← Ch.1174 | Ch.1176 → |
- Tử thi, ngươi muốn hái lấy đám bảo vật kia sao?
Táng Linh Thần Vương nhìn ra tâm tư của đám người, nửa cười nửa không nói:
- Thần dược từ trong huyết dịch của Thiên sinh ra, có thể gọi là Thiên dược, quả thật vô cùng lợi hại, có được uy năng quỷ thần khó lường. Ta cũng từng lấy được mấy cây, đúng là thứ tốt. Bất quá, hung hiểm ở nơi đó cũng là cực kỳ đáng sợ. Thiên cho tới hiện tại vẫn còn đang chảy máu, thương thế vẫn chưa khỏi hẳn. Trong huyết dịch của hắn uẩn tàng Thiên đạo, nếu các ngươi đi vào nơi đó tầm bảo, hung hiểm cũng là cực lớn!
Đám người ngẩng đầu nhìn lên, quan sát không trung, trong lòng cũng có chút mê muội. Táng Linh Thần Vương nói Thiên cho tới hiện tại vẫn còn đang chảy máu, Thiên ở trong miệng hắn, cùng với vị Thiên mà chúng sinh triều bái sinh ra kia, chẳng lẽ là cùng một người?
Bất quá, Thiên làm sao có thể ở nơi này?
Hay là nói, chẳng lẽ thiên không của Táng Thiên chính là bản thể của Thiên?
Táng Đế trầm giọng nói:
- Trận chiến năm xưa kia, thiên không của Táng Thiên đã bị Thiên mượn tới, nhục thân tương dung với thiên không, toàn thể không trung Táng Thiên cũng chính là Thiên. Thiên đã dùng loại thủ đoạn này quyết đấu với Phục Mân Đạo Tôn, kết quả bị Phục Mân Đạo Tôn cùng hung cực ác đánh trọng thương, không thể không vứt bỏ thiên không Táng Thiên bỏ chạy, đã lưu lại những vết thương này!
Đám người nhất thời trừng mắt cứng lưỡi. Thiên có thể dung hợp với thiên không của Táng Thiên, biến không trung thành nhục thân của chính mình? Đây là dạng thần thông quảng đại gì đây?
Thật sự không thể tin nổi!
- Phục Mân Đạo Tôn quả thật cùng hung cực ác! May mà hắn đã chết rồi!
Nhãn tình Phong Vô Kỵ đột nhiên sáng lên, hô hấp dồn dập nói:
- Nếu là môn sinh của Thiên đi tới đây? Có còn sẽ có hung hiểm nữa không?
Táng Linh Thần Vương khẽ giật mình, lắc đầu nói:
- Cái này ta cũng không biết!
Trong lòng Phong Vô Kỵ xao động không thôi, nhìn về phía La lão và một tôn Đế Quân của Bích Lạc Cung khác, thấp giọng nói:
- Nơi này chỉ có ba người chúng ta là môn sinh của Thiên! Đây chính là cơ duyên cực lớn! Đạt được Thiên dược sinh ra từ trong Thiên huyết, chúng ta há không phải có thể độc chiếm chỗ tốt rồi sao?
Bản thân La lão cũng cực kỳ tâm động.
Táng Đế cười ha hả, nói:
- Đây chính là thời điểm dùng tới các ngươi rồi, cũng là thời điểm cơ duyên của các ngươi đã tới. Ba vị đều là môn sinh của Thiên, có thể tiến vào trong Thiên huyết hái lấy Thiên dược. Trong Thiên dược chất chứa Thiên đạo, chính là Thần dược xuất sắc nhất trong Thần dược Hậu Thiên, ngay cả ta cũng là cực kỳ ước ao a! Mặc dù ta có thể tiến vào huyết hồ, nhưng tất nhiên cũng phải tổn hao rất nhiều tu vi mới có thể chống lại Thiên uy, cho nên cần phải dựa vào các ngươi rồi!
Phong Vô Kỵ vội vàng nói:
- Nếu có thể hái lấy vài cây, Vô Kỵ tất nhiên sẽ hiến cho Táng Đế tiền bối, thể hiện lòng hiếu kính!
Táng Đế vô cùng hài lòng, mỉm cười nói:
- Ngươi có được lòng hiếu kính này, ta đã cảm thấy rất an ủi rồi. Ngươi yên tâm! Nếu các ngươi gặp phải hung hiểm, ta nhất định sẽ xuất thủ giúp đỡ!
Phong Vô Kỵ cùng với La lão và một tôn Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung còn lại rời thuyền, tế khởi Thanh Hà Chu, cẩn cẩn thận thận chạy về phía một tòa huyết hồ. Thiên huyết trong tòa huyết hồ kia giống như hổ phách, không có bất kỳ sóng gió nào, trong máu uẩn tàng uy năng cực kỳ đáng sợ.
Ba người đứng trên Thanh Hà Chu cũng có chút thấp thỏm, lo lắng sẽ kích phát uy năng trong Thiên huyết. Bất quá, Thanh Hà Chu lái vào trong huyết hồ lại không kích động bất luận một tia Thiên uy gì, khiến cho trong lòng ba người cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
- Xem ra, cơ duyên của ta đã tới rồi!
Tinh thần Phong Vô Kỵ đại chấn.
Thanh Hà Chu cách cây Thiên dược trong huyết hồ kia càng lúc càng gần. Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy trên huyết hồ chợt xuất hiện một cái mâm lớn ngân quang xán lạn, đang nhanh chóng bay về phía đóa Thiên Liên ở trung tâm huyết hồ kia. Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ giật mình, thất thanh nói:
- Dịch tiên sinh!
La lão cũng thất thanh kêu lên:
- Dịch Quân Vương!
- Tiểu Phục Hy!
Tôn Tiên Thiên Thần Ma còn lại cũng thất thanh kêu lên.
Thân thể Táng Đế và Táng Linh Thần Vương đều khẽ chấn động một cái, vội vàng nhìn về phía cái mâm lớn ngân sắc kia. Táng Đế lẩm bẩm:
- Trong cái mâm kia chính là Phục Hy sao?
Đường kính cái mâm ngân sắc kia chỉ khoảng chừng bốn năm trượng, phiêu phù trong huyết hồ lộ ra vô cùng nhỏ bé. Cái mâm ngân sắc này không giống bình thường, trên vuông dưới tròn. Phần đáy là hình tròn, vách mâm bốn phía là hình vuông. Cái mâm này phiêu phù trong Thiên Huyết Hồ vậy mà không dẫn phát bất luận một tia Thiên uy nào.
Trong Ngân bàn, Chung Nhạc ngẩng đầu lên, nhìn về phía Phong Vô Kỵ, nhếch miệng lộ ra nụ cười nhàn nhạt, nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, thật là đúng dịp a!
Hồn Đôn Vũ cũng vươn đầu ra nhìn lại, tế khởi Phù Tang Chi, nói:
- Đợi một lát tới gần, ta sẽ quất lật thuyền nhỏ của bọn họ, khiến cho bọn họ chết trong huyết hồ!
Nào ngờ, Phù Tang Chi vừa mới bộc phát ra một luồng uy năng, Thiên uy trong huyết hồ đột nhiên bạo phát. Uy năng của Phù Tang Chi lập tức bị Thiên uy trấn áp xuống, nửa điểm uy lực cũng không thể phát huy ra.
Phong Vô Kỵ cười lạnh một tiếng, thôi động Thanh Hà Chu dùng tốc độ nhanh hơn tiến về phía đóa Thiên Liên kia, ánh mắt chớp động, nói:
- La lão, Anh Như, đợi một lát tới gần, các ngươi liền thôi động thần thông oanh kích qua, bắt giữ bọn họ! Thiên uy nơi này mênh mông, bọn họ không thể sử dụng bất luận thần thông gì, tế khởi bất luận Thần binh gì, cho dù là Đế binh đi chăng nữa!
Tinh thần La lão và Anh Như đại chấn, âm thầm tích súc thần thông.
Thanh Hà Chu và Ngân bàn cách Thiên Liên càng lúc càng tới gần, Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Vô Kỵ tiên sinh, đã từng thấy qua đại bảo ấn của ta chưa?
- Đại bảo ấn?
Ba người trên Thanh Hà Chu thoáng ngẩn người. Chỉ thấy trong Ngân bàn một cái đại ấn gào thét bành trướng, lớn như Thương Thiên, mạnh mẽ trấn áp xuống Thanh Hà Chu.
*****
Phong Vô Kỵ vội vàng thôi động Thanh Hà Chu tránh né. Chỉ thấy đại bảo ấn ngân sắc kia đánh hụt, rơi vào trong huyết hồ, nhấc lên sóng máu ngập trời, vứt Thanh Hà Chu lên thật cao.
Bên kia, Chung Nhạc nhàn nhã hái đóa Thiên Liên kia, nhổ tận gốc cả đóa Thiên Liên, nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, thôi động cái mâm lớn ngân sắc một đường phóng đi.
Ba người trên chiếc thuyền nhỏ vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn đuổi về phía trước, chỉ thấy Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ thôi động cái mâm lớn kia từ trong huyết hồ một đường lái vào một dòng huyết hà, một đường chạy đi.
- Táng Linh Thần Vương, kẻ trong kiện Ngân bàn kia chính là điểm mấu chốt lần này, gã Phục Hy kia!
Táng Đế mỉm cười, nói:
- Ngươi có bản lĩnh bắt giữ hắn không? Trong tay hắn nắm giữ chìa khóa cực kỳ quan trọng mở ra thần thông Phục Mân Đạo Tôn, Quyền hành Thiên Đế!
Thân thể Táng Linh Thần Vương chấn động, cười lạnh nói:
- Yên tâm! Hắn tuyệt đối sẽ trốn không thoát! Các hài nhi của ta ở đâu?
Từng con từng con Cự thú đang thôn phệ Tàn hồn, Tàn linh dày đặc bên trong Táng Thiên kia đột nhiên nhao nhao xoay chuyển phương hướng, thân thể to lớn chậm rãi di chuyển, dịch chuyển thân thể chậm rì rì, dịch chuyển về phía huyết hà bên này.
Bọn chúng dịch chuyển thân thể cực kỳ gian nan, nhưng tốc độ lại cũng không chậm. Bất quá, bởi vì thân thể bọn chúng quá to lớn, cho nên mới lộ ra cực kỳ chậm chạp.
Đám Cự thú này bước ra bàn chân khổng lồ, chấn cho thiên địa run rẩy. Một con Cự thú trong đó cách đám người gần nhất, cái đầu to lớn khôn cùng vươn tới bên bờ huyết hà, mở ra cái miệng rộng, hút lên Thiên huyết trong huyết hà. Vô số Thiên huyết ào ào chảy vào trong miệng của nó.
Dòng huyết hà rộng chừng mấy ngàn dặm, không biết dài tới đâu kia lập tức bị con Cự thú này hút lên, không ngừng chảy vào trong miệng nó. Cái mâm lớn trong huyết hà cũng bị hút bay lên. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ gắt gao khống chế cái mâm lớn, liều mạng thôi động kiện Ngân bàn này, cật lực bay ra khỏi huyết hà.
- Các hài nhi của ta chính là quái vật do ta thu thập huyết dịch của Thiên, tinh luyện tinh hoa, cộng thêm vô số linh hồn sản sinh ra, căn bản không sợ Thiên uy trong huyết hà!
Táng Linh Thần Vương mỉm cười, nói:
- Nếu tiểu Phục Hy đã lộ mặt, vậy thì không thể chạy thoát khỏi sự truy sát của các hài nhi của ta!
Lời nói của hắn còn chưa dứt, đột nhiên, từ một bên, từng tôn từng tôn Ma Thần chợt nhao nhao giết ra. Khóe mắt Táng Linh Thần Vương nhảy loạn:
- Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương? Bọn họ đang cưỡi cái gì? Sao bọn họ lại không sợ Thiên uy?
Thần Vận Khâu thất thanh nói:
- Bọn họ đang cưỡi chính là các Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung!
Đám Thiên Vương Chúa tể của tám trọng thiên phía trước của Luân Hồi Táng Khu chính là đang cưỡi trên lưng đám Tiên Thiên Thần Ma của Bích Lạc Cung đã táng thân tại trọng thiên thứ nhất. Những Tiên Thiên Thần Ma này bị Âm Ma cắn nuốt, chiếm cứ thân thể, hiện tại đang lúc phóng chạy như bay trên huyết hà, chạy về phía con Cự thú đang hút nước huyết hà kia.
Thần Thông Thiên Vương cười ha hả, thôi động tôn Tiên Thiên Thần Ma dưới khố, từ trong huyết hà bay thẳng lên không trung, vươn tay chụp về phía sau gáy con Cự thú kia. Thần thông của hắn bạo phát, mạnh mẽ trảo một cái, kéo ra vô số mảnh vỡ linh hồn trong đầu con Cự thú kia.
Một vật khắc một vật. Loại Cự thú này mặc dù không sợ Thiên uy của Thiên huyết, nhưng đối diện với Thần Thông Thiên Vương lại phảng phất như không có chút khả năng chống lại nào. Toàn bộ mảnh vỡ linh hồn cấu thành bản thân nó rất nhanh đã bị kéo ra. Chỉ thấy linh hồn của con Cự thú này chằng chằng chịt chịt, là do vô số mảnh vỡ linh hồn khâu lại cùng một chỗ, cấu thành một cỗ linh hồn kỳ lạ.
Thần Thông Thiên Vương dùng sức bóp mạnh một cái, vô số mảnh vỡ linh hồn vỡ nát tan rã, mà thân thể con Cự thú kia thoáng cứng ngắc, dại ra trong chốc lát. Nhục thân nó đột nhiên tan rã, biến thành vô số huyết dịch chảy ra bốn phía. Sóng máu ngập trời phóng vọt ra bốn phương tám hướng. Mà dòng huyết hà vừa rồi bị con Cự thú này hút lên kia cũng ào ào rơi trở lại trên đất, bị đám Thiên huyết này dung nhập nhập, nhất thời cuộn trào càng thêm mãnh liệt hơn một bậc.
- Đám gia hỏa này là dự định muốn tạo phản sao?
Táng Linh Thần Vương giận tím mặt, cao giọng quát lớn:
- Tử thi, các vị, đều lên trên lưng các hài nhi của ta a! Thiên Vương tám trọng thiên tạo phản, vậy thì diệt trừ bọn họ, đổi một đám Thiên Vương mới!
Ánh mắt Táng Đế chớp động, mỉm cười nói:
- Trong Đế Táng Thiên ta cũng có không ít tồn tại cường hoành, ngược lại có thể làm Thiên Vương của những Chư Thiên khác!
Một con Cự thú chậm chạp mở ra bước chân đi tới. Táng Linh Thần Vương lập tức vứt bỏ thuyền chở phân, leo lên trên lưng con quái vật khổng lồ này. Táng Đế và đám Đế Quân bọn Tà Phong cũng leo lên trên lưng con Cự thú này. Chỉ thấy con Cự thú chậm rãi bước vào trong huyết hồ. Vừa trầm mình vào trong huyết hồ, tốc độ của nó nhất thời đề thăng thật lớn, rất nhanh đã bơi ra khỏi huyết hồ, tiến vào trong huyết hà, truy kích thẳng về phía Chung Nhạc và đám người Trí Tuệ Thiên Vương.
Cùng lúc đó, đám người Phong Vô Kỵ cũng thôi động Thanh Hà Chu đuổi theo, tốc độ cũng cực nhanh, dọc theo dòng huyết hà mênh mông này nghịch lưu truy sát tới.
Đám Thiên Vương tám trọng thiên bọn Trí Tuệ Thiên Vương cưỡi trên rất nhiều Tiên Thiên Thần Ma, phóng chạy như bay trên mặt huyết hà. Thần Thông Thiên Vương liên tục thống hạ sát thủ, đánh chết từng con từng con Cự thú đi tới bờ sông, quả nhiên là thần thông vô lượng.
Đám Cự thú kia sau khi tử vong, nhục thân một lần nữa biến thành Thiên huyết, khiến cho huyết hà càng lúc càng mênh mông, càng lúc càng cuộn trào mãnh liệt. Dòng huyết hà không ngừng chảy xiết, hội tụ với những huyết hồ khác, liên thông với huyết hải, biến phiến Táng Thiên này thành đại dương huyết hải. Tất cả mọi người đều phiêu lưu trong phiến huyết hải rộng mênh mông này, xông thẳng về phía địa phương phần rễ của gốc Linh căn thứ chín rơi xuống kia.
- Tiểu Phục Hy, chúng ta cũng không có ác ý!
Trí Tuệ Thiên Vương cười khanh khách, nói:
- Chúng ta liên thủ, diệt trừ Táng Đế và Táng Linh Thần Vương, ngươi cũng có thể đạt được thứ ngươi muốn! Ý của ngươi như thế nào?
- Được!
Chung Nhạc từ trong Ngân bàn đứng dậy, cao giọng nói:
- Ta muốn toàn bộ Thiên dược ở nơi này! Chỉ cần ngươi chịu đáp ứng, ký kết Khế ước Hỗn Độn với ta, ta liền liên thủ với các ngươi!
Trí Tuệ Thiên Vương thoáng chần chừ một chút, miễn cưỡng khó khăn, vuốt càm nói:
- Ký kết Khế ước Hỗn Độn với ngươi cũng không phải không thể! Bất quá, ngươi cũng phải dừng lại trước đã, hai nhà chúng ta mới có thể ký kết Khế ước Hỗn Độn, không phải sao?
- Nói không sai!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Bất quá, nếu ta dừng lại, các ngươi có thể chống đỡ được con Cự thú phía sau kia sao? Nếu không diệt trừ được tên mặt trắng nhỏ kia và Thi Đế, chúng ta cũng không thể yên ổn ký Khế ước Hỗn Độn. Cho nên, còn xin mời Trí Tuệ Thiên Vương ngăn cản bọn họ trước đã. Ta tất nhiên sẽ ký kết Khế ước Hỗn Độn với các vị, đái lĩnh các vị tiến vào địa phương Linh căn chiếm giữ!
Trí Tuệ Thiên Vương thoáng ngẩn người, cười tủm tỉm, hỏi:
- Sao ngươi lại biết thiếp thân là Trí Tuệ Thiên Vương của trọng thiên thứ bảy?
Chung Nhạc cười ha hả, thản nhiên nói:
- Ta thấy ngươi tựa như nhìn thấy Thiên Nhân, tự nhiên biết rõ tồn tại siêu quần bạt tụy, nổi bật bất phàm như vậy chỉ có thể là Trí Tuệ Thiên Vương rồi!
Cặp mắt Trí Tuệ Thiên Vương chớp động, khẽ thôi động tôn Tiên Thiên Thần Ma dưới khố kia. Tốc độ của tôn Tiên Thiên Thần Ma kia nhất thời tăng nhiều, cực nhanh phóng chạy về phía Thiên Bàn, cười khanh khách, nói:
- Ngươi thông minh lanh lợi như vậy, khiến cho ta cũng có chút kinh hồn bạt vía. Hợp tác với ngươi, thiếp thân thật sự khó có thể ăn chắc được ngươi! Cho nên...
Thân hình nàng khẽ động. Đám Thiên Vương còn lại cũng nhao nhao xuất động, tốc độ cực nhanh, đạp trên huyết hà cuộn trào mãnh liệt lao thẳng tới.
← Ch. 1174 | Ch. 1176 → |