Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0878

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0878: Thiên lôi cuồn cuộn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Trong một tòa thánh sơn không có gì nổi bật tại Tử Vi Đế Tinh, một vị trung niên nam tử mặc bạch y mắt sáng lên:

- Đạo Cốt? Ý ngươi là không có bất cứ loại đồ đằng văn nào, sinh ra đã là Đạo Cốt do đại đạo ngưng tụ mà thành? Còn cả "Đạo Văn" tiền sử, không có bất cứ loại Đạo Văn nào của đồ đằng văn?

Bên cạnh, các phân thân Chung Nhạc gật đầu, đồng thanh:

- Ta nhìn không hiểu, suy đoán không ra, mong sư huynh giúp đỡ!

Phong Hiếu Trung mắt càng ngày càng sáng:

- Ngươi không mời ta cũng phải đi! Sự ảo diệu của thời đại Hắc Ám tiền sử, lẽ nào lại bỏ qua được?

Tòa thánh sơn chấn động, càng ngày càng nhỏ lại, vù một tiếng rồi biến mất.

Ba nghìn Lục Đạo Giới, hóa thân Cổ Nhạc của Chung Nhạc chọn liền mấy tòa Địa Phủ, xông vào Địa Ngục Luân Hồi của các Lục Đạo Giới, mở Trấn Ngục, thả ra không biết bao nhiêu ma đầu.

Đột nhiên tim hắn khẽ động, lập tức di chuyển tới Uy Thần Lục Đạo Giới, vào Ngục Giới tìm huynh đệ Bệ Ngạn.

Hai huynh đệ họ nghe xong, chấn động mạnh, nhìn nhau, cùng tới Thông Thiên Tinh Đạo.

- Phục Hy biểu đệ, bọn ta lập tức liên hệ phụ thần, phụ thần sẽ tới Trấn Thiên Phủ trước bọn ta để gặp ngươi!

Trấn Thiên Phủ, Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên tiếp tục tìm hiểu trên thuyền. Con thuyền tiền sử này còn có rất nhiều điều bí ẩn còn chưa được giải đáp, bất cứ một phát hiện nào của họ cũng không tầm thường, không thể nói sẽ thay đổi lịch sự nhưng có thể bổ sung một phần lịch sử trống rỗng trước kia!

- Phong sư huynh nhanh nhất cũng phải hai năm mới tới đây được, Phụ thân của huynh đệ Bệ Ngạn chắc sẽ nhanh hơn, nhưng chắc cũng phải nửa năm mới tới.

Chung Nhạc và Âm Phiền Huyên nghiên cứu rất lâu nhưng không có kết quả, bèn ra khỏi khoang thuyền, Chung Nhạc tiếp tục thử điều khiển những đôi cánh trên thân thuyền, thử tìm sự ảo diệu trong phương thức vận hành của nó.

Con thuyền khẽ rung chuyển, một chiếc cánh từ từ giang rộng, khẽ chấn động, Chung Nhạc nhắm mắt cảm ứng phương thức vận hành của Tiên Thiên Dịch Đạo trong chiếc cánh đó.

Hắn chỉ có thể dùng cách nguyên thủy nhất để lĩnh ngộ trong những đường văn lý trong đó.

Hắn thấy Tiên Thiên Dịch Đạo của mình có sự thay đổi kỳ lạ bên trong đó. Sự biến đổi đó là bản tính, thay đổi thuộc tính của Tiên Thiên Dịch Đạo, trở thành một loại Tiên Thiên Thần Dực!

Bên trong Tiên Thiên Thần Dực là "không gian đại dạo", có khác biệt căn bản với Tiên Thiên Dịch Đạo.

Tiên Thiên Dịch Đạo của hắn thoát thai từ Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, biến hóa từ Tiên Thiên Đạo Khí, chứa năm loại Tiên Thiên đại đạo là Thần, Ma, Âm, Dương, Lôi Đình, căn bản không có không gian đại đạo.

Tuy hắn tu luyện tham ngộ Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh nhưng hai loại không gian và thời gian đại đạo lại chưa luyện thành.

Tiên Thiên Dịch Đạo của hắn vào bên trong văn lý kỳ diệu đó biến thành đôi cánh bằng xương bằng thịt của Tiên Thiên Thần. Chiếc cánh đó được tạo thành từ không gian đại đạo, vì thế có tốc độ không gì sánh kịp!

Hơn nữa, loại không gian đại đạo này hoàn toàn khác với không gian đại đạo ghi chép trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, không có bất cứ đồ đằng văn nào, khiến người ta không thể nắm bắt.

Tiên Thiên Dịch Đạo tại sao lại có sự biến hóa này thì Chung Nhạc cũng không hiểu.

Tiên Thiên Dịch Đạo vốn đã có ý nghĩ là sự biến hóa, Chung Nhạc vốn định dùng Lục Đạo chi lực nghịch chuyển thuộc tính đại đạo, giúp Tiên Thiên Dịch Đạo có thể biến thành đại đạo khác. Nhưng đại đạo mà Tiên Thiên Dịch Đạo có thể biến thành lại liên quan tới Tiên Thiên Đại Đạo mà hắn đã tu luyện, không phải loại Tiên Thiên đại đạo hắn tu luyện thì đương nhiên không thể biến thành.

Nhưng lúc này hắn lại dựa vào văn lý của chiếc cánh biến Tiên Thiên Dịch Đạo thành không gian đại đạo, đúng là quỷ dị.

Hắn nhiều lần điều khiển chiếc cánh đó thử tham ngộ sự ảo diệu trong nó nhưng thu hoạch chẳng được bao nhiêu.

- Nếu tham ngộ được cách tu luyện tiền sử, với hệ thống tu luyện hiện giờ có lẽ là sự đảo lộn cực lớn?

Âm Phiền Huyên đột nhiên nói.

Chung Nhạc thu Tiên Thiên Dịch Đạo về, lắc đầu nói:

- Không phải đảo lộn, với cách thức tu luyện tiền sử thì hệ thống tu luyện đồ đằng mới là sự đảo lộn thật sự. Dù sao thì cách tu luyện của tiền sử thực sự quá khó!

Hắn có cảm giác bất lực, với khả năng suy đoán cường đại của hắn cũng không thể suy ra bất cứ thứ gì có ích, phương pháp tu luyện tiền sử bị thời đại đào thải không phải là không có lý do.

- Nhạc tiểu tử, ta đột nhiên nhớ ra rồi!

Tiếng của Tân Hỏa vọng tới, vô cùng nghiêm túc nói:

- Tiên Thiên Thần Ngữ! Là Tiên Thiên Thần Ngữ!

- Tiên Thiên Thần Ngữ?

Chung Nhạc không hiểu, Tân Hỏa nói tiếp:

- Đúng, Tiên Thiên Thần Ngữ. Thời đại hắc ám là thời đại của Tiên Thiên Thần Vương Đạo, mọi chủng tộc thần ma đều là sinh linh hậu thiên, không biết nói. Chỉ có Tiên Thiên Thần Ma mới có ngôn ngữ, ngôn ngữ đó chính là Tiên Thiên Thần Ngữ! Loại ngôn ngữ này sinh linh sinh ra sau đó không thể học được, còn gọi là Đạo Ngữ, phát ra Tiên Thiên đạo âm, có thể dẫn động sự cộng hưởng của thiên địa đại đạo. Sinh linh hậu thiên muốn học được thì buộc phải nghịch chuyển Tiên Thiên. Ngươi còn nhớ tên Phong Vô Kỵ không?

Chung Nhạc gật đầu, phương thức "ngôn xuất pháp hành" của Phong Vô Kỵ chính là Tiên Thiên Thần Ngữ. Nhưng Phong Vô Kỵ cũng là sinh linh hậu thiên, tại sao lại học được Tiên Thiên Thần Ngữ?

Lẽ nào Phong Vô Kỵ đã nghịch chuyển Tiên Thiên, tu thành Nhục Thân và Nguyên Thần Tiên Thiên?

Không thể nào!

Hơn nữa Tiên Thiên Thần Ngữ có liên quan gì tới sự ảo diệu của con thuyền tiền sử này?

- Thật ra ngươi cũng có thể nói Tiên Thiên Thần Ngữ, ngươi có Nguyên Thần và Nhục Thân Tiên Thiên, như vậy là đủ điều kiện học Tiên Thiên Thần Ngữ rồi.

Tân Hỏa nói tiếp:

*****

- Ngôn ngữ thông hành thời đại hắc ám tiền sử chắc chắn có liên quan tới pháp môn tu luyện tiền sử. Dù sao Tiên Thiên Thần Ma tiền sử cũng không cần phải dựa vào ngôn ngữ để truyền lại những điều đã học được. Nếu ngươi nắm được Tiên Thiên Thần Ngữ thì chắc có thể đọc ra sự ảo diệu của con thuyền này!

Chung Nhạc vội nói:

- Tân Hỏa, truyền thụ cho ta Tiên Thiên Thần Ngữ!

- Cái này...

Tân Hỏa khó xử nói:

- Ta cũng không biết nhiều Tiên Thiên Thần Ngữ, không thành hệ thống. Đại Toại không truyền cho ta Tiên Thiên Thần Ngữ. Hắn làm đảo lộn thế giới mà Tiên Thiên thần ma thống trị. Tiên Thiên Thần Ngữ mà ta học chỉ là những người truyền thừa sau này học được, nên không toàn diện. Hơn nữa Tiên Thiên Thần Ngữ có một trục trặc rất lớn. Cùng một chữ, uy lực của nó sẽ lớn hay nhỏ tùy thuộc nhịp và mức độ lĩnh ngộ của người nói về chữ đó.

Chung Nhạc ngạc nhiên, cùng một chữ còn có cách đọc khác nhau? Chẳng trách mà loại ngôn ngữ này khó có thể lưu truyền.

Tân Hỏa truyền cho Chung Nhạc Tiên Thiên Thần Ngữ mà mình biết. Giờ Chung Nhạc mới hiểu tại sao Tân Hỏa lại nói vậy. Tiên Thiên Thần Ngữ đúng là có khiếm khuyết rất lớn. Loại đạo ngữ này là sự lĩnh ngộ của Tiên Thiên Thần Ma về "đạo".

Đạo ngữ mà Tân Hỏa truyền cho Chung Nhạc đều là những chữ đơn, thỉnh thoảng có từ ba chữ, nhiều nhất là năm chữ, nhưng ý cảnh của những chữ này đều vô cùng sâu xa!

Mỗi chữ đều là Tiên Thiên đạo âm, là sự trần thuật của Tiên Thiên Thần Ma về đại đạo!

Các Tiên Thiên Thần Ma khác nhau sẽ lý giải về cùng một loại đạo nông sâu khác nhau, vì thế đạo âm cũng có sự biến đổi âm điệu khác nhau, có dài có ngắn, có nông có sâu.

Một chữ có thể đọc thành vài trăm, vài nghìn, thậm chí vài vạn, vài chục vạn âm điệu. Loại ngôn ngữ này còn muốn lưu truyền về sau sao?

Những người kế thừa Tân Hỏa trước kia không thiếu người nghiên cứu về đạo ngữ. Ví dụ chữ "thiên", đạo âm mà mỗi người kế thừa đọc có điểm giống nhau nhưng sự biến hóa lại mỗi người mỗi khác.

Tiên Thiên Thần Ngữ mà Tân Hỏa truyền cho Chung Nhạc không nhiều, chia thành văn tự có ba trăm hai mươi sáu chữ, thiên địa nhật nguyệt, vũ trụ âm dương, hồng hoang tinh thần, sơn xuyên hà hải, sinh lão tử diệt, đình đốn hành động, định phong tỏa cố...

Mỗi từ đại diện cho một loại khái niệm đại đạo, là sự giải thích bằng đạo âm về vạn vật trong vũ trụ của Tiên Thiên Thần Ma, trong đó có cả sự kiến giải vô tận.

Tân Hỏa truyền cho Chung Nhạc là sự lĩnh ngộ của các đời người kế thừa. Mỗi người lại có sự lĩnh ngộ nhiều ít khác nhau, có lẽ không vị nào có được chân truyền của Tiên Thiên Thần Ngữ.

Thậm chí có thể nói cho dù là Đạo Thần thì cũng không thể có chân truyền!

Chung Nhạc tỉ mỉ tham ngộ những đạo ngữ này, mỗi lần thử đọc đều có vô số thông tin phức tạp tràn tới, lĩnh ngộ đều khác nhau, khiến đầu hắn chứa đầy thông tin viễn cổ!

Dường như những thông tin này ẩn giấu trong thời không cổ xưa, chỉ khi hậu nhân đọc lên là chư thần viễn cổ mới muốn truyền cho hậu nhân những truyền thừa mình muốn truyền đạt.

Chung Nhạc tim khẽ động, truyền nguyên chỉnh ba trăm hai mươi sáu chữ này cho Âm Phiền Huyên, hắn nói:

- Phiền Huyên, ngươi là Thánh Linh Thể, tham ngộ giúp ta.

- Những văn tự này...

Âm Phiền Huyên không kìm được giật mình, kêu lên:

- Đây là văn tự gì?

- Tiên Thiên Thần Ngữ.

Chung Nhạc nói:

- Có thể liên quan tới những hoa văn trên thuyền. Có lẽ ngươi sẽ tham ngộ nhanh hơn ta một chút.

Hai phu thê họ ngồi khoanh chân xuống tham ngộ, chốc chốc tinh thần hai ngươi dung hợp, nguyên thần trao đổi cộng hưởng những điều mình biết. Lĩnh ngộ về Tiên Thiên Thần Ngữ không thể dùng ngôn ngữ để trao đổi, chỉ có thể dùng sự cộng hưởng của tinh thần để đối phương hiểu ý mình.

Âm Phiền Huyên không hổ là Thánh Linh Thể, tốc độ tham ngộ Tiên Thiên Thần Ngữ nhanh hơn Chung Nhạc rất nhiều. Tốc độ tham ngộ của Chung Nhạc vốn đã là thần tộc, có nàng giúp tốc độ còn tăng mạnh hơn.

Hơn năm tháng sau, hai người đều đạt tới cực hạn, sau lần tinh thần giao lưu cuối cùng, nguyên thần hai người tách ra, cảm giác liên kết chặt chẽ lập tức biến mất.

Âm Phiền Huyên đỏ mặt, nói nhỏ:

- Nếu muốn giao lưu thêm một bước, thiếp thân..

Chung Nhạc đứng dậy, phấn khích nói:

- Lôi!

Chung Nhạc thốt ra Tiên Thiên Thần Ngữ, đạo âm này vừa thoát ra, Âm Phiền Huyên thầm nghiến răng, chỉ hận không thể xông tới cắn cho hắn vài phát tóe máu.

Chung Nhạc vừa phát ra tiếng, thiên tượng biến đổi, hư không xuất hiện sấm, trên bầu trời trong xanh đột nhiên xuất hiện thiên lôi cuồn cuộn, rẹt rẹt tiếng sét đánh kinh người.

Đó là Tiên Thiên thần lôi, nơi lôi quang đánh xuống, không gian vỡ ra thành từng đường!

Đạo ngữ này khác với những cái khác, âm điệu cũng rất đặc biệt, lôi âm rất dài, rất bí ẩn, Làm người khác căn bản nghe không hiểu được, căn bản sẽ không nghe được hắn nói gì.

Vô số thần ma trong Trấn Thiên Hùng Quan bị dị tượng kinh động, tất cả nhìn về hướng này thì không khỏi kinh ngạc. Lôi âm phát ra liên tục từ miệng Chung Nhạc, một chữ mà giờ vẫn chưa nói xong. Tiên Thiên thần lôi trên không trung càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc, dần dần bao trùm vạn dặm, biến thành vài chục vạn dặm, vài trăm vạn dặm, vô cùng kinh hãi!

Nhưng lúc này đột nhiên từ xa vọng lại tiếng ngân dài, âm điệu này cũng khác người, cũng là một loại Tiên Thiên Thần Ngữ, bí ẩn khó hiểu. Âm thanh vừa xuất hiện, lập tức dẫn động thiên địa đại dạo, dẫn phát ra các loại dị tượng!

- Ma Tát Đa, Tát Phổ Đa, Y Cáp Tát Phổ Đa..

Tiếng nói giống như đọc một loại kinh văn khó hiểu, âm điệu khác nhau, liên miên bất tuyệt.

Chung Nhạc kinh ngạc, nhìn về phía xa, đột nhiên tỉnh ngộ:

- Thần long của Lôi Trạch thị, phụ thân của huynh đệ Bệ Ngạn tới rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)