← Ch.1002 | Ch.1004 → |
- Tử Quang Quân Vương đã khám phá ra thân phận của ta?
Chung Nhạc có chút rợn cả tóc gáy. Thiên hạ dũng tướng nhiều như mây, nhưng trí tướng lại không nhiều lắm. Trong toàn bộ các trí tướng, tồn tại duy nhất khiến cho hắn kiêng kỵ chính là Tử Quang Quân Vương. Không nghĩ tới Tử Quang Quân Vương vẫn là đã bắt được nhược điểm của hắn.
Vị Chủ công trong miệng Lung Chất này chính là Đại Tư Mệnh. Ở trong Trấn Thiên Phủ, bốn người Lung Chất, Thái Phùng, Dực Thiên Quân và Nữ Phòng đều đã bị Đại Tư Mệnh hàng phục, trở thành bộ hạ của Đại Tư Mệnh. Cho nên, tin tức Lung Chất mang tới tuyệt sẽ không sai.
- Chủ công nói, Tử Quang Quân Vương đã phái ra thân tín của chính mình đi tới ba ngàn Lục Đạo Giới, đoán chừng là muốn nhìn một chút gã Chung Nhạc kia!
Lung Chất tiếp tục nói:
- Hắn là muốn điều tra gốc rễ của ngươi, hoài nghi ngươi chính là Chung Nhạc! Không chỉ như vậy! Chủ công còn nói, con mắt trên mi tâm Tiên Thiên Đế Quân sắp sửa mở ra rồi. Bất quá khoảng chừng ba trăm năm mà thôi. Khỏa Thụ nhãn trên mi tâm hắn mở ra, sẽ có thể nhìn thấu thân phận của ngươi. Con mắt trên mi tâm Tiên Thiên Đế Quân kia là con mắt của vị Thần Vương đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc kia!
Trong lòng Chung Nhạc đại chấn. Trên mi tâm Tiên Thiên Đế Quân có một khỏa Thụ nhãn, chuyện này hắn cũng biết rõ. Chỉ là khỏa Thụ nhãn này thủy chung vẫn chưa mở ra. Hắn vốn cho rằng khỏa Thụ nhãn này là do bản thân Tiên Thiên Đế Quân luyện thành, không nghĩ tới lại là con mắt của tồn tại tà ác kia. Nếu con mắt này mở ra, vậy chính mình liền chạy trời không khỏi nắng rồi.
Khoảng chừng ba trăm năm, nói ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm. Thời gian ba trăm năm này, chính mình có thể tu luyện tới tình trạng tự bảo vệ chính mình hay không?
Trong lòng hắn dâng lên một loại cảm giác nguy cơ mãnh liệt. Hắn còn muốn mượn thế lực của Tiên Thiên Đế Quân để lớn mạnh bản thân, bảo toàn bản thân. Nếu không có đầy đủ thời gian, hắn căn bản không thể trở thành tồn tại có thể chống lại Chư Thiên Thần Ma.
- Thỏ khôn đều có ba hang, ta nhất định phải lưu cho chính mình một đường lui rồi!
Chung Nhạc hít mạnh một hơi, nhìn về phía Lung Chất, ánh mắt chớp động, hỏi:
- Sư tỷ, các ngươi có nắm chắc có thể bảo vệ được Trấn Thiên Quan không?
Lung Chất cười khúc khích, nói:
- Ngươi muốn rời đi một thời gian sao?
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Ta muốn rời khỏi một thời gian, nhưng sẽ lưu lại phân thân của chính mình trấn thủ ở đây, đề phòng bất trắc. Bất quá, ta lo lắng sau khi ta rời khỏi, ngươi có thể bảo trụ được Trấn Thiên Quan hay không!
Lung Chất khẽ mỉm cười, nói:
- Tự nhiên là có thể!
Chung Nhạc đột nhiên lại hỏi:
- Vậy ngươi có thể khống chế được Kiều Đông Đế Quân không?
Lung Chất có chút trầm ngâm, thử dò xét hỏi:
- Ý của ngươi là, ngươi lo lắng nếu ngươi không ở đây, Kiều Đông sẽ ăn thịt bộ hạ của ngươi?
Chung Nhạc gật đầu. Lung Chất lắc đầu, nói:
- Chỉ cần Đế Quân chưa chết, Kiều Đông sẽ không dám làm càn. Ngươi yên tâm! Nàng khâm phục nhất chính là Đế Quân, đối với hắn chính là trung tâm như một!
Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười nói:
- Vậy Trấn Thiên Quan phải làm phiền sư tỷ rồi!
Chung Nhạc đi gặp hai vị phu nhân. Cặp mày Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề đều nhíu chặt. Chung Nhạc thân là chủ soái, nhân vật chủ chốt của Trấn Thiên Quan, thời điểm này hắn lại rời khỏi, khiến cho các nàng đều có chút bất an.
- Tiên Thiên Đế Quân sẽ không để cho Trấn Thiên Quan có bất cứ sơ thất nào. Hai vị Đế Quân Lung Chất và Kiều Đông tới đây chi viện, chỉ là khúc nhạc dạo. Sau này thế lực ẩn tàng của Tiên Thiên Đế Quân còn sẽ cuồn cuộn không ngừng chạy tới. Đám Hoàng tộc Đế tộc bọn Cự Linh thị cũng sẽ không ngừng phái viện quân tới, Thiên Đình nghĩ muốn bắt lấy Trấn Thiên Quan, cơ hồ là không có khả năng!
Chung Nhạc nói:
- Phân thân ta vẫn lưu lại đây. Có ta chưởng khống đại cục, cho dù không đích thân xuất trận cũng có thể chống đỡ được kẻ địch. Theo như ta thấy, Trấn Thiên Quan chúng ta sẽ trở thành chiến trường lớn nhất trong lần tranh đoạt Đế vị này. Các lộ Thần Ma đều sẽ tụ tập ở nơi này. Đế binh, Đế Quân, các loại Linh thể... đều sẽ lên tràng. Các loại Thần binh uy năng kỳ dị đều sẽ ta xuất hiện trong Trấn Thiên Quan. Chút sức chiến đấu này của ta cũng sẽ không quan trọng rồi. Không bằng đơn giản thừa dịp tiêu điểm của thiên hạ đều nằm ở tranh đoạt Đế vị, ta nhân cơ hội đi làm một chút chuyện tình ngày thường không thể làm!
Âm Phần Huyên và Kim Hà Hề liếc nhìn nhau một cái. Hai vị nương nương đều hiếu kỳ vạn phần. Kim Hà Hề hỏi:
- Phu quân muốn đi làm chuyện gì? Sao ngày thường không thể đi làm?
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Các ngươi chưa cần biết! Đã biết rồi, trái lại sẽ không tốt đối với các ngươi!
Kim Hà Hề càng thêm hiếu kỳ. Âm Phần Huyên chợt hỏi:
- Phu quân chuyến này đi phải bao lâu mới có thể trở về?
- Nhanh thì hai mươi năm, chậm thì...
Chung Nhạc lắc lắc đầu, nói:
- Nếu các ngươi có nguy hiểm gì, ta sẽ toàn lực chạy trở về!
Hai vị nương nương lại liếc nhìn nhau một cái, chân thành nói:
- Thiếp thân chỉ có thể cầu chúc phu quân sớm ngày trở về!
Chung Nhạc lưu lại một vạn cỗ phân thân, gọi Hồn Đôn Vũ tới, mỉm cười nói:
- Vũ sư huynh, ta thu Hỗn Độn Thần Quả của ngươi, để cho ngươi ở lại bên cạnh ta. Hiện tại ta muốn ra ngoài du lịch, ngươi có muốn cùng không?
Hồn Đôn Vũ nói:
- Ta đi lấy Phù Tang Thần Thụ!
Chung Nhạc lắc đầu:
- Không cần mang cây Thần thụ này theo, lưu nó lại đây trấn thủ Trấn Thiên Quan!
Hồn Đôn Vũ vò đầu bứt tai, trong lòng thầm nghĩ:
- Lão tổ bảo ta mang theo Đế binh tới đây, không ngờ Đế binh của nhà ta sau khi tới Trấn Thiên Quan, giống như đã biến thành của Dịch tiên sinh vậy. Đoán chừng chỉ có Lão tổ đích thân tới nơi này mới có thể đòi lại a! Lão tổ chỉ bảo ta ở lại bên cạnh Dịch tiên sinh, cũng không nói là nhất định phải mang Đế binh theo bên người!
Hai người cất bước tiến vào hư không. Thiên Dực Cổ Thuyền chính là bị Chung Nhạc ẩn giấu trong không gian. Bọn họ leo lên Cổ thuyền, nhìn về phía ngoài. Chỉ thấy Kiều Đông Đế Quân hiện ra nguyên hình, biến thành một con Mẫu Trùng to lớn khôn cùng, đang bò dọc theo con đường thi thể Thần Ma đi về phía Thánh địa Hoàng Đình thị.
Dọc đường đi nàng không ngừng đẻ trứng, trực tiếp đẻ vào trong cơ thể của các Thần Ma Thủy sư Thiên Đình và Hoàng Đình thị chiến tử. Những nơi nàng bò qua, từng con từng con Côn Tộc từ trong huyết nhục của đám Thần Ma chui ra, càng lúc càng nhiều, số lượng nhiều tới kinh người.
Đợi tới lúc nàng bò tới phụ cận lãnh địa Hoàng Đình thị, toàn bộ thi thể của đám Thần Ma chiến tử này đều đã trở thành chất dinh dưỡng của đám Côn Tộc con cái nàng.
- Mẫu Hoàng Côn Tộc quả thật là lợi khí chiến đấu đại quy mô!
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời đi, trong lòng thầm nghĩ:
- Có Kiều Đông Đế Quân ở đây, Côn Tộc sẽ có thể cuồn cuộn không ngừng sinh ra. Chiến đấu càng nhiều, càng thảm liệt, đám Côn Tộc cũng sẽ càng nhiều. Đã có binh lực cuồn cuộn không ngừng chống đỡ, chiến dịch hẳn là sẽ không thua. Duy nhất đáng lo chính là Đế linh và Đế thi của Hoàng Đình Đại Đế. Bất quá, nếu Lung Chất các nàng nói đã từng đối phó qua Đế linh, hẳn là có thủ đoạn tương ứng, sẽ không phóng tên không đích!
Lúc này, thanh âm Tân Hỏa chợt vang lên, nói:
- Chung Sơn thị, ngươi thật sự muốn rời khỏi Trấn Thiên Quan, từ bỏ cơ hội cuộc chiến đoạt Đế lần này sao? Đây là cơ hội tốt trời ban, có thể va chạm với cường giả các tộc, để cho ngươi nhìn thấy đạo pháp thần thông của Vạn Tộc thế gian, có lợi cho ngươi đề thăng tu vi thực lực và nhãn giới kiến thức của chính mình!
*****
- Cơ hội lần này mặc dù hiếm thấy, nhưng tư liệu liên quan tới Bí cảnh thứ bảy do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại càng quan trọng hơn!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Chân thân ta lưu lại Trấn Thiên Quan ý nghĩa đã không lớn, phân thân lưu lại nơi này, cũng có thể nhìn thấy đạo pháp thần thông của Vạn Tộc, đề thăng nhãn giới kiến thức của ta. Khuyết điểm duy nhất chính là, ta không thể đích thân xuất trận giao thủ với cường giả các tộc. Bất quá, hiện tại Tử Quang Quân Vương đã hoài nghi ta, Tiên Thiên Đế Quân cũng có năng lực nhìn thấu thân phận chân chính của ta, nguy cơ đã lửa xém ngang mày. Cho nên ta nhất định phải tìm được tư liệu của Phục Mân Đạo Tôn, lưu lại một đường lui!
Tân Hỏa từ trong Thức hải của hắn bay ra, đứng trên đầu vai hắn, nói:
- Ngươi định đi đâu?
- Thiên Hoàng Đế Đạo!
Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, thấp giọng nói:
- Phong sư huynh từng nói qua, trong Thiên Hoàng Đế Đạo có đồ vật mà ta cần, cho nên ta nhất định phải đi một chuyến, bất luận nơi đó có di lưu của Phục Mân Đạo Tôn hay không cũng vậy! Nếu ta đi đủ nhanh, sẽ có thể trước khi cuộc chiến đoạt Đế kết thúc kịp trở về!
Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bay đi, tiến vào tinh không mịt mù. Tân Hỏa đảo mắt quan sát bốn phía, lắc đầu nói:
- Đây không phải là đường đi đi Thiên Hoàng Đế Đạo!
Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:
- Ta đi mời Phong sư huynh xuất sơn, nhờ hắn đi Trấn Thiên Quan hỗ trợ!
Tân Hỏa bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Ngươi muốn mời tên điên kia xuất sơn sao? Ngươi điên rồi! Tên điên kia chạy tới, sẽ có không biết bao nhiêu Thần Ma bị hại a!
Chung Nhạc bật cười, nói:
- Tân Hỏa, thời điểm Phong sư huynh không điên, sẽ rất ôn nhu, là một nam nhân tốt!
Tân Hỏa cả giận nói:
- Phi! Đám Thần Ma bị hắn giải phẫu kia chưa từng bao giờ cảm thấy hắn ôn nhu cả! Mỗi lần ngươi đi tới chỗ của hắn, ta đều kinh hồn bạt vía, không thể không ẩn tàng xuống!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Thời điểm hắn giải phẫu Thần Ma cũng rất là ôn nhu, cẩn cẩn thận thận, lo lắng sẽ làm hư đám Thần Ma kia!
Tân Hỏa không ngừng phi phi mấy cái.
Hồn Đôn Vũ nhìn chằm chằm đốm lửa nhỏ trên bả vai Chung Nhạc, vội vàng lấy ra Thần kính, ghi chép lại hình ảnh đốm lửa nhỏ này, trong lòng thầm nghĩ:
- Trước đây cũng chưa từng thấy qua đốm lửa nhỏ này! Quả nhiên trên người Dịch tiên sinh còn cất giấu rất nhiều bí mật!
Hai tháng sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã đi tới Loại Tinh Trạch. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, nhìn ra bên ngoài, khẽ nhíu mày. Chỉ thấy ngoài Loại Tinh Trạch có đại quân Thần Ma đồn trú, hẳn là dự định chiếm lĩnh Loại Tinh Trạch làm căn cứ địa.
- Đây là quân đội của Cát Thiên thị!
Chung Nhạc có chút kinh ngạc. Cát Thiên thị hẳn cũng dự định tham dự vào trận tranh đoạt Đế vị này. Bất quá, Đế tộc này cực kỳ cẩn thận, hành động này hiển nhiên là chưa tính thắng đã tính bại trước, trước tuyển chọn một địa phương an toàn, tiến hành ẩn tàng một bộ phận tộc nhân của chính mình. Nếu Cát Thiên thị chiến bại, cũng có thể lưu lại một bộ phận tộc nhân tiếp tục sinh tồn, cũng không tới mức khiến cho Cát Thiên thị cứ như vậy diệt vong.
Đột nhiên, một vị Đế Quân Cát Thiên thị chợt ngẩng đầu nhìn về phía phiến hư không nơi Thiên Dực Cổ Thuyền đang ẩn nấp. Ánh mắt của hắn sắc bén tới cực điểm, trong hư không nhất thời lóe lên lôi đình, ầm ầm đánh về phía Thiên Dực Cổ Thuyền.
Cảm nhận của hắn cực kỳ nhạy cảm. Mặc dù Thiên Dực Cổ Thuyền ẩn núp trong tầng tầng không gian, nhưng ánh mắt của Chung Nhạc rơi xuống trên người hắn, cũng bị hắn cảm ứng được.
Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền né tránh đám lôi đình đánh tới, bay xuyên qua hư không Loại Tinh Trạch, không dây dưa với hắn, trong lòng thầm nghĩ:
- Cuộc chiến đoạt Đế, ngay cả Đế tộc cũng cảm thấy không an toàn. Cát Thiên thị cũng là thỏ khôn có ba hang, đã sớm có chuẩn bị cho tương lai!
Vị Đế Quân Cát Thiên thị kia khẽ di một tiếng, mất đi cảm ứng đối với Chung Nhạc, thấp giọng lẩm bẩm:
- Chẳng lẽ là vị Đại năng nào đó đi ngang qua? Cỗ khí tức kia giống như tiến vào Loại Tinh Trạch. Chẳng lẽ hắn cư trú ở trong sao? Như vậy ngược lại có chút không dễ làm rồi! Cát Thiên thị ta còn có nên tiến vào Loại Tinh Trạch nữa hay không? Có thể khi nào sẽ chọc giận hắn không?
Thiên Dực Cổ Thuyền nhanh chóng lái vào Loại Tinh Trạch. Sau một hồi, Chung Nhạc đi ra Cổ thuyền, để Hồn Đôn Vũ lưu lại trên thuyền, một mình đi tới trước Linh Ngọc Cung. Trước cửa cung, Tiên Thiên Ma Long đang cao giọng ca hát, nhìn thấy Chung Nhạc đi tới, liền khom người nói:
- Nhị lão gia mới tới!
Chung Nhạc mỉm cười, hỏi:
- Hôm nay Ma Long không phải bị lên bàn nghiên cứu sao?
Tiên Thiên Ma Long thành thành thật thật nói:
- Đại lão gia nói hôm nay muốn hóng mát, cho phép ta được nghỉ ngơi một chút!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Hôm nay ta tới, là muốn mời Đại lão gia nhà ngươi xuất sơn. Sau này ngươi có thể tự do tự tại rồi, có thể đi theo Đại lão gia kiến thức một chút sự phồn hoa bên ngoài. Trấn Thiên Quan của ta đang có đánh nhau, sẽ có thời điểm cho ngươi thi thố tài năng!
Tiên Thiên Ma Long thoáng giật mình, sắc mặt có chút nhăn nhó, mặt ủ mày chau, than thở nói:
- Nói như vậy, sau khi bị Đại lão gia nghiên cứu, còn phải ra ngoài giúp Nhị lão gia đánh nhau nữa sao? Mệnh của ta như thế nào lại khổ như vậy?
Chung Nhạc một trận không nói gì, mặc kệ tôn Tiên Thiên Ma Thần này ở trước cửa tự than tự oán, tiến vào Linh Ngọc Cung. Hình Thiên và Sư Đà vội vàng ra đón. Hình Thiên khom người chào hắn, sau đó mới cười hắc hắc, nói:
- Vừa rồi ta và Sư Đà nghe Chung thúc thúc nói muốn mời lão gia xuất sơn đánh nhau sao? Thúc thúc, ta ở nơi này sắp sửa buồn bực tới nhức cả trứng rồi đây!
- Ngươi học ai nói lời thô tục như vậy?
Chung Nhạc trừng mắt nhìn gã thiếu niên đầu to này. Hình Thiên liếc nhìn Sư Đà một cái, Sư Đà vội vàng ủy khuất nói:
- Lão tử cũng không có dạy hắn những lời thô tục đó a!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày, nói:
- Nếu hai người các ngươi muốn xuất sơn, cũng không được đi Trấn Thiên Quan của ta. Các ngươi hãy đi tìm Nhân Hoàng Khương Y Kỳ, hắn sẽ an bài tốt các ngươi!
Hai người nhất thời vạn phần thất vọng.
Lúc này, Phong Hiếu Trung từ trong đi ra, nghi hoặc hỏi:
- Sư đệ muốn mời ta xuất sơn!
Chung Nhạc gật đầu một cái, đang định nói ra những lý do giải thích mà chính mình trên đường đã chuẩn bị sẵn, khuyên Phong Hiếu Trung xuất sơn, nào ngờ còn chưa kịp mở miệng, Phong Hiếu Trung đã gật đầu, nói:
- Được!
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, mỉm cười hỏi:
- Sao sư huynh lại đáp ứng sảng khoái như vậy?
← Ch. 1002 | Ch. 1004 → |