắn chỉ lưu lại Kim Đề thị mười ngày, sau đó đã đi Chu Tương thị!
Tử Quang Quân Vương lại ngẩn ngơ, lúng ta lúng túng nói:
- Lại nhìn thêm mấy ngày nữa!
o0o
Lại qua thêm nửa tháng, Tiên Thiên Đế Quân lại triệu hắn tới, nói:
- Chu Tương thị nghênh tiếp hắn ngoài ba ngàn dặm, thanh thế cực kỳ long trọng. Tử Quang, ngươi nói thế nào?
Tử Quang Quân Vương nhắm mắt nói:
- Dịch gian, ba đời nghịch tặc! Hắn tự cho mình là kỳ tài, chuẩn bị hàng bán ba nhà, không có nửa điểm trung tâm với Đế Quân!
o0o
Tiếp qua nửa tháng, lại có tin tức truyền tới. Tiên Thiên Đế Quân nói:
- Hắn đi Đề Đĩnh thị, tràng diện Đề Đĩnh thị nghênh tiếp còn long trọng hơn so với Chu Tương thị!
- Dịch nghịch hàng bán bốn nhà, đầu cơ tích trữ, hành vi đáng giết!
o0o
- Tử Quang, Trung Ương thị cũng là dùng đại lễ đối đãi hắn. Lão Tộc trưởng Trung Ương thị đích thân tiếp kiến hắn, nói tất xưng hắn là tiên sinh!
- Dịch tặc hàng bán năm nhà, Trung Ương thị chỉ là nhìn ở thế lực của Âm Khang thị, cũng không phải hắn thật sự có tài năng! Đế Quân an tâm một chút chớ nóng! Hắn tất sẽ ngoan ngoãn trở về!
o0o
Cuối cùng, Tiên Thiên Đế Quân rốt cuộc cũng ngồi không yên, triệu Tử Quang Quân Vương tới, nói:
- Tử Quang, tên Dịch tặc, Dịch gian, Dịch nghịch đầu cơ tích trữ này hiện tại sau khi đã đi qua hơn hai mươi cái Đế tộc, lại muốn đi Đế Minh thị rồi. Sau khi đi Đế Minh thị, hắn sẽ đi Thiên Đình rồi. Hai mươi bốn Đế tộc đối với hắn đều là dùng đại lễ đối đãi. Nếu ta vẫn như cũ ngồi yên đợi hắn trở về, vậy cũng sẽ không đợi được nữa rồi! Hắn đi Đế Minh thị ngược lại không có gì, đi tới Thiên Đình chính là có đi không về! Thiên Đế làm sao có thể thả hắn rời đi? Ngươi nói, bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Tử Quang Quân Vương không còn nóng nảy như những lần trước nữa, thử dò xét hỏi:
- Đế Quân cho rằng nên làm thế nào?
← Ch. 0826 | Ch. 0828 → |