← Ch.1195 | Ch.1197 → |
Thần Vũ Uy Vương rung rung lắc lắc đầu, vẫn chưa hồi phục lại tinh thần. Đột nhiên, sau Nam Thiên Môn truyền tới tiếng la giết, chính là Tam Công Thiên Đình dẫn người giết tới. Đan Viên Công dẫn đầu cao giọng quát lớn:
- Hảo nghịch tặc, ba đời gia nô! Không ngờ lại dám can đảm chạy tới Thiên Đình! Quả thật là lòng lang dạ sói, một tên cầm thú!
- Các ngươi đã bán rẻ Đế Minh Thiên Đế, đầu phục vào Đế Hậu, còn có mặt mũi chửi ta là ba đời gia nô sao?
Thần Vũ Uy Vương nhất thời giận dữ, ứng chiến Tam Công, cười phẫn nộ nói:
- Lão tử chưa từng bao giờ phản bội Đế Minh Thiên Đế, bởi vì từ đầu tới cuối lão tử đều là nhãn tuyến do Tiên Thiên Bệ hạ sắp xếp vào Đế Minh Thần Triều! Ngược lại chính là đám hạ lưu các ngươi này. Đế Hậu đã ngủ với các ngươi không biết bao nhiêu lần, lại giết chết Đế Minh, các ngươi lại còn có mặt mũi nói ta là ba đời gia nô? Quả thật là không biết xấu hổ! Ta thay Đế Minh Thiên Đế khinh thường các ngươi!
Đan Viên Công, Vũ Phụ Công, Văn Quốc Công vừa thẹn vừa giận, sắc mặt đỏ lên, lập tức lệnh cho đại quân kết trận, biến thành ba tòa đại trận Đế cấp, vây khốn Thần Vũ Uy Vương ở trung tâm, luân phiên chém giết.
Văn Quốc Công được mấy ngàn vạn Thần Ma dưới trướng gia trì, thực lực bạo tăng, lấy cứng chọi cứng với Thần Vũ Uy Vương, kêu lên:
- Vũ Uy Vương, ngươi biết cái gì? Lịch sử là do kẻ nào viết ra? Có câu gọi là kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc, tự nhiên là do kẻ thắng viết ra! Chúng ta đúng là đã đầu hàng Đế Hậu, thì tính sao? Sau khi đám loạn thần tặc tử các ngươi chết rồi, ai còn biết chân tướng nữa?
Thần Vũ Uy Vương rống giận, một cánh tay chỉ còn lại có xương cốt, hết thảy huyết nhục đều biến mất không thấy đâu nữa. Chính là sau khi đối kháng một quyền với Chung Nhạc kia, đã bị một quyền kia của Chung Nhạc chấn thương.
Bất quá, đại thủ bạch cốt của hắn vừa đánh ra, liền thấy vô số huyết nhục trên xương cánh tay đang nhanh chóng sinh sôi, tầng tầng va chạm với Văn Quốc Công. Văn Quốc Công bị chấn cho loạng choạng lui về phía sau, trong lòng thầm nói một tiếng cái tên này lợi hại.
Hắn mặc dù cũng là cảnh giới Đế Quân viên mãn, nhưng so với loại mãnh nhân như Thần Vũ Uy Vương này thì vẫn còn thua kém một bậc.
Tam Công Thiên Đình, địa vị vốn dĩ đã thấp hơn so với Tả Hữu Thiên Thừa Thiên Đình một phẩm.
- Thế gian này, căn bản chưa từng có công đạo!
Đan Viên Công từ sau lưng Thần Vũ Uy Vương giết tới, một chưởng ấn lên hậu tâm của hắn, cười lạnh nói:
- Cường quyền chính là công đạo! Lực lượng chính là công đạo! Chính thống chính là công đạo!
Huyết nhục sau lưng Thần Vũ Uy Vương nổ tung, quay đầu lại nổi giận gầm lên một tiếng, chấn cho Đan Viên Công bay ngược về phía sau, máu tươi trong tai mắt mũi miệng phun trào.
Đại thương Vũ Phụ Công giống như một con Độc long vươn ra, treo Thần Vũ Uy Vương trên mũi thương, đang định bạo phát thần thông. Đột nhiên, Thần Vũ Uy Vương chợt vươn tay chụp lấy mũi thương đang đâm xuyên lồng ngực chính mình, dùng sức kéo một cái, rút thanh Thần thương này từ trong cơ thể ra.
Vũ Phụ Công bất chấp không chịu buông tay, kết quả bàn tay kể cả cánh tay đồng thời bị kéo vào trong lồng ngực của Thần Vũ Uy Vương, bàn tay máu chảy đầm đìa từ trước ngực Thần Vũ Uy Vương vươn ra.
Phốc xuy!
Cán thanh Thần thương đột nhiên theo đường cũ đâm ngược trở về, toàn bộ cánh tay Vũ Phụ Công bị đại thương đâm xuyên, từ phía sau xương bả vai chính mình đâm ra, không khỏi rên khẽ một tiếng.
Mà hai người Đan Viên Công và Văn Quốc Công một trái một phải giết tới, nhân cơ hội chụp lấy hai cánh tay của Thần Vũ Uy Vương, dùng sức xé một cái. Thần Vũ Uy Vương bị hai tôn Đế Quân này mạnh mẽ xé rách, vỡ thành hai mảnh.
Nhưng đúng lúc này, chỉ thấy hai nửa nhục thân của Thần Vũ Uy Vương đều tự diễn sinh, vậy mà biến thành hai tôn Thần Vũ Uy Vương khác nhau, đánh cho Đan Viên Công và Văn Quốc Công nhao nhao thổ huyết.
Vũ Phụ Công thoát khốn, lập tức cầm thương giết tới, mấy trăm ngàn vạn Thần Ma bốn phía không ngừng biến ảo trận thế, hợp lực vây giết Thần Vũ Uy Vương, triệt để vây khốn hắn, không để cho hắn chạy thoát.
Thần Vũ Uy Vương không ngừng rống lớn, ra sức chém giết, nhưng thủy chung cũng không thể giết ra khỏi vòng vây. Chỉ thấy Thiên binh Thiên tướng từ trong Nam Thiên Môn tuôn ra càng lúc càng nhiều. Từng tôn từng tôn Đế Quân nhao nhao hạ lệnh, để cho tướng sĩ bày trận, chính mình thì sát nhập vào trong đại trận, giết về phía hắn.
- Mạng ta xong rồi!
Trong lòng Thần Vũ Uy Vương một mảnh tuyệt vọng, thầm nghĩ:
- Ta hẳn không nên giận dỗi với tên khốn Dịch Quân Vương kia, chẳng những thua rồi không nói, hiện tại còn phải chết ở nơi này!
Trong lúc hắn còn đang nghĩ ngợi, một tấm biển lớn đột nhiên từ thiên ngoại bình bình bay tới. Tấm biển này to lớn khôn cùng, giống như một mảnh lục địa phi hành trong tinh không vũ trụ vậy, thẳng tắp cắt vào trong chiến trường, đụng cho không biết bao nhiêu Thần Ma không ngừng thổ huyết, có người còn trực tiếp bị cắt thành hai mảnh.
Tấm biển này một đường đụng văng rất nhiều Thiên binh Thiên tướng, lao thẳng về phía trước. Trên tấm biển đứng sừng sững từng tôn từng tôn Thần Nhân đầu người thân rắn, dưới trướng có hai ngàn vạn đại quân Thần Ma. Đợi tới thời điểm lực đạo tấm biển hao cạn, chỉ thấy đám Thần Nhân đầu người thân rắn này nhao nhao bay lên không trung, biến thành một tòa Tiên Thiên Bát Trận Đồ, giết về phía đám Thiên binh Thiên tướng của Thiên Đình.
Mà tấm biển kia soạt một tiếng dựng thẳng lên, ba chữ Nam Thiên Môn đại phóng dị thải, bút họa phảng phất như sống lại vậy, giống như Thần kiếm tuyệt thế, giống như du long, giống như phi phượng. Thân bút của các đời Thiên Đế bạo phát uy năng, khiến cho Thiên binh Thiên tướng Thiên Đình chỉ một thoáng đã tử thương vô số.
Xa xa, một chiếc thuyền lớn cổ lão chấn động ngàn cặp cánh bay tới. Trên đầu thuyền, Chung Nhạc thu hồi bàn tay ném ra tấm biển Nam Thiên Môn. Bên cạnh hắn, từng tôn từng tôn Đế Quân, Tạo Vật Chủ chen chúc lao ra. Đám người Thái Phùng, Lung Chất, Ngũ Phụ, Khương Y Kỳ, Bệ Ngạn, Huyền Kỳ Nhị Lão... lao thẳng về phía Nam Thiên Môn.
Mà phía sau Thiên Dực Cổ Thuyền, vô số tinh kỳ phiêu diêu, lâu thuyền đại hạm nhiều đếm không xuể, bảo liễn chiến xa, phi bảo Thần thành... liên miên ức vạn dặm, ở giữa không trung tế khởi Thần binh giống như một mảnh Đại lục mênh mang, tràn ngập Thần quang Ma quang đủ các màu sắc.
Lại có Côn Thần Mẫu Thần giống như biển rộng mênh mông như thủy triều ba động, lao thẳng về phía Thiên Đình.
- Tế Đế binh!
Âm Phần Huyên cao giọng quát lớn.
- Tế Đế binh!
Trong chư quân, từng vị từng vị tướng lĩnh nghe lệnh, nhao nhao rống lớn.
Trong đại quân, từng kiện từng kiện Đế binh gào thét chấn động, nhao nhao đánh về phía chiến trường, đều tự bạo phát uy năng, đánh chết thiêu chết luyện chết vô số Thiên binh Thiên tướng bốn phương tám hướng.
Xung quanh Đế binh nhất thời bị quét sạch một tảng lớn, sau đó đại quân Thần Ma hạo hạo đãng đãng lao thẳng vào trong chiến trường.
Trận ác chiến cuối cùng này rốt cuộc cũng bắt đầu.
o0o
Trong Thiên Đình, Đế Hậu nương nương, Thanh Hà Đế và Kim Thiên Đế đều đứng sừng sững trên Lăng Tiêu Bảo Điện, từ trên cao nhìn xuống, bao quát chiến trường. Khí tượng ba vị Đại Đế nguy nga bất phàm.
Cặp mắt Đế Hậu nương nương chớp động, quay sang nói xuống dưới:
- Vân ái khanh, Mặc ái khanh, Thiên Ti ái khanh! Hiện tại đã tới thời điểm các ngươi thi triển thủ đoạn rồi!
*****
Dưới Thiên đàn, Vân Quyển Thư, Mặc Ẩn và Thiên Ti nương nương ngồi ở chỗ đó, từ xa nhìn lại chiến trường, nắm vững toàn cục.
Vân Quyển Thư khẽ mỉm cười, phân phó một tôn Đế Quân bên cạnh:
- Truyền lệnh, lên Tế đàn!
Trong miệng tôn Đế Quân kia phát ra thanh âm hùng hồn, lớn tiếng quát lên:
- Lên Tế đàn! Tế tự Linh của Chư Đế!
Trong Thiên Đình mênh mông bát ngát, từng tòa từng tòa Thần cung Thần điện đột nhiên sụp đổ. Từng tòa từng tòa Tế đàn thật lớn từ dưới lòng đất dâng lên. Chỉ thấy không biết bao nhiêu sinh linh các tộc bị áp lên Tế đàn, ngay tại chỗ giết chết. Có một số là tù binh Thần Ma các tộc, có một số là bộ hạ cũ tiền triều, còn có một số là Luyện Khí Sĩ và phàm phu tục tử bắt tới.
Máu tươi nhuộm đỏ từng tòa từng tòa Tế đàn, hàng rào Hư Không Giới nhất thời bị mở ra. Chỉ thấy từng đạo từng đạo quang mang xuyên qua hai giới, giống như một cây cầu nối, muốn tiếp dẫn Đế linh hạ giới.
- Truyền lệnh, thả Thiên Ngục Lôi Thú!
Vân Quyển Thư lại nói.
- Thả Thiên Ngục Lôi Thú!
Giám Thiên Ty cao giọng quát lớn. Một tòa môn hộ mở ra, từng con từng con Cự thú toàn thân bao phủ Hoang Lôi gào thét bò ra, xúc tu bay lượn, giết về phía chiến trường. Từng đạo từng đạo xúc tu bay ra, liền thấy lôi điện dâng trào ngàn vạn dặm, quét ngang chiến trường.
- Mở Thiên Thú Viên, thả Hoang thú!
Bên ngoài Thiên Thú Viên, tinh kỳ tung bay, cánh cửa to lớn bị kéo ra. Từng con từng con Thiên Yêu cự hình bốn chân phóng chạy, xông thẳng về phía Nam Thiên Môn, trong miệng thú rống rung trời, Thiên thú Thiên Yêu đủ loại màu sắc rợp trời ngập đất.
- Mở đập! Thả nước Thiên Hà! Nhấn chìm quân địch!
Thủ quân Thiên Hà nghe được mệnh lệnh, lập tức kéo mở miệng đập to lớn. Nước Thiên Hà hạo hạo đãng đãng, cuộn trào mãnh liệt đánh cuốn về phía bên ngoài Nam Thiên Môn.
- Thiên Lý Viện, Văn Xương Viện, Thiên Ất Viện, Thái Ất Viện, Tam Sư Viện, Đế Tọa Viện! Chư Công xuất kích!
Trong các viện, từng gã từng gã Thần Ma phóng thẳng lên cao, toàn bộ đều là cảnh giới Đế Quân, nhao nhao giết về phía chiến trường.
- Mời Cửu Ngũ Chí Tôn, hàng phục loạn thần tặc tử, bảo vệ xung quanh Thiên Đình!
Chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma cùng nhau giết ra, xông thẳng về phía Nam Thiên Môn, ầm ầm va chạm với đám Đế Quân bọn Thái Phùng.
Vân Quyển Thư mỉm cười, nói:
- Cụ thể điều động binh lực như thế nào, thì còn phải xem Mặc sư huynh rồi!
Mặc Ẩn gật đầu, phất ống tay áo một cái.
Đông đông đông!
Từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ rơi lên trên Thiên đàn, nhiều tới mấy vạn cây. Mỗi một cây Đồ Đằng Thần Trụ đều tự sáng lên.
Thân thể Mặc Ẩn lay động, phân ra mấy vạn cỗ phân thân, đều tự ngồi xuống trước một cây Đồ Đằng Thần Trụ. Mỗi một cây Đồ Đằng Thần Trụ đều liên hệ với một tôn tướng lĩnh trước trận.
Hắn nắm giữ toàn cục, điều động từng tôn từng tôn Thần tướng Ma tướng trên chiến trường, thông qua đám tướng lĩnh này điều động toàn quân, vững vàng chưởng khống chiến cuộc trong tay chính mình.
Mà ở phía sau Thiên Dực Cổ Thuyền cũng có một mảnh trận doanh, không biết bao nhiêu phân thân của Âm Phần Huyên và Chung Nhạc ngồi xếp bằng trước từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ, cũng đang điều động hướng đi của các quân.
Đây là trí tuệ đối chiến, không cho phép có nửa điểm qua loa, chỉ cần thoáng lộ ra một tia sơ hở, cũng có thể bị đối phương bắt lấy, xoay chuyển chiến cuộc.
Rốt cuộc, Đế linh cũng hạ giới. Đó là những Đế linh của Đế tộc đã đầu nhập vào Đế Hậu nương nương, trải qua tế tự, có thể hạ giới, gia nhập chiến trường. Trong đó khiến cho người ta chú ý nhất chính là năm tôn Đế linh Thiên Đế Bàn Hồ thị, thực lực quả thật vô cùng cường đại. Năm con Bàn Hồ ba đầu xung phong trong chiến trường, đánh đâu thắng đó.
Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động, sát nhập vào trong chiến trường, đấu đá lung tung. Ngàn cặp Tiên Thiên Nhục Sí cắt qua, không biết bao nhiêu Thần tướng Ma tướng Thiên Đình trực tiếp bị giết chết. Thiên Dực Cổ Thuyền một kích đắc thủ, lập tức quay đầu bỏ đi, tuyệt không dừng lại.
Mặc Ẩn khẽ nhíu mày, nói:
- Dịch Quân Vương biết rõ ta thông qua đám Thần tướng Ma tướng này điều động binh mã các bộ, cho nên mới giết chết tướng lĩnh quân ta. Thiên Lý Viện, Văn Xương Viện, Thiên Ất Viện, Thái Ất Viện, Tam Sư Viện, Đế Tọa Viện! Chư Công nghe hiệu lệnh của ta, bao vây tiễu trừ Dịch Quân Vương!
Trong lòng Thiên Ti nương nương khẽ động, vội vàng nhìn về phía Mặc Ẩn, trong lòng thấp thỏm bất an.
Trong các viện Thiên Lý Viện, Văn Xương Viện, Thiên Ất Viện, Thái Ất Viện, Tam Sư Viện, Đế Tọa Viện có tổng cộng trên dưới một trăm tôn Đế Quân. Trong đó cũng không thiếu những tồn tại cực kỳ cường hoành. Mặc Ẩn vậy mà điều động Đế Quân các viện đi bao vây tiễu trừ Chung Nhạc, đây rõ ràng là muốn đẩy hắn vào chỗ chết a.
Sắc mặt Mặc Ẩn bất biến, trong lòng thầm nghĩ:
- Đây là thời cơ tốt để thăm dò thực lực của hắn! Nếu hắn không thể ngăn cản được cường giả các viện, dựa vào Thiên Dực Cổ Thuyền vẫn có thể rút đi. Sau khi hắn ý thức được thực lực chính mình thiếu hụt, sẽ thành thật thêm một đoạn thời gian nữa, tiếp tục đề thăng thực lực chính mình!
Từng tôn từng tôn Đế Quân các viện Thiên Lý Viện, Văn Xương Viện, Thiên Ất Viện nhao nhao lao về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Thiên Dực Cổ Thuyền tới lui như điện trên chiến trường, xuất quỷ nhập thần, cho dù là Đế Quân cũng khó có thể bắt được hướng đi của nó.
Đột nhiên, một tôn Đế Quân rốt cuộc cũng đón bắt được Cổ thuyền, trong lòng vui vẻ, phóng người nhảy lên mũi thuyền.
Xuy!
Một đạo đao quang kinh diễm lóe lên, tôn Đế Quân kia nhất thời ngẩn ngơ, cái đầu rơi xuống đất, Nguyên thần lập tức phóng thẳng lên cao. Nhưng còn chưa bay ra khỏi Cổ thuyền, một cái Thiên Ấn đã đánh ra, chấn cho Nguyên thần của hắn vỡ nát.
- Đao thật nhanh!
Cái đầu hắn thét lên một tiếng, đã bị đao quang cắt cho vỡ nát.
Thiên Dực Cổ Thuyền dừng lại, Chung Nhạc trên đầu thuyền thu đao, nhìn về phía từng tôn từng tôn Đế Quân đang vọt tới kia.
← Ch. 1195 | Ch. 1197 → |