← Ch.1199 | Ch.1201 → |
- Đế Cảnh quả nhiên vẫn là cường đại tới mức không có khả năng để chiến thắng!
Trên mũi thuyền, Chung Nhạc gắng gượng đứng đó, thân thể loạng choạng lắc lư, nhưng không ngã. Bảy quầng sáng sau đầu hắn lần lượt đóng lại, Thất Đạo Luân Hồi dù sao vẫn chưa thành hệ thống, không thể duy trì được quá lâu.
Huyết nhục toàn thân hắn không ngừng chấn động, máu xấu trong cơ thể thải ra từ lỗ chân lông, máu đen chảy thành một vũng, máu thịt hỏng được hắn luyện hóa sinh máu thịt mới.
Còn đại đạo bị đánh tan cũng được tổ hợp lại từ đầu.
Nguyên thần của hắn cũng đang tự hồi phục, muốn giết hắn không dễ vậy đâu.
Nhưng lần này giao đấu với Thanh Hà Đế thật sự cũng khiến hắn ý thức được sự cường đại của Đế Cảnh.
Lần này hắn dùng hết gần như toàn bộ vốn liếng của mình mà cũng chỉ khiến Thanh Hà Đế bị thương, căn cơ của hắn ta khủng khiếp thế nào? Tập hợp công pháp của của hai mươi ba triều Phục Hy Đế và vài triều Toại Hoàng, cùng với căn cơ của Lôi Trạch, Hoa Tư, còn có thiên đạo hoàn chỉnh, như vậy mới lĩnh ngộ ra Tiên Thiên Bát Quái.
Chỉ riêng Phục Mân Đạo Tôn Tâm kinh trong Tiên Thiên Bát Quái cũng đã là công pháp cấp Đạo Thần vô cùng cường đại, vượt qua cả công pháp đế cấp!
Còn thiên đạo thoát thai từ Tam Thập Thiên Đạo Đồ, có lẽ chỉ thua kém Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh một chút!
Tiên Thiên Bát Quái của hắn hoàn toàn có thể nói là công pháp mạnh nhất thế gian hiện nay, chứ không phải một trong những!
Đương nhiên loại trừ công pháp của cảnh giới Đạo Thần, Tiên Thiên Bát Quái của Chung Nhạc tuy đã mạnh tới cực hạn nhưng cảnh giới Đạo Thần vẫn còn vô cùng xa lạ với hắn. Trong Tiên Thiên Bát Quái của hắn không có cảm ngộ của cảnh giới này, còn thua kém công pháp của Đạo Thần một bậc.
Nhưng có công pháp của cảnh giới Đạo Thần hay không cũng chưa chắc chắn được.
Hắn nghi ngờ rằng, Đạo Thần là một loại cảnh giới huyền diệu, tuyệt đối không thể có loại công pháp nào có thể ghi lại được cảm ngộ về Đạo Thần, công pháp là vật chứa, không có vật chứa nào lại chứa nổi Đạo Thần.
Hơn nữa, tâm cảnh của Chung Nhạc cũng đã đạt tới đế cấp, không hề thua kém Thanh Hà Đế, cảm ngộ của hắn về đạo còn hơn Thanh Hà Đế, đã tới trình độ thân ở bên trong, đạo ở bên ngoài rồi.
Cái gọi là thân bên trong đạo bên ngoài nói ra cũng đơn giản, bản chất của nó là đã thoát khỏi hệ thống tu luyện đồ đằng của Đại Toại, đại đạo bên ngoài hệ thống tu luyện, tất cả Hậu Thiên sinh linh từ cổ chí kim, có lẽ ngoài hắn ra chỉ có Phục Mân Đạo Tôn là làm được điều này!
Còn Phong Hiếu Trung có làm được không thì Chung Nhạc không rõ.
Đại đạo của hắn đã thoát ly khỏi đồ đằng văn, không còn được tạo thành từ đồ đằng văn nữa, mà là đại đạo trời sinh, là một thể hoàn chỉnh.
Thanh Hà Đế vẫn trong cảnh giới, còn đạo hạnh của hắn thì đã ở ngoài cảnh giới, trong não mở ra một tiểu vũ trụ, diễn hóa Tiên Thiên thánhd dịa, hắn đã bước vào lĩnh vực của Tiên Thiên Thần Vương, thậm chí còn vượt qua!
Hơn nữa hắn còn dùng tới hai chiếc Mộ Cổ, cộng với lục đạo chân thân tương lai, năm bản thân hắn từ tương lai được hắn mời tới, hợp lực ra tay với hắn của hiện tại. Cho dù vậy thì hắn cũng chỉ đả thương được Thanh Hà Đế, không thể gây nên tổn thương gì lớn tới Thanh Hà Đế.
Một cảnh giới vô địch thế gian gần hai trăm vạn năm đúng là không dễ gì đánh bại.
- Làm thế nào để giết chết một cường giả Đế Cảnh...
Từng mảnh xương vụn trong cơ thể được hắn đẩy ra ngoài, ánh mắt hắn lay động, con thuyền cổ xuyên qua tầng tầng u không, điên cuồng tiến về phía trước. Phía sau Thanh Hà Đế vẫn đang đuổi theo, xung quanh con thuyền cổ không ngừng xuất hiện những dòng sông lớn cuộn tới, đó là Thanh Hà Đế vừa đuổi theo vừa tấn công Chung Nhạc.
Dòng sông lớn tựa khói, lúc tụ lúc tan, mỗi chiêu công kích của Thanh Hà Đế đều đáng sợ như vậy. Tuy hắn đang trong cơn thịnh nộ nhưng ra tay không hề có sơ hở, khi tấn công Chung Nhạc cảm nhận được trong dòng sông hắn tạo ra có dòng ám lưu quấy nhiễu sự phi hành của con thuyền. Mỗi lần dòng sông chấn động là gây nên vô số những vòng xoáy lớn nhỏ hút lấy con thuyền.
Nếu là một con thuyền binh thường thì có lẽ đã bị đánh lật, rơi vào tay Thanh Hà Đế rồi.
Con thuyền cổ đón gió phá sóng, húc tan sóng tiến về phía trước, thoát khỏi những xoáy nước, ngay cả dòng ám lưu cũng không làm gì được nó.
- Với thực lực của ta có lẽ không thể giết Thanh Hà Đế, trừ phi có ngoại lực trợ giúp, mượn sức mạnh của người khác kích sát Thanh Hà Đế...
Chung Nhạc trầm ngâm, con thuyền cổ bất tri bất giác đã tiế về hướng vũ trụ cổ xưa. Thần ma chân thân của Mục Tiên Thiên đã đang trên đường tới Tử Vi rồi, giờ có lẽ còn một năm nữa mới tới Tử Vi Đế Tinh.
Nếu con thuyền cổ tới vũ trụ cổ, sẽ đi vào Thần Thành thứ chín của vũ trụ cổ, gặp thần ma chân thân của Mục Tiên Thiên, dùng toàn lực phi hành sẽ mất nửa năm, cũng có nghĩa là hắn buộc phải tháo chạy khỏi Thanh Hà Đế trong nửa năm.
Hơn mười ngày sau, Thanh Hà Đế vẫn không thể đuổi kịp con thuyền cổ để chặn Chung Nhạc lại. Đột nhiên vị đế này tỉnh ngộ, dừng lại, quay người bay về hướng Thiên Đình, cười khảy:
- Dịch Quân Vương, ngươi muốn kéo dài thời gian? Cũng được, ta sẽ về giết sạch đại quân của Mục Tiên Thiên, Trường Sinh và Ương Tôn trước, xem ngươi còn trốn được không?
Chung Nhạc da đầu tê dại, đột nhiên đổi hướng thuyền về Tử Vi Thiên Đình.
Thanh Hà Đế cười ha hả, từ tốn bay về Thiên Đình, nói:
- Thê tử của ngươi vẫn ở trên chiến trường đúng không? Ta sẽ giết họ xem ngươi còn muốn trốn nữa không?
Con thuyền cổ lao đi như chớp đuổi theo Thanh Hà Đế. Chung Nhạc hét lớn, Thất Đạo Luân Hồi lập tức bùng nổ, tinh hà vô biên cuồn cuộn, trước mắt Thanh Hà Đế hoa lên, trời đất đột nhiên biến đổi.
Thanh Hà Đế dừng lại quan sát xung quanh, thấy tầng tầng luân hồi bao trùm lấy hắn, Chung Nhạc đứng bên ngoài, gương mặt khổng lồ che khuất bầu trời, phía dưới là hàng tỷ ngôi sao.
- Quỷ Thần Đại Đế? Trò trẻ con, không đáng nhắc tới.
Thanh Hà Đế cười, Quỷ Thần Đại Đế tuy cường đại nhưng dù sao cũng chỉ là linh hồn, không có nhục thân thật sự, trước mặt hắn chẳng thể chịu nổi một chiêu.
- Thanh Hà sư huynh, ta đây không phải Quỷ Đế, hãy nghe ta nói một lời!
Đột nhiên một giọng nói truyền tới, Thanh Hà Đế nheo mắt nhìn, thấy ở giữa bảy tầng luân hồi là một vùng Tiên Thiên đại đạo, ánh sáng chói lòa lấp lánh, trong lòng bất giác run lên.
- Giống như một tòa thánh địa vậy, lạ thật, đây chắc là thế giới Thất Đạo Luân Hồi của tiểu bối này, sao lại có một tòa thánh địa?
Thanh Hà Đế khó hiểu, quan sát kỹ thì sắc mặt biến đổi, đó không phải một tòa thánh địa mà là thể chỉnh hợp của mười một tòa thánh địa!
*****
Trong đó có Thần Ma Thái Cực thánh địa, thánh địa này phân ra Thần Đạo Âm Dương Tứ Tượng và Ma Đạo Âm Dương Tứ Tượng thánh địa!
Mà Thần Ma Âm Dương Tứ Tượng thánh địa lại sinh ra tám tòa thánh địa kỳ dị, tung hoành đan xen, vô cùng hoa lệ.
Chính giữa mười một tòa thánhd dịa này là một vị Tiên Thiên thần ma đầu người mình rắn, thân phủ vảy rồng, đuôi dài tạo thành thế bàn thiên, mắt tựa nhật nguyệt, mi tâm có thần nhãn, xuyên thấu hư không.
- Ngươi là ai?
Sắc mặt Thanh Hà Đế khẽ biến đổi, quát lên:
- Kẻ nào đang giả thần giả quỷ? Còn không mau hiện nguyên hình?
Vị Phục Hy thần nhân đó tay nâng thế giới Thất Đạo Luân Hồi, cười:
- Hỗn độn sơ khai ta sinh ra, ta chính là Tiên Thiên Phục Hy Thần! Để Thanh Hà sư huynh được biết, ta là khai thiên chi thần, Tiên Thiên thai nghén, thiên sinh địa dưỡng, lấy trời làm chăn, lấy đất làm giường, nhân xưng Phục Hy Thần Vương!
- Phì!
Thanh Hà Đế phun ra một dòng sông lớn, nước bọt đúng là phun ồ ạt, hắn cười khảy:
- Ta tưởng ai, thì ra là một Phục Hy nhỏ nhoi của hạ giới, giả thần giả quỷ! Ta nhìn rõ mặt ngươi rồi, ngươi chính là tiểu Phục Hy hoành hành trong ba nghìn sáu Lục Đạo Giới, tên là Chung Sơn thị Chung Nhạc! Ngươi hoành hành ở hạ giới, Đế Minh Thiên Đế từng ra lệnh truy nã, ngươi đứng đầu bảng truy nãn, không ngờ ngươi vẫn còn sống nhơn nhơn tới nay!
Hắn ngẩng lên nhìn Chung Nhạc bên ngoài, cười khảy:
- Dịch Quân Vương, từ khi nào ngươi liên thủ với Phục Hy? Hai ngươi đều quen giả thần giả quỷ, một kẻ là Phục Hy giả, một kẻ là Phục Hy dư nghiệt, còn giả dạng Tiên Thiên Thần Vương dọa ta! Cũng được thôi, hôm nay ta sẽ trừ bỏ cả hai ngươi, trước mặt Tiên Thiên Thần Vương tốt xấu gì cũng là một công lao!
Hắn tế sáu dòng sông lớn cuồn cuộn, định tấn công Chung Nhạc trong tòa Tiên Thiên thánh địa kia.
- Phụt!
Trong Tiên Thiên Bát Quái thánh địa, Chung Nhạc hét lớn:
- Thanh Hà thị, đừng hòng ngông cuồng, ta mời mấy vị huynh đệ của ta tới đấu với ngươi! Nhị đệ, tam đệ, tứ đệ, ngũ đệ, lục đệ! Cùng đánh hắn đi!
Sắc mặt Thanh Hà Đế biến đổi, đột nhiên thấy thế giới Thất Đạo Luân Hồi đó lại có ánh sáng tràn ra, một tiếng trống vang lên, lại một Phục Hy đầu người thân rắn bước ra, tay cầm đại ấn, cười ha ha:
- Đánh thì đánh!
Lại một tiếng chuông vang lên, một Phục Hy đầu người thân rắn khác từ sâu trong vũ trụ bước ra, tay cầm Tiên Thiên thần đao, nói:
- Ta vốn Tiên Thiên Nhất Nguyên Thần, hôm nay hợp lực đánh Thanh Hà!
Rồi lại một âm thanh lớn vang lên, một Phục Hy khác bước ra từ nơi hỗn độn trong vũ trụ, tay cầm Thiên Bàn, cười ha hả:
- Huynh đệ tề tâm, đánh lật Thanh Hà!
Rồi lại mấy tiếng rung chuyển nữa, lại hai Phục Hy nữa xuất hiện, một người cầm Mộ Cổ biến thành từ đại đạo, áo choàng đen bay phần phật, sát khí đằng đằng, bao trùm Chư Thiên Vô Đạo.
Một người cầm Tiên Thiên thần đao, gân xanh như rồng cuốn, khôi ngô tráng kiện.
Sáu vị Phục Hy từ bốn phương tám hướng đánh tới, cười:
- Không cần nói, cùng tiến tới, giết hắn đi!
Thanh Hà Đế vừa kinh vừa nộ, nhìn các Phục Hy đang lao tới, trong lòng khó hiểu:
- Không phải nói Phục Hy chỉ có hai dư nghiệt hay sao? Một nam một nữ, nam ở hạ giới, còn nữ cũng đã trốn, sao giờ lại xuất hiện cả đám vậy?
Nhưng hắn không hề sợ hãi, đứng sừng sững trong Thất Đạo Luân Hồi, sáu dòng sông lớn cuồn cuộn, chiến đấu với sáu Chung Nhạc. Đáng ghét nhất là thần nhân tế Mộ Cổ kia căn bản không tham chiến mà chỉ ở bên ngoài điều khiển chiếc trống khiến hắn tâm phiền ý loạn.
Chiếc trống đó không phải thần binh mà là được biến thành từ thần thông, là thực thể mà Chư Thiên Vô Đạo ngưng tụ thành. Tuy không bằng hai chiếc trống trước đó Chung Nhạc đã tế lên, nhưng cũng gây nhiễu không nhỏ tới hắn, khiến Thanh Hà Đế buộc phải dùng một dòng sông truy sát hắn.
Đột nhiên bầu trời vỡ ra, Chung Nhạc ở bên ngoài chém một đao xuống, nhằm vào đầu Thanh Hà Đế. Thanh Hà Đế không kịp trở tay, trúng một đao, máu tươi bắn nhuộm đầy mặt.
- Bảy tên khốn kiếp!
Thanh Hà Đế chửi bới, nguyên thần bí cảnh mở ra, sáu đạo tinh hà nhanh chóng mở rộng, hắn định thi triển thế giới luân hồi của mình cắt Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc. Ngay khi hắn mở ra Lục Đạo Luân Hồi thì sáu Phục Hy thần nhân kia cùng huých lên người hắn.
Thanh Hà Đế thổ huyết, cố gắng gượng nhẫn nhịn, Lục Đạo Luân Hồi thế giới biến to lên khiến thế giới Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc nổ tung. Dù sao hắn cũng là Đế Cảnh, lục đại bí cảnh gần như biến thành Tinh Hà thật sự, cho dù lĩnh ngộ không sâu bằng Chung Nhạc nhưng pháp lực cảnh giới ở đó, lớn hơn thế giới Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc rất nhiều!
- Mau chạy, mau chạy đi!
Các vị Phục Hy bỏ chạy tứ tán, kêu lên:
- Có biến, chạy thôi!
- Thanh Hà lão huynh nổi giận rồi! Cả đám chạy thôi!
Thanh Hà Đế phá tan thế giới Thất Đạo Luân Hồi, nhìn quanh thì thấy sáu Phục Hy thần nhân đã biến mất tăm mất tích, còn trên không trung, Chung Nhạc đang điều khiển con thuyền cổ bỏ chạy!
- Tên khốn ngươi, chạy thì nhanh không ai bằng!
Thanh Hà Đế nộ khí xung thiên, quát lớn rồi đuổi theo.
← Ch. 1199 | Ch. 1201 → |