← Ch.1177 | Ch.1179 → |
Một kích này của hắn khiến cho toàn trường kinh hãi, khiến cho đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương, Thần Thông Thiên Vương không khỏi thu lại ý khinh thị.
- Bản lĩnh của Thiên quả thật đáng sợ!
Táng Đế đột nhiên mở miệng nói:
- Nếu Thiên cũng dự định tham dự vào việc này, ngươi đã đạt được bảo vật của Thiên, vậy ngươi sẽ có thể ngang hàng với chúng ta, cùng phân một chén canh! Trí Tuệ Thiên Vương, các ngươi nghĩ sao?
Trí Tuệ Thiên Vương trấn trụ lại thương thế, nhìn cây trụ đá trong tay Phong Vô Kỵ kia, cười tủm tỉm, nói:
- Thiên đại nhân là tồn tại đẳng cấp nào, ta há có thể nghịch thiên mà đi? Vị tiểu hữu này đã có được kiện bảo vật này, vậy đã có được tư cách cùng đứng cùng ngồi với chúng ta, tự nhiên cũng có thể phân một chén canh rồi!
Nàng mặc dù bị Phong Vô Kỵ đánh cho thổ huyết, nhưng lại không chút nào để chuyện vừa rồi Phong Vô Kỵ đánh lén nàng ở trong lòng.
Phong Vô Kỵ cười ha hả, tay cầm cây trụ đá, ánh mắt ngạo nghễ nhìn đám người:
- Ta đã đạt được bảo vật của Thiên, chỉ được phân một chén canh thôi sao? Nếu ta muốn phân nhiều hơn một chút thì sao?
Trí Tuệ Thiên Vương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Môn sinh của Thiên đại nhân có chút cuồng vọng rồi! Ngươi bất quá chỉ là đạt được một kiện bảo vật của Thiên đại nhân mà thôi, vẫn còn chưa thể tài nghệ trấn áp toàn trường. Tồn tại sau lưng chúng ta cũng không thua kém Thiên đại nhân chút nào, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém. Ngươi có được bảo vật của Thiên đại nhân, chúng ta sẽ không có bảo vật do tồn tại sau lưng chúng ta ban tặng sao?
Táng Linh Thần Vương cũng nhìn về phía Phong Vô Kỵ, mỉm cười nói:
- Người trẻ tuổi, ngươi hiểu biết vẫn là quá ít rồi! Thiên cũng không phải là không gì không làm được!
Phong Vô Kỵ hừ lạnh một tiếng, cầm cây trụ đá lên, nói:
- Nếu đã như thế, vậy ba nhà chúng ta ngưng chiến, cộng đồng thăm dò nơi này, mỗi người phân chia một chén canh!
Ba phương thế lực rất nhanh đã đạt thành hiệp nghị. Trong lòng Phong Vô Kỵ lại âm thầm cầu bái một phen, nói:
- Lão thiên gia ở trên, đệ tử ngu dốt, không biết nơi này có những bảo vật gì đáng giá Lão thiên gia đặt vào trong mắt, còn xin Lão thiên gia công khai!
Cây trụ đá kia khẽ chấn động, nhất thời có vô số tin tức tiến nhập vào trong đại não hắn. Đó là từng bức từng bức hình ảnh, chính là triển hiện tình hình Phục Mân Đạo Tôn quyết đấu với Táng Địa Thần Vương.
Trong trận chiến đó, có rất nhiều tồn tại ẩn giấu xung quanh, ít nhiều đều âm thầm xuất thủ tham chiến. Cuối cùng, Táng Địa Thần Vương chết trận, Linh căn thứ chín của hắn cũng bị đánh nát trong chiến đấu, biến thành một phiến Tinh vực. Táng Địa Thần Vương chính là táng thân dưới phiến Tinh vực kia, bị thần thông của Phục Mân Đạo Tôn oanh kích. Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đã hoàn toàn phong ấn nơi đó, khiến cho người ta không thể nào tiến vào.
Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, ngẩng đầu nhìn lên. Phiến Tinh vực do gốc Linh căn kia biến thành, cũng chính là phiến Tinh vực trên đỉnh đầu bọn họ này.
Mà tại địa phương phần rễ của gốc Linh căn kia rũ xuống, đại đạo nổ vang, đại phóng dị thải, biến thành một cái hàng rào mỹ lệ. Đó chính là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, đã hoàn toàn phong ấn phong tỏa nơi đó. Nếu tùy tiện xông vào, sợ rằng sẽ lập tức kích động thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, chết không có chỗ chôn.
- Ý của Lão thiên gia là, muốn đạt được gốc Linh căn này?
Phong Vô Kỵ nhất thời nghi hoặc. Linh căn thứ chín đã biến thành một phiến Tinh vực thật lớn, thu lấy gốc Linh căn này còn có tác dụng gì nữa?
Hình ảnh cuối cùng là một mảnh lá cây, mảnh lá cây kia là từ trên gốc Linh căn thứ chín tróc ra, phiêu linh khắp nơi, cuối cùng rơi xuống trong tay một đạo thân ảnh. Đạo thân ảnh kia xoay đầu nhìn lại, chính là khuôn mặt của Chung Nhạc.
Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, nhất thời biết rõ ý tứ của Thiên.
Mảnh lá cây này, nhất định là chỗ mấu chốt để gốc Linh căn thứ chín này phục sinh.
Ánh mắt hắn quét nhìn về phía Táng Thiên, chỉ thấy huyết hải sớm đã trống rỗng, chỉ còn lại một đám Cự thú đứng sừng sững ở nơi đó, nhưng Chung Nhạc lại không thấy hình bóng.
- Kỳ quái! Vừa rồi hắn cũng không ở trong kiện Ngân bàn kia, chỉ có Hỗn Độn thị ở trong đó điều khiển Ngân bàn cướp đoạt bảo vật của ta...
Hiện tại hắn đã có được trụ đá, không còn sợ hãi đối với Chung Nhạc nữa, trái lại muốn thử xem sao, nghĩ muốn đấu một trận với Chung Nhạc, quang minh chính đại đánh bại Chung Nhạc, dẫm Chung Nhạc xuống dưới chân chính mình.
Vừa nghĩ tới cảnh dẫm Chung Nhạc xuống dưới chân chính mình, trong lòng hắn liền vô cùng nóng bỏng, hận không thể lập tức liền quyết một trận tử chiến với Chung Nhạc.
Trong Táng Thiên, đám Cự thú to lớn khôn cùng kia đã không có Táng Linh Thần Vương sai sử, liền di chuyển không có mục đích, khắp nơi thôn phệ đám linh hồn vỡ nát từ các nơi trong vũ trụ rơi vào nơi này.
- Kỳ quái! Có một hài nhi tựa hồ không bị ta khống chế...
Táng Linh Thần Vương cũng cảm thấy có chút kỳ quái, nhìn về phía một con Cự thú, nói:
- Đám hài nhi này chính là do ta sáng tạo ra, tuyệt đối nghe theo ta chỉ huy, sao tiểu hài nhi này lại tự mình hành động như vậy? Ta cũng không cảm ứng được linh hồn của nó...
Con Cự thú kia lộ ra có chút không quá hợp quần, đang lúc mở ra bước chân trầm trọng hành tẩu trong quần sơn, khoảng cách càng lúc càng gần với từng đạo từng đạo Tinh hà do phần rễ của gốc Linh căn thứ chín biến thành kia.
Trong lòng Trí Tuệ Thiên Vương đại hỉ, vội vàng truyền âm cho đám người Thần Thông Thiên Vương, Tam Linh Thiên Vương. Đám người vội vàng bay thẳng lên không trung, đuổi theo con Cự thú kia.
Ánh mắt Táng Đế cũng đột nhiên sáng lên, vội vàng bay lên không trung đuổi theo, lớn tiếng nói:
- Con Cự thú này chính là tiểu Phục Hy! Không được để cho hắn tiến vào trong đó!
Táng Linh Thần Vương lập tức phóng người đuổi theo, điều động từng con từng con Cự thú giết thẳng về phía Chung Nhạc, ý đồ ngăn cản bước chân của Chung Nhạc.
Phong Vô Kỵ cũng tự mình bay thẳng lên không trung, cùng với La lão và Anh Như truy đuổi về phía con Cự thú kia, trong lòng vừa sợ vừa giận:
- Ta còn tưởng là Táng Linh Thần Vương điều khiển Cự thú cướp đoạt Thiên dược của ta, không ngờ kẻ thủ ác lại là tên khốn kiếp kia! Hiện tại ta đã nhận được trụ đá, thực lực đột nhiên tăng mạnh, ngược lại muốn nhìn một chút xem lần này ngươi chết như thế nào!
Cũng tại một khắc đám người đuổi giết qua kia, chỉ thấy con Cự thú kia đột nhiên lăn tròn ngay tại chỗ một vòng, biến trở lại thành bộ dạng của Chung Nhạc. Hồn Đôn Vũ chính là đang ẩn nấp trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn.
Hai người nhanh chân phóng chạy như điên, bão táp lao về phía địa phương phần rễ của gốc Linh căn thứ chín kia.
- Đừng chạy!
Đám người còn lại đuổi sát theo phía sau. Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ dẫn đầu đi trước, xông thẳng vào trong thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đang bao phủ xung quanh gốc Linh căn kia.
Ầm ầm!
Chung Nhạc rút Tiên Thiên Thần Đao ra, tế khởi Quyền hành Thiên Đế. Hàng rào mỹ lệ do thần thông của Phục Mân Đạo Tôn hình thành kia nhất thời ầm ầm mở rộng, hiện ra một cánh cửa. Cánh cửa kia mở ra, để cho hai người Chung Nhạc có thể tiến vào trong đó.
- Không được để cho cánh cửa kia đóng lại!
*****
Trên trán Táng Linh Thần Vương toát ra mồ hôi lạnh, cao giọng nói:
- Cánh cửa vừa đóng lại, chúng ta cũng sẽ không thể đi vào!
Táng Đế quát lớn một tiếng, trong mi tâm chợt bay ra một vật, lại là một đạo viên hoàn, mang theo Đế uy khủng bố, tràn ngập tử khí nặng nề, gào thét rơi vào trong cánh cửa. Cánh cửa kia từ từ đóng lại, đè ép đạo viên hoàn. Đạo viên hoàn kia lập tức phát ra âm thanh không chịu nổi gánh nặng, bên trên xuất hiện khe nứt chằng chịt.
Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương ai nấy cũng nhao nhao tế khởi bảo vật của chính mình, không ngừng đánh vào trong cánh cửa. Đám bảo vật kia cũng càng lúc càng lớn, mạnh mẽ chống đỡ cánh cửa. Nhưng tất cả cũng đều bị nghiền ép khiến cho cơ hồ vỡ nát.
Táng Linh Thần Vương lại điều động từng con từng con Cự thú ở xung quanh. Đám Cự thú kia trước bọn họ một bước đi tới bên cạnh cánh cửa, mạnh mẽ chống đỡ cánh cửa, nhưng ngay sau đó cũng bị đè ép tới mức toàn thân chảy ra Thiên huyết giàn giụa.
Cùng lúc đó, những cường giả còn cũng đều nhao nhao thôi động Thần binh của chính mình, tìm mọi cách ngăn cản cánh cửa khép lại.
Rốt cuộc, xu thế đóng lại của cánh cửa kia cũng bị thoáng ngăn cản trong chốc lát. Đám người vội vàng tiến vào trong đó. Nhưng đúng lúc này, từng con từng con Cự thú chợt kêu la thảm thiết, bị cánh cửa nghiền ép tới tan xương nát thịt, không một con nào may mắn thoát khỏi.
Tiếp theo, thanh âm Đế binh, Thần binh vỡ vụn nhao nhao vang lên. Đế binh của đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương, Thần Thông Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương... nhao nhao vỡ nát. Đám người không ngừng kêu rên, bị chấn cho thổ huyết. Nhưng tất cả mọi người không ai để ý tới đám Đế binh, Ma Thần binh kia, mà kẻ nào kẻ nấy da đầu tê dại, điên cuồng trùng kích về phía trước.
Cánh cửa này không ngờ lại dầy tới mức khó có thể tưởng tượng. Hơn nữa, cánh cửa này lại giống như là dịch thể vậy, phía sau mặc dù đã đóng lại, bóp nát bấy rất nhiều Thần binh, Đế binh, nhưng cánh cửa phía trước vẫn còn đang không ngừng mở ra trước mặt Chung Nhạc.
- Xông vào a!
Trí Tuệ Thiên Vương lạnh lùng nói:
- Nhất định phải đuổi theo gã Phục Hy này, bằng không, kẻ nào cũng không thể còn sống sót chạy ra khỏi phạm vi thần thông của Đạo Tôn!
Đám người cật lực trùng kích về phía trước. Tốc độ tọa kỵ Tiên Thiên Thần Ma dưới người Trí Tuệ Thiên Vương khá chậm, bị bọn họ vứt bỏ lại phía sau, không bao lâu sau liền nghe được tiếng kêu thảm thiết của tôn Tiên Thiên Thần Ma ở phía sau vang lên, bị cánh cửa kia đóng lại nghiền ép tới mức vỡ nát.
Tiếp theo, lại có một tôn Đế Quân nữa phát ra một tiếng kêu la thảm thiết tê tâm liệt phế, chính là tôn Đế Quân Dương Hầu thị kia. Tốc độ của hắn hơi chậm, rơi lại cuối cùng, theo không kịp bước tiến của đám người, cũng chết dưới uy năng của cánh cửa đóng lại kia.
Đột nhiên, lại một tiếng thét thảm vang lên, lại có thêm một tôn Đế Quân nữa mất mạng dưới uy năng của cánh cửa.
Tiếp theo, Hóa Hồn Thiên Vương gào lên một tiếng, cũng chết dưới uy năng của cánh cửa. Hóa Hồn Thiên Vương vừa mới chết không bao lâu, Cực Lạc Thiên Vương cũng kêu thảm một tiếng, chết oan chết uổng.
Uy năng thần thông của Phục Mân Đạo Tôn cường hoành vô biên, bọn họ táng thân bên trong cánh cửa này, sợ rằng ngay cả khả năng phục sinh cũng không có.
Trên trán Phong Vô Kỵ tuôn chảy mồ hôi lạnh cuồn cuộn. Hắn được La lão ẩn giấu trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình. Hắn mặc dù đã là Tạo Vật Chủ, nhưng tốc độ lại xa xa không bằng đám Tiên Thiên Thần Ma bọn La lão đẳng cấp này.
Bất quá, cho dù là La lão, trong lúc nhất thời một khắc cũng khó có thể xông ra khỏi phạm vi của cánh cửa này.
Cánh cửa này thật sự quá dầy rồi, dầy tới mức khiến cho người ta tuyệt vọng. Bọn họ đã điên cuồng phóng chạy về phía trước lâu như thế, vậy mà vẫn chưa đi tới điểm cuối.
- Thần thông của Đạo Tôn có thể to lớn tới mức như vậy sao?
Trong lòng Táng Đế cơ hồ cũng đã tuyệt vọng, lạnh lùng nói:
- Nếu xông không qua được, tất cả chúng ta đều sẽ phải chết ở nơi này a!
Bọn họ điên cuồng phóng chạy lâu như vậy, cơ hồ đã vượt qua khoảng cách cả một đạo Tinh hà, nhưng vậy mà vẫn chưa ra khỏi phạm vi của cánh cửa này.
- Thế gian lại có thần thông vĩ ngạn như vậy sao?
Ngay cả Hồn Đôn Vũ cũng không khỏi kinh ngạc tán thán.
Độ dày vượt qua khoảng cách cả một đạo Tinh hà, thần thông này thật sự mạnh mẽ tới mức đáng sợ. Ở bên trong phạm vi thần thông của hắn, sợ rằng cho dù là đám Đại Đế Thượng Cổ có Bí cảnh Nguyên thần biến thành ba ngàn Lục Đạo Giới kia, cũng sẽ dễ dàng bị cắt ra toàn bộ Bí cảnh Nguyên thần.
Đây cũng không phải đơn giản chỉ là lực lượng Thần Ma nữa rồi.
Lại qua một hồi lâu sau, tốc độ cánh cửa đóng lại càng lúc càng nhanh hơn. Cho dù Đế Quân cũng không chịu nổi loại tốc độ đóng lại này. Đám người Thần Vận Khâu thậm chí đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, khiến cho tốc độ của chính mình tăng lên rất nhiều.
Mặc dù biết rõ thời gian duy trì Bí cảnh thứ bảy không thể kéo dài bao lâu, sau khi đóng lại sẽ khiến cho tu vi thực lực của chính mình thẳng tắp rơi xuống, nhưng bọn họ cũng không thể không cố gắng kiên trì, bằng không liền sẽ bị ép chết bên trong cánh cửa.
Cũng tại thời điểm Bí cảnh thứ bảy của bọn họ sắp sửa đóng lại, không gian trước mặt bọn họ đột nhiên một mảnh mênh mông, rộng mở trong sáng. Chỉ thấy từng đạo từng đạo Tinh hà từ trên cao rũ thẳng xuống dưới, vô cùng đẹp mắt.
Trong lòng tất cả mọi người nhất thời kinh hỉ. Bọn họ rốt cuộc cũng đi tới điểm cuối của đạo thần thông khủng bố vô biên này của Đạo Tôn rồi.
Thời gian dài như vậy, bọn họ chỉ sợ đã vượt qua khoảng cách của năm sáu đạo Tinh hà, lúc này mới nhìn thấy điểm cuối của đạo thần thông này.
Thế nhưng đây chỉ là độ dầy của đạo thần thông này, cũng không phải là độ dài, nếu là độ dài, đó mới chân chính gọi là tuyệt vọng.
- Các vị, có từng nhìn thấy qua đại bảo ấn của ta chưa?
Đúng lúc này, Chung Nhạc ở phía trước đột nhiên xoay người lại, giơ tay lên tế khởi Thiên Ấn, đánh thẳng về phía Táng Đế đang chạy dẫn đầu đám người phía sau.
Táng Đế nhất thời giận dữ. Đám người Táng Linh Thần Vương cũng giận tím mặt, nhao nhao thôi động thần thông nghênh đón Thiên Ấn. Chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, Thiên Ấn bị chấn cho xoay ngược trở lại, tốc độ cực nhanh không cách nào tưởng tượng.
Chung Nhạc lôi kéo bàn tay Hồn Đôn Vũ, phóng người nhảy lên trên Thiên Ấn, cười hắc hắc, nói:
- Đa tạ các vị đã giúp ta một tay! Các vị chết ở nơi này, sang năm ta sẽ nhớ thắp hương trước mộ phần của các ngươi!
Tốc độ của Thiên Ấn nhanh như lưu quang, vừa lóe lên đã bay đi cực xa, biến mất khỏi điểm cuối của cánh cửa.
Da đầu đám người Táng Đế, Táng Linh Thần Vương nhất thời tê dại. Chung Nhạc vừa mới biến mất khỏi cánh cửa, tốc độ cánh cửa này đóng lại nhất thời tăng nhiều, cực nhanh nghiền ép về phía bọn họ. Một đoạn khoảng cách cuối cùng này, chính là quãng đường lấy mạng bọn họ.
- Chư quân, bảo vật do tồn tại sau lưng chúng ta ban tặng ở đâu?
Chỗ mi tâm Trí Tuệ Thiên Vương chợt ba động một cỗ quang mang đẹp mắt, biến thành một kiện chí bảo bay ra. Hai đầu kiện bảo vật này giống như trăng tròn, chính giữa là một khúc gậy trụi lủi, lạnh lùng nói:
- Hiện tại không dùng còn đợi tới khi nào? Mau tế khởi bảo vật, ngăn cản cánh cửa nghiền ép, bằng không, tất cả chúng ta đều phải chết ở nơi này!
Trong mi tâm Táng Đế cũng bay ra một kiện bảo vật, toàn thân lan tỏa khí Hỗn Độn, giống như một cái đại đỉnh. Hai kiện bảo vật hợp lực chống đỡ cánh cửa, bị nghiền ép tới mức phát ra thanh âm kẽo kẹt vang dội.
Phong Vô Kỵ thoáng do dự một chút, cắn răng tế khởi trụ đá, cũng cùng nhau chống đỡ cánh cửa.
Đám người vội vàng lao ra khỏi cánh cửa, quay đầu nhìn lại. Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn đang chống lại ba kiện chí bảo kia, bọn họ nghĩ muốn thu hồi bảo vật cũng tuyệt đối không thể thu lại rồi.
Phong Vô Kỵ nhất thời ngẩn ngơ, nhìn xuống hai tay trống trơn của chính mình, cảm thấy chính mình nhất thời đã thấp hơn đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Táng Đế một cái đầu.
← Ch. 1177 | Ch. 1179 → |