← Ch.1207 | Ch.1209 → |
Chung Nhạc sững sờ đứng đó nhìn thi thể Khương Y Lão.
Viêm Hoàng vậy là đi rồi.
Từ giờ hắn đã mất đi một người đồng đạo.
Lại thiếu đi một đồng đạo...
Nhân tộc, không được phép xuất hiện một vị đế. Nếu dưới trướng Mục Tiên Thiên xuất hiện một vị đế của nhân tộc thì với Mục Tiên Thiên mà nói rất bị động. Vì thế Khương Y Lão buộc phải chết.
Giờ đại cục đế tranh đã định, Mục Tiên Thiên không nhẫn nhịn được nữa rồi, cuối cùng cũng đích thân hành động. Hắn vẫn nói Chung Nhạc trừ bỏ Khương Y Lão trên chiến trường, nhưng Chung Nhạc mãi chưa thực hiện, vì thế hắn mượn tay Tử Quang Quân Vương, để Tử Quang Quân Vương đưa Táng Đế Ma Trữ cho Khương Y Lão.
Tử Quang Quân Vương là người Khương Y Lão tin tưởng nhất, hắn đưa Táng Đế Ma Tưc cho Khương Y Lão thì chẳng một ai nghi ngờ, thậm chí ngay bản thân Tử Quang cũng không.
Đại cục đế tranh đã định, đến lúc Mục Tiên Thiên loại bỏ vết nhơ trên người rồi. Và người đầu tiên hắn cần loại bỏ chính là Khương Y Lão, người có đế tư, đã tu thành cảnh giới Đế Quân.
- Tại sao...
Chung Nhạc nhắm mắt, cảm nhận nỗi đau trong lòng.
Khương Y Lão là người dẫn đường cho hắn tới Tử Vi, hắn không phải đối tượng được lựa chọn tốt nhất của Nhân Hoàng, hắn không phải người có thể chinh chiến, chỉ thích hợp để thủ thành, nhưng hắn đủ ẩn nhẫn, người thủ thành tuy không có thành tựu chinh chiến mở rộng địa bàn nhưng có thể khiến nhân tộc được nghỉ ngơi, từ từ phát triển.
Hắn đã giành lấy thời gian cho nhân tộc, cho Chung Nhạc.
Hắn không phải nhân tộc thuần huyết mà được sinh ra từ nhân tộc và Trọng Lê thần tộc, thực ra hắn có thể sống với danh nghĩa của Trọng Lê thần tộc thì sẽ sống tốt hơn, nhưng hắn lại lựa chọn làm nhân tộc, lặng lẽ gánh lấy trọng trách của Nhân Hoàng.
Nhưng thế giới này không dung nạp được hắn.
Tử Quang Quân Vương quỳ trước thi thể Khương Y Lão, thần sắc thần thờ. Ương Tôn Đế thở dài, quay người rời di. Việc này đã dính líu tới Mục Tiên Thiên, thân là đồng minh và thần tử của Mục Tiên Thiên, hắn không thể nói gì được.
Đại cục đế tranh đã định, Mục Tiên Thiên chắc chắn sẽ thành Thiên Đế, loại bỏ một Nhân Hoàng không phải việc gì to tát, không thể thay đổi được kết cục đã định.
- Huynh trưởng như cha.
Một hồi lâu sau, mắt Tử Quang Quân Vương khẽ động, nói nhỏ:
- Khi ta còn nhỏ, gia cảnh khó khăn, phụ thân làm nô bộc cho một vị luyện khí sĩ, mẫu thân thì làm nô tì. Phụ thân từng bị trừng phạt, lương thực rất ít, chỉ có thể miễn cưỡng chống đói. Chỉ có con trai của vị lks đó thường xuyên cho ta thức ăn, ta rất ngưỡng mộ hắn, cũng rất ghen tị với hắn. Cảm thấy hắn sinh ra đã là con trai của luyện khsi sĩ, vinh hoa phú quý, ăn mặc không phải lo nghĩ. Hắn chẳng qua chỉ thấy ta đáng thương nên mới cho ta cơm thừa canh cặn.
- Sau này ta mới biết, địa vị của hắn không hề như ta tưởng. hắn là con của luyện khí sĩ đó và một nữ tử nhân tộc, căn bản không có địa vị gì trong nhà. Địa vị của hắn còn không bằng ta, dù sao những công tử kia cũng sẽ không vô duyên vô cớ đánh ta, nhưng lại vô duyên vô cớ đánh hắn.
- Họ chế giễu hắn, chửi hắn là tạp chủng, là nhân tộc ăn bớt ngân lượng của hắn, chỉ cho hắn cơm thừa canh cặn. Lúc ấy ta mới biết hắn chọn ra những cái ngon nhất trong số cơm thừa canh cặn đó cho ta.
- Từ thời khắc đó, hắn chính là huynh trưởng của ta...
- Sau đó, luyện khí sĩ đó chết, nghe nói vì hai vị tôn đế giao đấu, người mà họ tín ngưỡng khai chiến, luyện khí sĩ đó chết trên chiến trường. Nhà họ bị kẻ thù tàn sát, tử nữ người thì chết, người thì mất tích, bị kẻ thù truy sát. Các nô bộc tì nữ cũng tử thương vô số. Loại thảm kịch đó thường xuyên xảy ra ở tầng đáy của xã hội.
Tử Quang Quân Vương đang nhỡ lại quá khứ của Khương Y Lão, từng mảnh ký ức tràn về trong tim, hắn lẩm bẩm:
- Hắn dẫn theo ta trốn ra ngoài, tránh khỏi sự truy sát của kẻ thù, hắn đã suýt chết khi bảo vệ ta. Lần đầu tiên ta thấy hắn giết một kẻ thù, rất sợ hãi, nét mặt hắn vô cùng hung hãn, giống như dã thú vậy. Nhưng hắn cũng bị thương, không lâu sau thì vết thương bắt đầu thối, mưng mủ, rất nhiều ruồi bọ vây quanh hắn.
- Chúng ta dọc đường chỉ ăn lá cây, vỏ cây, gắng gượng để sống sót, tới một tòa thành, hắn đã gần như hấp hối, tính mạng sắp không giữ nổi nữa. Háwn quỳ giữa đường chắn cho ta phía sau, khóc lớn nói với người qua kẻ lại trong thành, đại gia đại nương hãy rủ lòng thương, đưa đệ đệ ta đi với, ta không sống được nữa rồi, hãy đưa nó đi với, nó vẫn còn sống được...
- Có người dừng lại nhìn bọn ta, nhưng không một ai chịu nhận nuôi ta. Sau đó thành chủ đi qua đó, dừng xe lại, nói ta có tư chất, nhận ta làm đồ đệ. Thành chủ đưa ta đi, ta khóc cầu xin thành chủ cứu hắn, thành chủ ném cho hắn một viên linh đan, nói với ta rằng cho dù cứu sống hắn không có chỗ dựa thì cũng không sống nổi ở thế gian này.
- Ta trở thành đệ tử của thành chủ, càng ngày càng được nhận sự ưu ái, trọng dụng, ta nhanh chóng trở thành luyện khí sĩ giỏi. Ta tìm kiếm hắn khắp thành nhưng không được. Sau đó ta tìm được hắn trong một nhóm ăn mày. Trưởng huynh của ta đánh nhau với một đám ăn mày để giành một đĩa cơm thừa. Hắn đánh thắng, rồi nhìn thấy ta, hắn rất vui mừng, rất xấu hổ, lặng lẽ trốn trong góc hy vọng ta không thấy...
- Ta đưa hắn đi, cùng hắn tu luyện, hắn tiến bộ rất nhanh. Hắn không thông minh bằng ta nhưng lại chịu khó hơn ta, nỗ lực hơn ta, rất nhanh tu vi đã đuổi kịp ta, vẫn bảo vệ ta như một người ca ca. Chỉ là, thành chủ nhanh chóng phát hiện ra hắn, nói ta tự ý truyền thụ tuyệt học cho hắn, phế tu vi của ta và hắn, đuổi khỏi thành.
- Bọn ta lại trở thành phế vật, vẫn là hắn đưa ta đi lang bạt, tiếp tục bảo vệ ta... Bọn ta đã phải chịu rất nhiều khổ sợ, hắn liều mạng với dã thủ, nhiều lần suýt chết. Hắn còn cướp đồ ăn với ăn mày rồi cho ta thức ăn giành được. Ta cảm thấy rất mất mặt nhưng vẫn ăn. Hôm đó, cuối cùng hắn tìm được chủng tộc của ta, đưa ta tới tộc và rời đi.
- Hắn bảo ta không phải áy náy, hắn có thể sống được, hắn nói hắn có kiếp trước, hắn đánh thức ký ức kiếp trước rồi. Kiếp trước hắn là nhân tộc, giờ hắn phải về với chủng tộc của mình. Lần chia tay đó, ta rất lâu sau không gặp lại hắn, mãi tới nghìn năm sau ta thấy hắn ở Trọng Lê thần tộc. Hắn trưởng thành rồi, ta cũng đã trưởng thành, ta và hắn đều trở thành thần, đối tượng trước kia đều khiến bọn ta ngưỡng vọng.
- Nhưng hắn có vẻ già hơn ta rất nhiều, có lẽ vì hắn có kiếp trước, kiếp trước tiêu hao của hắn một phần thọ nguyên. Ta không biết lý do gì hắn vào Trọng Lê thần tộc mà không phải nhân tộc. Chủng tộc của ta đang đại chiến với Trọng Lê thần tộc, nhưng hắn lại ở đó, sao ta có thể hạ sát thủ được? Thế là ta rời khỏi chủng tộc mình, ta nợ hắn quá nhiều, không thể để tộc nhân của mình đánh hắn. Rồi ta lại gặp hắn, hắn cũng đã rời khỏi Trọng Lê thần tộc.
- Khi gặp nhau bọn ta đều sững sờ, thì ra hắn cũng nhận ra ta, không muốn dẫn Trọng Lê thần tộc đánh ta nên bỏ chạy. Bọn ta chia xa từ lâu giờ gặp lại vừa khóc vừa cười, uống rất nhiều rượu. Chủng tộc của ta và Trọng Lê thần tộc biết bọn ta phản bội bỏ đi vô cùng phẫn nộ, phái cường giả truy sát, thế là bọn ta lại bắt đầu trốn chạy.
- Khi ấy là loạn thế, Đế Minh vẫn chưa phải Thiên Đế, đang tranh giành đế vị với những cường giả vô cùng khủng khiếp. Thiên hạ đâu đâu cũng loạn lạc, thần ma chết liên tục. Trong loạn thế, thần ma chẳng bằng chó lợn. Những thần ma nhỏ bé như bọn ta cũng khó tự bảo vệ. Rồi ta gặp Tiên Thiên Đế Quân, từ đó ta biết ta gặp được minh chủ có thể giúp mình thi triển được mọi trí tuệ và hoài bão. Hắn cũng gặp được người mà hắn muốn gặp, Nông Hoàng, người có thể giúp hắn an ổn cống hiến cả đời.
Khí tím tỏa ra từ mắt Tử Quang Quân Vương, hắn ngẩng lên:
- Ta biết Nông Hoàng có rất nhiều dã tâm không thực tế. Dã tâm đó sẽ liên lụy tới hắn cả đời. Nhưng ai bảo hắn là huynh trưởng của ta. Hắn gây ra bao nhiêu chuyện ta cũng gánh cho hắn. Hắn thiêu cháy cả Hỗn Thiên Đồ của Đế Quân, ta biết hắn phụng mệnh Nông Hoàng, nếu Đế Quân biết chắc chắn sẽ giết hắn. Nhưng ta không nói cho Đế Quân biết, vì hắn là huynh của ta, ân tình của hắn cả đời này ta cũng không báo đáp hết...
Hắn đứng dậy, nhìn thi thể Khương Y Lão, nói nhỏ:
- Giờ ta đã biết tại sao Tiêu Dao Đế lại nói câu đó, hắn bảo ta đừng trách bản thân, ngươi cũng bảo ta đừng trách bản thân... Sao ta có thể không tự trách được? Chính tay ta hạ độc chết huynh trưởng, tự tay ta hại chết huynh phụ, bằng hữu tốt nhất của ta!
- Đế vị!!!
Hắn ngửa lên trời hét lớn, tiếng hét vang xa, chán kinh cả Phá Thiên Quan. Ba chân thân của Mục Tiên Thiên đang tu luyện, nghe thấy tiếng thét bi phẫn đó cũng tỉnh lại, vội ra khỏi đế cung nhìn về phía hành cung Ương Tôn Đế.
- Vì đế vị, ngươi rốt cuộc đã làm những gì?
Tử Quang Quân Vương ôm thi thể Khương Y Lão ra khỏi hành cung Ương Tôn Đế, tóc xõa ra, như điên như cuồng chỉ về Mục Tiên Thiên cười ha hả, quát:
- Giờ ta đã bình định thiên hạ cho ngươi rồi, nhưng ngươi lại hại chết bằng hữu tốt nhất của ta!
Mục Tiên Thiên nhíu mày, tiếng nói truyền lại:
- Tử Quân, đã xảy ra chuyện gì? Ngươi tâm thần đại loạn, đừng có nói lung tung!
- Thiên hạ của ngươi đã không cần ta nữa rồi.
Tử quang tỏa sáng quanh người Tử Quang Quân Vương, giống như ngọn hỏa diệm màu tím rừng rực cháy. Hắn đờ đẫn nói:
- Ngươi không nên giết huynh phụ của ta, ta có thể giúp ngươi giành thiên hạ thì cũng có thể hủy diệt thiên hạ của ngươi!
Sắc mặt hắn bình tĩnh chưa từng có, nói với Đế Tu La bên cạnh:
- Đế Tu La, ngươi đi đi, ở đây không cần ngươi nữa.
- Ngươi không cần thiên mệnh sở quy nữa sao?
Đế Tu La được lần hiếm có mở miệng hoi.
- Không cần, không cần nữa...
Tử Quang Quân Vương bi thương, cười ha hả:
- Bằng hữu tốt nhất của ta chết rồi, còn thiên mệnh cái gì?
Chung Nhạc tim run lên, nhìn Đế Tu La, Đế Tu La mặt không cảm xúc rời đi.
- Thiên mệnh thân của Thiên...
- Chung Sơn thị, tạm biệt...
Tử Quang Quân Vương mỉm cười, quay đầu lại nói với Chung Nhạc:
- Ngươi nói không sai, Mục Tiên Thiên có lẽ không phải minh quân, ta không ngăn cản ngươi nữa, sẽ không bao giờ nữa...
- Tử quân, đừng!!
Ba chân thân Mục Tiên Thiên bay tới, nhưng vì cách quá xa, không bắt được thanh Tử Kiếm bay ra từ trong nguyên thần bí cảnh của Tử Quang Quân Vương.
- Y Lão, có ta đi cùng ngươi đây.
Tử Quang Quân Vương ôm thi thể Khương Y Lão trong lòng, ngồi xuống, Tử Kiếm chém xuống, mỉm cười:
- Lần này ta thật sự không thể tha thứ cho bản thân.
Kiếm quang chém xuống, tiêu diệt thần hồn.
← Ch. 1207 | Ch. 1209 → |