← Ch.0844 | Ch.0846 → |
- Sinh vật Hỗn Độn? Có thể tiên đoán tương lai? Thật sự có sinh vật như vậy?
Yêu Tinh Nguyệt lẩm bẩm.
Trong lòng mọi người vô cùng rung động. Nhao nhao nhìn xuống dưới, chỉ thấy Thần hỏa cuồn cuộn, có Thái Dương không ngừng sinh ra. Hỗn Độn Thần Ngao vui sướng chơi đùa ở trong đó, xem Thái Dương như là thức ăn, không ngừng há miệng nuốt vào. Loại sinh vật Hỗn Độn này thật sự cường đại, có thể tùy ý dạo chơi trong Thần hỏa. Mà loại Thần hỏa này sợ rằng cho dù là Đế Quân tiến vào cũng là có đi không về.
Chung Nhạc cũng là đồng dạng vô cùng nghi hoặc. Sinh vật Hỗn Độn có thể tiên đoán tương lai? Thế gian thật sự có loại sinh vật thần kỳ này sao?
- Tân Hỏa, ngươi cũng biết Hỗn Độn Thần Ngao sao?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, hỏi. Mặc dù ở đây có rất nhiều Tạo Vật Chủ, nhưng hiện tại thực lực Chung Nhạc đã không tầm thường, theo tu vi cảnh giới của hắn đề thăng, hắn đã đủ khả năng che đậy lại ba động trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, không cần lo lắng bị Tạo Vật Chủ dọ thám được Tân Hỏa đang ẩn nấp trong cơ thể hắn. Đương nhiên, nếu là tồn tại cấp Đế Quân, thời điểm Tân Hỏa và hắn giao lưu với nhau, tồn tại cấp Đế Quân sẽ có thể cảm thấy được ba động không tầm thường.
Tân Hỏa gật đầu, nói:
- Không chỉ biết rõ, mà ta còn từng gặp qua nữa! Năm xưa, Toại Hoàng đời đầu tiên đã từng câu được một con Hỗn Độn Thần Ngao, hơn nữa còn lưu lại chữ trên lưng của con Thần Ngao kia nữa. Con Hỗn Độn Thần Ngao kia đã nói cho hắn biết những tiên đoán liên quan tới tương lai, cuối cùng Toại Hoàng thả nó rời đi!
- Hỗn Độn Thần Ngao thật sự có thể dự đoán tương lai sao?
Trong lòng Chung Nhạc cực kỳ hoảng sợ:
- Con Thần Ngao kia tiên đoán có chính xác không?
Tân Hỏa nói:
- Toại Hoàng hỏi chính là Đại Toại Yểm Tư thị có thể làm Thiên Hoàng được bao lâu. Hỗn Độn Thần Ngao nói với Toại Hoàng, hắn nhìn thấy Đại Sơn Phù Mộc Thái Dương Lịch ba mươi hai triều sẽ chấm dứt!
- Đại Sơn Phù Mộc Thái Dương Lịch?
Chung Nhạc nhất thời nghi hoặc. Tân Hỏa nói:
- Thái Dương Lịch là chỉ lịch pháp của Thời đại Hỏa Kỷ. Phù Mộc là chỉ cây Phù Tang Thụ trong Thánh địa Thang Cốc của Kim Ô thị kia. Thời kỳ Đại Toại, Yểm Tư thị ghi chép lịch pháp, chính là khắc lên trên cây Phù Tang Thần Thụ này. Mà Đại Sơn, chính là ngọn Thánh Sơn dưới chân chúng ta này, còn được gọi là Phù Sơn!
Chung Nhạc ngẩng đầu từ xa nhìn về phía Phù Tang Thần Thụ. Không biết lịch pháp Chư Thần của Thời đại Hỏa Kỷ năm xưa khắc lên có còn để lại chút vết tích nào hay không?
Yểm Tư thị cổ lão ghi chép lịch pháp Thái Dương Lịch trên tòa Phù Sơn này, Chư Thần thời kỳ Viễn Cổ khắc Thiên đạo cùng với ảo diệu vận chuyển của vũ trụ lên trên Thần thụ. Bọn họ đều là các đời cha chú của Phục Hy thị.
- Sau đó thì sao?
Chung Nhạc lại hỏi.
- Về sau...
Ngữ khí Tân Hỏa buồn bã:
- Thời đại Hỏa Kỷ tới triều thứ ba mươi hai thì chấm dứt, Đại Sơn Phù Mộc Thái Dương Lịch chỉ ghi chép lịch pháp của ba mươi hai triều...
Chung Nhạc lâm vào trầm mặc. Tân Hỏa lại tiếp tục nói:
- Toại Hoàng đã lưu lại một bức đồ trên lưng của con Hỗn Độn Thần Ngao kia, sau đó thả con Thần Ngao kia rời khỏi!
- Một bức đồ?
Tân Hỏa gật đầu, nói:
- Toại Hoàng nói là Thiên Đạo Đồ! Hắn đã khắc nó lên trên lưng Thần Ngao, bên cạnh còn khắc Tộc huy của Yểm Tư thị. Thiên Đạo Đồ ghi chép lại ba mươi loại Thiên đạo mà hắn đã phát hiện. Chỉ là ngay cả ta cũng xem không hiểu, không thể mượn ta truyền lại cho hậu bối. Cho nên hắn mới lưu Thiên Đạo Đồ lại trên lưng Thần Ngao, mong đợi hậu bối có thể tìm được bức đồ này, lĩnh ngộ ảo diệu của Thiên đạo tích chứa trong đó!
- Thiên Đạo Đồ?
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Toại Hoàng đã phát hiện ba mươi loại Thiên đạo?
- Đáng tiếc! Thời gian biến thiên, hiện tại đã cách Toại Hoàng đời đầu tiên gần hai trăm vạn năm đằng đẳng, sợ rằng con Hỗn Độn Thần Ngao kia đã sớm chết từ lâu rồi!
Trong lòng hắn không khỏi tiếc hận.
- Sơ Phỉ huynh, Kim Ô thị các ngươi làm sao câu Hỗn Độn Thần Ngao?
Yêu Tinh Nguyệt đột nhiên hỏi. Đám người Ma Hạo Tôn, Phạm Phó Chủ cũng không khỏi động lòng hiếu kỳ. Hỗn Độn Thần Ngao này cực kỳ khổng lồ, có thể thôn phệ Thái Dương, thực lực tất nhiên cực kỳ khủng bố. Mồi câu bình thường đặt trước mặt Thần Ngao, sợ rằng ngay cả kẽ răng của nó cũng nhét không đầy nổi. Thật khó tưởng tượng làm sao mới có thể câu lên loại sinh vật Hỗn Độn khổng lồ này.
- Các ngươi nhìn bên kia đi!
Kim Sơ Phỉ cười ha hả, chỉ về phía một chỗ khác của Điếu Ngao Đài.
Điếu Ngao Đài này cực kỳ rộng lớn, trên đó dựng lên rất nhiều cột đá, cự bia cao vút trong mây. Có cột đá lạc ấn các loại văn lộ Đồ đằng, còn có cự bia là đồ án dùng Thần văn khắc họa ra.
Đám người nhanh chóng di chuyển, đi vòng qua mấy cây cột đá cự trụ và mấy tấm bia đá, chỉ thấy một lão giả tóc vàng mũi ưng mắt hõm sâu đang ngồi sát biên giới một cái bục đá khổng lồ, trong tay cầm một cây cần câu, đang lúc thả câu.
Lão giả tóc vàng kia hẳn là tiền bối cao nhân của Kim Ô thị, thực lực sâu không thể lường. Cho dù là Mục Tô Ca nhìn thấy, trong lòng cũng là nghiêm nghị, vội vàng truyền âm cho Chung Nhạc, nói:
- Lão giả kia là Đế Quân của Kim Ô thị!
Trong lòng Chung Nhạc thất kinh, đảo mắt nhìn về phía những địa phương khác, lại nhìn thấy thêm mấy người thả câu nữa, ai nấy đều là tồn tại cường hoành của Kim Ô thị. Có người bộ dáng là lão bà đã già tới không biết bao nhiêu, có người bộ dáng là nam tử trai tráng. Bất quá, những kẻ cầm cần câu đều là tồn tại cấp Đế Quân. Những người nhìn như trẻ tuổi kia thường thường cũng đều là lão quái vật mấy vạn tuổi.
Kim Ô thị dù sao cũng là Đế tộc được trời ưu ái trong Vũ trụ Cổ lão, chiếm cứ tòa Tiên Thiên Thánh Địa này này, nội tình hùng hồn đáng sợ, thế lực so với những Đế tộc khác trong Tinh vực Tử Vi còn khổng lồ hơn rất nhiều.
- Những vị tiền bối này ở đây thả câu, đều là hy vọng có thể câu lên một con Hỗn Độn Thần Ngao, mời Hỗn Độn Thần Ngao tiên đoán tương lai!
Kim Sơ Phỉ than thở:
- Chỉ là mấy vạn năm nay cũng chưa có con Hỗn Độn Thần Ngao nào cắn câu. Phía dưới biển lửa này là Hỗn Độn Chi Địa, tương liên với Hỗn Độn, Thần hỏa này chính là Thần hỏa trong Hỗn Độn, cho dù là tồn tại Đế cấp cũng không thể xuống dưới, bằng không sẽ táng thân trong Hỗn Độn, không thể đi ra!
Vị tiền bối Kim Ô thị kia cực kỳ cường đại, vững vàng ngồi đó, tay cầm cần câu không chút cử động, không biết đã ngồi ở nơi này bao lâu rồi, chỉ vì câu được Thần Ngao.
Đám người Yêu Tinh Nguyệt, Phạm Phó Chủ nghi hoặc không hiểu. Chung Nhạc nghi hoặc hỏi:
- Sơ Phỉ huynh, mấy vị tiền bối dùng cái gì để làm mồi câu vậy?
Hắn vừa mới hỏi xong, đột nhiên nhìn thấy một lão giả thu cần. Sợi dây câu kia không biết là do vật gì luyện thành, mảnh như tơ nhện, nhưng lại vô cùng dẻo dai, dài tới ức vạn dặm. Lão giả kia thu dây một lúc thật lâu, lúc này mới thu lên toàn bộ sợi dây cây. Chỉ thấy đầu còn lại của sợi dây câu treo một tôn Thần Hoàng Kim Ô thị. Trên mặt tôn Thần Hoàng này lộ ra thần sắc xấu hổ, nói:
*****
- Lão tổ, thế lửa phía dưới thật quá mạnh liệt, ta không kiên trì nổi!
Lão giả Kim Ô thị kia gật đầu, từ tốn nói:
- Đổi mồi câu!
Đột nhiên, một tôn Thần Hoàng Kim Ô thị gần đó chợt biến thành một con Tam Túc Kim Ô, vỗ cánh bay tới, đáp xuống đất biến thành một gã nam tử hùng tráng, lưng gắn cặp cánh, khom người thi lễ, buộc chặt sợi dây câu kia vào ngang hông mình, nói:
- Lão tổ, ta đã chuẩn bị xong!
Lão giả Kim Ô thị kia gật đầu một cái, thả tôn Thần Hoàng hùng tráng này xuống khỏi Điếu Ngao Đài. Sợi dây câu không ngừng thả ra, tôn Thần Hoàng hùng tráng kia cũng không ngừng rơi xuống sông lửa, biển lửa bên dưới.
Đám người Chung Nhạc đứng sát mép Điếu Ngao Đài nhìn xuống, chỉ thấy tôn Thần Hoàng Kim Ô thị kia lắc mình một cái, biến thành Tam Túc Kim Ô, mở miệng hút tới Thần hỏa cuồn cuộn. Đám Thần hỏa kia thiêu đốt hừng hực xung quanh thân thể hắn, giống như một khỏa Thái Dương khổng lồ phiêu phù trên không trung biển lửa và sông lửa.
Ức vạn dặm dây câu thả hết, lão giả Kim Ô thị ngồi vững trên Điếu Ngao Đài, tay cầm cần câu, không chút cử động. Mà tôn Thần Hoàng Kim Ô thị kia lại biến thành Thái Dương, chậm rãi phi hành tới lui trên không trung cửa biển, hấp dẫn lực chú ý của đám Thần Ngao trong sóng biển kia.
Đám người Yêu Tinh Nguyệt nhất thời chấn kinh. Không ngờ Kim Ô thị lại là dùng Thần Hoàng biến thành Thái Dương làm mồi câu để câu đám Hỗn Độn Thần Ngao này. Lẽ nào bọn họ không sợ đám Hỗn Độn Thần Ngao này sẽ ăn thịt các Thần Hoàng tộc mình sao?
- Các ngươi yên tâm! Hỗn Độn Thần Ngao sẽ không thật sự ăn thịt mấy vị sư thúc, sư bá này!
Kim Sơ Phỉ mỉm cười, nói:
- Tính tình Hỗn Độn Thần Ngao vô cùng hiền lành. Nếu bọn chúng cắn mồi, sẽ lập tức bị câu lên. Đám sinh vật Hỗn Độn này ngây ngô đần độn, chỉ cần được hỏi, sẽ lập tức trả lời. Cho dù có thật sự bị Thần Ngao cắn chết, nhưng có thể đổi lấy lời tiên đoán của Thần Ngao, cũng tính là đáng giá!
- Sáng nghe đạo, hoàng hôn chết không tiếc!
Đám người không khỏi cảm khái.
Đột nhiên, thần sắc mấy lão giả Kim Ô thị trên Điếu Ngao Đài chợt kích động, nhao nhao cao giọng nói:
- Tới rồi! Tới rồi! Con Thần Ngao kia đã xuất hiện!
- Mọi người chấn chỉnh tinh thần! Chúng ta đã đợi con Lão Thần Ngao này mấy vạn năm rồi, nó rốt cuộc một lần nữa xuất hiện, nhất định phải câu được nó lên!
- Mau di chuyển mồi câu!
Đám người thả câu trên Điếu Ngao Đài kích động không thôi. Đám người Chung Nhạc thì lại kinh ngạc, nhìn về phía cửa biển kia. Chỉ thấy ba đào cuồn cuộn, một con Thần Ngao to lớn khôn cùng từ dưới biển lửa từ từ trồi lên, bơi về phía chỗ cửa biển.
Con Hỗn Độn Thần Ngao này so với đám Thần Ngao khác còn khổng lồ hơn rất nhiều, xung quanh nó còn có mười mấy con Thần Ngao khác đi theo, chậm rãi bơi lội bên cạnh nó, giống như là thủ vệ đang hộ tống Vương giả xuất tuần vậy.
- Lần này nhất định phải câu được nó! Bằng không, chúng ta chính là uổng phí ngồi chờ mấy vạn năm a!
Đám người thả câu Kim Ô thị trên Điếu Ngao Đài khẩn trương vạn phần nói. Đám người Chung Nhạc không hiểu, nghi hoặc hỏi:
- Con Thần Ngao này có gì bất đồng với đám Thần Ngao khác?
Kim Sơ Phỉ cũng lộ ra thần sắc vui mừng, vội vàng nói:
- Thật sự bất đồng! Trên lưng con Hỗn Độn Thần Ngao này có một bức đồ, tiên tổ Kim Ô thị ta đã từng từ xa nhìn thấy bức đồ này, cảm thấy thần diệu muôn phương, sâu không thể lường. Chỉ là nhìn từ xa cũng không cách nào cảm nhận được thần diệu trong đó. Nhưng tiên tổ Kim Ô thị ta cũng lĩnh ngộ ra từ trong bức đồ này không ít tuyệt học kinh thiên động địa. Kim Ô thị chúng ta ở đây thả câu, chủ yếu chính là muốn câu được con Thần Ngao này! Không nghĩ tới con Thần Ngao này vậy mà lại một lần nữa xuất hiện!
- Bức đồ?
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn, vội vàng khom người nhìn xuống dưới. Trong mơ hồ, hắn nhìn thấy trên lưng con Thần Ngao kia quả nhiên có khắc một bức đồ án cổ lão, chỉ là khoảng cách quá xa, căn bản là nhìn không rõ.
Phục Hy thị và Kim Ô thị đều tu luyện Tiên Thiên Thần Nhãn. Ánh mắt của Kim Ô thị cực kỳ sắc bén, nhưng cho dù là Đế Quân của Kim Ô thị, thậm chí là tiên tổ của Kim Ô thị, cũng đều nhìn không rõ ảo diệu Thiên đạo chất chứa trong bức đồ trên lưng con Thần Ngao kia. Chung Nhạc tự nhiên cũng không cách nào nhìn rõ.
- Nhạc tiểu tử, chính là con Thần Ngao đó!
Tân Hỏa đột nhiên trở nên kích động:
- Chính là con Thần Ngao mà Toại Hoàng đời đầu tiên từng câu được kia! Bức đồ trên lưng nó, chính là ba mươi bức Thiên Đạo Đồ mà Toại Hoàng đã lưu lại!
Tinh thần hắn ba động mãnh liệt, lập tức bị mấy người thả câu Kim Ô thị cảm nhận được, nhao nhao quay đầu nhìn về phía Chung Nhạc. Trái tim Chung Nhạc phanh phanh nhảy loạn, vội vàng phong bế hết thảy cảm quan nhục thân của chính mình. Hắn có thể cảm nhận được từng cỗ từng cỗ tinh thần ba động đáng sợ đảo quét trên người chính mình, không chút cố kỵ tìm kiếm một phen.
Mấy tôn Đế Quân Kim Ô thị kia tìm kiếm không có kết quả, trong lòng ai nấy cũng đều kinh ngạc, nhưng cũng thu hồi lại tinh thần, tiếp tục chuyên chú thả câu. Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm một cái, Tân Hỏa cũng không dám làm càn, bình ổn lại tâm tình kích động của chính mình.
- Sơ Phỉ huynh, bên kia có một cây cần câu nhàn rỗi, không bằng chúng ta cũng câu thử một chút xem sao? Ý của ngươi thế nào?
Yêu Tinh Nguyệt cảm thấy hứng thú, mỉm cười nói:
- Nói không chừng chúng ta có thể câu được một con Hỗn Độn Thần Ngao a!
Kim Sơ Phỉ nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng mỉm cười, nói:
- Treo ta lên ném xuống thả câu? Các ngươi đừng nói đùa! Vừa ném ta xuống dưới, ta liền phải chết không thể nghi ngờ! Ta nhiều nhất chỉ có thể chống đỡ gần nửa canh giờ sẽ bị nướng chết rồi!
- Để ta làm mồi câu!
Chung Nhạc đột nhiên nói. Đám người Kim Sơ Phỉ nhất thời ngẩn ngơ, Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ta cũng có thể biến thành Tiên Thiên Kim Ô, biến thành Thái Dương. Tinh Nguyệt huynh nói đúng, có thêm một cây cần câu cũng là chuyện tốt, nói không chừng có thể câu được một con Hỗn Độn Thần Ngao thì sao?
Kim Sơ Phỉ vội vàng nói:
- Dịch huynh, phía dưới vô cùng nguy hiểm! Thực lực của ngươi tuy mạnh, nhưng chỉ sợ cũng chỉ có thể chống đỡ được nửa canh giờ!
Chung Nhạc đi tới, buộc dây câu lên trên lưng chính mình, mỉm cười nói:
- Sau nửa canh giờ, các ngươi kéo ta lên đây là được! Tô Nô, ngươi cầm cần câu!
Mục Tô Ca vội vàng tiến lên, cầm lấy cần câu. Chung Nhạc phóng người nhảy một cái, rơi xuống sông lửa phía dưới. Hắn đột nhiên lắc mình biến thành một con Tam Túc Kim Ô, cấp tốc bay về phía chỗ cửa biển.
← Ch. 0844 | Ch. 0846 → |