Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1159

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1159: Trong Đại miếu Trấn Ma
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Chung Nhạc gật đầu, nói:

- Nếu Lạc Nhật Thần Vương phục sinh trở lại, sẽ có thể có bao nhiêu chiến lực?

Trường Sinh Đế lắc lắc đầu, nói:

- Không rõ ràng lắm! Bất quá, chiến lực của Tiên Thiên Thần Vương như hắn bậc này chính là cực mạnh, nhất là đang ở trong Tịch Cốc, sẽ có thể điều động đại đạo của Tịch Cốc, chiến lực lại càng mạnh hơn!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi thật dài, nhìn về phía Đại miếu Trấn Ma. Đại lục Tịch Cốc vẫn còn đang trong lúc không ngừng gây dựng lại. Vừa rồi, Kim Ô Thần Đế cơ hồ đã sắp chết, khiến cho đại đạo thiên địa nơi này cũng không ngừng liên tiếp lại.

Mặc dù đại đạo thiên địa Tịch Cốc không có khả năng hồi phục toàn bộ, Tịch Cốc cũng không có khả năng hoàn toàn khôi phục lại hình thái trước đây, nhưng cũng đủ để cho Lạc Nhật Thần Vương từ trong tử vong phục sinh trở lại.

- Nghĩ muốn hoàn toàn diệt trừ một tôn Thần Vương Thái Cổ, vẫn là quá khó làm được a! Không triệt để hủy diệt Tiên Thiên Thánh Địa, căn bản là không thể diệt trừ được một tôn Tiên Thiên Thần Vương!

Trong lòng Chung Nhạc không khỏi cảm khái, nói:

- Trường Sinh sư huynh, ngươi đã trì hoãn ở nơi này quá lâu rồi! Lần này cũng là nhờ ngươi đại hao tổn nguyên khí mới có thể cứu được Kim Ô Thần Đế! Ngươi trước trở lại Tử Vi, đợi tới lúc thương thế Kim Ô Thần Đế triệt để khỏi hẳn, ta sẽ nói cho hắn biết công lao của sư huynh, để hắn đích thân đăng môn bái tạ!

Bộ dáng Trường Sinh Đế cũng có chút suy yếu, không muốn tiếp tục lưu lại nơi này, mỉm cười nói:

- Cũng không cần như vậy! Ta và Kim Ô Thần Đế dù sao cũng có giao tình, cứu hắn cũng không có gì đáng nhắc tới! Ta rời khỏi trước, ngươi cũng không nên lưu lại quá lâu!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Sư huynh yên tâm! Ta có Thiên Dực Cổ Thuyền ở đây, cho dù Lạc Nhật Thần Vương có phục sinh đi nữa cũng không lưu được ta. Chỉ đợi tới lúc Hình Thiên không kiên trì nổi nữa, ta sẽ liền rời khỏi nơi này!

Trường Sinh Đế lập tức đứng dậy, rời khỏi Tịch Cốc. Chung Nhạc nhìn theo thân ảnh hắn đi xa, ánh mắt lúc sáng lúc tối.

- Chung Sơn thị, Trường Sinh Đế làm sao biết Hình Thiên đang ở trong Đại miếu Trấn Ma?

Thanh âm Tân Hỏa đột nhiên vang lên:

- Hắn nhất định là đã nhìn thấy ngươi ném Hình Thiên vào trong Đại miếu. Nếu hắn đã nhìn thấy, như vậy nói rõ lúc đó hắn đang ở phụ cận! Nếu lúc đó hắn đang ở phụ cận, sao lại không trực tiếp hiện thân, xuất thủ chữa trị Kim Ô Thần Đế? Ngươi dùng Thần huyết của bản thân giúp Kim Ô Thần Đế giữ lại tính mạng, kéo lại một hơi cho Kim Ô, dự định xông ra khỏi phạm vi của Tịch Cốc, lúc này hắn mới hiện thân, không khỏi quá đúng lúc a?

- Quả thật rất đúng lúc!

Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, nói:

- Bất quá, tóm lại Kim Ô Thần Đế vẫn là không chết, hắn vẫn là đã cứu sống Kim Ô Thần Đế một mạng, không phải sao?

- Ngươi không thể quá tín nhiệm hắn!

Tân Hỏa tiếp tục nói:

- Hắn thật sự có rất nhiều điểm đáng ngờ!

Chung Nhạc chậm rãi gật đầu. Lúc này, Kim Ô Thần Đế khẽ khàng tỉnh lại, mở mắt ra. Chung Nhạc nhất thời yên lòng, ân cần nói:

- Thần Đế, hiện tại ngươi cảm giác thế nào?

- Không chết được!

Kim Ô Thần Đế giãy dụa đứng dậy, nhục thân từ từ khôi phục lại như trước, há miệng phun ra một ngụm trọc khí. Hắn lật tay lấy Hỗn Độn Châu ra, chỉ nghe răng rắc một tiếng, khỏa Hỗn Độn Châu trong lòng bàn tay hắn chợt biến thành bột mịn.

- Hỗn Độn thị tặng kiện bảo vật trong Hỗn Độn này cho ta, nói rằng có thể cứu ta một mạng, quả nhiên chỉ có thể cứu ta một lần, lần thứ hai liền không được!

Kim Ô Thần Đế cười khổ, lật tay đổ đám bột mịn xuống, vỗ vỗ hai tay một cái, nói:

- Hỗn Độn thị cực kỳ để tâm đối với ngươi! Ta cũng là đạt được sự chỉ điểm của hắn, lúc này mới chủ động tới tìm ngươi, nghĩ muốn tránh né trận sát kiếp thứ hai của chính mình. Ngươi chính là khỏa Hỗn Độn Châu thứ hai của ta. Hiện tại xem ra, ta quả nhiên là đã mượn số phận của ngươi tránh thoát một kiếp này!

Khí tức của hắn vẫn như cũ suy yếu không chịu nổi, cặp mắt từ từ nhắm lại, lẩm bẩm:

- Ta đi theo kẻ tương lai không lường trước được, tương lai của ta rốt cuộc cũng phát sinh thay đổi, biến thành không lường trước được rồi. Cho tới hiện tại, ta mới tính là nắm giữ vận mệnh trong tay chính mình...

Chung Nhạc có chút ngơ ngẩn, chợt bật cười, nói:

- Còn có cách giải thích này nữa sao?

- Chỉ có cách giải thích này!

Kim Ô Thần Đế lẩm bẩm một câu, sau đó lâm vào giấc ngủ say. Toàn thân hắn xuất hiện Thần quang lưu chuyển, giống như một quả trứng kim quang xán lạn.

Chung Nhạc ngắm nhìn quả trứng kim sắc này, ngẫm nghĩ một chút, đặt quả trứng Kim Ô Thần Đế vào trong khoang thuyền Cổ thuyền, phân phó Sư Đà Đại Tôn cẩn thận thủ hộ, sau đó nhìn về phía Đại miếu Trấn Ma. Hắn thoáng chần chừ một chút, cất bước đi vào trong tòa Đại miếu này.

Trong Đại miếu, Hình Thiên đã bị bành trướng lên thành một gã Cự nhân đầu to, nhưng hắn vẫn còn đang cắn răng kiên trì. Tu vi cảnh giới của hắn cũng đã đề thăng lên tới đẳng cấp Tạo Vật Chủ, so với Chung Nhạc còn cao hơn một cảnh giới.

Chính bởi vì hắn đề thăng lên tới cảnh giới Tạo Vật Chủ, cho nên mới có thể kiên trì cho tới hiện tại. Bất quá, Chung Nhạc đoán chừng hắn cũng không kiên trì thêm được bao lâu nữa.

Dù sao, đây là đại đạo thiên địa mà Kim Ô Thần Đế suýt chút nữa bị hóa đi mới liên tiếp lại, cộng thêm đại đạo và Tiên Thiên Ma Khí nguyên bản còn sót lại của Thánh địa Tịch Cốc, là năng lượng mà Hắc Đế chuẩn bị dùng để phục sinh Thần Vương Thái Cổ, hắn xa xa không thể nào tiêu thụ hết được.

Nhưng dù vậy, Hình Thiên cũng đã bớt đi không biết bao nhiêu năm khổ tu. Chung Nhạc đoán chừng tới thời điểm hắn không chịu nổi nữa, đã cách đạp lên cảnh giới Đế Quân cũng không quá xa xôi.

Đương nhiên, đây là bởi vì Hình Thiên là Tàn phách Tàn hồn của Ba Tuần biến thành, cộng thêm Phong Hiếu Trung chăm sóc huấn luyện, khiến cho căn cơ của hắn vô cùng vững chắc, hắn mới có thể nắm chặt được cơ duyên này, những người khác có ước ao cũng không được.

*****

Những năm qua đi theo Phong Hiếu Trung, Hình Thiên đã bị mổ xẻ ra không biết bao nhiêu lần, ăn không biết bao nhiêu đau khổ, nhưng chỗ tốt nhận được cũng là người khác không cách nào tưởng tượng.

- Hình Thiên sắp sửa một bước lên trời rồi!

Chung Nhạc không khỏi tán thán.

Dưới lòng đất Đại miếu, hắn cảm giác được một cỗ năng lượng kinh khủng đang hội tụ. Hẳn là Lạc Nhật Thần Vương đang đoàn tụ, đang chuẩn bị phục sinh.

So với đại đạo thiên địa và Tiên Thiên Ma Khí mà Hình Thiên hấp thu, những thứ mà Lạc Nhật Thần Vương hấp thu mới là đại đa số.

Thực lực tôn Thần Vương này khi còn sống vô cùng khủng bố, năng lượng cần thiết để phục sinh cũng là vô cùng khổng lồ. Bất quá, bởi vì Kim Ô Thần Đế vẫn chưa triệt để tử vong, khiến cho Tịch Cốc cũng không thể hoàn toàn hồi phục, đại đạo thiên địa trong Tịch Cốc cũng chưa hoàn toàn khôi phục lại như lúc ban đầu, cho nên tôn Thần Vương này có thể hoàn toàn phục sinh hay không, vẫn là chưa thể nói trước được.

- Chung thúc thúc! Ta sắp sửa không kiên trì nổi nữa rồi!

Hình Thiên cắn chặt hàm răng, trong kẽ răng lại xèo xèo tuôn chảy ra Tiên Thiên Ma Khí, lỗ chân lông toàn thân hắn cũng đang phun trào Tiên Thiên Ma Khí ra ngoài, cái đầu lại bị căng cứng lớn thêm một vòng nữa, tựa hồ bất cứ lúc nào cũng có khả năng nổ tung.

- Lại kiên trì thêm chút nữa đi!

Hai tay Chung Nhạc kết ấn, đánh ra từng đạo từng đạo ấn pháp huyền diệu. Đồng thời Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm mở ra, thi triển ra Tam Mục Thiên Đồng, chiếu rọi về phía mặt đất Đại miếu, trầm giọng nói:

- Suy nghĩ một chút những khổ cực mà ngươi đã từng chịu trong Linh Ngọc Cung, ngươi sẽ không cảm giác hiện tại cực khổ nữa!

Hình Thiên nhớ tới những tao ngộ của chính mình trong Linh Ngọc Cung lúc trước, lập tức ngậm miệng lại, tiếp tục gắt gao kiên trì.

Tam Mục Thiên Đồng của Chung Nhạc chiếu rọi trên mặt đất, Thần quang trong mắt xuyên qua ấn pháp giữa hai tay, bắn ra một tầng bóng mờ kỳ quái trên mặt đất.

Bóng mờ kia rơi trên mặt đất, mặt đất dần dần phát sinh những biến hóa kỳ diệu. Địa phương bóng mờ chiếu rọi hư thực chậm rãi biến hóa, vốn là mặt đất chân chân chính chính, dưới sự bao phủ của bóng mờ ấn pháp của hắn vậy mà hiển lộ ra một đầu thông đạo dưới lòng đất. Từng cái từng cái bậc thang phảng phất như phiêu phù trên không trung cái gì cũng không có, một đường trải thẳng xuống dưới.

Chung Nhạc nhấc chân, đạp lên những bậc thang này một bậc lại một bậc đi xuống. Thời điểm bước chân rơi xuống, hắn có thể cảm giác được bậc thang khẽ trầm xuống, nhưng rất nhanh đã nổi lên, hẳn là quả thật đang huyền phù giữa không trung.

Một hồi lâu sau, hắn mới đi tới phần cuối của thông đạo này, dõi mắt nhìn lại. Chỉ thấy bốn phía là từng tòa từng tòa Tế đàn thật lớn. Trên Tế đàn, vô số sợi xích đang phong ấn lại từng đạo từng đạo Tiên Thiên Ma Đạo đã vỡ nát.

Địa phương trung tâm vô số tòa Tế đàn này, chính là địa phương Tiên Thiên Ma Đạo của Tịch Cốc hội tụ, ở nơi này đã hình thành nên hình dáng như một cái tổ chim, hoặc là một cái thung lũng.

Nơi này chính là vị trí hạch tâm của Tịch Cốc, cũng là Mẫu sào nơi Lạc Nhật Thần Vương sinh ra.

Trước đây, Mẫu sào vốn dĩ sớm đã bị đánh tan nát, bị Hy Hạo Đế cùng Chư Thần đánh vỡ nát, chia Mẫu sào Tiên Thiên Ma Đạo ra làm chín mươi chín phần, phân biệt trấn áp trong chín mươi chín tòa Tế đàn, tiến hành phong ấn lại.

Nhưng hiện tại, hơn phân nửa số Tế đàn ở nơi này cũng đã vỡ tan, Tiên Thiên Ma Đạo bị trấn áp bên trong đã thoát ra, hội tụ gây dựng lại, biến thành từng cọng từng cọng rơm rạ cấu thành Mẫu sào. Mà ở trong Mẫu sào, một vầng Hắc Nhật giống như một khỏa trứng chim nằm ngay ngắn trong đó, đang lúc hấp thu Tiên Thiên Ma Đạo từ bên ngoài không ngừng tuôn trào hội tụ lại.

Vầng Hắc Nhật này phảng phất như đang hô hấp vậy, đang chậm rãi phập phồng nhấp nhô, tựa hồ như đang dựng dục sinh mệnh bên trong vậy.

Lạc Nhật Thần Vương chính là sẽ từ trong vầng Hắc Nhật này phục sinh trở lại.

Chung Nhạc chậm rãi cất bước tiến về phía Mẫu sào. Đột nhiên vầng Hắc Nhật trong Mẫu sào chợt sáng lên hai đạo quang mang, phảng phất như là hai khỏa nhãn mâu thật lớn vậy. Một đạo ánh mắt từ trong vầng Hắc Nhật kia bắn ra, rơi xuống trên người hắn.

- Phục Hy!

Một đạo thanh âm khàn khàn u ám từ trong vầng Hắc Nhật vang lên, vô cùng quỷ dị yêu tà, mỗi một chữ vang lên giống như hình thành nên từng cái từng cái Hắc động Tịch Cốc tại trong Thức hải của người nghe vậy, không ngừng thôn phệ Nguyên thần của đối phương.

- Ta ghét nhất chính là Phục Hy!

Vầng Hắc Nhật kia rung lắc chấn động, phát ra thanh âm tức giận:

- Thứ sâu kiến ghê tởm nhất thế gian này chính là Phục Hy! Bọn chúng náo loạn khắp nơi trong vũ trụ, bắt giữ vô số Thần Vương Thái Cổ. Ta đã ngủ say lâu như vậy, không nghĩ tới vừa mới tỉnh lại, kẻ đầu tiên nhìn thấy lại là loại con rệp Phục Hy này!

Sắc mặt Chung Nhạc không đổi, tiếp tục chậm rãi tiến về phía Mẫu sào, lạnh nhạt nói:

- Phục Hy đã giết chết ngươi bốn lần rồi đúng không, Lạc Nhật Thần Vương? Cả bốn lần cũng không thể triệt để giết chết ngươi, mạng của ngươi thật lớn a!

Trong vầng Hắc Nhật kia phát ra tiếng cười quái dị khiến cho xương cốt người ta tê dại, cười ha hả, nói:

- Phục Hy chết trong tay ta càng nhiều hơn! Đối với Thần Vương Thái Cổ, con rệp chính là con rệp, muốn giết chết Thần Vương cơ hồ là chuyện tình không có khả năng làm được. Đối với ta, tử vong bất quá chỉ là ngủ thêm một giấc mà thôi, khác biệt là ở chỗ thời gian ngủ dài hay ngắn mà thôi. Nhưng con rệp chết đi thì lại không giống rồi! Bọn chúng chết đi chính là sẽ chết vĩnh viễn! Tại đoạn tuế nguyệt tiêu diệt Thời đại Hỏa Kỷ kia, ta ưa thích nhất chính là tận tay giết chết từng tên từng tên Phục Hy, loại con rệp chán ghét này!

Vầng Hắc Nhật kia mạnh mẽ chấn động một cái, bộc phát ra thanh âm trầm thấp kinh người, chấn cho cả tòa Đại miếu cũng trở nên rung lắc không thôi.

- Hiện tại, ngươi cái con rệp nhỏ này bất quá chỉ mới là một tên Thần Hoàng nho nhỏ, đã dám can đảm xuống đây tìm ta, thật là lão Thọ tinh treo cổ, treo đèn lồng trong hầm cầu, chính mình tự tìm cái chết a!

Thanh âm trong vầng Hắc Nhật kia không ngừng cười lạnh:

- Giết chết ngươi, đối với ta chính là dễ như trở bàn tay! Bất quá, ta sẽ không dễ dàng xử tử ngươi như vậy, ta sẽ từ từ đùa bỡn ngươi, chậm rãi chơi chết ngươi, chậm rãi thưởng thức loại tư vị báo thù rửa hận này. Ha ha ha... sau khi phục sinh, ta nhất định sẽ đi tìm Hy Hạo Đế. Nếu hắn vẫn còn sống, ta sẽ giết đời đời con cháu của hắn, nếu hắn đã chết, ta sẽ lôi thi thể hắn từ trong mộ ra, còn sẽ đi Hư Không Giới, bắt lấy linh hồn của hắn, để cho hắn nếm trải ngọn lửa phẫn nộ của ta!

Lúc này, Chung Nhạc đã đi tới trước Mẫu sào, dừng lại trước vầng Thái Dương màu đen khổng lồ kia, ngẩng đầu nhìn lên. Hai con mắt thật lớn trong vầng Hắc Nhật kia đang nhìn chằm chằm hắn, cảm giác âm sâm thâm trầm không gì sánh được.

- Tuyệt vọng chứ, con rệp nhỏ?

Thanh âm tiếng cười trong vầng Hắc Nhật kia càng lúc càng đắc ý, hai con mắt âm sâm tàn nhẫn nhìn chằm chằm hắn, cười quái dị nói:

- Bất quá, tương lai sẽ có thời điểm ngươi kêu rên, ngươi sẽ kêu rên tới một khắc ta triệt để phục sinh kia!

- Lạc Nhật Thần Vương, ngươi còn nhớ không?

Sắc mặt Chung Nhạc bình tĩnh, ngữ điệu cũng bình tĩnh trước giờ chưa từng có, nhẹ giọng nói:

- Trước đây Hắc Đế từng nói với ngươi, có một vị khách tới từ tương lai đã ghé qua Tịch Cốc của ngươi...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)