Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0953

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0953: Tặc gần trăm trượng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị cách Chung Nhạc rất gần, một trảo chụp xuống, Chung Nhạc căn bản không thể chạy thoát. Sợ rằng một tia lực lượng của hai tôn Đế Quân đánh xuống sẽ có thể trảo chết hắn. Chỉ là tâm thần của hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị này đã bị tiểu hài tử mập mạp Bệ Ngạn mê hoặc, lo lắng sẽ trảo chết tiểu gia hỏa khỏe mạnh kháu khỉnh này, bởi vậy lực lượng trong bàn tay bọn họ đều là ngưng tụ mà không phát.

Âm Phó Khang đột nhiên lách người nhảy vào giữa hai tôn Đế Quân, tế khởi một cây đòn gánh, hai đầu đòn gánh mỗi đầu đều treo một cái móc câu. Cây đòn gánh quất ngang một cái, đánh bay một tôn Đế Quân Bàn Hồ thị trong đó.

Phù Lê rống lớn một tiếng, cây gậy xương lớn hung hăng quét lên trên người một tôn Đế Quân khác. Tu vi của hắn khá kém, nhưng lực lượng nhục thân lại cường hoành tới cực điểm, có thể so với Tạo Vật Chủ đỉnh cấp của Lôi Trạch thị. Một kích thần thông này ngược lại không lợi hại bao nhiêu, nhưng lực lượng vô cùng bá đạo, đẩy lùi tôn Đế Quân kia.

Hai tôn Đế Quân vừa mới bị đánh lui, đã thấy không biết bao nhiêu Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Soái hạm này đã giống như nước thủy triều lao thẳng về phía Chung Nhạc.

- Bảo bối của ta!

- Đó là bảo bối của ta!

- Đại Linh Đan! Nhục Linh Đan vô thượng thành Đế!

- Cho ta cắn một cái a!

- Kẻ nào dám giành với ta, ta liền giết kẻ đó!

- Thánh dược thành Đế của ta!

- ...

Da đầu Phù Lê và Âm Phó Khang một trận tê dại. Một màn này thật sự quá điên cuồng. Đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị đã phát điên rồi rồi, vừa không ngừng tuôn trào về phía Chung Nhạc, vừa tự giết hại lẫn nhau. Chỉ trong nháy mắt, vô số cái đầu đã rơi xuống đất, so với tốc độ hai người bọn họ tàn sát còn nhanh hơn rất nhiều.

Trong Thức hải của hai người bọn họ có tiêu âm do Âm Phần Huyên lưu lại, trợ giúp bọn họ trấn trụ tâm linh, cũng không cảm giác được dị trạng. Nhưng đối với đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị kia, tiểu hài tử mập mạp kháu khỉnh trên bả vai Chung Nhạc quả thật chính là một khỏa Nhục Linh Đan vui vẻ hoạt bát đang tản mát ra Thần quang vô tận, sức dụ dỗ vô tận.

Nhìn thấy Bệ Ngạn, liền phảng phất như đã nhìn thấy tương lai bọn họ thành Đế, nghịch chuyển Tiên Thiên, bất lão bất tử bất diệt.

Bách Thế Thánh Liên đã trở thành tiểu hài tử Bệ Ngạn, hiện tại sự mê hoặc không còn là mùi hương mê người kia nữa, mà chính là bản thân Bệ Ngạn.

Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị kia cũng tự mình nhào tới, đại khai sát giới với đồng tộc bên cạnh chính mình, không lưu tình chút nào. Bọn họ thậm chí còn mở ra cái miệng to như chậu máu, một ngụm thôn phệ mấy gã đồng tộc, bộ dạng hung tàn khiến cho ngay cả Phù Lê cũng không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.

Trên bả vai Chung Nhạc, tiểu hài tử Bệ Ngạn không ngừng run rẩy, hai chân là hai cái long trảo, lợi trảo đâm thật sâu vào cơ nhục bả vai Chung Nhạc, hai tay vẫn là hổ trảo, vẫn đang ôm lấy cây đại kỳ kia.

- Cách xa ta một chút, bằng không tự gánh hậu quả!

Chữ viết trên lá cờ tung bay phiêu đãng, khiến cho tiểu hài tử này lộ ra vô cùng kiêu ngạo.

- Đuổi theo ta!

Chung Nhạc nhịn xuống cơn đau trên bả vai, Tuyên Cổ Bất Động Ấn bảo vệ tâm linh, chợt quát lớn một tiếng, giết về phía trước. Phù Lê và Âm Phó Khang theo sát phía sau. Âm Phó Khang thân là Ma Tộc, thủ đoạn cực kỳ quỷ dị. Móc câu trên đòn gánh thỉnh thoảng lại móc chết một gã Thần Ma Bàn Hồ thị trên lưỡi câu.

Mà hắn xuất thủ lại càng tàn nhẫn hơn. Toàn thân hắn bốc lên ma khí cuồn cuộn, chui vào trong tai mắt mũi miệng từng gã từng gã cường giả Bàn Hồ thị. Ma khí như mãng như xà, sau khi tiến vào trong cơ thể đối phương, thân thể đối phương lập tức khô quắt lại, nhục thân tinh huyết bị thôn phệ sạch sẽ, Nguyên thần cũng trở nên héo rũ.

Nguyên đan của hắn bay ra, hình thành một đạo Lực tràng Ma đạo, trên đỉnh đầu còn treo cao một tòa Động thiên, trong Động thiên thỉnh thoảng bắn ra một đạo Ma quang, đánh chết những cường giả đang nhào tới.

Trong đám cường giả Bàn Hồ thị cũng không thiếu tồn tại cấp bậc Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng, tu luyện công pháp Đế cấp của Bàn Hồ thị, thực lực cực kỳ cường đại, đối với hắn cũng có lực uy hiếp rất lớn, khiến cho hắn không thể không toàn lực ứng phó.

Mà Phù Lê thì đơn giản hơn rất nhiều. Hắn trực tiếp dùng cây gậy xương lớn đập tới, dùng lực lượng phá vỡ hết thảy thần thông, Thần binh của địch nhân từ bốn phương tám hướng vọt tới. Đột nhiên, không biết bao nhiêu Thần Ma Bàn Hồ thị nhao nhao phóng vọt tới, bao phủ lấy hắn, nhào lên trên người hắn, không ngừng há ra cái miệng lớn cắn xé.

Phù Lê bị cắn tới mức toàn thân máu chảy đầm đìa, thân thể đột nhiên rung lên một cái, vô số Tiên Thiên Long Lân phun trào ra bốn phương tám hướng. Vô số mảnh lân phiến giống như những tấm đại thuẫn sắc bén tới cực điểm, xoay tròn xung quanh toàn thân hắn. Không biết bao nhiêu cái đầu nhao nhao rơi xuống.

Hai người Âm Phó Khang và Phù Lê bảo vệ Chung Nhạc chém giết từ đầu thuyền tới đài chỉ huy, lại từ đài chỉ huy chém giết tới đuôi thuyền. Toàn bộ đám Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Soái hạm này đều bị hấp dẫn tới.

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt tế khởi một đạo ánh đao, chặt đứt dây thừng của phi kiều, tế khởi từng mảnh từng mảnh cầu gỗ, trải ra trên Thiên Hà, tạo thành một đạo phi kiều. Ngay sau đó, hắn đạp trên cầu gỗ, lao thẳng về phía một chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị khác.

Khoảng cách giữa hai chiếc Chiến hạm khá xa, cầu gỗ không thể trải tới trên boong thuyền Chiến hạm đối diện. Chung Nhạc đột nhiên phóng người nhảy lên thật cao, dốc hết toàn lực nhảy về phía chiếc Chiến hạm đối diện.

Cũng trong nháy mắt hắn nhảy lên, vô số Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị sau lưng hắn cũng giống như đã đánh mất lý trí vậy, nhao nhao theo hắn nhảy lên. Tinh quang, xạ tuyến và Nguyên Từ Thần Quang khủng bố của Thiên Hà nhao nhao kéo không biết bao nhiêu Thần Ma Bàn Hồ thị vào trong Thiên Hà.

Rào! Rào! Rào!

Vô số thanh âm rơi vào trong dòng sông không ngừng vang lên. Những cường giả Bàn Hồ thị rơi vào trong nước Thiên Hà này căn bản không có năng lực một lần nữa nhảy lên, rất nhanh đã bị Thiên Hà thôn phệ, ngay cả một mảnh xương cũng không lưu lại.

Chung Nhạc cũng bị Nguyên Từ Thần Quang trói buộc. Hắn quát lớn một tiếng, hai chân bạo phát pháp lực, liên tục giẫm chân trên hư không, thi triển ra Cửu Bộ Phá Thiên Cương, liên tục bước ra chín bước, rốt cuộc hàng lâm tới trên Chiến hạm đối diện.

Thần binh, Thần tướng Bàn Hồ thị trên chiếc Chiến hạm kia sớm đã dựng thẳng lên từng cây từng cây trường mâu, vô số trường mâu như rừng đâm thẳng về phía Chung Nhạc.

Chung Nhạc giơ tay tế đao, chặt đứt vô số cây trường mâu. Đám Thần Ma Bàn Hồ thị phụ cận lập tức bị tiểu hài tử trên bả vai hắn mê hoặc, mê thất tâm trí, liều mình vong ngã lao thẳng về phía hắn.

Phù Lê và Âm Phó Khang cũng bám sát sau lưng Chung Nhạc, một trái một phải, bảo vệ hắn giết về phía trước.

Mà ở sau lưng ba người, từng tôn từng tôn Tạo Vật Chủ, Thần Hoàng cũng nhao nhao theo sau nhảy tới. Hai tôn Đế Quân Bàn Hồ thị kia cũng giết lên trên chiếc Chiến hạm này. Vô số Thần Minh, Thiên Thần, Chân Thần, Thần Hầu còn lại thì đều rơi cả vào trong Thiên Hà, trên cơ bản chính là toàn quân bị diệt.

*****

Chỉ có lác đác trên dưới một trăm gã Chân Thần và Thần Hầu thực lực mạnh mẽ mới có thể phóng qua Thiên Hà, nhảy tới trên chiếc lâu thuyền này. Cũng có một hai gã Thiên Thần may mắn đạp lên thi thể của đồng tộc, phóng qua được mặt sông.

Chung Nhạc từ trong thi sơn huyết hải lao ra ngoài, dựa theo cách cũ mà làm, từ đầu thuyền chém giết tới đài chỉ huy, lại từ đài chỉ huy chém giết tới đuôi thuyền. Chỉ là cường giả Bàn Hồ thị bên cạnh vọt tới càng lúc càng nhiều, khiến cho hắn cũng không thể chịu nổi, trên người vết thương chồng chất, máu chảy như rót.

- Tặc nhân giết gần trăm trượng rồi!

Chung Nhạc lớn tiếng quát lên, dốc sức chống đỡ đám cường giả Bàn Hồ thị từ phía trước chém giết tới.

Đám cường giả Bàn Hồ thị này không chút sợ chết. Trong đó, cấp bậc Chân Thần, Thần Hầu nhiều vô số kể. Phù Lê và Âm Phó Khang chỉ có thể ngăn cản cường giả cấp bậc Thần Hoàng, Tạo Vật Chủ, còn đám Chân Thần, Thần Hầu thì lại không rảnh ứng phó.

Đám Chân Thần, Thần Hầu này nếu là một đối một, Chung Nhạc hoàn toàn có thể ứng phó được, nhưng một đám lớn nhao nhao vọt tới, hắn liền có chút một cây cột chẳng chống vững được nhà lớn rồi.

Tám thanh Thần đao do đại đạo Tiên Thiên của hắn biến thành hiện tại toàn bộ đều bị hắn cầm chặt trong tay. Tám thanh Thần đao trên dưới tung bay, hình thành một vòng phòng ngự thật lớn. Hiện tại, vòng phòng ngự này một lần lại một lần bị áp chế, buộc phải thu nhỏ lại, chỉ còn lại có một trăm trượng không gian có thể tự bảo vệ mình, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị công phá.

Phù Lê huy vũ cây gậy xương lớn, dốc sức bảo vệ bên trái và sau lưng hắn, có chút thở không ra hơi, nói:

- Tặc nhân giết gần năm mươi trượng, Chủ công lại kêu ta!

- Tặc gần năm mươi trượng rồi!

- Tặc gần hai mươi trượng hãy gọi ta!

- Tặc gần hai mươi trượng rồi!

- Chủ công, ta bên này áp lực cũng rất lớn a...

Thanh âm nghiến răng nghiến lợi của Phù Lê vang lên.

Chung Nhạc giận dữ, thân thể bị đánh trúng mấy chục đạo công kích. Đám Thần binh và thần thông suýt chút nữa đã đánh thân thể hắn vỡ nát:

- Phù Lê, ngươi nói tặc gần trăm trượng gọi ngươi, gọi ngươi ngay cả cái rắm tác dụng cũng không có! Tin theo lời của ngươi, liền đợi đổi một Chủ công khác a!

Hắn vươn tay xách lên tiểu hài tử mập mạp trên bả vai, dùng để nghênh đón công kích của đám cường giả Bàn Hồ thị. Tiểu hài tử Bệ Ngạn không ngừng hô to gọi nhỏ, kinh khủng khó hiểu. Chung Nhạc cả giận quát lên:

- Kêu cái rắm! Biểu ca, ngươi đã quên ngươi cũng là Tạo Vật Chủ rồi sao?

Bệ Ngạn nhất thời tỉnh ngộ, vội vàng thi triển thần thông, giết chết, đánh bay đám Chân Thần, Thần Hầu trước mặt, có chút lúng ta lúng túng nói:

- Ta chỉ lo lắng bọn họ muốn ăn sống ta, lại quên mất ta cũng đã là Tạo Vật Chủ rồi... Bất quá, ngươi là người hộ đạo của ta, cứ như vậy xốc ta lên, dùng ta chống đỡ thần thông và Thần binh của đối phương, thật sự là hành vi của người hộ đạo sao?

Thực lực của hắn cường hoành hơn Chung Nhạc không biết bao nhiêu lần, mặc dù không cách nào hoàn toàn phát huy ra thực lực, nhưng cũng không tầm thường, đầy đủ chống đỡ được thần thông, Thần binh của đám địch nhân trước mặt.

Chung Nhạc dốc sức giết tới địa phương phi kiều vắt ngang, chặt đứt dây thừng, tế khởi cầu gỗ, cướp đường phóng đi, nhảy về phía một chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị khác. Sau lưng hắn, vô số Thần Ma Bàn Hồ thị cũng nhao nhao nhảy theo, lại có không biết bao nhiêu Thần Ma rơi vào trong Thiên Hà, chết oan chết uổng.

Chung Nhạc phóng vọt lên trên chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị đối diện, theo cách cũ mà làm. Bên cạnh hắn thi cốt như núi, máu chảy lênh láng, sau khi tai họa chiếc Chiến hạm này một phen, lại phóng người nhảy về phía một chiếc Chiến hạm khác.

Từng chiếc từng chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị rơi vào đại loạn, tràng diện hỗn loạn cơ hồ giống hệt như nhau. Đám Thần Ma Bàn Hồ thị trên những chiếc Chiến hạm khác nhìn thấy một màn này, trong lòng vừa kinh lại vừa hãi. Chỉ thấy tất cả tộc nhân trên những chiếc Chiến hạm này giống như đã bị ma nhập vậy, điên cuồng đuổi theo Chung Nhạc, thậm chí còn tự chém giết lẫn nhau. Ngay cả chủ tướng của từng chiếc từng chiếc Chiến hạm cũng đang giơ lên đồ đao, không ngừng chém giết tộc nhân của chính mình.

Tự giết lẫn nhau ngược lại thì cũng thôi, nhưng điên cuồng nhảy vào trong Thiên Hà thì phi thường khủng bố rồi. Tộc nhân Bàn Hồ thị chết trong tay tộc nhân chính mình và chết trong tay đám người Chung Nhạc nhiều nhất chỉ có bốn thành, càng nhiều hơn chính là rơi vào trong Thiên Hà thân tử đạo tiêu.

- Bẻ lái qua trái! Bẻ lái qua trái! Tránh xa nơi đó!

Chủ tướng trên những chiếc Chiến hạm may mắn còn tồn tại cao giọng hạ lệnh, giống như né tránh ôn dịch vậy, cấp tốc lái ra xa xa, tránh né đám Chiến hạm đã rơi vào hỗn loạn kia.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, một trăm chiếc Chiến hạm Bàn Hồ thị đã có hơn phân nửa rơi vào hỗn loạn. Nếu không tránh xa, gần năm mươi chiếc Chiến hạm còn lại chỉ sợ cũng chạy trời không khỏi nắng.

Mà ở phía sau, đám người Âm Phần Huyên thúc giục hạm thuyền Âm Khang thị vọt tới. Dưới đáy nước, đám Chiến hạm dưới nước vẫn còn đang chiến đấu với đám Tinh thú, huyết lãng không ngừng cuộn trào. Âm Quỷ Ma Thần lặn xuống dưới nước, chém giết Tinh thú. Nhưng đám Tinh thú cũng đã làm chậm tốc độ bọn họ tiến lên.

Lâu thuyền Chiến hạm của Thủy sư Thiên Đình vẫn như cũ đang đuổi theo, từ xa xa nhìn thấy một màn trên mặt sông này, đám chủ tướng các lâu thuyền cũng nhíu chặt cặp mày, hãi hùng khiếp vía.

- Bàn Hồ thị rốt cuộc đang giở trò quỷ gì? Như thế nào lại tự giết lẫn nhau như vậy?

Một tôn Tạo Vật Chủ nghi hoặc nói. Ngay cả Lâu Chính Sư cũng không khỏi nhíu mày, ánh mắt ngưng trọng nhìn về phía Chung Nhạc, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ lại là do Dịch Quân Vương phá rối? Với thủ đoạn của một gã Thiên Thần, sao có thể bình định được một chi Hạm đội của Thủy sư Bàn Hồ thị? Dịch tiên sinh trí kế bình thiên hạ, thật sự lợi hại như vậy sao?

Thủy sư Bàn Hồ thị đã không thể ngăn cản đường đi của Thủy sư Âm Khang thị. Đám Tinh thú cũng không thể kéo dài thời gian của bọn họ được bao lâu nữa. Thủy sư Âm Khang thị nhất định sẽ thừa dịp hỗn loạn lao ra. Hắn không khỏi nhớ lại lời đánh giá của Mặc Ẩn đối với Chung Nhạc:

- Dịch Quân Vương của Tiên Thiên Cung, một người có thể so với ngàn vạn hùng binh, cộng thêm ba tôn Đế Quân!

- Ta vốn tưởng rằng Mặc Ẩn tiên sinh bởi vì quá xem trọng Dịch Quân Vương, đã nói quá sự thật, hiện tại xem ra...

Trong lòng hắn yên lặng nói:

- Mặc Ẩn tiên sinh vẫn là đã xem thường Dịch Quân Vương, nói chưa đủ rồi!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)