Truyện ngôn tình hay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1183

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1183: Phục sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!

Táng Linh Thần Vương vừa mới nói lời này ra khỏi miệng, nhất thời cảm thấy phi thường khoái ý. Hắn đã khổ cực suốt mười vạn năm, đã gặp phải vô số khuất nhục suốt mười vạn năm, đã làm Thần Vương đi móc phân suốt mười vạn năm, cũng bị người ta nói là Móc Phân Thần Vương suốt mười vạn năm, hết thảy chỉ trong đôi câu vài lời đã biến thành khoái ý vui sướng nhễ nhại hoàn toàn trút ra hết.

- Năm xưa, sau khi nghe nói Hắc Đế đã thôn phệ đệ đệ của hắn, trong lòng ta lo lắng gần chết, lo lắng đại huynh sẽ ăn tươi ta. Bất quá, về sau ta đột nhiên nghĩ tới, thay vì đợi đại huynh ta ăn tươi, sao ta lại không ăn tươi hắn chứ?

Trong lòng Táng Linh Thần Vương có một loại cảm giác cường liệt nghĩ muốn nói ra hết thảy mọi thứ. Những thành tựu mà chính mình làm ra này, nếu không nói cho người khác biết, ở đâu ra cảm giác thành tựu chứ?

Hắn đặt mảnh lá dây leo kia lên trên bộ vị thiếu sót của hư ảnh gốc thanh đằng kia, miệng vẫn tiếp tục nói với Chung Nhạc:

- Ta dùng đám Huyết Linh Đan này tu bổ Thánh địa Táng Thiên, cũng không phải là vì đại huynh ta, mà là vì chính bản thân ta. Phục Mân Đạo Tôn đã đánh nát nơi này, ngay cả ta có chết rồi cũng không thể phục sinh trở lại, cho nên ta mới trăm cay ngàn đắng luyện chế ra Huyết Linh Đan, nỗ lực chữa trị nơi này. Bất quá, mặc dù chữa trị nơi này, nhưng ta cũng sẽ không chữa trị đại đạo sinh ra đại huynh ta, chỉ chữa trị đại đạo sinh ra ta. Cứ như vậy, ta sẽ có thể phục sinh!

Mảnh lá dây leo kia vừa rơi xuống trên gốc thanh đằng, kịch biến nhất thời phát sinh. Chỉ thấy từng đạo từng đạo linh quang nhanh chóng phóng vọt về phía gốc thanh đằng cắm rễ trên đại não linh quang này. Mỗi một hạt ánh sáng đều là một khỏa Tinh cầu, va chạm với nhau phát ra thanh âm va chạm đinh đinh đang đang, vô cùng vui tai.

Khuôn mặt tuấn mỹ của Táng Linh Thần Vương bởi vì quá mừng rỡ, đã bị linh quang chiếu rọi lộ ra vẻ tham lam dữ tợn, vui sướng cười lớn, nói:

- Linh căn thứ chín tên là Luân Hồi Đằng! Nó vẫn luôn bảo vệ ý thức của đại huynh ta. Phần rễ của Luân Hồi Đằng đã biến thành hình thái đại não của hắn, bảo tồn ý thức của hắn trong thân thể chính mình. Phục Mân Đạo Tôn cũng không có triệt để hủy diệt Linh căn thứ chín. Luân Hồi Đằng chính là Linh căn do thiên địa sinh ra, rất khó hủy diệt. Mà ta sau khi đạt được Luân Hồi Đằng, sẽ có thể hấp thu ý thức của đại huynh ta, hết thảy đạo hạnh của hắn toàn bộ đều sẽ thuộc về ta! Ngươi nói xem, sau khi ta hấp thu được đại huynh ta, ta sẽ có thể trở thành tồn tại gần Đạo Thần nhất đương kim thế gian hay không?

- Nếu ngươi hấp thu xong Táng Địa Thần Vương, lại bổ toàn Thánh địa Táng Thiên, như vậy thực lực của ngươi sẽ có thể ngang vai ngang vế với Thần Vương Thái Cổ rồi!

Sắc mặt Chung Nhạc nghiêm nghị, ngẩng đầu quan sát đám linh quang đang nhanh chóng vọt tới, đột nhiên nghiêm giọng nói:

- Táng Linh, ngươi có nhìn thấy bốn cây Thiên dược kia hay không? Chính là bốn cây Thiên dược ẩn giấu trong linh quang kia. Đó là hậu thủ mà Thiên lưu lại trong Linh căn thứ chín. Bốn cây Thiên dược kia chính là trở ngại để ngươi không thể đạt được Luân Hồi Đằng! Chỉ cần bốn cây Thiên dược này còn tồn tại, ngươi căn bản không có khả năng đạt được Luân Hồi Đằng!

Táng Linh Thần Vương vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên nhìn thấy trong linh quang có bốn cây Thiên dược đang thuận theo dòng linh quang vọt tới, rất nhanh đã đi tới phụ cận gốc thanh đằng, khuôn mặt không khỏi trở nên dữ tợn, vươn tay chụp về phía bốn cây Thiên dược kia, cười lạnh nói:

- Thiên sao? Chỉ là một tên vãn bối mà thôi! Tiểu tử này bất quá chỉ là Tiên Thiên Thần Ma do chúng sinh tế tự sinh ra. Mà chúng sinh lại là sinh vật do Tiên Thiên Thần Ma thiên địa sinh ra chúng ta sáng tạo ra! Hắn còn có thể tranh với ta sao?

Bàn tay hắn vươn vào trong dòng linh quang, chụp lấy bốn cây Thiên dược kia. Bất quá, hắn lại bắt hụt. Bốn cây Thiên dược kia giống như không phải thực chất vậy, một hơi xuyên qua lòng bàn tay hắn, rơi thẳng lên trên Luân Hồi Đằng.

Trên gốc thanh đằng này nhất thời đã có thêm bốn đóa hoa, lộ ra vô cùng kiều diễm.

Táng Linh Thần Vương vừa sợ vừa giận, nghĩ muốn ngắt bốn đóa hoa này xuống, nhưng làm thế nào cũng không ngắt xuống được.

Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói:

- Táng Linh Thần Vương, ta kính nể mưu lược của ngươi! Bất quá, đây chính là hậu thủ của Thiên. Thiên mặc dù là hậu bối của ngươi, nhưng thực lực của hắn lại là cấp bậc Đạo Thần, ngươi hiện tại còn xa xa không bằng hắn. Ngươi tiến hành phục sinh Luân Hồi Đằng, chỉ là may áo cưới cho hắn mà thôi. Nếu muốn hái bốn đóa hoa này xuống, ta thật ra là có biện pháp!

Táng Linh Thần Vương vội vàng nhìn về phía hắn, ngữ khí hung ác nói:

- Nếu biện pháp của ngươi khả thi, ta sẽ lưu lại cho ngươi một mạng. Nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ khiến ngươi chết không có chỗ chôn!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Môn đồ của Thiên, tên Hiếu Vô Kỵ kia, chính là người đại diện lần này do Thiên tuyển ra. Ngươi chỉ cần bắt giữ hắn, hắn tất nhiên sẽ có thể hái Thiên dược xuống. Đã không còn bốn cây Thiên dược này, ngươi mới có thể triệt để chưởng khống Luân Hồi Đằng!

Trong lòng Táng Linh Thần Vương khẽ động, lập tức xuất thủ, trấn áp hết thảy toàn bộ Bí cảnh Nguyên thần của Chung Nhạc, khiến cho Bí cảnh Nguyên thần của hắn không thể nào mở ra. Chính là lo lắng chính mình sau khi rời khỏi đại não linh quang, Chung Nhạc sẽ nhân cơ hội cướp đi Luân Hồi Đằng.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Ta là tu vi cảnh giới gì, còn có thể chạy ra khỏi sự chưởng khống của ngươi sao? Táng Linh Thần Vương, ngươi không khỏi quá cẩn thận rồi a?

Táng Linh Thần Vương phóng người nhảy xuống khỏi đại não linh quang, lao thẳng về phía Phong Vô Kỵ, cười lạnh nói:

- Cẩn thận lái được thuyền vạn năm! Ta cũng không yên tâm tiểu tử ngươi!

Bên dưới, Tương Vương đang một mình lực kháng ba tôn Thái Cổ Thần Vương, cộng thêm đám tồn tại mạnh mẽ bọn Táng Đế, Thần Thông Thiên Vương, Trí Tuệ Thiên Vương, khiến cho Tương Vương mình đầy thương tích, khó có thể chống đỡ thêm được bao lâu nữa.

Đúng lúc này, Chung Nhạc chợt cao giọng nói:

- Táng Linh Thần Vương, nếu Tương Vương chết rồi, ngươi cũng khó có thể đoạt được Linh căn!

Trong lòng Táng Linh Thần Vương khẽ động, vội vàng công kích về phía đám người Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Tà Đế, hóa giải nguy cơ của Tương Vương.

Hắn vừa mới xông vào chiến trường, trong lòng lập tức thầm kêu một tiếng không xong. Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương, Táng Đế và Tam Linh Thiên Vương lập tức quấn lấy hắn. Cho dù hắn chính là Ma Đế trong Tiên Thiên Thần, nhưng cũng khó có thể đồng thời đối kháng với nhiều tồn tại cường hoành như vậy.

Táng Linh Thần Vương chân trước mới vừa đi, bàn tay Chung Nhạc cũng đã lập tức dán lên trên đại não linh quang, thần thức ba động, nói:

- Táng Địa Thần Vương, ý thức của ngươi hẳn là vẫn chưa tiêu tán a? Đệ đệ Táng Linh của ngươi nghĩ muốn ăn tươi ngươi, ngươi có biện pháp gì không?

Bất Diệt Thần Thức của hắn ẩn giấu trong Thức hải, mà Táng Linh Thần Vương chỉ phong ấn Bí cảnh Nguyên thần của hắn, hắn vẫn còn có thể điều động thần thức.

Trong đại não linh quang, một cỗ ý thức cổ lão mà đáng sợ chợt tỉnh lại. Đối diện với cỗ ý thức đáng sợ này, Chung Nhạc lập tức cảm giác được ý thức của chính mình trở nên vô cùng nhỏ bé.

Trước mắt hắn đã không còn bất kỳ màu sắc nào khác, chỉ còn lại có ý thức Thần Vương hạo hãn mà thâm thúy, phảng phất như có một khuôn mặt to lớn khôn cùng đã che khuất hết thảy quang mang. Sau đó, một cặp mắt thật lớn trong bóng tối từ từ mở ra. Ý thức của Chung Nhạc đối diện với cỗ ý thức khổng lồ này, phảng phất như là một hạt bụi nhỏ bám trên chóp mũi của hắn vậy.

Ý thức của Táng Địa Thần Vương đã sống lại!

- Phục Hy! Ta chán ghét nhất chính là Phục Hy! Bất quá, ngươi có chủ ý gì?

Trong đại não linh quang, ý thức của Táng Địa Thần Vương ầm ầm ba động, nói:

- Các phương thế lực đều muốn cướp đoạt Linh căn của ta, mà ta vẫn chưa phục sinh, sức trói gà không chặt, ngươi có thể có bản lãnh gì khiến cho ta phục sinh chứ? Nếu ngươi có thể giúp ta phục sinh, ta sẽ hóa giải hết thảy ân oán nhân quả với Phục Hy các ngươi, tuyệt sẽ không trả thù!

Chung Nhạc nói:

- Ngươi có thể hái bốn đóa hoa kia xuống không?

Ý thức của Táng Địa Thần Vương giống như nộ hải dâng trào, kinh thiên động địa:

- Có thể! Luân Hồi Đằng là đồ vật của ta, sớm đã tương liên với tính mạng của ta. Thiên bất quá chỉ là một tên tiểu nhi, chẳng qua là dùng máu huyết của chính mình xâm nhiễm Linh căn của ta mà thôi! Ta có thể hái bọn chúng xuống, ngươi làm sao khiến cho ta phục sinh?

Ngữ khí Chung Nhạc kiên quyết nói:

- Đưa bốn cây Thiên dược kia cho ta, ta sẽ dùng Đạo ngữ Phục Sinh tiến hành phục sinh ngươi!

*****

Trên gốc thanh đằng, bốn cây Thiên dược đột nhiên chấn động, nháy mắt liền từ trên Luân Hồi Đằng rơi xuống.

Chung Nhạc vừa mừng vừa sợ, vội vàng tiến lên cướp bốn cây Thiên dược vào trong tay, nhét vào Thức hải của chính mình. Đồng thời trong Bí cảnh Đạo Nhất đã bị Táng Linh Thần Vương phong ấn chợt truyền tới chấn động kịch liệt, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái ầm một tiếng mở ra. Chung Nhạc lập tức thu bốn cây Thiên dược kia vào trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái.

Pháp lực Chung Nhạc phục hồi trở lại, đại đạo Tiên Thiên khủng bố từ trong Bí cảnh Đạo Nhất xông thẳng xuống dưới, trong khoảnh khắc đã đột phá tầng tầng phong tỏa của Táng Linh Thần Vương. Đám Bí cảnh Âm Dương, Thần Tài, Vạn Tượng, Ngũ Hành, Huyết Mạch, Không Gian, Trụ Quang không ngừng ầm ầm giải khai.

- Ma ha ba ha tư ba ha, ti đạc mệnh đạc tư ma đạc!

Sắc mặt hắn nhất thời nghiêm nghị, dang rộng hai tay, trong miệng tụng vang Đạo ngữ Phục Sinh.

Da đầu Táng Linh Thần Vương nhất thời tê dại, vội vàng nhìn về phía đại não linh quang kia, lạnh lùng hỏi:

- Phục Hy, ngươi đang làm gì đó?

Da đầu Tương Vương cũng tê dại, há miệng phun ra một ngụm máu tươi, cao giọng nói:

- Tiểu tử thối, mau mau dừng lại! Ngươi không biết cái tên Táng Địa Thần Vương đó khủng bố tới thế nào đâu!

Đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế cũng trở nên gấp gáp, ra sức xông thẳng về phía đại não linh quang, lại bị Tương Vương liều chết ngăn cản.

- Tam Hồn, Tam Linh, Đại Xích, Động U! Mau đi cướp đoạt Linh căn!

Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương và Táng Đế vẫn tiếp tục quấn lấy Táng Linh Thần Vương. Trí Tuệ Thiên Vương lớn tiếng nói:

- Lập tức giết chết gã tiểu Phục Hy kia, không thể để cho hắn phục sinh Táng Địa được!

Đám người Tam Hồn Thiên Vương đang muốn chạy đi, nào ngờ Phong Vô Kỵ cũng đã cao giọng nói:

- La lão, Anh Như! Các ngươi ngăn cản bọn họ! Gốc Linh căn này là vật trong bàn tay Bích Lạc Cung chúng ta!

La lão và Anh Như lập tức tiến lên nghênh đón Địa Xích Thiên Vương và Động U Thiên Vương, mà sáu vị Thiên Vương bọn Tam Hồn, Tam Linh thì không người nào ngăn cản, nhao nhao lao thẳng về phía đại não linh quang.

Nhưng đúng lúc này, thân thể Táng Đế đột nhiên đại chấn, một cỗ Đế thi từ sau lưng thân thể hắn chợt rơi xuống, bỏ qua Táng Linh Thần Vương, thân hình nhảy lên mấy cái, đã xông thẳng về phía Tam Hồn Thiên Vương, Tam Linh Thiên Vương, chỉ một kích liền đánh bay Thiên Hồn Thiên Vương.

- Táng Đế, ngươi làm gì vậy?

Trí Tuệ Thiên Vương cả giận quát lớn.

- Không có gì!

Thanh âm Táng Đế âm trầm quỷ dị nói:

- Chỉ là để cho lịch sử mà chủ thượng ta biết được quay trở về đúng quỹ đạo của nó mà thôi!

- Lịch sử mà chủ thượng hắn biết được?

Trong lòng mọi người nhất thời đại chấn, cho dù là Chung Nhạc, da đầu cũng không khỏi tê dại:

- Lịch sử? Là lịch sử gì? Táng Địa Thần Vương phục sinh, rõ ràng là sự tình vẫn chưa phát sinh mà? Làm sao lại là lịch sử được?

Trong lòng hắn sinh ra một loại cảm giác sợ hãi mãnh liệt:

- Đúng rồi! Đối với sinh vật Hỗn Độn biết rõ hết thảy mọi biến hóa của quá khứ vị lai, tương lai cũng chính là lịch sử!

Đại Tư Mệnh phục sinh, đánh nát Đế tinh của Chung Nhạc, khiến cho tương lai của Chung Nhạc đã phát sinh thay đổi, những người và việc có quan hệ với Chung Nhạc cũng đang không ngừng phát sinh thay đổi, khiến cho tương lai đã biết trước trở nên vẫn đục. Từ đó, tương lai mà Hỗn Độn biết được đã phát sinh thay đổi. Theo năng lực của Chung Nhạc càng mạnh, hắn tiếp xúc với người và việc cũng càng nhiều, tương lai cũng bị quậy tới càng lúc càng vẫn đục.

Để cho tương lai trở về đúng quỹ đạo của nó, chẳng phải là nói, muốn quay trở lại cái tương lai mà Hỗn Độn đã biết kia sao?

Sinh vật Hỗn Độn sau lưng Táng Đế này, rốt cuộc là muốn làm gì?

Chẳng lẽ, phục sinh Táng Địa Thần Vương sẽ khiến cho lịch sử tương lai trở về đúng quỹ đạo của nó sao?

Chung Nhạc chính là nguyên điểm khiến cho tương lai thay đổi, muốn để cho tương lai trở về đúng quỹ đạo của nó, nói cách khác là muốn diệt trừ cái nguyên điểm hắn này, mới có khả năng khôi phục lại hướng đi của tương lai.

Bên dưới, đám người vẫn còn đang tranh đấu với nhau, chiến đấu tới mức thiên hôn địa ám. Mà Táng Đế cũng đã bị Tam Hồn Thiên Vương ngăn cản lại.

Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, Đạo ngữ Phục Sinh trong miệng vẫn như cũ không hề dừng lại. Đại não linh quang dưới chân hắn đột nhiên run rẩy kịch liệt, dần dần có máu tươi sinh ra, chảy vào bên trong đầu lâu. Từng đạo từng đạo huyết quản to lớn xỏ xuyên qua đầu lâu của Táng Địa Thần Vương. Đám huyết quản này càng lúc càng nhiều, bắt đầu vận chuyển máu tươi tới các nơi trên toàn thân hắn.

Ầm ầm!

Ngọn núi lớn do đầu lâu của Táng Địa Thần Vương biến thành này không ngừng chấn động kịch liệt, đám người bên trong cái đầu lâu đều bị chấn động khiến cho hai chân đứng không vững.

- Không tốt!

Sắc mặt Tương Vương đại biến, lớn tiếng nói:

- Cái tên Táng Địa này sắp sửa phục sinh rồi!

Đám người ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy chỗ hốc mắt Táng Địa Thần Vương, tử khí hừng hực lan tỏa, đang biến thành một cặp mắt thật lớn. Đó chính là Tử Vong Chi Nhãn. Hiện tại cặp Tử Vong Chi Nhãn này đang sắp sửa đóng lại.

Bất quá, đám linh quang đang cuồn cuộn vọt tới kia lại khiến cho cặp Tử Vong Chi Nhãn này không thể hoàn toàn đóng lại, ít nhiều cũng khiến cho đám người thở phào nhẹ nhõm.

Táng Linh Thần Vương lao thẳng về phía đại não linh quang, cười lạnh nói:

- Đại huynh, ngươi đã chết rồi, cần gì vẽ vời thêm chuyện nữa?

Đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương cũng nhao nhao xông thẳng về phía đại não linh quang. Táng Đế lập tức xuất thủ ngăn cản, lại là một phen hỗn chiến.

Huyết nhục trong đầu lâu Táng Địa Thần Vương đang không ngừng phục sinh. Trong đại não linh quang cũng tràn ngập não tương và huyết quản sôi trào. Ý thức khủng bố của Táng Địa Thần Vương đang ầm ầm ba động, cỗ ý thức kia đang cười ha hả.

Tiếng cười của hắn còn chưa dứt, Chung Nhạc đột nhiên rút Tiên Thiên Thần Đao ra, một đao cắm lên trên đại não này, khom người bái một cái:

- Mời thần thông của Phục Mân Đạo Tôn!

Crypto.com Exchange

Chương (1-1489)