← Ch.0099 | Ch.0101 → |
Tám vị đường chủ giữa không trung thấy vậy, đều giật mình:
– Mạnh đến vậy ư?
Phong Sấu Trúc cười nói:
– Thấy chưa? Không cho đám tiểu tử Uẩn Linh cảnh ra đấu thì để bảo vệ bọn chúng. Nếu vừa rồi tiểu tử kia xuất toàn lực, tên Thoát Thai cảnh ban nãy sẽ bị giết chết, huống chi là đám nhóc Uẩn Linh cảnh? Cũng may hắn ra quyền không đánh toàn lực, chỉ dùng sức mạnh thân thể mới không đánh vỡ tên kia.
– Đánh vỡ?
Tám vị đường chủ ai nấy đều biến sắc mặt. Kiếm Khí đường chủ nói:
– Ý Phong trưởng lão rằng hắn là võ đạo tông sư?
Mấy vị đường chủ còn lại gật đầu đồng ý. Bọn họ cũng có suy đoán này. Võ đạo tông sư có ưu thế không gì sánh nổi về thân thể, sức mạnh cương mãnh bá đạo, cận chiến thì hung ác hệt như mãnh thú. Chung Nhạc chỉ với một quyền mà đánh bại được tên thiếu niên Luyện khí sĩ cũng tu luyện tới Thoát Thai cảnh, chỉ có võ đạo tông sư mới làm được điều này.
Phong Sấu Trúc lắc đầu:
– Võ đạo tông sư vì thân thể quá mạnh, phong bế từng góc nhỏ trong cơ thể, làm cho hồn phách không thể xuất khiếu, không thể tế hồn binh, cũng không cách nào vận dụng được nguyên thần. Tiểu tử này không phải võ đạo tông sư. Tám tên tiểu quỷ các ngươi núp trong Kiếm Môn quá lâu, thiếu rèn luyện nên ngay cả những điều này cũng không biết! Nếu ra ngoài mà gặp phải cường giả, chắc chắn sẽ bị đánh chết.
Tám vị đường chủ dạ dạ vâng vâng, lòng thì lại nghĩ khác: "Võ đạo tông sư đi theo con đường tà ma ngoại đạo, ngay cả hồn phách cũng không cách nào thoát khỏi thân thể, không thể dùng pháp môn chiến đấu với nguyên thần, thành tựu có hạn, không đáng để tôn sùng. Khi chiến đấu với võ đạo tông sư, chỉ cần phòng bị không cho đối phương đánh lén gần người là có thể dễ dàng giết chết đối phương rồi. Sao Phong trưởng lão phải khuếch đại bản lĩnh của võ đạo tông sư như thế nhỉ?"
Nhìn thần sắc các vị đường chủ, Phong Sấu Trúc thở dài: "Bọn này an nhàn quá lâu, cho rằng mình mới là chính tông, lại không nhìn ra sở trường của võ đạo tông sư, sẽ có ngày ăn đủ."
Lúc này trên đài cỏ linh chi, Hoàng Lạc Thi bước ra, lạnh lùng nói:
– Chung sư đệ đánh lén mới thắng được, có bản lĩnh gì chứ? Để ta tới lĩnh giáo!
Chung Nhạc di chuyển như rồng xuất vực, như hổ xuống núi, nhanh lẹ như một tia chớp đánh tới phía Hoàng Lạc Thi:
– Trong chiến đấu chân chính, ai cho ngươi thời gian chuẩn bị?
Thấy thiếu niên Luyện khí sĩ ban nãy thua nhanh như vậy, Hoàng Lạc Thi sớm đã cảnh giác, bởi vậy ngay lúc này toàn thân đã hình thành trận văn và thuẫn văn phòng bị sẵn, không cho Chung Nhạc cơ hội đánh lén.
Nhưng trận văn và thuẫn văn xung quanh nàng ta còn chưa kịp hình thành thì Chung Nhạc đã bước tới. Chỉ thấy lúc hành động, toàn thân hắn quần long loạn vũ, nhưng con giao long dài tới hai, ba mươi trượng chạy chồm, gầm rú nhào tới phía nàng ta.
Hoàng Lạc Thi vội lùi ra sau, dưới chân mọc ra dây leo thật dài, càng lúc càng cao, càng lúc càng to, ý định kéo giãn khoảng cách với Chung Nhạc. Cùng lúc đó, trận văn và thuẫn văn quanh thân nàng ta ngày càng nhiều, có thể kết xuất trận thế với thuẫn bích phòng ngự bất cứ lúc nào.
– Nhanh vậy ư?
Hoàng Lạc Thi sợ hãi hô lên. Chỉ nghe một tiếng vang thật lớn, trong khoảng cách trăm trượng ngắn ngủi, Chung Nhạc thế nhưng lại đột phá âm chướng, đạp không bước đi, chỉ trong khoảnh khắc liền tới trước người nàng ta. Hắn giơ hai tay đẩy tới phía trước, lập tức không khí bị đè cho thành một bức tường. Không khí phía sau hai chưởng của hắn sụp xuống, gần như hình thành một mảng chân không.
Hoàng Lạc Thi không kịp tạo nên trận văn, vội dốc sức quan tưởng thuẫn bích. Những tấm khiên lớn bay lên, liên tục nghênh đón song chưởng của Chung Nhạc. Cùng lúc đó dây leo nâng thân thể nàng nhanh chóng lùi ra sau.
Ầm ầm!
Những tấm khiên ấy còn chưa đụng tới bàn tay Chung Nhạc thì đã tự động nổ tung, dấy lên cơn lốc kéo tới, khiến tóc của Hoàng Lạc Thi bị thổi cho thẳng tắp, mặt như bị dao kiếm gọt qua, da bị cơn lốc thổi cho căng rát, dường như sắp bị xé rách, thậm chí trên khuôn mặt trắng xinh kia xuất hiện tơ máu.
– Linh hồn xuất khiếu!
Hoàng Lạc Thi cố gắng khiến linh hồn xuất khiếu. Một tiếng trống nổ vang, rồi một gốc Thụ nhân cao tới bốn trượng, toàn thân sần sùi, có tán cây to chừng năm trượng. Rõ ràng chỉ là một gốc thụ nhân nhưng lại cho người ta cái cảm giác nó thật hung ác, dường như đang phải đối mặt với cự thú vậy.
Hoàng Lạc Thi trút hết tinh thần lực vào trong thụ nhân. Thụ Nhân nguyên thần nâng tay, nghênh đón song chưởng của Chung Nhạc.
Hơn một ngàn tám trăm vị Luyện khí sĩ trên đài cỏ linh chi ngẩng đầu nhìn hai người trên không trung. Ở trước mặt Thụ Nhân nguyên thần, Chung Nhạc bé nhỏ không chút đáng kể. Nhưng khí thế của hắn còn mạnh hơn, khủng bố hơn cả Thụ Nhân nguyên thần, dường như Thụ Nhân nguyên thần của Hoàng Lạc Thi không phải là linh của thần ma, mà hắn mới phải!
Bốn chưởng đụng nhau, không khí bị ép cho tràn ra khắp nơi, tựa như hai người khổng lồ đang đánh nhau.
Hoàng Lạc Thi lắc lư, tinh thần lực và nguyên thần đều bị áp chế không gì tưởng tượng nổi, quần áo xoẹt xoẹt, bị cơn lốc xé tan tành. Lại nghe thấy những tiếng bước chân không ngừng vang lên, ra là Thụ Nhân nguyên thần kia bị song chưởng của Chung Nhạc ép cho không ngừng lùi ra sau, tốc độ càng lúc càng nhanh, khiến đài cỏ linh chi rung chuyển không ngừng.
Bùm~
Thụ Nhân nguyên thần và cả Hoàng Lạc Thi bị đánh lên bức tường đại điện. Nàng ta dựa vào tường, thế mới đứng vững được. Hoàng Lạc Thi hít sâu một hơi, đang định phản kích, thì Chung Nhạc dừng lại giữa không trung, giơ song chưởng phát lực. Chỉ nghe một tiếng ầm vang lên, bức tường đại điện sụp xuống. Thụ Nhân nguyên thần và Hoàng Lạc Thi ngã vào trong đại điện, vang lên những tiếng bịch bịch.
Từ bên trong đại điện vang lên tiếng hô của Hoàng Lạc Thi. Nàng ta bị thương không nặng, nhưng quần áo rách nát không còn mảnh nào, khiến nàng ta không dám tới liều mạng với Chung Nhạc nữa.
Chung Nhạc vừa hạ xuống thì lòng sinh cảnh giác, liên tục di chuyển. Chỉ thấy mặt đất trước đài cỏ linh chi vang lên tiếng rầm rầm, những cái cọc gỗ phá vỡ núi đá, ào ào phóng lên, đâm tới phía hắn.
– Chung sư đệ, ngươi nói chiến đấu chân chính sẽ không cho người ta thời gian chuẩn bị, vậy ta sẽ không cho ngươi thời gian chuẩn bị!
Cọc gỗ vù vù bay lên không, mỗi một cái đều dài tới hơn một trượng bảy, nặng tới vạn cân, ép cho không khí vang lên tiếng ong ong.
Chung Nhạc liên tục đạp không khí nâng bản thân lên, hắn ngẩng đầu nhìn, thì thấy sau lưng Đàm Chân hiện lên một tôn Ngư Long thần nhân, toàn thân phủ kín long thân, đầu rồng thân cá, là Ngư Long nguyên thần khi kết hợp linh ngư long và hồn phách lại. Mà ở đầu ngón tay của Đàm Chân, từng đạo kiếm khí bắn xuống mặt đất, rồi từ đó lại có càng nhiều cọc gỗ phóng tới phía Chung Nhạc.
– Cọc gỗ? Mộc kiếm khí?
Chung Nhạc lập tức lấy Mộc kiếm khí của mình ra, quét xuống bên dưới. Từng đạo Mộc kiếm khí phá không bắn đi, va chạm với cự mộc. Những tiếng uỳnh uỳnh vang lên không ngớt, từng gốc cự mộc ầm ầm nổ tung.
– Mật lâm kiếm trận!
Đàm Chân giậm chân liên tục, chỉ thấy cự mộc kết lại thành rừng, tạo nên một tòa trận thế, di động giữa không trung, va chạm lẫn nhau, đánh tan uy lực Mộc kiếm khí của Chung Nhạc.
Mộc kiếm khí của y lúc tán, lúc tụ, hóa thành cự mộc đánh tới Chung Nhạc. Cự mộc ép tới, dường như muốn đập hắn thành bãi thịt nát.
Chung Nhạc hạ người rơi xuống đài cỏ linh chi. Những tiếng đùng đùng vang lên không dứt, đám cự mộc kia cũng lần lượt hạ xuống đất, vẫn giữa nguyên đại trận. Cự mộc tạo thành một rừng bao vây Chung Nhạc lại. Mà chúng vẫn đang di chuyển, dấy lên tiếng gió nặng nề.
Mật Lâm kiếm trận là kiếm trận của nội môn, dùng tinh thần lực hóa thành cự mộc nặng vạn cân tạo nên một khu rừng, dùng sức mạnh không gì sánh nổi của cự mộc nghiền ép đối thủ, không chỉ như vậy, mỗi một cây cự mộc kia còn có thể nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành Mộc kiếm khí.
Kiếm trận khởi động, cự mộc va chạm, Mộc kiếm khí giấu bên trong rình cơ hội đánh lén, đúng là làm người ta khó lòng phòng bị!
– Đàm Chân xuất thủ, không ngờ tiểu tử này lại đánh lén!
Kiếm Khí đường chủ kinh ngạc, nói:
– Ta còn tưởng người ra tay sẽ là Thác Vô Lự, không ngờ lại là hắn! Đệ nhất nhân của Vô Cấm Kỵ năm kia quyết đấu với đệ nhất nhân của Vô Cấm Kỵ năm nay, đáng để xem đây!
Kiếm Tâm đường chủ nói:
– Nghe nói một năm trước Đàm Chân luyện nên linh hồn hợp nhất, tiến vào Thoát Thai cảnh. Trải qua một năm khổ tu, nay thực lực của hắn đã tăng mạnh, đứng vị trí ba mươi hai trên bảng Long Hổ của nội môn. Chỉ có ba mươi mốt đệ tử xếp trên là từng thắng qua y, hơn nữa đại đa số đều tới từ thập đại thị tộc. Mà Chung Sơn thị luyện thành Thoát Thai cảnh là chuyện xảy ra gần đây, với thực lực của mình Đàm Chân không cần phải đánh lén. Đoán chừng là hắn thấy Chung Sơn thị càn rỡ quá, nên muốn cho một bài học...
Ông ta còn chưa nói xong thì thấy Đàm Chân giậm mạnh xuống đất, hô to:
– Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận!
Những rừng gai sắt đột ngột mọc lên khắp đài cỏ linh chi, điên cuồng chui ra khỏi núi đá và sinh trưởng. Chỉ trong chốc lát trên đài đã hình thành hàng rào gai sắt rộng hơn mười mẫu. Hơn mười mẫu không gian này đầy dây gai với những cái gai sắc nhọn như kiếm, đâm xiên tứ tung, nhốt Chung Nhạc ở bên trong.
Nói là bụi gai sắt, không bằng nói là rừng sắt sắc bén như kiếm, hơn nữa trên mỗi cái gai đều phủ kín đồ đằng văn làm tăng độ sắc và cứng cỏi của gai, khiến nó cứng hơn cả sắt thép bình thường. Có thể thấy việc Đàm Chân xếp thứ ba mươi hai trên bảng Long Hổ không phải chỉ có hư dah.
Một Luyện khí sĩ khen ngợi:- Đàm sư huynh thật lợi hại! Chiêu Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận có thể hạn chế hành động của đối phương, khắc chế thân thể Chung Nhạc, khiến hắn chỉ có thể đứng đó chịu đòn!
Tám vị đường chủ cũng âm thầm gật đầu. Trận Văn đường chủ cười nói:
– Đàm Chân là môn sinh mà Trận Văn Đường ta hài lòng nhất, cần mẫn lại hiếu học, đạt được thành tựu cao về trận văn. Pháp môn mà hắn dùng để đối phó Chung Sơn thị đúng là cách tốt nhất để đối phó võ đạo tông sư, kéo giãn khoảng cách, hạn chế hành động, cường giả võ đạo liền không có đất dụng võ, chỉ có thể trơ mắt bị đánh!
– Đàm Chân cũng là môn sinh đắc ý của Kiếm Khí Đường, thực lực không hề yếu!
– Tiểu tử này cũng xếp hạng khá cao trong Kiếm Tâm Đường. Nghe nói hắn cũng là đệ tử của Thuẫn Bích Đường, Du Long Đường?
Tám vị đường chủ trao đổi một phen, lòng không khỏi hoảng sợ, không ngờ Đàm Chân có thể nổi danh ở tám đường của nội môn, hơn nữa việc tu hành đều thuộc về thượng tầng.
Bình thường Luyện khí sĩ có thể đồng thời tu hành ba đường khẩu đã là rất giỏi rồi. Một người có thời gian là có hạn, nếu học quá nhiều, tất sẽ được cái này mất cái kia, khó mà chu toàn tất cả, không bằng chuyên tâm tu luyện hai ba phương diện, như vậy càng có thể tăng thực lực lên.
Nhưng tình huống này là để cho đệ tử với tư chất bình thường, chứ không nhằm vào đệ tử có tư chất cực cao.
Đàm Chân hiển nhiên là loại có tư chất cực cao.
Cự mộc ầm ầm bay múa duy trì sự vận chuyển của Mật Lâm kiếm trận, xuyên qua bụi gai sắt như chỗ không người, không ngừng đâm tới Chung Nhạc. Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận và Mật Lâm kiếm trận vốn có chung nguồn gốc, đều do tinh thần lực của Đàm Chân biến thành, nên Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận sẽ không ngăn trở Mật Lâm kiếm trận, kiếm trận cũng không phá hỏng hàng rào bụi gai sắt.
Nhưng đối với người bị nhốt bên trong thì không dễ như vậy. Hai trận thế chồng chéo lên nhau, Thiết Kinh Cức Bích Lũy Trận hạn chế hành động, kiếm trận đánh lén, bó tay bó chân, chỉ còn đường chết.
← Ch. 0099 | Ch. 0101 → |