Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1107

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1107: Một đám Thánh dược
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

- Hắn không muốn bị người khác từ trong công pháp thần thông của đệ tử hắn nhìn ra công pháp thần thông của hắn, cho nên truyền thụ cho đệ tử chính mình công pháp bất đồng. Nhưng trong những công pháp này tất nhiên bao gồm bản chất tuyên cổ bất biến của đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên. Từ trong thần tủy thiên biến vạn hóa của công pháp thần thông đệ tử hắn, có thể thôi diễn, suy luận ra bản chất tuyên cổ bất biến này! Nói cách khác, ta có thể bắt tay vào từ hồn phách của đám đệ tử hắn, từ trong trí nhớ của hồn phách đám đệ tử của hắn, có thể suy luận ra đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên!

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, trong lòng thầm nghĩ:

- Đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên thôi diễn ra, hẳn là đại đạo Tiên Thiên mà Nguyên Nha Thần Vương đã tìm hiểu ra. Dù sao cũng là tồn tại tiếp cận Đạo Thần, tốt hơn bản thân ta tìm hiểu không biết bao nhiêu lần!

Đại bộ phận các đệ tử của Nguyên Nha Thần Vương đều tại thời điểm hắn say rượu bị hắn giết chết, quả nhiên là tiếng kêu than dậy khắp trời đất, tử thương vô số. Lúc này, hồn phách của đám đệ tử này ngoại trừ số ít hồn phi phách tán, đại bộ phận đều ở trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn, biến thành oan hồn hành tẩu trên Tinh kiều.

Đối với ký ức của hồn phách, Phong Hiếu Trung chính là có nghiên cứu nhất, có thể từ trong hồn phách rút ra ký ức của đối phương. Chung Nhạc cũng từ chỗ của Phong Hiếu Trung học được một chút.

- Nguyên Nha Thần Vương chẳng biết lúc nào sẽ trở về, ta nhất định phải sớm rời khỏi một chút, không cần lưu lại quá lâu ở nơi này!

Chung Nhạc nhìn về phía đám thi thể trong Thánh địa Tiên Thiên Đạo Sơn, trong lòng cũng có chút rợn cả tóc gáy. Đệ tử và đám Thần Tộc hậu đại của Nguyên Nha Thần Vương cơ hồ đã bị hắn giết sạch.

Đây là chuyện vô cùng nhục nhã, huyết hải thâm cừu, cho dù Nguyên Nha Thần Vương căn bản không hề quan tâm tính mạng của đám đệ tử và hậu đại này, nhưng phương diện mặt mũi vẫn là không thể nhịn được.

Thần Vương giận dữ, tất nhiên là máu chảy vạn dặm, chính mình nhất định không thể chết toàn thây. Lưu lại chỗ này, chính là hành vi tự tìm cái chết.

Chung Nhạc đang định rời khỏi, cặp mắt đột nhiên nhấp nháy, chợt nhìn thấy trong Đạo sơn có một tòa Thần điện bất đồng với những tòa cung điện khác. Chính mình tại thời điểm say rượu đã giết chóc khắp nơi, cũng không lưu ý tới nơi đó còn có một tòa Thần điện. Mà hiện tại đứng ở trên cao, mới có thể nhìn thấy tòa Thần điện ẩn giấu trong thâm sơn này.

- Tòa cung điện này ẩn giấu nghiêm mật như vậy, nói không chừng là một chỗ tốt. Chẳng lẽ đám đệ tử may mắn còn sống sót của Nguyên Nha Thần Vương đang trốn ở trong đó sao?

Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, bay về phía tòa Thần điện kia. Không ngờ Cổ thuyền vừa di chuyển, sơn thế của Tiên Thiên Đạo Sơn phảng phất như phát sinh biến hóa kỳ diệu, tòa Thần điện kia đã biến mất không thấy đâu nữa.

Đây là dị tượng do đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên hình thành, thân ở địa phương bất đồng nhìn ngọn núi này, sơn thế liền thay đổi một trời một vực. Đổi lại một vị trí khác, sơn thế lại phát sinh những biến hóa kỳ diệu.

Loại biến hóa này không chỉ là biến hóa do vị trí bất đồng dẫn phát, mà chân chân chính chính là biến hóa. Có thể nói, dãy sơn mạch này có khôn cùng những chi tiết. Đây mới thật sự là thiên biến vạn hóa chân chính!

Nếu di chuyển trong ngọn núi này, bất luận tốc độ có nhanh cỡ nào, cũng tuyệt đối không có khả năng rời khỏi ngọn Đạo sơn này. Bởi vì ngươi vừa di động bước chân, sơn thế đã phát sinh thay đổi. Ngươi đứng ở một vị trí trên núi, những địa phương khác của ngọn núi lại nằm trong những không gian phức tạp hơn. Mỗi khi bước ra một bước, cũng đều là từ một góc độ không gian tiến vào một góc độ không gian khác, ngọn núi nhìn thấy tự nhiên cũng sẽ bất đồng!

- Thật là đại đạo kỳ quái! Đạo sơn kỳ quái!

Chung Nhạc kinh ngạc tán thán. Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm mở ra, Tam Mục Thiên Đồng nhìn kỹ, sưu tầm một phen, rốt cuộc một lần nữa phát hiện tòa Thần điện kỳ lạ kia.

Hắn dùng Tam Mục Thiên Đồng xác định phương vị của tòa Thần điện này, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền. Chỉ thấy Thiên Dực Cổ Thuyền không ngừng thay đổi phương hướng trên không trung Đạo sơn, chợt trái chợt phải, chợt cao chợt thấp, bỗng nhiên chui vào trong không gian, bỗng nhiên lại dịch chuyển đi ra, giống như một con ruồi không đầu chui tới chui lui vậy.

Trôi qua mười mấy ngày, lúc này Thiên Dực Cổ Thuyền mới tiếp cận tòa Thần điện trong Đạo sơn kia.

Chung Nhạc khép Tam Mục Thiên Đồng lại. Mấy ngày nay không ngừng thôi động Tam Mục Thiên Đồng, cho dù tu vi cảnh giới hắn đã đạt tới Thần Hoàng, cũng có chút ăn không tiêu.

- Biến hóa của Đạo sơn quá nhiều, còn nhiều hơn tưởng tượng của ta. Đại đạo Tiên Thiên Sơn Xuyên này tuyệt đối không tầm thường, không hề thua kém những đại đạo khác!

Hắn đi tới trước cửa tòa Thần điện, đột nhiên nghe thấy một mùi hương thơm ngát, tinh thần nhất thời đại chấn.

- Nơi này có mùi hương của Thánh dược!

Tân Hỏa đột nhiên trở nên cực kỳ sinh động, kinh hỉ vạn phần nói:

- Chung Sơn thị, trong tòa Thần điện này không chỉ có một cây Thánh dược! Để ta phân biệt một chút... Một cây, hai cây, ba cây, bốn cây... Ít nhất có tám cây Thánh dược giấu ở trong này!

- Tám cây Thánh dược?

Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, ra sức đẩy cửa Thần điện, sãi bước xông vào, cười hắc hắc, nói:

- Nguyên Nha Thần Vương không hỗ là tồn tại cổ lão từ Thời đại Hắc Ám đã sừng sững cho tới bây giờ, vậy mà thu gom được nhiều bảo bối như vậy... Hự!

Thân hình hắn giống như lưu tinh bắn ngược trở lại, hung hăng đụng lên trên Đạo sơn phía đối diện Thần điện, đụng cho xương cốt toàn thân Chung Nhạc răng rắc nổ vang, từ trên vách đá chậm rãi trợt xuống.

- Ta bị một cây Thánh dược đánh lén!

Khóe miệng Chung Nhạc tươm máu. Vừa rồi hắn hăng hái bừng bừng xông vào Thần điện, chính diện là một cây đại dược, mọc ra bảy lá chín hoa, phần lá xoắn lại giống như nắm tay, không nói lời nào đã đánh thẳng lên trên mặt hắn. Lực lượng của nó đặc biệt lớn, đánh cho hắn thất điên bát đảo.

Soạt!

Dưới nách Chung Nhạc chui ra thêm mười một cánh tay, tổng cộng là mười ba cánh tay, mười ba bàn tay cầm lấy Tiên Thiên Thần Đao do mười ba đạo đại đạo Tiên Thiên biến thành, sát khí đằng đằng, mặt đen lại, xông vào trong tòa Thần điện kia.

Đường đường Dịch Quân Vương, không ngờ lại bị một cây Thánh dược đánh bay, nói ra cũng chưa chắc đã có người chịu tin.

*****

- Ngươi chém nát Thánh dược rồi, sẽ mất đi dược hiệu a!

Tân Hỏa cao giọng nhắc nhở.

Chung Nhạc bất đắc dĩ, chỉ đành thu hồi mười ba thanh Thần đao, tay không xông vào Thần điện. Chính diện vẫn là cây Thánh dược bảy lá chín hoa kia. Cách đó không xa còn có một cây thanh đằng thật lớn, quấn quanh trên một cây Thánh thụ, bên cạnh còn có một hồ nước, Linh tương trong hồ bốc hương thơm ngát, giữa hồ mọc một cây Bạch Liên Hoa. Trong hồ nước kia còn có một con cá màu hồng, thỉnh thoảng lại nhảy lên khỏi mặt nước.

Bên cạnh hồ nước có một con bạch hạc đang đứng, đỉnh đầu một điểm đỏ bừng, nhìn không chớp mắt con hồng ngư trong hồ, tựa hồ muốn ăn tươi nó. Trên lưng con bạch hạc đầu đỏ đang ngồi một tiểu hài nhi áo vàng, chiều cao chỉ ba tấc. Trên đỉnh đầu tiểu hài nhi áo vàng chính là cây Thánh thụ kia. Trên cây Thánh thụ có một con kim xà đang rũ thân rắn xuống dưới, miệng nhỏ nước dãi, tựa hồ đang muốn ăn tươi tiểu hài nhi áo vàng kia.

Chung Nhạc tay không xông vào, chụp về phía cây Thánh dược bảy lá chín hoa kia. Đúng lúc này, tiểu hài nhi áo vàng cưỡi bạch hạc kia đã giết tới. Con hồng ngư cũng cắn cây sen trắng bay lên. Thánh thụ nhổ tận gốc, kim xà phun lưỡi tê tê, cùng nhau giết về phía Chung Nhạc.

Thình thịch!

Chung Nhạc một lần nữa bay ngược về phía sau, đụng lên trên vách núi đối diện, từ từ trợt xuống, mặt mũi bầm dập.

- Tân Hỏa, sau này ngươi có những Kẻ truyền thừa khác, nhất định không được nói chuyện này cho hắn nghe!

Chung Nhạc lau đi vết máu trên mặt, đột nhiên hậm hực nói. Tân Hỏa liên tục gật đầu, lớn tiếng đảm bảo:

- Ngươi yên tâm! Chuyện này ngươi biết ta biết, tuyệt đối không có khả năng có kẻ thứ ba biết!

Chung Nhạc vẫn có chút không quá yên tâm, luôn cảm thấy cái miệng Tân Hỏa không đáng tin:

- Tên Tân Hỏa này, nhất định là sẽ tiết lộ, khiến cho quang huy của ta ở trong mắt Kẻ thừa kế hậu thế bị tổn hao rất nhiều!

- Bảy lá chín hoa, hẳn là một cây Cửu Đạo Hoa! Ẩn chứa trong chín đóa hoa là chín loại đại đạo Tiên Thiên. Cây đại thụ kia hẳn là Ngộ Đạo Thụ, cũng là một loại Thánh dược, cực kỳ hiếm thấy. Ngộ Đạo Quả kết xuất ra có thể khiến cho ngộ tính người ta đề thăng cực lớn. Bạch hạc đầu đỏ cũng là một loại Thánh dược, nhìn giống như hạc, thật ra gọi là Hồng Đỉnh Đàn Hương Thái Tuế, có thể ích thọ duyên niên, công hiệu gần với Sinh Mệnh Cổ Thụ. Mà con kim xà kia hẳn là Đạo quả do Trường Thanh Đạo Đằng kết xuất ra. Con hồng ngư kia chính là Hồng Đan Thánh Dược. Cây sen trắng hẳn là Vũ Hóa Linh Liên!

Tân Hỏa thuộc như lòng bàn tay, nói ra lai lịch mấy cây Thánh dược này, nói:

- Tiểu hài nhi áo vàng cưỡi bạch hạc, hẳn là Huyền Hoàng Đạo Tinh. Kỳ quái! Ta rõ ràng ngửi được mùi của tám loại Thánh dược, sao chỉ thấy được bảy loại? Khẳng định còn có loại Thánh dược thứ tám ở trong tòa Thần điện này. Mùi hương này rất quen thuộc, tựa hồ trước đây đã từng ngửi qua rồi...

Chung Nhạc hiện ra chân thân Phục Hy, sau đầu bảy đạo quang luân đại phóng, mở ra toàn bộ bảy cái Bí cảnh, chiến ý đằng đằng, giết trở về Thần điện. Vừa rồi hắn bị mấy cây Thánh dược đánh tới hoa rơi nước chảy, đường đường Dịch Quân Vương mặt mũi mất sạch, lần này tới có chuẩn bị, mở ra Thất Đạo Luân Hồi, thi triển ra trạng thái cường đại nhất của chính mình, tất yếu phải bắt lấy bảy cây Thánh dược này.

Chung Nhạc vừa mới xông vào Thần điện, còn chưa kịp động thủ, đột nhiên chỉ thấy bảy cây Thánh dược này đã xoay người bỏ chạy, soạt một tiếng đã chạy trốn không còn một mảnh, chui vào sâu bên trong Thần điện, biến mất không thấy đâu nữa. Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, dở khóc dở cười.

Đám Thánh dược này đã thông linh, nhìn ra thực lực hiện tại của hắn đã cường đại gấp mấy lần so với lúc trước, chính mình không phải là đối thủ, bởi vậy liền lập tức bỏ chạy, vô cùng cơ linh.

Con hồng ngư kia thậm chí còn một hơi hút khô Linh tương trong hồ nước, ngay cả nửa giọt Linh tương cũng không lưu lại cho hắn.

- Còn có cây Thánh dược thứ tám ở trong này! Mùi vị loại Thánh dược này...

Tân Hỏa không ngừng lẩm bẩm, nói:

- Ta nhất định từng gặp qua loại Thánh dược này! Nhất định đã từng gặp qua! Hương vị này rất quen thuộc... Đúng rồi! Là Họa Bích Ba Hoa! Trâu giống, mau nhìn bốn phía, xem có loại đồ vật gì giống như bích họa không?

- Tân Hỏa, có thể không gọi ta là trâu giống không?

Chung Nhạc rên khẽ một tiếng, đảo mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy vách tường bốn phía trống trống trải trải, cũng không có bích họa gì. Hắn nhìn xuống dưới chân, cũng chỉ có mặt đất trụi lủi, còn có mấy lổ thủng thật lớn, hẳn là dấu vết đám Thánh dược vừa rồi cắm rễ lưu lại.

Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là một mảnh thiên khung, vô số ngôi sao, đạo Tinh hà thật dài, quán nhập ức ngàn vạn dặm thiên không. Tinh vân tinh phong cuộn trào, xinh đẹp lộng lẫy, cấu thành cảnh tượng vũ trụ Hồng Hoang.

- Đứng ở đây có thể nhìn thấy bên ngoài tinh không... Không đúng! Ta ở bên ngoài nhìn xuống, tòa Thần điện này rõ ràng là có nóc!

Chung Nhạc lập tức bay thẳng lên trần nhà, bảy đạo quang luân đại phóng, ông một tiếng bao phủ phiến tinh không kia lại. Đúng lúc này chỉ thấy hết thảy bầu trời đầy sao, Tinh hà, tinh vân, tinh phong... phía trên kịch liệt co rút lại, soạt một tiếng biến mất không thấy đâu nữa. Chỉ còn lại một nụ hoa thật lớn, phía dưới mọc ra hai mảnh lá cây lớn dày đặc, ức vạn sợi rễ vung vẫy, giống như một đám chân dày đặc vậy, co chân bỏ chạy.

- Rơi vào trong Thất Đạo Luân Hồi của ta, ngươi còn muốn chạy thoát sao?

Chung Nhạc cười ha hả, ngay sau đó đã thấy đám sợi rễ của Họa Bích Ba Hoa kia vậy mà xuyên qua từng tầng từng tầng Luân Hồi của hắn. Đám sợi rễ kia không ngừng lan tỏa, không ngờ lại muốn nhảy ra khỏi Luân Hồi.

- Nằm mơ!

Chung Nhạc thôi động Thất Đạo Luân Hồi. Chỉ thấy đóa hoa lớn này từ một cái Bí cảnh Luân Hồi nhảy vào một cái Bí cảnh Luân Hồi khác, tuần hoàn chuyển hóa, thủy chung vẫn không thể chạy thoát.

- Thánh dược tuyệt phẩm!

Tân Hỏa nhất thời hưng phấn khó hiểu, kêu lên:

- Ta đã nhớ ta từng gặp qua nó ở đâu rồi! Chính là tại niên đại hỗn loạn, trong đoạn thời kỳ giữa Thời đại Hỏa Kỷ và Thời đại Địa Kỷ kia. Ta từng gặp qua nó ở chỗ của Nguyên Nha Thần Vương! Họa Bích Ba Hoa là hoa bạn sinh với Nguyên Nha Thần Vương!

Chương (1-1489)