← Ch.1030 | Ch.1032 → |
Đám Đế Quân này đều thi triển ra một kích mạnh nhất nhằm vào nhược điểm trí mạng của đối phương. Đây chính là một kích trí mạng, khiến cho đối thủ gặp phải công kích không một ai có thể may mắn thoát khỏi, toàn bộ đều chết dưới công kích của đối thủ.
Phượng Minh Sơn ngồi ngây người trong vũng máu, ngơ ngác nhìn mảnh Tiên Thiên Long Lân như tấm gương không tỳ vết kia, ánh mắt tràn ngập sợ hãi. So với đám người Phượng Ngọc Lan, hắn quá nhỏ yếu rồi, đám Đế Quân này không một ai xuất thủ với hắn, khiến cho hắn vẫn còn sống.
Phượng Minh Sơn rùng mình một cái, có cảm giác rợn cả tóc gáy. Cửa ải này không có bất kỳ cấm chế, không có bất kỳ sát cơ, tấm gương không tỳ vết này ngay cả nửa phần uy năng cũng không có, nhưng tạo thành thương vong lại là đáng sợ nhất. Một lưới bắt hết đám đệ tử cấp Đế Quân xuất sắc nhất của các tồn tại đẳng cấp như Tà Đế, Ma Đế, Hắc Đế. Ở trước mặt mảnh Tiên Thiên Long Lân này, tất cả bọn họ đều đã biến thành ác ma.
Mà Phong Vô Kỵ cũng còn sống. Đám người Phượng Ngọc Lan xuất thủ, tự nhiên là nhằm vào những đối thủ cường đại nhất, những tồn tại có uy hiếp nhất đối với chính mình. Mà bọn họ lại tương đối nhỏ yếu, chính nhờ nhỏ yếu mà có thể bảo toàn được tính mạng.
Trước Tiên Thiên Long Lân, chợt có một người chậm rãi đứng lên, trong lúc bất chợt biến thành một đạo lưu quang xông thẳng về phía mảnh Tiên Thiên Long Lân, biến mất trong khe hở của mảnh Long lân.
Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đi tới, nhìn đám thi thể trên mặt đất. Đám người Độ Nha, Cao Âm này cho dù là ở trong Tử Vi, cũng là tồn tại danh chấn một phương, có thể xưng là nhân vật tuyệt đỉnh trong Đế Quân. Mà ở nơi này, lại chết trước một mảnh Tiên Thiên Long Lân, một lần chết chính là sáu vị Đế Quân, phảng phất như Đế Quân rất không đáng tiền vậy.
Bọn họ cũng không phải ngu xuẩn. Trên thực tế, tất cả bọn họ đều rất khôn khéo, thậm chí ngay cả Phong Vô Kỵ cũng coi như mưu kế không bằng bọn họ. Nhưng cũng chính vì bọn họ quá thông minh, mới dẫn tới kết cục này.
Tiên Thiên Long Lân chiếu rọi ra hết thảy nhược điểm của bọn họ, mà bọn họ lại thuộc về những thế lực bất đồng, ân oán giữa mọi người rất nhiều. Sơ hở của chính mình bị người khác nhìn thấu, mà chính mình lại nhìn thấu sơ hở của người khác, vậy chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là thật nhanh giết chết đối phương. Nếu không giết chết đối phương, vậy chờ đợi bọn họ chính là bị đối thủ tập sát.
Trên con đường phía trước nguy hiểm tầng tầng, ai cũng không biết đối thủ bên cạnh mình khi nào sẽ thống hạ sát thủ với chính mình. Thay vì ngồi yên chờ chết, không bằng chủ động xuất kích, nắm giữ quyền chưởng khống trong tay chính mình. Ý nghĩ này rất tốt, nhưng tất cả mọi người đều có ý nghĩ như vậy, vậy nhất định sẽ là kết quả như hiện tại.
- Trong Tổ Đình chỉ còn lại có chúng ta mà thôi!
Chung Nhạc cảm khái một tiếng. Phong Vô Kỵ nhất thời rợn cả tóc gáy, vội vàng lui về phía sau hai bước, cười khan nói:
- Dịch tiên sinh, lần này ta cũng không có đối nghịch với ngươi, ngươi không có lý do gì giết ta, đúng không?
Chung Nhạc cười khẽ một tiếng, cũng không nhìn hắn, mà là đi về phía cái khe hở trên Tiên Thiên Long Lân này, thản nhiên nói:
- Ngươi không đối nghịch với ta, ta tự nhiên sẽ không hạ thủ với ngươi! Mặt mũi của Phong sư huynh, ta vẫn là sẽ cho!
Phong Vô Kỵ thở phào nhẹ nhõm, nhìn về phía Tiên Thiên Long Lân. Chỉ thấy trong Tiên Thiên Long Lân xuất hiện bóng dáng của Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ. Ánh mắt hắn chớp động, nỗ lực tìm kiếm nhược điểm của Chung Nhạc trong tấm gương. Chung Nhạc đột nhiên dừng bước, đứng trước mảnh Long lân thật lớn, mặc cho hắn quan sát, mỉm cười hỏi:
- Nhìn đủ chưa?
Sắc mặt Phong Vô Kỵ khẽ biến, vội vàng nói:
- Ta cũng không có ác ý!
Chung Nhạc đưa lưng về phía hắn, lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm! Hiện tại ta cũng sẽ không giết ngươi! Ta vẫn luôn đang tìm một lý do để giết ngươi, cho nên ta để mặc cho ngươi nhìn sơ hở trên người ta, cho ngươi một cơ hội để giết ta. Ngươi có thể nhớ kỹ tất cả các sơ hở trên người ta, ta sẽ không để ý!
Phong Vô Kỵ thoáng ngẩn người. Chỉ nghe hắn đã tiếp tục nói:
- Sơ hở mà hiện tại ngươi nhìn thấy, chỉ là những sơ hở mà ta muốn cho ngươi thấy. Lần sau lúc ngươi lại nhìn thấy ta, những sở hở này của ta cũng đã biến mất! Đợi ngươi tới thời điểm lấy hết dũng khí hạ thủ với ta, ngươi liền chết chắc rồi!
Phong Vô Kỵ không dám nói nhiều, cũng không dám lại nhìn Tiên Thiên Long Lân nữa. Chung Nhạc cười khẽ một tiếng, cùng Hồn Đôn Vũ tiến vào trong khe hở của Tiên Thiên Long Lân, xuyên qua nơi này.
Phượng Minh Sơn vẫn ngây người ngồi ở nơi đó. Đả kích lần này đối với hắn thật sự quá lớn. Đám sư huynh sư tỷ của hắn đều đã chết cả rồi, chết trong Tổ Đình của Phục Hy thị. Trước chuyến đi này, bọn họ còn từng được Phượng Thiên Nguyên Quân đích thân chỉ điểm, tràn ngập lòng tin đối với hành trình lần này, nhưng hiện tại... Ngọc Lan sư tỷ đối với hắn vừa như tỷ vừa như mẹ cũng đã chết rồi. Sao lại như vậy? Nếu Phượng Thiên Nguyên Quân biết rõ nơi này hung hiểm như vậy, sao còn để cho bọn họ tới đây?
Mảnh Tiên Thiên Long Lân giống như một con mắt thật lớn, lộ ra vẻ châm chọc lạnh lùng, tựa hồ như muốn nói, giết chết bọn họ thậm chí không cần sử dụng tới sát trận hoặc là cấm chế, chỉ cần đặt trước mặt bọn họ một tấm gương là được.
Toàn thân Phượng Minh Sơn đờ đẫn, ngây người ngồi ở nơi đó. Đúng lúc này, thi thể Phượng Ngọc Lan đột nhiên giật khẽ một cái.
- Sư tỷ! Ngươi vẫn còn sống sao?
Phượng Minh Sơn vừa mừng vừa sợ, ngay sau đó chợt ngạc nhiên. Chỉ thấy thi thể Phượng Ngọc Lan thẳng tắp đứng thẳng dậy, một cỗ năng lượng kinh khủng từ trong cơ thể nàng bạo phát, nhanh chóng lan tràn toàn thân. Cổ của nàng đã bị chém đứt, linh và hồn câu diệt, nhưng trong mi tâm nàng lại bay ra một sợi phượng vũ, xoay quanh cổ của nàng một vòng, liên tiếp vết thương lại.
Toàn thân Phượng Minh Sơn run rẩy, cúi đầu xuống. Đó không phải là Ngọc Lan sư tỷ của hắn. Hắn nhận ra sợi phượng vũ kia, đó là lông vũ của Phượng Thiên Nguyên Quân, Lão tổ tông của bọn họ. Sư tỷ hắn đã chết, hiện tại đang khống chế nhục thân sư tỷ hắn chính là sợi phượng vũ của Lão tổ tông. Trong sợi phượng vũ tích chứa lực lượng và thần thức của Lão tổ tông, tương đương với phân thân của Lão tổ tông. Hiện tại nhục thân của Phượng Ngọc Lan đã biến thành thân ngoại thân của Lão tổ tông.
Phượng Ngọc Lan, hiện tại hẳn nên gọi là Phượng Thiên Nguyên Quân, đảo mắt quan sát đám thi thể bốn phía, đột nhiên mỉm cười, nói:
- Các vị đạo hữu, các ngươi còn muốn ẩn núp tới khi nào nữa?
Toàn thân Phượng Minh Sơn chấn động, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy thân thể Độ Nha, xương cốt toàn thân đã đứt đoạn, dùng tư thế quỷ dị giãy dụa, lắc lắc lư lư đứng dậy, há miệng ra. Trong miệng hắn có tới hai cái lưỡi, một cái lưỡi trong đó giống như vật sống vậy, nuốt trọn một cái lưỡi còn lại, một mình chiếm giữ trong miệng Độ Nha.
Mà thi thể Cao Âm Tà Quân cũng thẳng tắp đứng dậy, một khỏa nhãn cầu từ trong mi tâm hắn bay ra, sau đó gắn liền trên mi tâm hắn. Cao Âm Tà Quân cũng đã sống lại.
Cùng lúc đó, Ma Nguyên Thuật, Thần Thu Sơn cũng nhao nhao phục sinh, chỉ còn lại có gã đạo đồng Hắc Đế lớn tuổi kia vẫn như cũ nằm trên mặt đất, không chút cử động. Khí tức của bọn họ cường đại không gì sánh được, vô cùng nồng đậm, thậm chí còn cường đại hơn đám người Cao Âm, Độ Nha khi còn sống gấp mấy lần.
- Hắc Đế lại vẫn đang bế sinh tử quan sao? Xem ra, hắn là một lòng muốn đột phá, tu thành Đạo Thần rồi!
Ma Nguyên Thuật nhìn thi thể của gã đạo đồng lớn tuổi một cái, cười ha hả nói. Cao Âm Tà Quân cũng cười hắc hắc, nói:
- Gia hỏa này lại muốn đi trước chúng ta một bước, thành tựu Đạo Thần! Chúng ta có cần cho hắn một cái kinh hỉ nho nhỏ không? Ma Đế, chúng ta đi đánh lén hắn, chắc chắn sẽ khiến cho hắn chết không có chỗ chôn!
Ma Nguyên Thuật hừ lạnh một tiếng, không thèm để ý tới hắn.
*****
Trong lòng Phượng Minh Sơn một mảnh lạnh lẽo, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Vì cái gì?
Đám người nhao nhao quay đầu lại, nhìn về phía hắn. Phượng Minh Sơn tràn ngập phẫn nộ, khàn giọng nói:
- Các ngươi rõ ràng đã ẩn nấp phân thân của chính mình trong cơ thể của bọn họ, sao vừa rồi các ngươi không lộ diện? Vì cái gì các ngươi còn phái chúng ta tới đây?
Hắn càng nói càng phẫn nộ, cao giọng chất vấn Lão tổ tông của chính mình và các vị Tiên Thiên Thần Vương khác:
- Bản lĩnh của các ngươi cường đại như vậy, sao còn để cho đệ tử của chính mình đi tới đây chịu chết chứ?
Cao Âm Tà Quân, cũng tức là thân ngoại thân của Tiên Thiên Tà Đế, mỉm cười nói:
- Ngươi đã tự nói ra đáp án, sao còn hỏi chúng ta làm gì?
- Ta đã tự nói ra đáp án?
Phượng Minh Sơn nhất thời ngẩn ngơ, trong lòng một mảnh lạnh lẽo:
- Chịu chết? Đây chính là đáp án sao? Các ngươi phái chúng ta tới đây, chính là vì để cho chúng ta tự đi tìm cái chết? Lão tổ tông, chúng ta là đệ tử của ngươi a? Chúng ta là hậu duệ của ngươi a? Sao lại để cho chúng ta đi chịu chết chứ?
Toàn thân hắn run rẩy, thanh âm cũng run rẩy. Phượng Thiên Nguyên Quân nhìn chằm chằm hắn, còn chưa kịp nói gì, Tiên Thiên Tà Đế đã thay nàng nói:
- Ngươi tên tiểu bối này nói quá nhiều a! Ngươi hẳn là biết, nếu không có các ngươi đi ở phía trước dò đường, sao chúng ta có thể đi tới được nơi này? Nếu chân thân chúng ta tới đây, sợ rằng ngay cả cánh cửa Tổ Đình cũng đều không vào được!
Trong lòng Phượng Minh Sơn càng lạnh hơn, cười mà như khóc nói:
- Lão tổ tông, chúng ta là đệ tử của ngươi a, là huyết mạch của ngươi a...
Thần sắc Phượng Thiên Nguyên Quân có chút không đành lòng, buồn bã nói:
- Minh Sơn, sinh tử của các ngươi ở trong mắt ta bất quá chỉ là một luồng mây khói thoảng qua mà thôi. Ta từ sinh ra lúc vũ trụ sơ khai, tận mắt chứng kiến vô số thăng trầm. Ta đã sinh ra không biết bao nhiêu hài tử, nhìn thấy vô số hài tử của ta lớn lên, thành niên, già đi, tử vong. Ta chứng kiến vô số sinh linh giống như phù du vậy, sớm sinh chiều chết. Cảm tình của Tiên Thiên Thần Ma chúng ta hoàn toàn bất đồng với cảm tình của sinh linh Hậu Thiên các ngươi. Các ngươi có yêu hận tình cừu, phẫn nộ buồn vui, ta không có! Nếu ngươi cũng có được thọ nguyên vô tận giống như ta, ngươi sẽ có thể hiểu được ta!
Tay chân Phượng Minh Sơn băng lãnh, lẩm bẩm:
- Tiên Thiên Thần Ma chúng ta, sinh linh Hậu Thiên các ngươi? Lão tổ tông, chúng ta không phải là cùng một chủng tộc sao? Chúng ta đều là Thiên Phượng Hoàng Tộc a! Thiên Phượng Hoàng Tộc chúng ta từ Thời đại Hắc Ám cũng đã tồn tại, là Hoàng tộc của Thời đại Hỏa Kỷ, là chủng tộc vô cùng vinh quang!
Nguyên Nha Thần Vương lắc đầu, bật cười nói:
- Tiểu tử, các ngươi từ đầu tới cuối cũng không phải là cùng một chủng tộc! Ngươi là Thiên Phượng Hoàng Tộc, nhưng Phượng Thiên Nguyên Quân lại không phải Thiên Phượng Hoàng Tộc. Thiên Phượng Hoàng Tộc các ngươi bất quá chỉ là con cháu hậu đại của nàng mà thôi, sao có thể là cùng một chủng loại được?
Tiên Thiên Thần Đế đạm mạc nói:
- Từ đầu tới cuối, Tiên Thiên Thần Ma và sinh linh Hậu Thiên cũng không phải là cùng một chủng tộc. Cái gọi là đồng tộc, phải là cùng tổ cùng tông. Tiên Thiên Thần Ma chúng ta không có tổ không có tông, chúng ta là Lão tổ tông của các ngươi, làm sao lại là cùng một chủng tộc với sinh linh Hậu Thiên được?
Phượng Minh Sơn cười ha hả, gần như điên cuồng, hai tay ôm lấy đầu mình nhanh chân điên cuồng phóng chạy. Hắn cảm thấy hết thảy lý niệm của chính mình, kiên trì của chính mình đều đã đổ nát, những thứ mà chính mình vẫn luôn cảm thấy kiêu ngạo: thân phận, chủng tộc... hết thảy đều đã đổ sập xuống, biến thành tro tàn, biến thành đất đá. Đạo tâm của hắn cứ như vậy bị mấy vị Tiên Thiên Thần Vương đôi câu vài lời khiến cho tan rã, đổ nát không còn một mảnh. Hiện tại hắn chỉ muốn bỏ chạy, đào tẩu, chạy khỏi nơi này, chạy ra khỏi cái thế giới băng lãnh này.
- Các vị đạo hữu, các ngươi quá đáng rồi!
Phượng Thiên Nguyên Quân liếc nhìn đám người một cái, lạnh như băng nói. Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, nói:
- Chúng ta chẳng qua chỉ là nói cho hắn biết sự thật mà thôi, ai biết đạo tâm của hắn yếu đuối như thế, không thể tiếp thụ được sự thật!
Phượng Thiên Nguyên Quân cười lạnh một tiếng, biết rõ tính toán của mấy lão quỷ này. Bọn họ chính là thấy tư chất của Phượng Minh Sơn hơn người, cho nên trực tiếp đặt chân tướng tàn khốc nhất ở trước mặt hắn, phá hủy đạo tâm của hắn.
- Hài tử không tệ! Đáng tiếc là đã phát điên rồi!
Tiên Thiên Ma Đế mỉm cười, nói. Nguyên Nha Thần Vương cũng mỉm cười, nói:
- Chúng ta tiếp tục đi thôi! Tên tiểu Phục Hy kia và một tiểu gia hỏa khác đã đi trước rồi. Có đạt được bảo tàng Phục Mân Đạo Tôn lưu lại hay không, còn phải dựa vào bọn họ!
Năm gã cường giả cất bước tiến về phía trước. Đột nhiên, Tiên Thiên Tà Đế chợt dừng lại, nhìn về phía Phong Vô Kỵ, cười ha hả, hỏi:
- Tiểu hữu, ngươi có muốn đi cùng với chúng ta không?
Trên trán Phong Vô Kỵ toát ra mồ hôi lạnh, cười nịnh nói:
- Các vị tiền bối, bản lĩnh của vãn bối thấp kém, vẫn là không tiến vào, tránh gây thêm phiền phức cho các vị tiền bối rồi!
- Tiểu tử láu cá!
Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả một tiếng, cất bước tiến về phía trước. Phong Vô Kỵ vội vàng xoay người bỏ đi, sắc mặt âm tình bất định, trong lòng thầm nghĩ:
- Đám lão gia hỏa này đều là tinh như quỷ, lần này Chung Sơn thị hẳn là sẽ gặp tai ương rồi! Hắn ở trước mặt ta vênh váo như vậy, ở trước mặt đám lão quỷ này còn có thể trâu bò được sao?
← Ch. 1030 | Ch. 1032 → |