Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1186

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1186: Tác dụng của Luân Hồi Đằng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Cành lá Luân Hồi Đằng nhẹ nhàng chập chờn. Gốc Linh căn này hẳn là có tác dụng vô cùng trọng yếu, bằng không, cũng sẽ không có nhiều tồn tại tới đây tranh đoạt như vậy.

- Phục Mân Đạo Tôn muốn dùng nó để khai mở khu Luân Hồi thứ bảy, cũng kéo luôn Đạo Giới vào trong Đại Lục Đạo Luân Hồi. Táng Địa Thần Vương dùng nó để giữ lại tính mạng của chính mình, nó có thể bảo tồn ý thức của một người, cho dù có thân tử đạo tiêu, nhưng ý thức cũng sẽ bất diệt. Bất quá, ta có thể sử dụng nó làm gì?

Hai mắt Chung Nhạc nhấp nháy, đột nhiên điều động pháp lực thôi động gốc thanh đằng, miệng quát lớn:

- Tế!

Luân Hồi Đằng không có nửa điểm phản ứng. Pháp lực của hắn tiến nhập vào trong đó, lại giống như trâu đất xuống biển vậy, căn bản không thể nhồi đầy gốc thanh đằng nhìn như không lớn này, vô lực tế khởi nó.

Chung Nhạc có chút đau đầu, một lần nữa vận khởi tu vi pháp lực, dung nhập vào trong Luân Hồi Đằng, quát lớn:

- Tế!

Một cọng rễ nhỏ của Luân Hồi Đằng khẽ phất phơ hai cái. Toàn thân Chung Nhạc mệt mỏi phù phù thở dốc, vội vàng đình chỉ thôi động cọng rễ gốc Linh căn này. Hắn chỉ mới tế khởi một cọng rễ nhỏ ngắn ngủi trong chốc lát, đã cảm thấy tu vi pháp lực của chính mình có chút chịu không nổi.

- Vẫn là thu hồi, gieo trồng trong Bí cảnh Đạo Nhất của ta trước đã!

Hắn trồng Luân Hồi Đằng vào trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái trong Bí cảnh Đạo Nhất của chính mình. Gốc Linh căn này rất nhanh đã đâm chồi nẩy lộc, diễn sinh tại khu vực hạch tâm trong Thái Cực Đồ của Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái, đồng thời dây leo không ngừng diễn sinh, leo lên trên thân thể Thần Nhân Bàn Cổ của hắn, rất có xu thế càng lúc càng dài càng cao.

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhất thời có một loại cảm giác kỳ diệu. Chính mình phảng phất như diễn sinh cùng một chỗ với gốc thanh đằng này. Ý thức của hắn chậm rãi tương dung với thanh đằng. Gốc thanh đằng này phảng phất như đã biến thành một cái đại não khác của hắn, vô cùng kỳ quái.

- Hóa ra bí mật Táng Địa Thần Vương có thể bảo tồn ý thức của chính mình sau khi chết là ở đây! Nếu ta chết rồi, ý thức đoán chừng cũng sẽ chuyển dời vào trong Luân Hồi Đằng. Bất quá, tác dụng của Luân Hồi Đằng không phải chỉ có cái này a?

Hắn nỗ lực thăm dò thêm càng nhiều ảo diệu của Luân Hồi Đằng, nhưng một hồi lâu sau cũng không thể không từ bỏ.

- Luân Hồi Đằng tương đương với một đại não khác của ta, đây cũng là chuyện tốt!

Ánh mắt Chung Nhạc sáng lên, cười ha hả rồi đứng lên.

Hắn thường xuyên cảm giác trí tuệ cùng tuyệt, hận chính mình không thể mọc ra thêm mấy cái đầu nữa. Mặc dù hắn học được thuật phân thân từ chỗ của Phong Hiếu Trung, nhưng trí tuệ của phân thân vẫn là thua kém trí tuệ của bản thể hắn khá nhiều.

Mà Luân Hồi Đằng lại giống như là một hắn khác. Kể từ đó, tốc độ thôi diễn của hắn tất nhiên sẽ có sự đề thăng thật lớn.

Hơn nữa, Chung Nhạc còn cảm giác được, năng lực thôi diễn của Luân Hồi Đằng vẫn chưa đạt tới cực hạn. Có lẽ theo trí tuệ của hắn đề thăng lên, năng lực thôi diễn của Luân Hồi Đằng cũng sẽ theo đó mà đề thăng. Điều này nói rõ tiềm lực của Luân Hồi Đằng vẫn còn cực lớn.

- Khó trách Táng Địa Thần Vương lại cường hoành như vậy! Hửm? Gốc Linh căn này tiến vào Bí cảnh Đạo Nhất của ta, tốc độ luyện hóa Thiên dược của Bí cảnh Đạo Nhất tựa hồ cũng tăng lên thật nhiều.

Chung Nhạc thoáng có chút kinh ngạc, ngay sau đó bừng tỉnh lại. Hắn đạt được Luân Hồi Đằng, chính là tương đương với có thêm gấp đôi trí tuệ. Mà luyện hóa Thiên dược, thật ra chính là luyện hóa lý giải của Thiên đối với Thiên Đạo Đồ, cái cần không phải là pháp lực thần thông, không phải là thực lực cường đại, mà là trí tuệ không gì sánh nổi.

Trí tuệ càng là cao tuyệt, tốc độ luyện hóa Thiên dược cũng càng nhanh, tốc độ lĩnh ngộ ra Thiên đạo cũng lại càng nhanh.

Thánh dược, Thần dược không phải toàn bộ đều là dùng để ăn, còn có chút Thánh dược, Thần dược là dùng để tìm hiểu.

Với trí tuệ hiện tại gấp đôi trước đây của hắn, luyện hóa ba mươi cây Thiên dược này hoàn toàn nằm trong tầm tay.

Hiện tại, Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn đã trở nên cực kỳ vững chắc. Cho dù không còn cái chân của Tương Vương chống đỡ, thì Bí cảnh Đạo Nhất của hắn cũng không còn dấu hiệu sụp đổ nữa.

Hơn nữa, Thiên quái trong Bát Quái lúc này đã hình thành hơn phân nửa, Thiên đạo trong tám đạo cũng sắp sửa thành hình.

Chung Nhạc hoàn toàn vừa lòng thỏa ý. Mặc dù vẫn chưa khai quật ra diệu dụng chân chính của Luân Hồi Đằng, nhưng đạt được kiện bảo vật này cũng đã khiến cho hắn vô cùng vui vẻ rồi. Càng huống chi hiện tại gốc Linh căn này đã khiến cho trí tuệ của hắn tăng lên gấp bội, hơn nữa còn tương đương với có thêm một cái kim bài bảo mệnh nữa.

Đột nhiên, bên ngoài chợt truyền tới thanh âm va chạm kịch liệt. Tương Vương liều mạng đẫm máu chém giết, rốt cuộc cũng chạy tới địa phương linh quang biến mất. Chỉ thấy Chung Nhạc đang đứng trên mặt đất vô cùng bằng phẳng, đang lúc xuất thần ở nơi đó, Tương Vương không khỏi nổi trận lôi đình, quát lớn:

- Tiểu tử thối! Ngươi còn chưa đi sao? Muốn chết ở nơi này à?

Thần thông của Phục Mân Đạo Tôn do Quyền hành Thiên Đế kích phát đã san bằng nơi này thành bình địa. Hiện tại, cái đầu của Táng Địa Thần Vương cũng đã biến thành tro bụi, trọng thiên thứ mười bị chém thành bằng bằng phẳng phẳng, bởi vậy vừa liếc mắt liền có thể nhìn thấy thân ảnh của Chung Nhạc.

Lúc này, Tương Vương cơ hồ đã dầu hết đèn tắt. Hắn đồng thời đối kháng với thân ngoại thân của ba tôn Thần Vương Thái Cổ và Táng Linh Thần Vương, mà ở phía sau, đám người Trí Tuệ Thiên Vương, Thần Thông Thiên Vương cũng truy đuổi không buông. Nếu không phải lực phòng ngự của hắn quả thật cường hoành, chỉ sợ sớm đã nuốt hận đương trường rồi.

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Tương Vương, ngươi gấp gáp cái gì?

Tương Vương cố gắng chống đỡ công kích của đám người vây công, trong miệng nước bọt và máu bọt văng bắn tung tóe, cả giận nói:

- Gấp gáp mụ nội ngươi!

Chung Nhạc có chút lúng ta lúng túng nói:

- Ngài thân là tiền bối, là Thần Vương Thái Cổ, sao lại mắng chửi người thô tục như vậy?

- Ta chính là mắng ngươi đó!

Ngữ khí Tương Vương oán khí xung thiên.

Ba tôn Thần Vương Thái Cổ đồng thời bỏ qua Tương Vươmg, xông thẳng về phía Chung Nhạc. Táng Linh Thần Vương cũng lập tức bỏ qua Tương Vương, lao thẳng về phía Chung Nhạc. Tốc độ của Trí Tuệ Thiên Vương và Thần Thông Thiên Vương hơi chậm hơn một chút, nhưng lúc này cũng đã đuổi tới, nhao nhao phóng thẳng về phía Chung Nhạc.

Đột nhiên, Tương Vương chợt phóng người nhảy lên, thân thể lơ lửng giữa không trung, gỡ vỏ rùa sau lưng chính mình xuống, soạt một tiếng ném thẳng về phía Chung Nhạc.

Ầm!

Mặt đất ầm ầm chấn động kịch liệt. Cái vỏ rùa kia càng lúc càng lớn, giống như một tấm đại thuẫn vô song, trên mặt thuẫn hiện ra vô số hoa văn lục giác, đại phóng quang mang, không ngừng lan tỏa ra ngoài, trong khoảnh khắc đã bao phủ hơn ức vạn dặm.

Đương! Đương! Đương!

Thanh âm va chạm vô cùng dày đặc nhao nhao vang lên. Hiển nhiên là đám người Tiên Thiên Ma Đế đang công kích tấm Quy thuẫn này.

- Ta đã không còn khí lực nữa rồi!

Tương Vương đặt mông ngồi bệt xuống, miệng thở hổn hển nói:

*****

- Ta đấu không lại bọn họ rồi! Đợi ta nghỉ ngơi một lát, sau đó lại liều mạng với bọn họ!

Hô!

Đúng lúc này, không gian đột nhiên nứt ra. Một chiếc Cổ thuyền to lớn chớp động ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí bay vút tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng dừng lại, vô thanh vô tức. Chung Nhạc vươn tay ra, lôi theo Tương Vương lên, phóng người nhảy lên, đáp lên trên thuyền. Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, soạt một tiếng đã biến mất không còn.

Ngay khi Thiên Dực Cổ Thuyền vừa biến mất, tấm Quy thuẫn kia đã ầm ầm vỡ nát. Đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế và giết vào, nhưng Thiên Dực Cổ Thuyền đã biến mất không thấy đâu nữa. Thân hình Táng Linh Thần Vương khẽ động, nhục thân cắt vào trong U Không, sưu tầm tung tích của Chung Nhạc, tiếp theo bão táp lao đi.

- Tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền quá nhanh, căn bản không thể nào đuổi kịp được bọn họ!

Trong mắt Tiên Thiên Ma Đế lóe lên Ma quang mãnh liệt, quát lớn:

- Phân thân Tương Vương đã tổn hao rất nhiều nguyên khí, chúng ta hãy sử dụng chân thân chặn đường bọn họ!

Ma quang trong mắt hắn đột nhiên tản đi, ánh mắt thoáng dại ra, một hồi lâu sau lắc lắc đầu mấy cái, ngơ ngác nhìn xung quanh. Chính là ý thức của Tiên Thiên Ma Đế đã tản đi, Ma Nguyên Lộ một lần nữa chưởng khống thân thể chính mình.

Cùng lúc đó, thân ngoại thân của Tiên Thiên Tà Đế và Tiên Thiên Thần Đế cũng tản đi quang mang. Thần sắc của Tà Phong và Thần Vận Khâu thoáng dại ra, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần.

Ba người vội vàng kiểm tra cẩn thận bản thân, cảm thấy tu vi của chính mình đột nhiên tăng mạnh, chỉ còn kém nửa bước đã bước vào Đế cảnh, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Mừng chính là bọn họ rốt cuộc có thể trở thành tồn tại Đế cấp, chỉ cần tu luyện thêm một vài năm nữa, bước vào Đế cảnh là chuyện tất nhiên. Sợ chính là sư tôn của bọn họ đã có được quyền chưởng khống tuyệt đối đối với bọn họ. Nếu đám người Tiên Thiên Ma Đế nghĩ muốn chưởng khống nhục thân và Nguyên thần bọn họ, chỉ sợ tâm niệm vừa động một chút là được.

Tu vi của bọn họ mặc dù bạo tăng, nhưng cũng đã lưu lại tai họa ngầm trí mạng.

- Lần kỳ ngộ này, không biết là phúc hay họa...

Ba người liếc nhìn nhau một cái, đứng lên, theo Táng Thiên rời khỏi trọng thiên thứ mười của Luân Hồi Táng Khu.

o0o

Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Chung Nhạc toàn lực thôi động Cổ thuyền, nhanh như điện chớp xông ra khỏi Luân Hồi Táng Khu, lao thẳng về phía Thần Thành thứ chín.

Trên thuyền, Hồn Đôn Vũ từ trong Bí cảnh Nguyên thần của Tương Vương đi ra, hiếu kỳ quan sát hắn, bộ dáng muốn nói lại thôi, rốt cuộc cũng nhịn không được, hỏi:

- Tương Vương tiền bối, ta xem ngươi tranh phong với đối thủ, động tác đại khai đại hợp, cương mãnh vô cùng, nhưng thường thường đều là dùng nhục thân lấy cứng chọi cứng, rất ít khi thi triển thần thông. Vừa rồi lại càng là trực tiếp dùng vỏ rùa đi ngăn cản công kích đối phương, chứ không phải dùng thần thông ngăn cản, đây là nguyên nhân gì?

Tương Vương đang lúc chuyên tâm chữa thương, lấy ra một đống Thần dược, Linh dược trăm vạn năm nhét vào trong miệng, nghe hắn hỏi vậy liền hừ lạnh một tiếng, hỏi:

- Thần thông? Tiểu tử Hỗn Độn thị, ta hỏi ngươi, thần thông là từ đâu ra?

Hồn Đôn Vũ nhất thời ngẩn ngơ, thành thành thật thật nói:

- Là quan tưởng ra!

Tương Vương thôi động dược lực, nói:

- Quan tưởng kẻ nào?

Hồn Đôn Vũ nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Tương Vương cười lạnh một tiếng, nói:

- Thần thông của sinh linh Hậu Thiên đều là quan tưởng những Thần Vương Thái Cổ chúng ta, diễn hóa ra các loại tư thái thần thông. Bọn họ quan tưởng càng tỉ mỉ, uy lực của thần thông sẽ càng mạnh. Bởi vì đám Thần Vương Thái Cổ chúng ta trời sinh chính là Đạo, bọn họ quan tưởng chúng ta, quan tưởng Đạo thành thần thông, đây chính là Lý. Đạo lý, đạo lý, cái từ này chính là từ đó mà tới. Nhất cử nhất động của ta, bất kỳ một chiêu công kích nào, toàn bộ đều là uy năng của Đạo đang bạo phát, sao ta lại cần thi triển thần thông mà sinh linh Hậu Thiên quan tưởng chúng ta khai sáng ra chứ?

Hồn Đôn Vũ gật đầu, rốt cuộc cũng minh bạch vì sao Tương Vương lại trực tiếp ném vỏ rùa của chính mình ra, ngăn cản đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Ma Đế, mà không phải là dùng thần thông để đối kháng.

Nhục thân của bọn họ chính là đại đạo chế tạo thành, mỗi một động tác của bọn họ chính là uy năng của Đạo bạo phát, không cần thần thông thiên biến vạn hóa.

Bất quá, vỏ rùa của phân thân Tương Vương đã bị đánh nát, tương đương với một bộ phận nhục thân của hắn bị đánh nát, có thể nói là đã ăn thua thiệt thật lớn, sợ rằng chỉ khi nào quay trở lại Thánh địa đã sinh ra hắn, mượn đại đạo Tiên Thiên của Tiên Thiên Thánh Địa mới có thể hồi phục trở lại.

Hồn Đôn Vũ nghi hoặc hỏi:

- Vậy sao Tiên Thiên Thần Ma còn muốn học công pháp thần thông do sinh linh Hậu Thiên khai sáng ra?

Tương Vương thở dài một tiếng, nói:

- Chúng ta không học được những đại đạo khác! Chúng ta đúng là do thiên địa sinh ra, nhưng cũng đã bị hạn chế trên một loại đại đạo cố định, không thể tu luyện những loại đại đạo dị chủng, cho nên chỉ có thể mở ra lối đi riêng, học tập công pháp thần thông của sinh linh Hậu Thiên, dùng Đồ đằng quan tưởng để nghiền ngẫm đạo lý của những đại đạo dị chủng. Thần Vương Thái Cổ nghĩ muốn tiến bộ... Khó! Khó! Khó! Nếu không phải khó khăn như vậy, lão quạ đen cũng không tới mức đi ăn thi thể của Đại Đế!

- Sao các ngươi lại đánh không lại Phục Mân Đạo Tôn?

Hồn Đôn Vũ vừa hỏi ra câu này, liền cảm giác được không thích hợp, có chút lúng ta lúng túng nói:

- Tiền bối, ta nói chuyện chính là thẳng thắn như vậy, xin ngài chớ trách!

Tương Vương tức giận gần chết, nhưng qua một hồi lâu, sau khi nguôi giận mới nói:

- Hắc hắc... Phục Mân Đạo Tôn... Đạo Tôn... Cái gì là Đạo Tôn? Chính là đại đạo chí tôn! Đạo lý mà hắn hiểu rõ thật sự quá nhiều rồi, quá thâm thúy rồi. Hơn nữa, hắn có thể giá ngự hết thảy mọi đạo lý, tổ hợp biến báo, những đại đạo tổ hợp bất đồng có thể ở trong tay hắn toát ra uy năng càng mạnh hơn. Thần Vương Thái Cổ đánh không lại hắn là bình thường! Hắn đã vượt qua giới hạn của Đế, giới hạn của huyết mạch. Tiến bộ của hắn quả thật chính là thần tốc, thời thời khắc khắc đều đang tiến bộ. Có người nhìn hoa là hoa, có người nhìn cây cỏ là cây cỏ, nhưng hắn lại nhìn ra Đạo! Hắn nhìn thấy càng nhiều, biết rõ cũng càng nhiều!

Hắn dừng một chút, lắc lắc đầu, nói:

- Hắn là sinh linh Hậu Thiên biến thái nhất mà ta từng thấy! Ngươi cảm thấy tiểu Phục Hy như thế nào? Vô cùng xuất sắc a?

Hồn Đôn Vũ nhìn về phía Chung Nhạc, gật đầu một cái, nói:

- Dịch tiên sinh là tồn tại xuất sắc nhất mà ta từng gặp qua! Đạo pháp thần thông không gì không tinh, dụng binh đánh nhau cũng vô cùng lợi hại!

Chung Nhạc quay đầu nhìn lại, trong lòng vô cùng tò mò, nghĩ muốn nghe một chút đánh giá của Tương Vương đối với chính mình.

- Tên tiểu khốn kiếp này đúng là phi thường xuất sắc! Nhưng so với Phục Mân Đạo Tôn, hắn chỉ là một tên cực kỳ ngu ngốc mà thôi!

Tương Vương thở dài một tiếng, trong mắt lộ ra thần sắc mê mang, lẩm bẩm:

- Nếu hắn sống tới hiện tại, sợ rằng toàn bộ Đạo Thần đương kim thế gian liên thủ lại cũng không phải là đối thủ của hắn. Đáng tiếc! Hắn không thể bước ra một bước cuối cùng, thọ nguyên đã tiêu hao hết rồi!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)