← Ch.1019 | Ch.1021 → |
Chung Nhạc nhất thời có một loại cảm giác rợn cả tóc gáy. Mấy vị Thần Vương còn dư lại không nhiều lắm của Thời đại Hắc Ám, những tồn tại tiếp cận Đạo Thần, lúc này hoặc là đang ở bên ngoài Tổ Đình, hoặc là đã tiến vào Tổ Đình rồi. Vừa nghĩ tới những tồn tại đáng sợ như vậy đang ẩn nấp xung quanh chính mình, quả thật khiến cho người ta không rét mà run.
Đáng sợ nhất vẫn là tồn tại tà ác, vị Tiên Thiên Hắc Đế kia! Vừa nghĩ tới tồn tại tà ác cũng có khả năng đã tới nơi này, Chung Nhạc liền không rét mà run. Tồn tại tà ác đã phong ấn Phục Hy Thần Tộc, kẻ đã kéo linh hồn Chung Nhạc về mười vạn năm trước, khiến cho hắn chịu đủ bảy trăm năm khổ cực, vô cùng có khả năng đã tới nơi này.
Hắn cũng không phải không chút sợ hãi. Đối với tồn tại tà ác, hắn cũng có một sự sợ hãi sâu sắc. Loại sợ hãi này tại thời điểm hắn bị kéo về mười vạn năm trước, bị con quái thú trong bóng tối thôn phệ bảy trăm năm cũng đã mạnh mẽ gieo xuống, mạnh mẽ cắm rễ. Phong Hiếu Trung thì bị ép tới mức phát điên, mà Chung Nhạc cũng chưa thể chiến thắng được sự sợ hãi đối với tồn tại tà ác kia. Chung Nhạc biết rõ loại sợ hãi này đối với chính mình tuyệt đối là một đại họa, nhưng hắn lại không thể làm gì. Hắn thủy chung cũng không thể lau đi bóng mờ trong lòng mình.
- Bọn họ hẳn là chưa tiến vào! Nếu bọn họ đã tiến vào, sợ rằng sớm đã xúc động phong cấm do Phục Mân Đạo Tôn lưu lại! Với mức độ cáo già của đám Thần Vương cổ lão này, sẽ không dễ dàng thân lâm mạo hiểm. Chỉ là, bọn họ hẳn là đã phát hiện ra ta...
Chung Nhạc giá ngự Cổ thuyền sưu tầm bảy phiến Tinh vực, mặc dù là ẩn nấp trong không gian, nhưng muốn giấu diếm những tồn tại như Tà Đế, Hắc Đế vậy, cơ hồ là không có khả năng. Nói cách khác, những tồn tại này đang ẩn nấp bên ngoài, đã sớm phát hiện ra hắn.
Chung Nhạc có một loại xung động muốn lập tức đào tẩu. Bị những tồn tại đáng sợ này để mắt tới, tuyệt đối là một chuyện vô cùng đáng sợ. Ngay sau đó, hắn định thần trở lại, bình tĩnh trở lại. Trong lòng hắn yên lặng tính toán:
- Những tồn tại này quả thật cáo già, nhưng sao bọn họ lại không trực tiếp giết chết ta? Trong này sợ rằng có không ít nguyên nhân. Thứ nhất, kiêng kỵ! Bọn họ đang kiêng kỵ lẫn nhau, kẻ nào cũng không dám xuất thủ trước. Có thể thấy được tin tức giữa bọn họ không thông, kẻ nào cũng không biết được ý nghĩ của những người còn lại. Thứ hai, e ngại! Ta có được Thiên Dực Cổ Thuyền, đây là thuyền của Đại Tư Mệnh. Bọn họ đang e ngại Đại Tư Mệnh, có khả năng cho rằng ta là người của Đại Tư Mệnh. Thứ ba, xem thường! Bản lĩnh của ta quá thấp kém rồi, không đáng để bọn họ chú ý nhiều hơn. Còn có thứ tư, chăn thả...
Chung Nhạc khẽ phất tay, điều khiển Thiên Dực Cổ Thuyền chui vào trong không gian của Tổ Đình, biến mất không thấy đâu nữa, trong lòng thầm nghĩ:
- Chăn thả ta, để ta dụ dỗ ra càng nhiều bộ hạ cũ của Phục Hy, một lưới bắt hết, triệt để diệt trừ toàn bộ địch nhân của bọn họ, đoạn tuyệt hậu hoạn. Hơn nữa, bọn họ cũng dự định để cho ta đào móc ra hết tất cả hậu thủ của Phục Mân Đạo Tôn. Ta đào móc ra, bọn họ sẽ thong dong đối phó, từ đó sẽ có thể kê cao gối mà ngủ!
Lòng hắn như gương sáng. Từ chuyện Đại Tư Mệnh phát hiện ra Đế tinh của hắn sẽ có thể biết được, hắn có khả năng ngay từ một khắc bước chân vào Tử Vi kia, cũng đã rơi vào trong mắt những tồn tại cổ lão nào đó, đã biến thành quân cờ trong cục của bọn họ.
Cho dù Đế tinh của hắn đã bị phá, tương lai thay đổi, nhưng chính mình thủy chung vẫn là quân cờ của bọn họ, điểm này chưa từng thay đổi qua. Những tồn tại này sẽ không hạ thủ với hắn, bởi vì hắn là quân cờ của bọn họ, bọn họ sao lại trong lúc đối kháng tự vứt bỏ quân cờ của chính mình? Chỉ có tại thời điểm quân cờ đã vô dụng, mới sẽ bị vứt bỏ.
- Nếu đã như thế, vậy có gì phải sợ?
Chung Nhạc tiến về phía trước, trầm giọng nói:
- Vũ sư huynh, chúng ta xuống đi bộ thôi!
Ba người vội vàng đi theo hắn. Tân Hỏa mượn ánh mắt của hắn đảo quét bốn phía, không ngừng lên tiếng chỉ điểm, đi về phía vực sâu ở trung tâm Tổ Đình này.
Mà ở phía trước, đám đệ tử của các tồn tại Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế cũng đang đi về phía vực sâu. Hiển nhiên bọn họ cũng được cường giả chỉ điểm, biết rõ vực sâu là hạch tâm của Tổ Đình, chỉ cần chưởng khống được vực sâu, sẽ có thể chưởng khống được Tổ Đình.
Trên không trung, từng tấm từng tấm bia đá phiêu phù. Trên tấm bia đá đều có lạc ấn bia văn, không biết là viết những văn tự gì. Bất quá, đã trải qua chuyện tình tấm bia đá giết người bên ngoài Tổ Đình, tất cả mọi người đều vô cùng ăn ý không ngẩng đầu quan sát, tránh cho bị văn tự trên tấm bia đá giết chết.
- Cái bóng này...
Đột nhiên, một tấm bia đá phiêu phù giữa không trung, bị ánh sáng mặt trời chiếu rọi, nhất thời có bóng mờ loang lổ chiếu rọi xuống, rơi xuống trên mặt đất, vẽ ra văn tự trên tấm bia đá. Những ký hiệu văn tự kia cực kỳ phức tạp, tựa hồ ẩn chứa huyền cơ chí thâm chí ảo.
- Mọi người cẩn thận! Không được nhìn cái bóng trên mặt đất!
Ma Nguyên Thuật cao giọng quát lớn:
- Đi sát theo sau lưng ta! Chỉ cần không nhìn phù văn trên tấm bia và phù văn trên mặt đất, sẽ không xuất hiện sai lầm!
Từng tấm từng tấm bia đá thật lớn trên không trung chậm rãi di chuyển, càng nhiều lạc ấn chiếu rọi trên mặt đất. Chẳng những đám người Ma Nguyên Thuật, đám người Thần Thu Sơn và đám người Phượng Ngọc Lan, mà xung quanh mấy tiểu đạo đồng của Hắc Đế, đám đệ tử Nguyên Nha Thần Vương cũng đã xuất hiện những bóng mờ phù văn thật lớn.
Chỉ có đám đệ tử Tà Đế tới trễ mấy ngày là không có tiến vào phạm vi bóng mờ những tấm bia đá kia bao phủ. Mà sau lưng đám đệ tử Tà Đế còn có một đạo quang mang tiến vào, Chung Nhạc cũng không phát hiện tung tích của kẻ đó.
Những tấm bia đá trên không trung chậm rãi di chuyển, đám phù văn do bóng mờ cấu thành trên mặt đất cũng không ngừng biến ảo. Những hình chiếu phù văn trên mặt đất biến thành một con đường, nối thẳng tới vực sâu.
Ánh mắt của đám người nhìn thẳng về phía trước, không nhìn lên không trung, cũng không nhìn xuống dưới chân, trầm mặc tiến về phía trước. Bọn họ bước chân vào trong hình chiếu của đám ký hiệu văn tự kia. Đột nhiên, một gã Ma Hoàng bất chợt run rẩy, khuôn mặt vặn vẹo, trong miệng chợt lớn giọng hô to:
- Ma ha ba ha tư ba ha, ti đạc mệnh đạc tư ma đạc...
Ma Nguyên Thuật thoáng ngẩn người:
- Sư đệ, ngươi nói cái gì?
Gã Ma Hoàng kia cực kỳ cuồng nhiệt, trong miệng một lần lại một lần hét lớn:
- Ma ha ba ha tư ba ha, ti đạc mệnh đạc tư ma đạc...
Đám đệ tử Tiên Thiên Ma Đế còn lại tựa hồ cũng bị hắn lây nhiễm, cũng bắt đầu hét lớn. Ma Nguyên Thuật nhất thời ngẩn ngơ, trong miệng cũng bắt đầu phát ra loại Đạo ngữ kỳ dị kia. Đám người Thần Thu Sơn cách bọn họ một quãng không xa, lúc này cũng là bộ dạng biểu tình cuồng nhiệt, không ngừng niệm tụng loại Đạo ngữ kỳ quái kia.
Sau lưng bọn họ, đám người Phong Vô Kỵ, Phượng Ngọc Lan nhao nhao dừng bước, không dám tiến về phía trước.
- Đạo ngữ Phục Sinh!
*****
Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình, dừng bước lại. Trước đây, hắn từng gặp qua loại tình huống này. Trong Trấn Thiên Quan, vô số Thần Ma đồng thời hét lớn Đạo ngữ của Thời đại Hắc Ám, đó là hai chữ Phục Sinh, suýt chút nữa thức tỉnh lại Đại Tư Mệnh trong tử vong, thậm chí còn phục sinh hết thảy các vị Thần Vương Viễn Cổ. Trận hỗn loạn kia vẫn là do chính bản thân Chung Nhạc dẫn phát. Cuối cùng, phải đợi tới lúc Thần Hậu nương nương xuất hiện, lúc này mới trấn áp được trận loạn lạc kia.
Bất quá, tình hình trước mắt hiển nhiên là có chút bất đồng. Đạo ngữ Phục Sinh này hẳn là lạc ấn trên tấm bia đá trên không trung, là do Phục Mân Đạo Tôn khắc lên. Trên không trung có rất nhiều tấm bia đá. Hình chiếu lạc ấn của tấm bia đá mà đám người Ma Nguyên Thuật đạp chân lên, hẳn chính là tấm bia đá khắc lại Đạo ngữ Phục Sinh.
- Phục Mân Đạo Tôn lưu Đạo ngữ Phục Sinh lại làm gì? Lẽ nào hắn muốn phục sinh kẻ nào đó?
Chung Nhạc vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên đại địa chợt chấn động kịch liệt, quần sơn dao động. Mặt đất dưới chân đám người Ma Nguyên Thuật nứt ra, vô số khe nứt thật lớn giống như hạp cốc xuất hiện, bên trong có Thần quang vô cùng vô tận bùng phát.
Thân thể đám người Ma Nguyên Thuật lay động, bước chân bất ổn. Nhưng Đạo ngữ Phục Sinh trong miệng vẫn một lần lại một lần tái diễn. Mặt đất dâng lên, nâng bọn họ lên càng lúc càng cao. Từng khối từng khối cự thạch nhao nhao rơi xuống. Qua một lúc lâu sau, toàn bộ đất đá sụp đổ, lộ ra một đại vật khổng lồ.
Đạo ngữ Phục Sinh trong miệng đám người Ma Nguyên Thuật cũng đã dừng lại. Đám người trừng mắt há miệng, thân thể run rẩy đứng ở trên cao, không hiểu chuyện gì cả. Chỉ thấy bọn họ đang đứng trong lòng bàn tay một đại thủ khổng lồ. Mà đám người Thần Thu Sơn thì đứng trong lòng bàn tay của một đại thủ khác.
Trên thiên không, một tấm bia đá khổng lồ đột nhiên di chuyển, phiêu phù về phía xa xa.
Phía sau, đám người Phượng Ngọc Lan ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy phía sau hai cái đại thủ khổng lồ là một gã Cự nhân đang ngồi xếp bằng. Mặc dù gã Cự nhân này đang ngồi, nhưng thân thể cũng vô cùng vĩ ngạn, so với đám Thánh sơn ở nơi này còn vĩ ngạn hơn rất nhiều. Đám người Phượng Ngọc Lan ở trước mặt hắn lộ ra cực kỳ nhỏ bé. Có thể khiến cho Đế Quân cũng cảm thấy chính mình nhỏ bé, có thể tưởng tượng gã Cự nhân này to lớn vĩ ngạn tới mức nào?
- Một cỗ Đế thi...
Phượng Ngọc Lan rùng mình một cái, run giọng nói.
Đó là một cỗ Đế thi ngồi xếp bằng ở nơi đó. Bất quá, vì tác dụng của Đạo ngữ Phục Sinh, khiến cho hắn dần dần bắt đầu trở nên tươi sống trở lại, phảng phất như từ trong tử vong thức tỉnh lại vậy.
- Nguyên thần của ta đau quá! Nhục thân của ta đau quá!
Khuôn mặt Cự nhân vặn vẹo, phát ra một tiếng kêu rên đau đớn đinh tai nhức óc:
- Đạo Tôn, ngươi đào đi Bí cảnh Lục Đạo của ta, đào đi Thần Nhân Bàn Cổ khỏi cơ thể ta! Ngươi giấu bọn chúng ở đâu? Hồn phách của ta đâu? Ngươi đã giấu hồn phách của ta ở đâu rồi? Ngươi khiến cho ta sau khi chết cũng không được an bình! Đau quá a!
Đế uy bùng phát rợp trời ngập đất, cho dù là đám người Chung Nhạc cách nơi này xa nhất cũng cảm giác được từng trận từng trận tim đập nhanh. Tôn Đế kia đã không tìm được Nguyên thần của chính mình, thậm chí ngay cả hồn phách cũng không cánh mà bay. Nhưng khí thế của hắn vẫn vô cùng mạnh mẽ, Đế uy cái thế, khiến cho bọn họ đều bị Đế uy ép tới mức xương cốt ầm ầm đùng đùng vang dội.
Cỗ Đế thi phục sinh kia không ngừng kêu la. Mặc dù hắn đã phục sinh, nhưng trạng thái cũng không ổn định. Hồn phách của hắn bị rút đi, Bí cảnh Nguyên thần cũng bị móc đi, trong nhục thể chỉ còn lại có Linh không trọn vẹn. Hắn hiện tại chỉ có thể xem như là một cái xác không hồn. Dưới tác dụng của Đạo ngữ Phục Sinh, hắn thậm chí ngay cả chết cũng đều không thể.
- Ha ha ha... đám vật nhỏ đáng thương! Hóa ra chính là các ngươi đã thức tỉnh lại ta, khiến cho ta trải qua loại thống khổ này!
Gã Cự nhân kia kêu la trong chốc lát, khuôn mặt vặn vẹo cúi xuống, nhìn đám người Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn trong lòng bàn tay chính mình, nói:
- Ta nhớ ra rồi! Đạo Tôn để cho ta lưu lại nơi này, chính là để khảo nghiệm các ngươi. Khảo nghiệm đầu tiên của các ngươi đã tới! Tạo Hóa Huyền Công, Huyền Môn hiện!
Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, một cánh cửa thật lớn đột nhiên xuất hiện, hung hăng nện xuống mặt đất ngay sau lưng cỗ Đế thi này. Thần Thu Sơn thất thanh nói:
- Tạo Hóa Huyền Công? Tạo Hóa Huyền Môn? Ngươi là Tạo Hóa Đại Đế, kẻ đã sáng tạo ra Tạo Hóa Lục Đạo Giới!
Lời nói của hắn còn chưa dứt, cỗ Đế thi kia đã nhét đám người trên hai lòng bàn tay vào trong tòa Tạo Hóa Huyền Môn kia. Đám người Thần Thu Sơn và Ma Nguyên Thuật biến mất không thấy đâu nữa. Khuôn mặt cỗ thi thể Đại Đế kia cực kỳ dữ tợn:
- Đi ra được cánh cửa này của ta, các ngươi sẽ tính là thông qua cửa thứ nhất! Không thể đi ra, sẽ phải chết trong đó... Đau quá a! Ta sắp chết rồi!
Ầm ầm!
Một tiếng vang thật lớn truyền tới, cỗ thi thể Đại Đế này khí tuyệt bỏ mình, nhục thân dần dần chìm xuống, bị đại địa Tổ Đình thôn phệ, biến mất không thấy đâu nữa.
Đám người Phượng Ngọc Lan, Phượng Minh Sơn khẽ nhíu mày. Phong Vô Kỵ hiếu kỳ hỏi:
- Tạo Hóa Đại Đế? Hắn có lai lịch gì?
Phượng Ngọc Lan hít mạnh một hơi, nói:
- Một trong Chư Đế Thượng Cổ! Tạo Hóa Lục Đạo Giới trong ba ngàn Lục Đạo Giới, chính là do Bí cảnh Nguyên thần và Thần Nhân Bàn Cổ của hắn biến thành. Nghĩ muốn thông qua nơi này, chỉ có thể tiến vào Tạo Hóa Huyền Môn của hắn mà thôi! Chúng ta đi! Tiến vào trong đó nhìn xem một chút!
Bọn họ tiến về phía trước. Lần này đã không còn tấm bia đá Phục Sinh kia, thi thể Tạo Hóa Đại Đế cũng không lại xuất hiện. Chỉ trong chốc lát bọn họ đã đi tới trước Tạo Hóa Huyền Môn. Phượng Ngọc Lan chần chờ một chút, nói:
- Các sư đệ sư muội, ai không có nắm chắc thì lưu lại ở nơi này, ngàn vạn lần không được miễn cưỡng, có hiểu chưa?
Một nàng thiếu nữ cười khanh khách, nói:
- Tạo Hóa Đại Đế mặc dù cường đại, nhưng có thể so được với Lão tổ tông chúng ta sao? Sư tỷ, ngươi quá lo lắng rồi!
Dứt lời, liền trước bọn họ một bước tiến vào Tạo Hóa Huyền Môn.
← Ch. 1019 | Ch. 1021 → |