← Ch.1027 | Ch.1029 → |
Chiến trường trong Bình Loạn Đồ là Thủy Mặc Nữ Đế căn cứ theo lời giảng thuật của Hỗn Độn thị, vẽ ra thời kỳ quá độ từ Thời đại Hỏa Kỷ tới Thời đại Địa Kỷ, trên cơ bản đã tái hiện rõ ràng sự thảm liệt năm xưa. Mặc dù Thủy Mặc Nữ Đế đã biến cái thời đại hỗn loạn này thành thế giới hai chiều, nhưng vẫn như cũ vô cùng nguy hiểm.
Chung Nhạc xông vào trong chiến trường, chỉ thấy các loại Thần quái, Ma quái, Yêu quái ẩn hiện. Thần thông, Thần binh, Ma Thần binh đều là vạn phần không tự nhiên. Bất quá, cũng chính vì vậy, cho nên lại càng hung hiểm hơn.
Đám Thần Ma này có rất nhiều chủng tộc đều là trước giờ hắn chưa từng gặp qua, chưa từng nghe qua. Bộ dạng thiên kỳ bách quái, hẳn là những chủng tộc đã diệt vong của Thời đại Hỏa Kỷ. Thậm chí còn có một số chủng tộc là chủng tộc của Thời đại Hắc Ám, hậu đại Tiên Thiên Thần Ma, chiến lực cường đại dị thường, chiến đấu cũng vô cùng hung hãn.
Hắn vừa mới xông vào chiến trường, liền có vô số Thần Ma phóng vọt về phía hắn, trước sau trên dưới, bao vây khắp nơi. Sáu đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc chuyển động, ra sức giết về phía trước. Sau đầu đại nhật bay lên, thoáng vặn vẹo, biến thành Tam Túc Kim Ô, chém giết bốn phía, đánh chết từng gã từng gã Thần Ma.
Kim Ô há miệng phun ra Tiên Thiên Thần Hỏa hừng hực. Những nơi hỏa diễm bao phủ, không biết bao nhiêu Thần Ma bị thiêu đốt giãy dụa, sau gáy toát ra từng cái từng cái bọt khí, đại bộ phận đều là viết chữ A.
Hắn càng trùng kích về phía trước, chiến trường lại càng hung ác hơn. Thần Ma bay lượn khắp trời, giết tới thiên hôn địa ám. Chung Nhạc xông ra hơn ngàn dặm, Thần Ma trên dưới trước sau đã nhiều đến không cách nào tưởng tượng. Hơn nữa, theo hắn càng tiến sâu vào, chiến lực của những Thần Ma này cũng càng lúc càng mạnh. Chỉ dựa vào Nguyên thần Kim Ô của hắn đã không thể chống lại.
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, trong sáu đạo quang luân lại có một vầng minh nguyệt bay ra. Minh nguyệt chiếu rọi không gian, Lục Mục Tinh Thiềm tọa trấn trong minh nguyệt, sáu mắt khép mở, nguyệt quang biến thành vô số kiếm quang bay lả tả ra bốn phía, huyết vũ ngập trời, vô số thi thể Thần Ma nhao nhao rơi xuống, chồng chất thành núi.
Mà Chung Nhạc thì đứng trên thi sơn, ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy đối diện là một tòa đại doanh, trong đại doanh có một gã Thần Ma vĩ ngạn uy nghiêm ngồi đó. Gã Thần Ma này có tám cái đầu, râu ria xồm xoàm. Bốn phía xung quanh hắn là vô số Thần Ma to to nhỏ nhỏ. Trên đỉnh đầu gã Bát Diện Thần kia toát ra một cái bọt khí:
- Kẻ này rất mạnh!
Sau đó lại có một cái bọt khí nữa toát ra:
- Hắn là Phục Hy thị, hậu đại của Yểm Tư thị, kẻ nào xung phong giết chết hắn?
- Ta tới!
Một gã Ma Hoàng tiến lên phía trước, chạy ra đại doanh giết về phía Chung Nhạc.
- Thực lực Ma Hoàng của thời đại hỗn loạn so với Ma Hoàng hiện tại như thế nào?
Trên đỉnh đầu Chung Nhạc toát ra một cái bọt khí, hai Nguyên thần quay trở về trong cơ thể, giơ tay lên tế đao, mạnh mẽ chém xuống.
- Đao thật nhanh!
Đỉnh đầu gã Ma Hoàng kia toát ra một cái bọt khí, sau đó cái đầu và thân thể tách ra, đầu thân hai nơi, chết oan chết uổng.
- Phế vật!
Trên đỉnh đầu gã Bát Diện Thần toát ra một cái bọt khí, nói.
Chung Nhạc xông thẳng về phía đại doanh. Gã Bát Diện Thần kia đứng dậy, nhất thời đất rung núi chuyển, đại doanh nổ tung, một đạo hắc quang lao thẳng về phía Chung Nhạc.
- Tốc độ thật nhanh!
Trên đỉnh đầu Chung Nhạc toát ra một cái bọt khí. Gã Bát Diện Thần kia mở miệng quát lớn, trên đỉnh đầu hiện ra tám tầng Động thiên, tay cầm tám kiện Thần binh bảo bình, hỏa lâu, lôi vương chuy... trên đỉnh đầu lại toát ra một cái bọt khí:
- Bát Hoang Động Thiên!
- Bát Hoang Động Thiên? Chẳng lẽ là hậu đại của Bát Hoang Thần Vương?
Chung Nhạc nghi hoặc, ngay sau đó lắc mình hiện ra tám cánh tay. Trong nhục thể mở ra ba mươi ba tầng Động thiên, khí tức điên cuồng tăng vọt. Trên đỉnh đầu hắn lại hiện ra Tiên Thiên Bát Quái Động Thiên, do đám Động thiên Âm Dương, Tứ Tượng, Bát Quái cấu thành. Từng thanh từng thanh Thần đao từ trong Tiên Thiên Bát Quái Động Thiên bay ra.
Hai gã Thần Ma ác chiến, giết tới trời long đất lở. Đúng lúc này, trong đại doanh một mảnh hỗn loạn, phía sau có Thần Ma tập kích đại doanh, giết vào trong doanh, Thần Ma dưới trướng Bát Diện Thần tử thương vô số.
Trong lòng Bát Diện Thần cả kinh, nhất thời bị Chung Nhạc bắt được cơ hội, Thần đao liên tục chém xuống, chém đôi Bát Hoang Động Thiên của hắn. Tám cái đầu của Bát Diện Thần bị chém đứt bảy cái, vội vàng phóng người bỏ chạy. Đúng lúc này, một đạo quang tiễn phóng tới, xuyên thấu cái đầu cuối cùng của hắn.
Chung Nhạc men theo quang tiễn nhìn lại, chỉ thấy trong đại doanh một gã Phục Hy đầu người thân rắn tay cầm trường cung. Gã Phục Hy kia bộ dáng anh tuấn, vô cùng xuất chúng. Mà bốn phía giết tới cũng là từng gã từng gã Thần Nhân Phục Hy, tập kích bất ngờ trại địch, giết cho đại quân Thần Ma trong đại doanh tơi bời hoa lá. Chung Nhạc bò về phía đại doanh. Trên đỉnh đầu gã Phục Hy trẻ tuổi kia toát ra một cái bọt khí:
- Ta lại là Phong Hoa! Các hạ là...
- Chung Sơn thị Chung Nhạc!
Các Thần Nhân Phục Hy bốn phía vẫn còn đang đuổi giết tàn binh bại tướng. Phong Hoa đảo mắt nhìn xung quanh, sau đó lại quay sang hỏi Chung Nhạc:
- Chung sư huynh có tính toán gì không?
Chung Nhạc nghiêm mặt nói:
- Ta muốn đi phía trước bình loạn!
Phong Hoa nói:
- Nếu đã như thế, ta cũng không lưu ngươi! Thiên hạ đã loạn lạc mấy mươi vạn năm rồi, có chút tồn tại đáng sợ muốn tiêu diệt hệ thống tu luyện Đồ đằng, diệt đạo thống của sinh linh Hậu Thiên ta, khiến cho thiên địa quay về hắc ám. Tộc ta suất lĩnh các tộc phản kháng, ngươi dọc theo đường đi nhất định phải cẩn thận nhiều hơn!
Chung Nhạc chào từ biệt hắn, tiếp tục đi tới.
Dọc theo con đường này, hắn trải qua vô số trận chém giết. Các loại yêu ma quỷ quái đều xông ra, họa loạn thương sinh. Hắn nhìn thấy vô số sinh linh triều bái từng pho từng pho tượng thật lớn, đó là những pho tượng Tiên Thiên Thần Ma.
Tiên Thiên Thần Ma nô dịch các tộc, không dạy cho các tộc văn tự văn minh, không truyền thụ đạo pháp thần thông. Hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma xem các tộc là huyết thực, ăn tươi con dân các tộc. Đây là một niên đại đạo pháp đại suy thoái, Tiên Thiên Thần Ma một lần nữa trở thành Chúa tể của vũ trụ.
Càng tiến về phía trước lại càng là nguy hiểm. Chung Nhạc đã gặp phải hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma công kích, thậm chí còn gặp phải Thần tượng Tiên Thiên Thần Ma phục sinh, truy sát, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết.
- Phong Hoa nói cuộc động loạn này đã giằng co mấy mươi vạn năm, là do Tiên Thiên Thần Ma nhấc lên, muốn tiêu diệt hệ thống tu luyện Đồ đằng do Toại Hoàng xây dựng, phế bỏ đạo thống của sinh linh Hậu Thiên. Từ ghi chép trong Bình Loạn Đồ này mà xem, quả đúng là như thế!
*****
Trên đỉnh đầu hắn toát ra từng cái từng cái bọt khí, trong lòng thầm nghĩ:
- Chẳng lẽ là đám Thần Vương Thời đại Hắc Ám kia không cam lòng vũ trụ thuộc về sinh linh Hậu Thiên, cho nên mới dự định khiến cho vũ trụ quay trở lại Thời đại Hắc Ám? Yểm Tư thị bị diệt tuyệt có quan hệ gì với cuộc động loạn này hay không? Rốt cuộc là kẻ nào chủ đạo cuộc động loạn này?
Hắn không ngừng tiến lên. Càng đi về phía sau lại càng nửa bước khó đi. Chung Nhạc dốc tận khả năng khiến cho chính mình còn có thể sống sót trên chiến trường, mình đầy thương tích. May mà đạo pháp thần thông của thời đại hỗn loạn này vẫn chưa diễn biến tới tình trạng tinh diệu như hiện tại. Cho dù có gặp phải tồn tại Đế Quân, hắn cũng có thể đào tẩu, sẽ không vì vậy mà mất mạng.
- Không biết có thể gặp được Hy Hoàng và Nữ Oa nương nương hay không? Còn có Lôi Trạch Thần Long và Hoa Tư nương nương nữa!
Tâm thần Chung Nhạc có chút kích động. Đột nhiên, hắn chợt nhìn thấy một màn khiến cho hắn phẫn nộ. Chỉ thấy một tiểu đạo đồng áo đen đang trợ giúp một đám hậu duệ Tiên Thiên Thần Ma tàn sát Phục Hy Thần Tộc. Tiểu đạo đồng áo đen này chính là đạo đồng của Hắc Đế, sư đệ của Tiên Thiên Đế Quân.
Mặc dù nơi này là thế giới hai chiều trong Bình Loạn Đồ, nhưng nhìn thấy tộc nhân bị chém giết, hắn cũng khó có thể áp chế lửa giận trong lòng.
- Dừng tay!
Chung Nhạc phóng người bay tới, ngăn cản tiểu đạo đồng áo đen kia, lạnh lùng nói:
- Sư huynh, ngươi làm quá đáng rồi! Chúng ta ở trong Bình Loạn Đồ, hẳn là nên giúp Phục Hy thị bình ổn cuộc động loạn này, như vậy mới có thể đi ra Bình Loạn Đồ! Sao ngươi lại làm ngược lại?
- Làm ngược lại?
Trên đỉnh đầu tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia toát ra một cái bọt khí, mỉm cười nói:
- Đây cũng không phải là làm ngược lại! Cái gọi là Bình Loạn Đồ, bất quá chỉ là một thế giới trong tranh, trợ giúp Phục Hy bình loạn có thể ra ngoài, trợ giúp Tiên Thiên Thần Ma diệt trừ Phục Hy cũng có thể đi ra Bình Loạn Đồ! Nếu đã như thế, sao lại không giúp người một nhà?
- Người một nhà?
Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia mỉm cười, nói:
- Dịch tiên sinh, ngươi hẳn là không biết rồi, ghi chép trong Bình Loạn Đồ chính là trận chiến năm xưa Địa Hoàng Thiên Đế trấn áp lão gia nhà ta! Nếu ngươi đã là thần tử của Tiên Thiên sư huynh, vậy cũng tính là một nhà với ta. Ngươi hãy giúp ta một tay, diệt trừ Phục Hy trong thế giới Bình Loạn Đồ này, chúng ta sẽ có thể đi ra bức tranh này. Ngươi trí kế vô song, có ngươi tương trợ, tất nhiên có thể khiến cho ta như hổ thêm cánh!
Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống. Không ngờ Hắc Đế lại chính là kẻ chủ mưu nhấc lên trận loạn lạc năm xưa. Bất quá, với bản lĩnh của Tiên Thiên Hắc Đế, sao có thể tiêu diệt được Yểm Tư thị hưng thịnh tới cực điểm lúc đó? Cuộc động loạn này, hẳn là còn có càng nhiều tồn tại khác nữa tham dự vào trong đó.
- Được!
Chung Nhạc gật đầu, tiến về phía hắn, trên đỉnh đầu toát ra một cái bọt khí:
- Bất quá, ta và ngươi chỉ là liên thủ ở trong này, sau khi đi ra Bình Loạn Đồ, ta sẽ không liên thủ với ngươi nữa!
Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia cười ngạo nghễ:
- Không liên thủ với ta là sai lầm lớn nhất của ngươi! Ngươi căn bản không biết năng lượng của ta lớn tới đâu!
Chung Nhạc đi tới bên cạnh hắn. Chỉ thấy bốn phía đều là con cháu hậu đại Tiên Thiên Thần Ma, thực lực cực kỳ cường đại. Hắn chợt hỏi:
- Những kẻ này đều là con cháu của Hắc Đế sao?
Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi tự phụ vạn phần, gật đầu nói:
- Ta chỉ hận chính mình xuất thế muộn một trăm mười vạn năm, không thể kề vai chiến đấu với bọn họ. Con cháu của lão gia đều đã bỏ mạng trong đoạn thời kỳ hỗn loạn kia rồi! Đi thôi! Ta dẫn ngươi đi giết Phục Hy! Chúng ta có được Lục Đạo Luân Hồi, chỉ cần tìm được lão gia, truyền thụ Lục Đạo Luân Hồi cho hắn, sẽ có thể chiến thắng được Hy Hoàng Thiên Đế đời thứ nhất và Nữ Oa nương nương!
Chung Nhạc đi theo hắn tiến về phía trước, đột nhiên hỏi:
- Sư huynh, nếu chúng ta đã chết trong bức Bình Loạn Đồ này, có phải thật sự là sẽ chết không?
Gã tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia nói:
- Cũng không phải là thật sự tử vong, mà là bị bức Bình Loạn Đồ này vây khốn, rơi vào trong Lục Đạo Luân Hồi của cái thế giới hai chiều này, không ngừng Luân Hồi, sinh sinh tử tử, vĩnh viễn cũng không đi ra ngoài được nữa!
- Vậy thì tốt rồi!
Trên đỉnh đầu Chung Nhạc toát ra một cái bọt khí.
- Cái gì?
Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi lộ ra thần sắc nghi hoặc. Lúc này, Chung Nhạc đột nhiên tế khởi Mộ Cổ, thôi động Chư Thiên Vô Đạo. Mộ Cổ ầm ầm chấn động, hết thảy pháp lực đại đạo của tất cả mọi người ở đây đều bị trấn áp, không thể sử dụng.
Đao quang kinh diễm lóe lên. Chung Nhạc chém một đao xuống đầu tiểu đạo đồng nhỏ tuổi kia. Cùng lúc đó, dưới nách hắn chui ra từng đầu từng đầu cánh tay, mỗi cánh tay đều cầm một thanh Tiên Thiên Thần Đao, trước trước sau sau chém tới. Đầu của tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mới rơi xuống, ngay sau đó lại có một cái đầu mới sinh ra. Đao quang giống như thác nước trút xuống, tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mọc ra một cái đầu liền bị chém đứt một cái, trong khoảnh khắc đã có không biết bao nhiêu cái đầu từ trên cổ hắn lăn xuống.
Thần đao của hắn như thác nước trút xuống, đám hậu đại Hắc Đế trước trước sau sau không kịp dự liệu, từng cái đầu bị chém xuống. Vô số đầu lâu lăn lông lốc trên mặt đất. Mười một thanh Thần đao trên dưới tung bay, hiện trường vô cùng huyết tinh, máu tươi chảy đầy mấy trăm dặm không gian Bình Loạn Đồ.
Tiểu đạo đồng nhỏ tuổi vừa mới định chạy trốn, nhưng đã bị Chư Thiên Vô Đạo áp chế lại. Trên một cái đầu rơi xuống toát ra một cái bọt khí, hỏi:
- Dịch tiên sinh, vì cái gì?
Đao quang biến mất không thấy đâu nữa, khắp mặt đất đều là thi thể phá thành mảnh nhỏ. Đời đời hậu đại Hắc Đế chết sạch chết sẽ, không sót một tên. Chung Nhạc mặt không biểu tình, cất bước tiến về phía trước, trên đỉnh đầu toát ra một cái bọt khí:
- Ta là Phục Hy!
- Thì ra là thế! Đáng giận Tiên Thiên sư huynh còn bị ngươi giấu diếm không rõ...
Bọt khí trên đầu tiểu đạo đồng kia còn chưa biến mất, một bàn chân lớn đã đạp xuống, đạp cho cái đầu của hắn vỡ nát.
← Ch. 1027 | Ch. 1029 → |