Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1099

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1099: Đạo là con cóc ghẻ
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Năm xưa, hai người Chung Nhạc còn nhỏ không hoài nghi, tuổi thanh xuân ngây thơ tràn đầy tiếng tim đập của mối tình đầu, lần đầu tiên thưởng thức sự ngọt ngào của luyến ái. Chung Nhạc mỗi khi nhớ lại đoạn tuế nguyệt kia, vẫn luôn không tự giác toát ra nụ cười phát ra từ tận đáy lòng.

Bất quá, thời gian thiếu niên đi qua quá nhanh, theo hai người trưởng thành, trách nhiệm cũng càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, toàn bộ đều đặt lên trên bả vai của gã thiếu niên Chung Sơn thị năm xưa kia, buộc hắn phải nâng lên.

Hắn không thể không liều mạng, không thể không ngươi đấu ta đá, không thể không vào sinh ra tử. Hắn không biết chính mình tới lúc nào sẽ chết, không biết chính mình còn có thể trở về hay không, cho nên hắn không dám cho nàng thiếu nữ trước mắt này một lời hứa hẹn vĩnh hằng. Hắn duy nhất có thể làm, chỉ là nói với nàng là sẽ không cô phụ nàng mà thôi.

Nhưng cho dù là lời hứa hẹn nhỏ bé như vậy, cũng đã khiến cho nàng thiếu nữ này việc nghĩa không chùn bước đi theo hắn, rời khỏi Tổ Tinh đã sinh dưỡng ra nàng, rời khỏi thân nhân của chính mình. Nàng còn vì không để liên lụy tới hắn, đã chủ động thỉnh cầu Thần Hậu nương nương được biến thành Hoa Tư thị đầu người thân rắn, hơn nữa còn lo lắng hắn có sẽ cảm thấy chính mình khó coi hay không.

Nếu nói cảm tình, vậy tình cảm giữa bọn họ chính là sâu nhất, cũng là đơn thuần nhất.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi cứ như vậy ngồi đó, trao đổi cảm ngộ lẫn nhau, vô cùng thân thiết mà yên tĩnh. Khâu Cấm Nhi là nữ tử duy nhất có thể khiến cho hắn quên đi hùng tâm tráng chí, quên đi phân tranh thế tục. Ở bên cạnh nàng, hắn có thể tìm lại được sự ngây thơ và ôn hòa lúc ban đầu trong lòng mình.

Vành tai và tóc mai bọn họ chạm vào nhau, hăng hái bừng bừng thảo luận sở ngộ của chính mình, xác minh sở học lẫn nhau. Thần hồn của bọn họ cũng đang giao lưu lẫn nhau, trở nên vô cùng thân mật.

Trong lòng Chung Nhạc rất muốn khoảnh khắc này vĩnh viễn sẽ không trôi qua. Nhưng thời gian có tốt đẹp đến đâu thủy chung cũng có lúc trôi qua. Chung Nhạc tu thành đại đạo Tiên Thiên Khôn Thổ, rốt cuộc cũng phải rời khỏi rồi.

Hắn bò xuống Tế đàn, bơi về phía xa xa. Đột nhiên, sau lưng chợt truyền tới thanh âm của nàng nữ hài kia:

- Sư ca!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại. Trên Tế đàn, Khâu Cấm Nhi mở lớn miệng, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ muốn, nhưng cuối cùng cũng không nói ra thiên ngôn vạn ngữ kia, chỉ biến thành một câu nói:

- Sư ca, ta chờ ngươi!

Tâm thần Chung Nhạc chấn động, cảm thấy nhu tình trong lồng ngực chính mình đột nhiên kích động, biến thành hồng lưu không thể áp chế, biến thành tình yêu phun trào.

- Cấm Nhi, ta muốn lấy ngươi!

Hắn lớn tiếng quát lên, phát tiết ra cảm tình trong lòng. Ở trong tòa Thánh địa Khôn Thổ trống trải không người, không chút cố kỵ mặc cho tâm tình của chính mình phát tiết:

- Ngươi chờ ta! Ta sẽ trở về lấy ngươi! Mặc kệ sau này như thế nào, mặc kệ trời nghiêng đất ngã, ta nhất định sẽ cưới ngươi! Ngươi chờ ta trở về!

Khâu Cấm Nhi nhất thời ngẩn ngơ, sắc mặt đỏ bừng, trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô hạn, sống mũi lại có chút cay cay, hưng phấn vung tay như điên với hắn.

Chung Nhạc xoay người rời đi. Nàng thiếu nữ trên Tế đàn vẫn cảm thấy nhịp tim chính mình đập thật nhanh, thân thể ngược lại có chút vô lực, tà tà dựa lên một cây cột của Tế đàn, thân thể trợt ngồi xuống, vừa cười vừa rơi lệ.

- Hắn đã hứa hẹn rồi! Sư ca hắn đã hứa hẹn rồi!

Nàng không ngừng lẩm bẩm.

o0o

Chung Nhạc rời khỏi Tinh hải Hoa Tư, tình cảm phấn khích trong lòng vẫn chưa thể bình ổn trở lại, vẫn còn đắm chìm trong màn biểu lộ vừa rồi. Hắn đã thổ lộ với tiểu sư muội! Rốt cuộc cũng đã thổ lộ!

Đột nhiên, trong Thức hải hắn, Tân Hỏa ngáp dài một cái, nói:

- Trâu giống Chung Sơn thị, phía đối diện vẫn còn một nàng nữ hài tử a! Ngươi định hứa hẹn nàng cái gì?

Chung Nhạc vội vàng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy Quân Tư Tà đang ngồi trên một chiếc thuyền hoa, thân thể tà tà dựa bên cạnh cửa sổ chiếc thuyền, nửa cười nửa không nhìn hắn. Nàng nhẹ giọng nói:

- Sư đệ!

Tân Hỏa nhàn nhạt nói:

- Khoản nợ tình này, ngươi đã đeo rất nhiều rồi, cần phải dùng cả đời đi trả, cũng chưa chắc đã có thể trả hết! Ngươi thề non hẹn biển với người này, chính là cô phụ người kia! Chung Sơn thị, không được tùy tiện hứa hẹn a!

Chung Nhạc sãi bước tiến lên phía trước, lớn tiếng quát lên:

- Sư tỷ, tương lai nếu ta cầu hôn ngươi, ngươi sẽ đáp ứng chứ?

Quân Tư Tà nhất thời ngơ ngẩn, lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tiểu tử ngốc!

Nàng chống chiếc thuyền hoa đi xa. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, nhìn theo bóng lưng của nàng, cao giọng hỏi:

- Sư tỷ, ngươi sẽ đáp ứng chứ?

Quân Tư Tà đứng ở đuôi thuyền, phong tư bừng bừng, hai tay đặt lên mép la lớn:

- Năm xưa vì sao ta theo ngươi rời khỏi Tổ Tinh?

Trong lòng Chung Nhạc nhất thời đại hỉ, cười ha hả, cao giọng nói:

- Ngươi chờ ta!

Trong lòng Quân Tư Tà tràn đầy vui mừng, chống thuyền lái vào sâu bên trong Tinh hải Hoa Tư. Mái chèo khẽ ba động, hất lên từng đám từng đám ngôi sao.

Chung Nhạc cực kỳ vui vẻ, định thần trở lại, nhanh chóng đi ra ngoài. Hắn còn chưa đi ra khỏi khu vực tầng tầng Thánh sơn, đã nhìn thấy một nàng nữ tử từ xa đi tới, chính là Nữ Oa tương lai của Hoa Tư thị, Hoa Thiến Mân, cũng là vị hôn thê tương lai của hắn. Từ lúc hai người còn chưa xuất thế đã được định trước mối hôn nhân cả đời này.

Bộ dáng Hoa Thiến Mân không có tim không có phổi, miệng khẽ lẩm bẩm một điệu hát dân gian, dung dăng dung dẻ đi về phía này. Vừa gặp mặt Chung Nhạc, nàng vội vàng dừng điệu hát dân gian lại, sắc mặt nghiêm túc, chân thành khom người thi lễ, nhỏ nhẹ nói:

- Chung tướng công!

- Chung Sơn thị, ngươi lại sẽ hứa hẹn lời hứa gì?

Tân Hỏa hăng hái bừng bừng hỏi.

Cái đầu Chung Nhạc cơ hồ lớn thêm vài vòng. Hoa Thiến Mân tuyệt không tầm thường, là vị hôn thê mà các tổ bối tại tám chín mươi vạn năm trước đã định ra. Lãnh tụ của Phục Hy thị đã định trước phải cưới Lãnh tụ của Hoa Tư thị làm vợ. Phục Hy và Nữ Oa mệnh trung đã định trước là một đôi, đây là tổ chế, là quy củ.

Tân Hỏa trở nên hưng phấn, bộ dáng gấp gáp chờ xem Chung Nhạc sẽ đưa ra lời hứa hẹn gì. Đốm lửa nhỏ này tựa hồ chưa từng gặp qua chuyện tình gì thú vị như thế này.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Sao Thiến Mân lại khách khí với ta như vậy?

*****

- Cổ nhân không phải đã nói vợ chồng phải tương kính như tân sao?

Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, cười hì hì, nói:

- Nương nương cũng từng dặn dò, khi gặp ngươi cũng không thể điên điên khùng khùng giống lúc trước vậy. Tương lai ta sẽ phải gả vào nhà của ngươi, vạn nhất lại điên điên khùng khùng, chẳng phải là sẽ bị bên nhà chồng chế nhạo sao?

Chung Nhạc nhất thời yên lặng, nhỏ nhẹ nói:

- Thiến Mân, thật ra ta đã thành thân rồi...

- Là Huyên nhi sao?

Hoa Thiến Mân khôi phục lại bộ dáng vốn có, cười hì hì, nói:

- Nàng đánh không lại ta, không thể làm gì được ta! Bất quá, như đã nói qua, ta cũng đánh không lại nàng. Thủ đoạn của nha đầu này càng lúc càng mạnh! Lần trước ta xuất môn, tham gia Đại hội Chư Đế tương lai kia của ngươi, đã từng hàn huyên trò chuyện với nàng một phen. Ta đã hỏi nàng, nếu ta gả vào trong nhà của ngươi, có phải phân chính thứ không? Nàng liền không vui, muốn so đấu với ta một phen. Sau đó chúng ta liền lên đài công khai đọ sức một trận, ngươi cũng thấy rồi đó! Ta nóng lòng về nhà, cũng không mạnh mẽ tranh đấu tới cùng với nàng. Ta mới vừa trở lại Thánh địa, liền nghe nói ngươi cũng đã tới. Tốc độ của ngươi ngược lại rất nhanh a...

Chung Nhạc nghe nàng nói tới mức như lọt vào trong sương mù, đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:

- Đại hội Chư Đế tương lai đã kết thúc hơn ba mươi năm rồi, ngươi chỉ vừa mới về tới Thánh địa Hoa Tư? Trong khoảng thời gian này ngươi đã đi đâu?

Hoa Thiến Mân nhất thời thẹn thùng, ngượng ngùng nói:

- Ta bị lạc đường! Ta đã đi rất lâu, mãi vẫn không tìm được đường về Thánh địa Hoa Tư. Về sau nhìn thấy một mảnh Thiên Hỏa Chi Hải, mới biết được đã đi lạc tới Hoang vực Thiên Hỏa. May mà ta đã gặp được cố nhân Phượng Minh Sơn của ngươi. Hắn đang dẫn theo một đám tộc nhân rời khỏi Hoang vực Thiên Hỏa, nói là muốn đi khai hoang, kiến công lập nghiệp. Hắn đã chỉ cho ta đường trở về! Sau đó ta... lại đi lạc... tới Vũ trụ Cổ lão...

Chung Nhạc nhất thời dở khóc dở cười, nói:

- Vũ trụ Cổ lão và Thánh địa Hoa Tư một cái trời Nam một cái đất Bắc, sao ngươi lại chạy tới được nơi đó?

- Sau đó ta không hiểu ra sao đã đánh nhau một trận với đám Ma Tộc ở nơi đó, về sau lại không biết vì sao đã trở về tới Đế tinh, nhìn thấy rất nhiều Đế linh đang đánh nhau!

Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, nói:

- Cũng may cuối cùng ta cũng về tới nhà rồi! Đúng rồi! Chúng ta đã đính hôn, ngươi dự định khi nào sẽ cưới ta?

Đầu Chung Nhạc lớn như cái đấu, quanh co nói:

- Chúng ta còn chưa quen thân, bây giờ nói chuyện này có phải là sớm quá không?

- Cũng đúng! Cho nên chúng ta phải giao lưu cảm tình!

Hoa Thiến Mân nắm lấy tay hắn, kéo hắn ra ngoài, mỉm cười nói:

- Ta biết một địa phương thích hợp để nói chuyện yêu đương! Ngươi đi theo ta!

Chung Nhạc lảo đảo theo nàng tiến về phía trước. Chỉ thấy nàng thiếu nữ Hoa Tư thị này kéo hắn tới một địa phương tràn ngập hoa tươi. Một cái tinh không phi thác như trường hà treo ngược trên không trung, đủ loại hoa màu sắc rực rỡ nở rộ. Có mấy nàng Điệp Nữ bay tới bay lui giữa đám Thần hoa, tay cầm theo lẵng hoa nhỏ bé, ép lấy Thần mật từ trong Thần hoa, chưng luyện thành mật ngọt.

- Chỗ này chính là tốt nhất rồi! Là địa phương thích hợp nói chuyện yêu đương nhất trong lòng ta!

Hoa Thiến Mân lôi bàn tay hắn, hưng phấn bừng bừng rong chơi trong biển hoa. Ánh mắt nàng đột nhiên sáng lên, vươn tay hái một đóa hoa, mỉm cười nói:

- Một đóa hoa một thế giới! Không biết thế giới trong hoa có đạo diệu đại thiên hay không? Có ức vạn sinh linh hay không? Bọn họ có thăng trầm yêu hận si ca của chính mình hay không?

Trên mặt nàng mang theo nụ cười, ngữ khí tò mò nói:

- Đạo của bọn họ là Đạo gì? Tình của bọn họ là tình gì? Cả đời bọn họ có những kỳ ngộ gì?

Vấn đề của nàng rất nhiều, Chung Nhạc căn bản không kịp trả lời. Đột nhiên nữ hài này chợt đưa đóa hoa lên trên môi, tựa hồ như muốn ngửi mùi thơm. Nhưng Chung Nhạc lại nhìn thấy suy nghĩ và Nguyên thần của nàng thả lỏng, rời khỏi thân thể, ngao du khắp đại thiên thời không, không biết đã đi nơi nào rồi.

Vấn đề của nàng quá nhiều, trong lúc bất chợt đã đốn ngộ, cầm hoa mỉm cười, Nguyên thần bay đi, thật sự là cực kỳ tùy tiện.

Chung Nhạc một trận không nói gì. Một kẻ mù đường lại yêu thích dùng phương thức này để ngộ đạo, không biết Nguyên thần của nàng có thể tìm được đường về hay không.

Hắn mở ra Tam Mục Thiên Đồng, sưu tầm bốn phía, rốt cuộc cũng tìm được Nguyên thần của Hoa Thiến Mân. Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, hồn phách nữ hài này đã tung bay ra khỏi Thánh địa Hoa Tư, vui sướng ngao du khắp nơi. Nàng đi xuyên qua thái dương, đùa giỡn Nhật Linh trong thái dương, lại đột nhiên phóng người tiến vào Hư Không Giới, ngồi ở trước mặt tiên hiền Thượng Cổ, đường đường chính chính luận đạo. Nàng bỗng nhiên lại hạ giới, đi tới một khỏa Tinh cầu xa lạ, tiến vào trong hồ nước đối nhãn với ba ba.

- Đạo tâm của Thiến Mân quá đơn thuần! Tuy nàng không phải là Thánh Linh Thể, nhưng độ thân thiện đối với Đạo cũng không thua kém Phần Huyên chút nào. Khó trách nàng lại thường xuyên lạc đường. Nàng nữ hài tử này bất cứ lúc nào cũng có thể ngộ đạo, sau đó chạy đuổi theo Đạo, tiếp theo lại bị những loại đại đạo khác hấp dẫn!

Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ.

Nguyên thần hắn cũng ly thể, một đường đuổi theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp cỗ linh hồn chạy loạn này. Chung Nhạc đang muốn kéo nàng trở về, không ngờ lại bị Hoa Thiến Mân quấn lấy kéo đi.

Nguyên thần của nữ hài này mạnh tới không thể tưởng tượng. Nguyên thần của hai người bắt đầu ngao du khắp nơi, lên trời xuống đất, làm hết những sự tình mà ngày thường ở trong suy nghĩ của Chung Nhạc chính là vô cùng hoang đường.

- Ngươi nhìn xem! Đạo chính là không chỗ nào không có mặt a!

Hoa Thiến Mân để Chung Nhạc đối nhãn với một con cóc, hưng phấn nói:

- Ngươi nhìn ánh mắt của con cóc này, nhìn thật tinh tế vào, có nhìn ra trong mắt nó cũng có Đạo không? Đạo không phân cao thấp! Có thể uốn lượn như rồng, cũng có thể là một con cóc ghẻ!

Linh hồn hai người bay đi không biết bao xa, đã không cảm ứng được nhục thân của bọn họ nữa. Lúc này Hoa Thiến Mân mới nghĩ tới chuyện quay trở về. Bởi vì đề phòng nàng một lần nữa chạy lạc, Chung Nhạc đích thân dẫn đường, rốt cuộc quay về tới Thánh địa Hoa Tư, tìm về nhục thân của chính mình.

- Ta cảm thấy tình cảm giữa hai chúng ta đã tiến gần hơn một bước rồi!

Hoa Thiến Mân hưng phấn nói. Chung Nhạc dở khóc dở cười, nói:

- Thiến Mân, sau này ngươi ở trước mặt ta không cần làm ra tư thái đoan trang, cứ việc phóng túng tùy tâm. Ta vẫn là thích ngươi như bây giờ hơn!

Nàng nữ hài này hoạt bát đơn thuần, vì vậy có thành tựu rất cao. Nếu cứ bó tay bó chân nàng, trói buộc thiên tính của nàng, ngược lại sẽ làm trễ nãi nàng. Chung Nhạc cũng không muốn bởi vì hôn ước giữa chính mình và nàng mà trói buộc nàng.

Hơn nữa, Chung Nhạc và nàng nữ hài này hồ nháo càn quấy một phen, không ngờ lại khiến cho hắn phát hiện ra vạn linh vạn vật trong thiên địa không gì không phải là Đạo, đều có địa phương rung động lòng người. Mặc dù hắn ở trên con đường này cũng không có bao nhiêu thiên phú, nhưng Hoa Thiến Mân lại có thiên tư hơn người trên phương diện này.

Ánh mắt Hoa Thiến Mân sáng lên, mỉm cười nói:

- Đây chính là ngươi nói a!

- Đương nhiên! Nhưng sau này ngươi nhất định phải nhớ kỹ đường đi, không được chạy lạc nữa!

Chung Nhạc ân cần dặn dò.

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)