← Ch.0989 | Ch.0991 → |
Lâu Chính Sư thấy hắn nói ngông cuồng, tim khẽ động, cười:
- Ta gọi một vị Tạo Vật Chủ tới, nếu ngươi dùng thần nhãn gây thương thế cho hắn thì ta thừa nhận ngươi có bản lĩnh đó. Tịnh Bá Công, ngươi vào đây!
Một vị Tạo Vật Chủ của Thiên Hà Thủy Sư bước vào, cúi người nói:
- Lâu thống soái có gì dặn dò?
Lâu Chính Sư cười:
- Ngươi đứng yên tại đó để Phong Sầm tiểu hữu nhìn ngươi, để xem uy năng Tam Mục Thiên Đồng của hắn.
Tịnh Bá Công nhận lệnh đứng đó không động đậy:
- Ta có thể dùng tới động thiên không?
Lâu Chính Sư nhìn Đình Phong Sầm, Đình Phong Sầm gật đầu, Lâu Chính Sư cừoi:
- Có thể.
Tịnh Bá Công thân mình hơi rung lên, quanh người lập tức xuất hiện một mảng động thiên rộng lớn. Thấy động thiên mưa liên miên, mù mịt bao trùm bán kính trăm vạn dặm.
Mưa đó không phải mưa thường mà là do đại đạo của hắn biến thành, đó là Âm Vũ Động Thiên của hắn, trong động thiên chứa năng lượng phi phàm!
Đình Phong Sầm thi triển Tam Mục Thiên Đồng, đột nhiên ba đạo thần quang bắn ra. Uỳnh một tiếng, Âm Vũ Động Thiên của Tịnh Bá Công bị đạo thần quang tạo từ ba đạo thần quang kia cuốn vào nhau xuyên qua. Một thân hình khổng lồ bay ngược ra sau, lại uỳnh một tiếng nữa, Tịnh Bá Công đập lên tường thánh điện.
- Khụ khụ...
Tịnh Bá Công nửa ngồi nửa quỳ dưới đất thổ huyết ồng ộc, ngực bị xuyên một lỗ lớn, trong lòng không khỏi kinh hãi.
- Đúng là lợi hại!
Lâu Chính Sư, Bàn Kê và Tuế Khinh Hồng đều kinh thán. Tuế Kinh Hồng thở ra một hơi khí đục, tán thưởng:
- Không hổ là công pháp thần thông do Địa Hoàng thời đại Địa Kỷ sáng tạo. Tam Mục Thiên Đồng đúng là lợi hại, đúng là có uy năng nhìn ai nấy chết!
Đình Phong Sầm nhắm thần nhãn lại, cười:
- Ta chỉ là thử qua một chút, uy lực Tam Mục Thiên Đồng vẫn có thể mạnh hơn nữa, hơn nữa còn không có thần quang dị tượng như vừa rồi. Thần quang của Tam Mục Thiên Đồng có thể xuyên qua không gian, trực tiếp kích sát nguyên thần của đối phương. Lâu sư bá, ta có thể giết Dịch Quân Vương không?
Lâu Chính Sư gật đầu, tán thưởng:
- Đủ để giết hắn rồi. Bao giờ tới Trấn Thiên Quan, khi Dịch Quân Vương ra ngươi sẽ nhìn một cái chết hắn. Chỉ cần Dịch Quân Vương chết thì Trấn Thiên Quan nằm gọn trong lòng bàn tay. Cho dù không nhìn chết hắn được thì chúng ta cũng không có tổn thất gì.
Tất cả cùng cười ha hả.
Con thuyền cổ nghìn cánh vô thanh vô tức bay vào thánh địa của Hoàng Đình thị. Con thuyền này trực tiếp đi qua các loại cấm chế, phong ấn và đại trận của Hoàng Đình thị, không hề chạm vào bất cứ sự cảnh giới nào.
Hoàng Đình thị dù gì cũng là đế tộc, trận pháp, phong ấn và cấm chế đã liên kết tới các không gian, chỉ cần đi vào là chạm phải. Nhưng con thuyền nghìn cánh này lại có thể đi vào như không.
Con thuyền cổ lơ lửng trên không trung, tới gần thiên lao trấn áp Phù Lê.
- Thần ma trẻ tuổi vừa rồi hình như cũng biết Tam Mục Thiên Đồng.
Tân Hỏa ngạc nhiên:
- Trong cơ thể hắn có Phục Hy thần huyết, nhưng chỉ chuyên dùng để nuôi Phục Hy thần nhãn. Phục Hy thần huyết tập trung ở con mắt thứ ba của hắn. Kỳ lạ thật, hắn không phải Phục Hy thần tộc, sao có thể có Phục Hy thần huyết?
Vừa rồi chính Chung Nhạc phát hiện Đình Phong Sầm cũng biết Tam Mục Thiên Đồng nên tiếp quản nhục thân điều khiển con thuyền rời khỏi đó tránh sự dò xét của Đình Phong Sầm.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Giờ quan trọng là cứu Phù Lê và Bệ Ngạn ra trước, mặc kệ hắn đã. Tân Hỏa, tòa thiên lao này ngươi có cách nào xông vào mà không kinh động Hoàng Đình thị không?
- Tòa thiên lao này là của Thiên Đình thời đại Địa Kỷ, tuy tàn tạ nhưng vẫn có thể trấn áp Đế Quân.
Tân Hỏa qua ba con mắt của hắn nhìn thiên lao, nói:
- Con thuyền này muốn không động tới phong ấn mà xuyên qua thì gần như là không thể. Trừ phi ngươi có thể phát huy toàn bộ uy năng của con thuyền.
Chung Nhạc nhíu mày:
Chỉ e chỉ có đại thành đế mới có khả năng này, giờ hắn chỉ có thể miễn cưỡng điều khiển con thuyền đi đường mà thôi.
- Tuy thiên lao phòng bị thâm nghiêm nhưng được cái thần ma qua lại ít, bình thường căn bản sẽ không vào thiên lao.
Tân Hỏa nói toeép:
- Giờ chỉ có một cách, đó chính là chặn cửa, đánh vào trong!
Chung Nhạc trầm ngâm, trực tiếp chặn cửa đánh vào trong thì phải đối kháng với cường giả Hoàng Đình thị trong thiên lao. Nhưngc cường giả đó chắc chắn có cách liên lạc với ngoại giới, như vậy chắc chắn sẽ kinh động tới Hoàng Đình thị và bọn Lâu Chính Sư.
Trừ phi có thể không cho cường giả Đế Tinh trấn thủ trong thiên lao không liên lạc với bên ngoài!
- Ngươi yên tâm, chúng không liên lạc được bên ngoài đâu, ở đây chặn mọi đồ đằng thần trụ.
Tân Hỏa cười:
- Năm xưa khi thời đại Địa Kỷ mới bắt dầu, ta cũng có một phần công sức xây dựng thiên lao. Năm đó ta và Hy Hoàng, Nữ Oa nhốt một số lão già làm loạn ở đây. Hy Hoàng là người kế thừa đầu tiên thời đại Địa Kỷ, chỉ cần vào trong thiên lao thì đừng hòng liên lạc với bên ngoài.
Chung Nhạc yên tâm, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nói:
- Tân Hỏa, ngươi đã tham gia xây dựng thiên lao thì chắc chắn ngươi có cách mở cấm chế của phòng giam đúng không?
Tân Hỏa gật đầu:
- Mở cửa phòng giam với ta không gì đơn giản bằng. Vấn đề bây giờ là làm thế nào không cho cường giả Hoàng Đình thị bên trong trốn ra ngoài báo tin.
- Việc này thì càng đơn giản.
Chung Nhạc đột nhiên biến đổi dung mạo, dùng Thâu Thiên Hoán Nhật Huyền Công, thay đổi cấu tạo huyết mạch và nguyên thần, biến thành Phong Phong Sầm của Hoàng Đình thị, cười:
- Kỳ lão, Vũ sư huynh, các ngươi và trong nguyên thần bí cảnh của ta đi.
Phù Kỳ Chi và Hỗn Độn Vũ vào trong nguyên thần bí cảnh của hắn, Chung Nhạc nhìn xung quanh không có ai, bước ra khỏi tầng tầng không gian, tới cửa vào thiên lao, đi vào trong.
- Phục Thương hoàng thái tử, phiền ngươi ném ra một mảnh vỡ không gian chặn cửa vào thiên lao lại.
Chung Nhạc lấy Lục Đạo Giới Châu ra, cười nói.
Từ trong Lục Đạo Giới Châu bay ra một mảnh vỡ không gian vừa hay chặn đường phía sau hắn.
Chung Nhạc quay lại, vung tay bố trí các tầng phong cấm, che đi mảnh vỡ không gian đó. Nếu từ trong thiên lao lao ra, không kiểm tra kỹ thì chắc chắn sẽ chui thẳng vào mảnh vỡ không gian đó.
- Giờ được rồi, cho dù bên trong có phá tung trời thì bên ngoài cũng không có phát giác gì được.
Chung Nhạc cho Phù Kỳ Chi và Hỗn Độn Vũ ra ngoài, hai người đi hai bên Chung Nhạc tiến vào trong.
Địa hình trong thiên lao vô cùng phức tạp, dù sao đó cũng là nơi Thiên Đình năm xưa trấn áp những kẻ đáng sợ, cho dù rất nhiều phòng giam đã bị phá vỡ nhưng vẫn lan tỏa sức mạnh trấn áp khủng bố!
Đi lại trong này, ngay cả Chung Nhạc cũng cảm thấy vô cùng bức bối, thậm chí ngay nguyên thần cũng rất khó chịu, sức mạnh có thể phát huy nhanh chóng suy giảm.
Họ thậm chí còn cảm thấy thần thông của mình cũng bị áp chế, càng vào trong cảm ứng thiên địa đại đạo càng yếu.
- Yêu nghiệt phương nào...
Một vị thủ vệ Hoàng Đình thị trấn thủ thiên lao xông ra, còn chưa nói hết câu Phù Kỳ Chi đã tung trượng, thủ vệ Thần Hoàng Cảnh nhục thân nổ tung, chỉ còn lại nguyên thần, rồi sau đó nguyên thần cũng nổ tung.
Phù Kỳ Chi ra tay lập tức khiến nhiều thủ vệ hơn lao ra. Từ sâu trong thiên lao vọng ra tiếng hò hét, đó là tiếng của các thủ vệ thiên lao, thông báo cho các thủ vệ khác có kẻ địch xâm nhập.
Đông đảo thủ vệ Hoàng Đình thị lao ra, không một ai là kẻ tầm thường. Phù Kỳ Chi biến thành thần nhân bay qua bay lại trên bốn vách thiên lao, kích sát từng thủ vệ, trên không trung không ngừng có thi thể rơi xuống.
Chung Nhạc dừng bước, trước và sau người hiện ra Tiên Thiên Bát Quái. Tám đạo Tiên Thiên đại đạo bién thành các loại đồ đằng phù văn, biến hóa liên tục. Cứ có thủ vệ tới gần là thấy đao quang trong Tiên Thiên Bát Quái sáng lên, đao quang đan chéo chém lia lịa khiến cường giả Hoàng Đình chưa tới gần hắn đã bị Trảm Đạo thần đao chém chết!
Cho dù là thủ vệ Thần Hoàng Cảnh thì cũng không chống đỡ được uy năng của Tiên Thiên thần đao mà Tiên Thiên Dịch Đạo biến thành. Thần binh cấp Thần Hoàng một đao là phá, ngay cả thần khải trên người cũng không chống đỡ nổi!
Hỗn Độn Vũ thì cầm Phù Tang Thần Thụ quất các thủ vệ đang lao tới mình. Hắn không hạ sát thủ mà khi đẩy lùi được kẻ địch cũng không công kích nữa.
Hắn chỉ là người quan sát, giữ trọn bổn phận của mình.
- Là Tiên Thiên Cung Dịch Quân Vương!
- Trấn Thiên Quan đánh tới rồi!
- Mau thông báo cho tộc trưởng!
Không ít thủ vệ Hoàng Đình thị lao ra ngoài, định đi thông báo cho cao tầng của Hoàng Đình thị.
Ba người cứ lao thẳng tới, càng ngày càng vào sâu trong thiên lao, cũng ngày một gần với phòng giam Phù Lê, thủ vệ Hoàng Đình thị trong thiên lao cũng ít dần.
- Những kẻ Hy Hoàng trấn áp xưa kia quả nhiên không còn nữa.
Tân Hỏa nhìn quanh, nhíu mày nói:
- Những kẻ này là hung thủ đã hủy diệt thời đại Hỏa Kỷ, rốt cuôc ai để thả chúng ta? Thả chúng ra chỉ e sẽ dẫn đến náo loạn không nhỏ.
- Hung thủ hủy diệt thời đại Hỏa Kỷ? Chúng sống được tới bây giờ sao? Lẽ nào là Tiên Thiên thần ma?
Chung Nhạc không nghĩ nhiều, họ đã đánh tới nơi sâu nhất thiên lao. Tòa thiên lao này chỉ là một phần của thiên lao thật sự, Hoàng Đình thị cũng không có thiên lao hoàn chỉnh, nếu không, chỉ riêng trấn áp lực của thiên lao cũng đủ áp chế tu vi thực lực của họ xuống con số không.
Chung Nhạc cùng Phù Kỳ Chi, Hỗn Độn Vũ tới trước phòng gian Phù Lê. Thấy Phù Lê bị treo lên giữa không trung theo hình chữ "đại", tứ chi bị quấn xích to. Phía dưới là một vị Tạo Vật Chủ già nua của Hoàng Đình thị tế thần kiếm. Thần kiếm lơ lửng trên cổ Phù Lê. Hắn cười khảy:
- Dám tiến một bước ta giết hắn!
Chung Nhạc tiếp tục tiến tới. Vị Tạo Vật Chủ kia đường cùng liền định cho thần kiếm chém xuống, nhưng lúc này trên đỉnh đầu phát ra tiếng rào rào của xích sắt. Hai sợi xích bị hai chân Phù Lê kéo quấn lấy cổ hắn!
Hai chân Phù Lê kẹp đầu hắn, dùng lực vặn gãy cổ hắn rồi kéo ra!
Một tiếng long ngâm vang dội vọng ra từ miệng Phù Lê, chấn động không thôi, khiến đầu của vị Tạo Vật Chủ kia nổ tung!
Nguyên thần của Tạo Vật Chủ đó định bỏ chạy nhưng Chung Nhạc đã tới trước cửa, vội dừng lại, không dám mở cửa phòng giam.
Chung Nhạc giơ tay đánh chưởng ấn lên cửa, đồ đằng văn trong lòng bàn tay biến đổi, phong ấn cửa phòng giam được mở ra từng tầng một.
Cửa nhà lao được mở ra, nguyên thần của Tạo Vật Chủ kia lập tức lao ra nhưng một đạo đao quang chém tới, hắn sững người, mọi bí cảnh trong nguyên thần đều bị chém đôi, hồn phách cũng bị giết!
Đao quang giống như long giao uốn lượn trên không trung, chém từng nhát lên tứ chi Phù Lê. Phù Lê rơi bịch xuống đất, trầm giọng nói:
- Chúa công, binh khí của ta bị chúng lấy mất rồi, đợi ta cảm ứng một chút.
Trong thiên lao vang lên từng trận âm thanh lớn, đột nhiên một cây gậy bằng xương lớn bay ra từ sâu trong thiên lao, Phù Lê giơ tay cầm lấy.
← Ch. 0989 | Ch. 0991 → |