← Ch.1243 | Ch.1245 → |
Thân thể Mục Tiên Thiên đại chấn, khó có thể tin nổi nói:
- Sau khi ta thành Đế sẽ có thể giết được Thần Vương Thái Cổ? Dịch Quân, lời nói không cần nói quá vẹn toàn như vậy! Trẫm tự vấn được trời ưu ái, nhưng thành Đế sẽ có thể chống lại Thần Vương Thái Cổ, Trẫm quả thật là làm không được!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Bệ hạ, đừng quên khỏa nhãn đồng mà Bệ hạ đã đưa cho Tà Đế kia!
Trong đầu Mục Tiên Thiên ầm ầm chấn động, nhất thời tỉnh ngộ lại, lập tức dùng thần thức giao lưu với hắn:
- Dịch Quân, ngươi dự định sẽ thôi động kiện Mộ Cổ kia, ám toán Tiên Thiên Tà Đế sao?
Chung Nhạc gật đầu một cái.
Mục Tiên Thiên định thần trở lại. Trong Hắc Đế Ma Nhãn cất giấu một kiện Mộ Cổ, kiện Mộ Cổ kia chính là đại thần thông Chư Thiên Vô Đạo của Hắc Đế. Hiện tại Hắc Đế Ma Nhãn đã rơi vào trong tay Tiên Thiên Tà Đế. Nếu có thể thôi phát đạo thần thông này, quả thật có thể khiến cho Tiên Thiên Tà Đế bị trọng thương.
- Dịch Quân, ngươi suy nghĩ vẫn là quá đơn giản rồi! Cho dù Tà Đế có bị trọng thương đi chăng nữa, thì chiến lực của hắn cũng vẫn là không gì sánh nổi, so với Trẫm sau khi thành Đế vẫn còn cao minh hơn rất nhiều! Cho dù có tập hợp lực lượng của Chư Đế, chỉ sợ cũng không thể diệt trừ được hắn, ngược lại còn bị tử thương thảm trọng nữa!
Mục Tiên Thiên không nhanh không chậm nói:
- Chủ ý này, không thể thực hiện được!
Chung Nhạc tiếp tục nói:
- Nếu cộng thêm lực lượng của Bích Lạc Cung thì sao?
Thân thể Mục Tiên Thiên nhất thời cứng đờ, chậm rãi xoay đầu lại, gằn từng chữ:
- Ngươi là muốn Trẫm làm Thiên tử sao?
- Nếu có thể chiến thắng Thần Vương Thái Cổ, tạm thời làm Thiên tử một lần cũng không có vấn đề gì!
Chung Nhạc không nhanh không chậm nói:
- Bệ hạ hùng tài vĩ lược, thứ mưu đồ là cả thiên hạ, đám Thần Vương Thái Cổ kia đã trở thành chướng ngại vật ngăn cản Bệ hạ thống nhất thiên hạ. Mà Thiên, mục đích của hắn chính là diệt trừ tất cả những tồn tại đứng trên Thiên. Cho nên hai nhà chúng ta chưa chắc đã không có cơ hội liên thủ. Chỉ cần Bệ hạ đi gặp Bích Lạc tiên sinh, dùng điều kiện sẽ trở thành Thiên tử, vậy Thiên tất nhiên sẽ dốc hết sức giúp Bệ hạ diệt trừ Tà Đế!
Mục Tiên Thiên nhắm mắt lại, một hồi lâu sau, một lần nữa mở ra, nói:
- Cần ta làm Thiên tử bao lâu?
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:
- Làm tới lúc Bệ hạ đủ thực lực để chống lại Thiên mới thôi. Bất quá, trước khi thời điểm lúc đó, Thiên có thể sẽ xuất thủ diệt trừ Bệ hạ, tránh cho Bệ hạ uy hiếp tới hắn. Bệ hạ, sau khi diệt trừ Tà Đế, Thần Ma trong Vũ trụ Cổ lão mất cân đối, cũng sẽ có thể trừ đi Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế!
Mục Tiên Thiên hít mạnh một hơi thật dài, trầm giọng nói:
- Được rồi! Đợi sau khi Thần Vũ Uy Vương trở thành Vũ Uy Đế, Trẫm sẽ đi Bích Lạc Cung một chuyến!
Mấy ngày sau, dị tượng trên Vũ Uy Vương phủ dần dần bình ổn lại, văn võ cả triều kiển chân đứng đợi, chứng kiến khoảnh khắc Thần Vũ Uy Vương trở thành Vũ Uy Đế.
Lại qua một lúc sau, chỉ thấy bên ngoài Vũ Uy Vương phủ hiện ra dị tượng một gã Cự nhân. Gã Cự nhân vô song kia sừng sững trong Thiên Đình, hai mắt nhìn lên, ánh mắt lấp lánh như đuốc, thấm nhuần trời cao thiên ngoại, thấy rõ hư không.
Ánh mắt Cự nhân quét ngang, quang mang chiếu rọi, hết thảy tinh tú đều bị chiếu rọi sáng ngời thông thấu.
Cự nhân nhìn xuống, ánh mắt vào Cửu U, chiếu Hoàng Tuyền, xét Luân Hồi.
Một lúc sau, Thần quang trong mắt gã Cự nhân kia dần dần thu hồi trở về, thân thể cũng chậm rãi khôi phục lại vóc dáng bình thường.
Kẽo kẹt!
Cánh cửa Vương phủ mở ra, Thần Vũ Uy Đế xuất môn, khom người hành lễ với Mục Tiên Thiên, giọng nói như chuông đồng:
- Thần Vũ Uy bái kiến Thiên Đế Bệ hạ!
- Ái khanh, ngươi đã là Đế, ngang hàng với Trẫm, sau này không cần hành đại lễ nữa!
Mục Tiên Thiên vô cùng vui vẻ, mỉm cười nói:
- Ta phong ngươi làm Tây Phương Ngự Đế, một trong Tử Vi Tứ Ngự, thống lĩnh binh mã Tây Thiên, trấn thủ giang sơn Tây bộ của Trẫm!
Thần Vũ Uy Đế một lần nữa bái tạ.
Trong lòng Mục Tiên Thiên vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên đã có cảm giác ngồi vững vàng giang sơn. Từ trước tới nay, trong lòng nàng luôn có một loại cảm giác giang sơn bất ổn, đại khái là bởi vì Tử Quang Quân Vương tự sát, Chung Nhạc âm thầm phản bội, khiến cho nàng cảm thấy thế lực của chính mình lắc lắc lư lư, tràn ngập nguy cơ.
Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế đều chỉ là minh hữu của nàng, mặc dù có thể kết minh, nhưng cũng có thể phản bội, quan hệ cũng không vững chắc.
Thái Phùng là Nhị đệ kết bái của nàng, sau khi thành Đế đã được phong là Tề Thiên Đế, chỉ là Thái Phùng dù sao vẫn là một cột chẳng chống vững nhà lớn, không thể ngang vai ngang vế với Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế, kềm chế Nhị Đế được.
Nhưng hiện tại đã có thêm Vũ Uy Đế, sẽ có thể kềm chế Nhị Đế, cũng không tới mức khiến cho Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế đảo khách thành chủ.
- Đã có bọn họ, tương lai trở mặt với tặc nhân phản cốt, Trẫm cũng không quá lo lắng rồi!
Mục Tiên Thiên mặt đầy nụ cười, đột nhiên nụ cười trên mặt cứng lại, âm thầm tính toán một chút:
- Bên cạnh tặc nhân phản cốt có Huyền Kỳ Nhị Đế, lại có giao tình với Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế, hơn nữa còn là con rể của Kim Ô Thần Đế, bên cạnh lại còn có một vị tồn tại sâu không thể lường đã từng giết chết Kim Thiên Đế và Bạch Nha Thần Đế... Tặc nhân phản cốt, đã trong lúc Trẫm bất tri bất giác mà lớn mạnh tới loại trình độ này rồi!
Bên cạnh nàng, trên mặt gã tặc nhân phản cốt kia nở nụ cười như hoa, đang lúc chúc tụng Vũ Uy Đế, chúc mừng Vũ Uy Đế thành Đế, nói:
- Vũ Uy sư huynh, lúc trước ngươi từng nói ngươi thấp hơn ta nửa phẩm chức quan, trong lòng còn có bất bình, hiện tại ngươi đã trở thành Vũ Uy Đế, một trong Tứ Ngự Đế, địa vị hơn xa ta rất nhiều, gần với Bệ hạ nhất! Hiện tại trong lòng sư huynh đã không còn khúc mắc nữa rồi chứ?
Vũ Uy Đế cười ha hả, dương dương đắc ý:
- Hiếm thấy Thiên Thừa Tướng tự nhận thấp hơn ta một đầu, nếu ta vẫn lòng mang khúc mắc, chẳng phải chính là lòng dạ nhỏ mọn, hỗ cái danh Ngự Đế rồi sao? Ân oán trước đây, sau này đừng nhắc lại nữa!
Chung Nhạc ha hả cười lớn, quần thần cũng đều cười theo, tràng cảnh hòa thuận vui vẻ.
- Nếu tên gia hỏa này không phải là tặc nhân phản cốt, thật là tốt biết bao!
Trên mặt Mục Tiên Thiên mang theo nụ cười, trong lòng lại thầm nghĩ.
- Vũ Uy Đế, đứa đồ nhi này của ta lần đầu mới tới Thiên Đình, nghĩ muốn giao lưu với tinh anh thiên hạ một phen. Không biết có thể mượn Võ Thần Đài của sư huynh để tiểu đồ ta dùng một lát được không?
Chung Nhạc mỉm cười, hỏi.
Vũ Uy Đế xua xua tay, mỉm cười nói:
- Ngươi cứ việc lấy dùng là được! Thiên Thừa Tướng, ngươi khách sáo như thế, ta ngược lại có chút không quá quen thuộc. Lần trước ngươi mượn Võ Thần Đài của ta, cũng không nói ta một tiếng, đã đập vỡ tan tành Võ Thần Đài của ta, ngay cả Thần tượng của ta cũng bị ngươi lật đổ đập nát luôn!
- Năm xưa ta quả thật có chút lỗ mãng, Vũ Uy Đế không nên để trong lòng a!
Chung Nhạc mỉm cười, nói với Phong Hoài Ngọc:
- Còn không mau tạ ơn Vũ Uy Đế sư bá?
Phong Hoài Ngọc vội vàng khom người cảm tạ. Vũ Uy Đế vừa nhìn thấy Phong Hoài Ngọc, không khỏi bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
*****
- Tiểu gia hỏa này đã mở Bí cảnh thứ bảy? Thiên Thừa Tướng, ngươi tìm được hắn ở nơi nào vậy?
Chung Nhạc cười hắc hắc, nói:
- Là do cha hắn sinh con trai tốt, không quan hệ gì với ta!
- Không tầm thường! Không tầm thường!
Vũ Uy Đế không ngừng tán thán, nói:
- Ngươi hiện tại là Thông Thần Cảnh, lập lôi đài trên Võ Thần Đài, sợ rằng Luyện Khí Sĩ Thông Thần Cảnh không một ai là đối thủ của ngươi, còn giao lưu cái gì? Hai thầy trò các ngươi lẽ nào lại muốn một lần nữa tới Thiên Đình đập Võ Thần Đài sao?
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Đây chính là thầy truyền trò nối a! Hoài Ngọc, ngươi đi Võ Thần Đài, lập ra một tấm đại bảng, trên đó viết mấy chữ Đệ nhất Luyện Khí Sĩ thiên hạ, sau đó sẽ có thể tiếp nhận khiêu chiến ở nơi đó. Nếu là Thần Minh, Thiên Thần tới ứng chiến, cũng có thể đánh một trận!
Phong Hoài Ngọc chắp tay nhận lệnh, lập tức chạy tới Võ Thần Đài.
Vũ Uy Vương thành Đế, khắp chốn mừng vui, một trận náo nhiệt qua đi, quần hùng đi tới vây xem trận chiến trên Võ Thần Đài. Tấm bảng kia của Phong Hoài Ngọc quả nhiên đã khơi dậy lòng không phục của không biết bao nhiêu anh hùng hào kiệt, kẻ khiêu chiến tụ tập đông đúc như biển.
Đám người đứng dưới lôi đài quan chiến, chỉ thấy Phong Hoài Ngọc nghênh chiến quần hùng thiên hạ, hiếm gặp địch thủ. Cho dù là trong cảnh giới Thần Minh cũng ít có đối thủ, tồn tại cảnh giới Thiên Thần cũng có thể đánh một trận, khiến cho quần hùng Thiên Đình đều kinh ngạc tán thán không thôi, khâm phục nói:
- Lại thêm một Thiên Thừa Tướng nữa!
Chung Nhạc lắc đầu, nói:
- Thế gian này vẫn còn có chút tồn tại có thể tại cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy, Hoài Ngọc còn không phải chân chính vô địch trong Luyện Khí Sĩ!
Sắc mặt đám người nhất tề chấn động. Vũ Uy Đế nghiêng người sang hỏi:
- Trong thiên hạ còn có thiên tài bậc này sao?
Chung Nhạc gật đầu, nhớ tới đệ tử của Diệu Đế. Gã đệ tử kia chính là đồng dạng với Phong Hoài Ngọc, còn tại cảnh giới Luyện Khí Sĩ đã mở ra Bí cảnh thứ bảy. Phong Hoài Ngọc phải dùng bị thương làm cái giá, lúc này mới đánh bại được hắn.
Thực lực của gã đệ tử Diệu Đế kia tuyệt đối không kém, có thể xưng là thiên tài nhất đẳng nhất.
Diệu Đế là một trong Chư Đế Thượng Cổ, sợ rằng ngoại trừ hắn ra, còn có những Chư Đế Thượng Cổ khác cũng thu đã thu nhận một chút đệ tử thiên tư trác tuyệt, thân là truyền nhân y bát của bọn họ.
Hiển nhiên, những tồn tại cổ lão này cũng không cho rằng Mục Tiên Thiên đăng cơ xưng Đế, thiên hạ sẽ có thể thái bình. Bọn họ biết rõ rằng vẫn còn một trận gió tanh mưa máu đang chờ đợi bọn họ.
- Những tồn tại cổ lão này rốt cuộc đang mưu đồ chuyện gì?
Chung Nhạc âm thầm suy tư, có chút không hiểu.
Chư Đế Thượng Cổ tìm kiếm truyền nhân, tuyệt đối không đơn thuần là truyền thừa y bát đơn giản như vậy, bên trong hẳn là còn có một tầng nguyên nhân khác.
- Dấu hiệu của loạn thế a!
Trong lòng hắn thầm nghĩ.
Phong Hoài Ngọc lập lôi đài suốt nửa năm đằng đẳng, cơ hồ đánh khắp một lần thế hệ thanh niên Thiên Đình, vẫn không kẻ nào có thể đánh thắng được hắn. Mục Tiên Thiên rốt cuộc cũng đứng dậy, đi tới Bích Lạc Cung, mời Chung Nhạc đi theo.
- Sư tôn đi tới Bích Lạc Cung, ta đi gặp huynh trưởng ta một lần a!
Phong Hoài Ngọc nói với Chung Nhạc.
Chung Nhạc gật đầu một cái, ý vị thâm trường nói:
- Ngươi cẩn thận một chút! Nơi này là Thiên Đình!
Phong Hoài Ngọc mỉm cười, nói:
- Ca ca ta là Thiên Vương ở nơi này, ai còn có thể hại ta được chứ?
Vừa mới dứt lời, liền xoay người đi thẳng về phía Nam Thiên Môn.
Chung Nhạc nhìn theo bóng dáng hắn đi xa, ngay sau đó khởi hành, cùng với Mục Tiên Thiên đi tới Bích Lạc Cung.
Bên ngoài Bích Lạc Cung, Bích Lạc tiên sinh sớm đã ở đó nghênh đón. Hắn nhìn thấy Chung Nhạc, lộ ra nụ cười ý vị thâm trường, nói:
- Dịch tiên sinh!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười:
- Bích Lạc tiên sinh!
Đám người tiến vào trong cung. Bích Lạc tiên sinh mời Mục Tiên Thiên và Chung Nhạc ngồi xuống, châm trà nói:
- Bệ hạ bận rộn sự vụ, vất vả đại kế thiên hạ, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi tới thăm Bích Lạc Cung ta như vậy?
- Ta tới đây làm Thiên tử!
Mục Tiên Thiên đi thẳng vào vấn đề, gọn gàng dứt khoát nói:
- Trẫm muốn đối phó Thần Vương Thái Cổ, nhất thống Vũ trụ Cổ lão. Nhưng thủ đoạn trong tay quá ít, bởi vậy không thể không tự cho mình là Thiên tử, cam nguyện làm Mục Thiên Tử! Hy vọng có thể được Thiên đại nhân tương trợ, san bằng quân địch, khiến cho thiên hạ thái bình!
Bích Lạc tiên sinh cười ha hả, nói:
- Bệ hạ, thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, sẽ còn có sinh linh tế Thiên nữa sao?
Trong lòng Mục Tiên Thiên chấn động, nhất thời minh bạch ý tứ của hắn. Thiên hạ thái bình, mưa thuận gió hòa, lê dân bách tính sẽ liền không tế Thiên nữa. Chỉ có thiên hạ rối loạn, hồng thủy ngập trời, tai kiếp liên tục, lê dân bách tính mới sẽ khẩn cầu trời xanh phù hộ.
Có chúng sinh tế Thiên, Thiên mới sẽ cường đại.
- Nói như vậy, Thiên là không muốn giúp ta bình định Vũ trụ Cổ lão sao?
Sắc mặt Mục Tiên Thiên lạnh lẽo, đứng dậy nhàn nhạt nói.
- Mời Bệ hạ ngồi!
Bích Lạc tiên sinh chậm rãi uống trà, khẽ mỉm cười, nói:
- Đối với Thiên, thiên hạ càng loạn, lực lượng của Thiên sẽ càng mạnh. Cho nên các đời Thiên Đế của Thời đại Thần Kỷ cũng đều không thể thống nhất Vũ trụ Cổ lão, nhiều nhất chỉ có thể thống nhất ba ngàn Lục Đạo Giới và Tử Vi. Bất quá, hiện tại đại thế đã tới, Thiên sớm cảm nhận được, trận đại thế này cuồn cuộn ập tới, không ai có thể ngăn cản. Cho nên Thiên sẽ thuận thế mà làm. Nếu Bệ hạ đã thuận theo Thiên ý, vậy Thiên cũng sẽ nguyện ý trợ giúp Bệ hạ!
Tinh thần Mục Tiên Thiên đại chấn, mỉm cười nói:
- Nếu đã như vậy...
- Bệ hạ, chậm đã!
Bích Lạc tiên sinh đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
- Thiên cần Bệ hạ suất lĩnh bá quan văn võ trong triều, cử hành một trận Đại điển tế Thiên. Nếu Bệ hạ chịu đáp ứng, chuyện này liền xem như đã thành!
← Ch. 1243 | Ch. 1245 → |