Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1103

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1103: Lời thề Thiên đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

- Phát thệ với thần thông của ngươi?

Tà Dương, Phượng Ngọc Hoàn và Thần Hạ Các đều thoáng ngẩn người. Phát thệ có rất nhiều loại, thường thấy nhất là phát thệ với trời, nhưng chưa chắc đã linh nghiệm, bởi vì Thương Thiên không có mắt, không có tai, không nghe được lời thề. Còn có Khế ước Hư Không, là dùng linh hồn của chính mình để phát thệ, sau khi chết không thể tiến vào Hư Không Giới. Còn có Đạo thệ, dùng Đạo để phát thệ, dùng đại đạo của bản thân kết thành điều kiện phong ấn, nếu không tuân theo lời thề, sẽ liền thỏa mãn điều kiện khởi động phong ấn, khiến cho kẻ phát thệ đạo hạnh bị hủy, đạo tâm tan rã.

Bất quá, Chung Nhạc muốn bọn họ phát thệ với thần thông của hắn, loại thủ đoạn tuyên thệ cổ quái này, bọn họ vẫn là lần đầu tiên nghe nói tới.

- Lẽ nào trong này có quỷ kế gì?

Ba người đều có chút chần chờ chưa quyết. Chung Nhạc thì không nói một lời, lẳng lặng chờ đợi. Một lúc sau, Tà Dương cười hắc hắc, nói:

- Dịch Quân Vương, trong này có hoa chiêu gì sao?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Phát thệ với thần thông của ta, các ngươi còn sợ ta có thể có hoa chiêu gì chứ? Thực lực các ngươi kẻ nào không mạnh mẽ hơn ta rất nhiều? Ta đánh cũng đánh không lại các ngươi, cho dù các ngươi có làm trái lời thề, cũng sẽ không bị ta trừng phạt, có đúng không?

Thần Hạ Các lạnh nhạt nói:

- Chính vì như vậy, cho nên bên trong tất nhiên sẽ có âm mưu! Dịch Quân Vương luôn luôn là trí kế bách xuất, mưu lược hơn người, cho nên lời thề đơn giản như vậy sẽ có thể phá giải, bên trong tất có chỗ âm hiểm! Nếu chúng ta phát thệ, liền sẽ trúng kế!

Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:

- Nói như vậy, chúng ta là không thể hợp tác rồi?

Tà Dương âm lãnh nói:

- Còn có một thủ đoạn nữa, đó chính là bức bách Dịch Quân Vương không thể không xuất lực cho chúng ta. Ta có một loại thủ đoạn, có thể khống chế Nguyên thần của hắn, bức bách hắn không thể không đáp ứng!

Chung Nhạc cười lạnh, nói:

- Ta ngay cả chết cũng không sợ, còn sợ bị ngươi khống chế Nguyên thần sao? Hơn nữa, ngươi có thể khống chế được Nguyên thần của ta sao?

Hắn đột nhiên thi triển ra Đại Lục Đạo Luân Hồi, nhất tề nhét ba người vào trong không gian Đại Lục Đạo Luân Hồi của chính mình. Ba người nhìn lên Nguyên thần vĩ ngạn giống như một tôn Quỷ Đế kia, sắc mặt nhất tề đại biến.

Phượng Ngọc Hoàn tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, nhẹ nhàng quạt một cái, Đại Lục Đạo Luân Hồi nhất thời đổ nát, ba người liền quay trở về hiện thực.

- Dịch Quân Vương quả nhiên bất phàm! Nguyên thần cực mạnh, khiến cho chúng ta cũng cam bái hạ phong, tự thẹn không bằng!

Ánh mắt Phượng Ngọc Hoàn khẽ chớp động, mỉm cười nói:

- Nếu đã như thế, vậy ta liền phát thệ với Dịch Quân Vương! Tà Dương sư huynh, Hạ Các sư huynh, ý các ngươi như thế nào?

Thần Hạ Các chần chờ một chút, miễn cưỡng khó khăn nói:

- Cũng được! Liền lập một lời thề với Dịch Quân Vương, sau khi chạy thoát khỏi nơi này, chúng ta sẽ không xuất thủ với hắn. Tà Dương sư huynh nghĩ thế nào?

Tà Dương cười ha hả, nói:

- Các ngươi cũng đều đồng ý phát thệ, nếu ta không đồng ý, chẳng phải là sẽ bị nhốt ở nơi này sao?

Chung Nhạc chậm rãi giơ tay lên, đại đạo thiên địa trong Vũ Quang Bình nhất thời chen chúc lao tới, hội tụ trong bàn tay hắn, hình thành Thiên Đạo Đồ thứ mười bốn, Thiên Ấn Đồ, biến thành một kiện Thiên Ấn, mỉm cười nói:

- Kính xin ba vị sư huynh sư tỷ phát thệ với đạo thần thông này của ta!

Phượng Ngọc Hoàn, Tà Dương và Thần Hạ Các liếc nhìn nhau một cái, lộ ra thần sắc nghi hoặc. Chung Nhạc đột nhiên đánh ra một đạo thần thông, đạo thần thông này mặc dù tinh diệu khó lường, uy lực cũng rất bất phàm, nhưng đối với Đế Quân Đại viên mãn đẳng cấp như bọn họ thì cũng không có bao nhiêu lực uy hiếp.

Bất quá, phát thệ với đạo thần thông này, vẫn khiến cho trong lòng bọn họ cảm giác được có chút bất an. Bọn họ chưa từng nhìn thấy qua đạo thần thông này, căn bản không biết đây là thần thông Thiên đạo. Mặc dù có thể nhìn ra chỗ bất phàm của nó, nhưng lại không biết công dụng chân chính của nó. Tà Dương ho khan một tiếng, cười híp mắt nói:

- Dịch Quân Vương có thể thi triển ra đạo thần thông này, để chúng ta nhìn một chút uy lực của nó như thế nào không?

Chung Nhạc bình thản nói:

- Có gì mà không thể?

Hắn đánh một ấn về phía không gian trong Vũ Quang Bình, đánh sập một mảnh không gian. Uy lực của Thiên Ấn quả thật không tầm thường, cơ hồ không thua kém gì thần thông Trảm Đạo của Chung Nhạc.

Ba người liếc nhìn nhau một cái, mỗi người tính toán một phen. Đạo thần thông này của Chung Nhạc quả thật lợi hại, nhưng cũng chỉ dừng lại ở đây mà thôi. Đánh lên trên người bọn họ có lẽ sẽ rất đau, nhưng lực uy hiếp đối với bọn họ cũng không gì hơn cái này.

Ba người lập tức tuyên thệ, lập ra lời thề với Thiên Ấn, sau khi thoát khỏi Vũ Quang Bình, sẽ không tiếp tục động thủ với Chung Nhạc, nếu làm trái lời thề, ắt sẽ bị đạo thần thông này của Chung Nhạc đánh chết. Ba người vừa phát thệ xong, đột nhiên cảm thấy một đạo linh hồn bay ra, kết thành một ấn ký kỳ lạ, rơi vào trong đạo ấn pháp kỳ quái trong lòng bàn tay Chung Nhạc kia. Sắc mặt ba người đại biến. Bọn họ chỉ là tiện miệng phát thệ, không ngờ lại tạo thành dị tượng kết thệ.

Cái gọi là kết thệ, là khi khế ước thệ ngôn thành lập, hình thành nên một loại ấn ký kỳ lạ. Loại dị tượng kết thệ này chỉ có tại thời điểm tuyên thệ với tồn tại cực cao mới sẽ xuất hiện. Mà bọn họ tuyên thệ với đạo thần thông kia của Chung Nhạc, không ngờ cũng đã xuất hiện dị tượng kết thệ, khiến cho trong lòng bọn họ không khỏi có chút bất an.

Chung Nhạc tản đi thần thông Thiên Ấn, mỉm cười nói:

- Mời ba vị lên thuyền!

Ba người dằn xuống sự rung động và bất an trong lòng, lục tục leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền, trong lòng thầm nghĩ:

- Đạo thần thông này của Dịch Quân Vương cũng không lợi hại, tạo thành dị tượng kết thệ có khả năng là vì đạo thần thông này của hắn quá cao cấp. Cho dù chúng ta vi phạm lời thề, đạo thần thông này có đánh tới, cũng không làm gì được chúng ta chút nào!

*****

- Dịch Quân Vương, chúng ta sẽ thôi động Thần binh của mỗi người, đánh nát không gian phía trước, ngươi nhân cơ hội thôi động Cổ thuyền, xuyên qua không gian vỡ nát!

Phượng Ngọc Hoàn tế khởi Thiên Phượng Thần Hỏa Phiến, nói:

- Toàn bộ công dụng của Vũ Quang Bình đều là nằm trên miệng bình. Ánh sáng trên miệng bình kia có thể diễn sinh ra không gian vũ trụ, khiến cho chúng ta không thể tiếp cận được miệng bình. Cho dù có đánh cho không gian vỡ nát, nó cũng sẽ không ngừng chữa trị. Bất quá, nếu không ngừng đánh nát, ngược lại có thể không ngừng tiếp cận miệng bình. Cái này cần nhờ vào chiếc Thần thuyền kia của ngươi rồi!

Thần Hạ Các đảo mắt nhìn xung quanh, trầm giọng nói:

- Hy vọng chúng ta có thể chân thành hợp tác! Ở trong hiểm địa này, không thể cứ ngươi đấu ta đá được. Hết thảy đợi sau khi rời khỏi nơi này rồi hãy nói tiếp!

Chung Nhạc gật đầu, trầm giọng nói:

- Ba vị, xin mời!

Tà Dương, Phượng Ngọc Hoàn và Thần Hạ Các lập tức thôi phát uy năng Tiên Thiên Đế Binh của mỗi người. Ba kiện Tiên Thiên Đế Binh lập tức tản mát ra khí tức khiến người ta sợ hãi. Chung Nhạc nhìn tới mức hãi hùng khiếp vía. Uy năng của ba kiện Thần binh này còn cường đại hơn so với Đế binh thông thường, cường đại hơn đám bảo vật Tiên Thiên như Thiên Linh Bảo Hoa, Ô Thanh Phi Hồng, Bích Tỳ Tà Đồng... không chỉ một hai lần.

Tiên Thiên Đế Binh của đám người Tà Dương cũng không thua kém Vũ Quang Bình chút nào. Thời điểm này, kẻ nào xuất thủ trước liền vô cùng trọng yếu rồi, nếu kẻ nào chiếm được tiên cơ, kẻ đó sẽ liền đại chiếm thượng phong.

Trác Nha xuất thủ trước, vây khốn bọn họ vào trong Vũ Quang Bình, khiến cho ba người bọn họ không thể không nhờ Chung Nhạc giúp đỡ, mới có thể chạy thoát ra ngoài.

Ba người bọn họ thôi động Tiên Thiên Đế Binh, ba kiện Đế binh nhất tề oanh kích về phía trước. Tinh không vô biên vô tận nhất thời đổ sụp, không gian tiêu tan. Chung Nhạc hành động thật nhanh, lập tức thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền. Cổ thuyền chấn động, trực tiếp thâm nhập vào trong không gian vỡ nát, xuyên qua giữa những mảnh vỡ không gian sắc bén tới cực điểm, không có bất kỳ độ dày nào kia.

Ba người Tà Dương oanh phá không gian không biết xa xôi tới mức nào. Dư uy của Tiên Thiên Đế Binh vẫn như cũ còn đang kích động dâng trào, khiến cho nơi đó biến thành một mảnh tuyệt địa. Nếu đặt mình vào trong đó, ba vị Đế Quân Đại viên mãn bọn họ cũng chỉ có thể tự bảo vệ chính mình. Nhưng Thiên Dực Cổ Thuyền thâm nhập vào trong đó lại giống như là giẫm chân trên đất bằng vậy, trong nháy mắt đã xuyên qua, khiến cho ba vị Đế Quân đều âm thầm líu lưỡi.

Ba người một lần nữa thôi động Đế binh, điên cuồng đánh về phía trước, Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không ngừng tiến về phía trước, tốc độ cực nhanh.

Chỉ thấy quang mang chỗ miệng bình kia không ngừng lưu động, nhưng lại chữa trị không gian sau lưng bọn họ. Không gian mà bọn họ oanh phá còn chưa kịp chữa trị, chiếc Cổ thuyền cũng đã bay xuyên qua.

Vũ trụ trong bình mà kiện Vũ Quang Bình này chế tạo ra, phiến không gian hạo hãn không thể xuyên qua kia, rốt cuộc đã bị bốn người bọn họ liên thủ phá giải.

Phía trước, miệng bình càng lúc càng gần, trong lòng bốn người đều là đại hỉ.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu, miệng bình kia đã gần trong gang tấc. Nhưng đây cũng là một cửa khó qua nhất. Quang mang trên miệng bình giống như sóng gợn không ngừng lưu động, tầng tầng lớp lớp không gian không ngừng được chế tạo ra. Mặc dù bọn họ có ba kiện Tiên Thiên Đế Binh trong tay, cho dù tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền cực nhanh, nhưng lúc này cũng tiến lên cực kỳ gian nan, phải mất một lúc thật lâu mới có thể dịch chuyển về phía trước một tia.

Tà Dương, Phượng Ngọc Hoàn và Thần Hạ Các nhất thời trở nên điên cuồng, liều mạng vận khởi toàn bộ pháp lực, thôi động Tiên Thiên Đế Binh đánh về phía trước. Chung Nhạc cũng đã dùng hết pháp lực, thôi động Cổ thuyền điên cuồng tiến về phía trước.

Rốt cuộc, chiếc Cổ thuyền đã đi tới miệng bình. Trong lòng bốn người đều vui mừng quá đỗi, dốc tận lực lượng đánh về phía trước. Cuối cùng, không gian ầm một tiếng vỡ nát, từ trong Vũ Quang Bình, ba cỗ Tiên Thiên Thần Uy khủng bố phóng thẳng lên cao. Thiên Hỏa hừng hực lan tỏa, tà quang như trụ, Kim Long bay lượn, chế tạo ra trên không trung một màn dị tượng huyễn lệ.

Tiếp theo, một chiếc Cổ thuyền thật lớn chấn động ngàn cặp cánh chim, từ trong miệng bình bay thẳng lên cao. Bốn người trên thuyền một mảnh hoan hô đinh tai nhức óc.

Dần dần, tiếng cười của bọn họ càng lúc càng thấp, càng lúc càng yếu. Chung Nhạc và đám người Phượng Ngọc Hoàn trên thuyền ngơ ngác đảo mắt nhìn bốn phía, thần sắc đờ đẫn.

Chỉ thấy Thiên Dực Cổ Thuyền đang phiêu phù trên một dãy sơn mạch khó có thể tưởng tượng. Chiếc Cổ thuyền đã cực kỳ khổng lồ, chiều dài tới mấy vạn dặm, nhưng ở trước mặt dãy sơn mạch này lại phảng phất như một con côn trùng ngàn cánh bé nhỏ không đáng kể.

Dãy sơn mạch này thật sự quá khổng lồ rồi, tràn ngập khí tức cổ lão giống như vũ trụ vậy, thương liêu mà lâu đời. Trên những ngọn núi có từng đạo từng đạo vết nứt thật lớn, phảng phất như những vết trảo vậy, còn có vết máu loang lổ, những vết máu tràn ngập Đế uy, hẳn là máu tươi của cường giả Đế cấp đã chảy lên trên những ngọn Thánh sơn này.

Bốn người nhìn về phía xa xa. Từng đạo từng đạo Tinh hà vờn quanh dãy sơn mạch này, những khỏa thái dương thật lớn ở nơi này cũng lộ ra nhỏ bé vạn phần.

Đây là một dãy sơn mạch Thần sơn Thái Cổ, phảng phất như từ lúc vũ trụ sinh ra tới nay, nó đã liền tồn tại cho tới bây giờ.

Phượng Ngọc Hoàn nuốt một ngụm nước miếng, run giọng nói:

- Nơi này lẽ nào... lẽ nào là...

- Không sai!

Thanh âm như quạ kêu của Trác Nha vang lên, cười oa oa, nói:

- Nơi này chính là địa phương ân sư ta sinh ra, ngọn Thần sơn đầu tiên trong vũ trụ, Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn! Ba vị sư huynh sư tỷ, Dịch Quân Vương, hoan nghênh đã tới Tiên Thiên Đạo Sơn! Nếu sư tôn ta biết bốn vị đại giá quang lâm, nhất định sẽ vô cùng hài lòng, vui mừng tới chảy nước bọt!

Thanh âm của hắn còn chưa dứt, Tà Dương đã xụi lơ trên mặt đất, sắc mặt như đất.

Sắc mặt Phượng Ngọc Hoàn cũng trắng bệch như tờ giấy, run giọng nói:

- Trác Nha sư huynh, sư tôn ta chính là Phượng Thiên Nguyên Quân, nếu Nguyên Nha Thần Vương dám động tới ta...

- Ngọc Hoàn sư tỷ, đừng cho rằng chính mình rất quan trọng!

Trác Nha mỉm cười, nói:

- Trong lòng Phượng Thiên Nguyên Quân, ngươi tuyệt đối không quan trọng như vậy. Nàng sẽ không vì ngươi mà trở mặt với sư tôn ta!

Trên mặt hắn lộ ra thần sắc trào phúng, nhàn nhạt nói:

- Dọc theo con đường này, các ngươi kết bè kéo lũ, ở trong bình làm ra những tiểu động tác kia, thật sự cho rằng ta không biết sao? Ta chỉ là lặng yên nhìn các ngươi, mặc cho các ngươi nhảy tới nhảy lui. Đợi tới nơi này, ta sẽ có thể thưởng thức biểu tình tuyệt vọng của các ngươi. Ta phi thường muốn nhìn thấy các ngươi tràn đầy cõi lòng hy vọng, cho rằng đã tìm được sinh lộ, nhưng hiện thực băng lãnh thoáng cái đã đánh các ngươi té sấp, mạnh mẽ đánh bại các ngươi. Loại biểu tình này, chính là khiến cho ta cảm giác vui sướng nhất! Hửm? Dịch Quân Vương, ngươi tựa hồ cũng không quá tuyệt vọng như thế a?

Hắn có chút hứng thú nhìn về phía Chung Nhạc, mỉm cười hỏi:

- Có thể nói một chút cho ta biết, ngươi còn có thủ đoạn và chỗ dựa gì nữa không?

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)