Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1248

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1248: Biến thành một con chó
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Thiên Đình, Bích Lạc Cung...

Thân thể Bích Lạc tiên sinh đột nhiên chấn động, liếc mắt nhìn về phía Chung Nhạc. Chung Nhạc khẽ mỉm cười với hắn. Ánh mắt hai người tách ra, Bích Lạc tiên sinh không khỏi than thở:

- Không ngờ Thiên Thừa Tướng đã cường hoành như vậy! Thật là khiến cho ta kính sợ ba phần, cũng có vài phần sầu lo cho Bệ hạ a!

Mục Tiên Thiên không hiểu ý hắn. Nàng cũng không biết trong thời gian bọn họ ở nơi này đàm phán, toàn bộ Cửu Ngũ Chí Tôn đã chết trận.

Cửu Ngũ Chí Tôn chính là đội nghi trượng bình thường Bích Lạc Cung dùng để nghênh tiếp Thiên Đế, thể hiện rõ ràng uy nghiêm của Thiên Đế, cùng với uy nghiêm Thiên, chính là mặt mũi chung của Thiên Đình và Bích Lạc Cung.

Không ngờ lần này toàn bộ đều chết sạch trong tay Chung Nhạc.

Chuyện tình Phong Vô Kỵ mời Cửu Ngũ Chí Tôn trợ trận giết chết Phong Hoài Ngọc, Bích Lạc tiên sinh tự nhiên là biết rõ. Cửu Ngũ Chí Tôn đã hướng hắn xin chỉ thị, hắn cũng đã cho phép bọn họ. Chỉ là ngay cả hắn cũng không ngờ tới, chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma có thể chống lại Đại Đế, không ngờ toàn bộ đã bị chôn vùi tại Hạ giới.

Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhẹ giọng nói:

- Bích Lạc tiên sinh đừng vội châm ngòi ly gián! Tiên sinh du hý trong thế tục, cao cao tại thượng bên ngoài Thiên Đình, đức độ cao xa, thay Thiên hạ phàm, quảng dương chính nghĩa, lòng dạ sâu rộng, cần gì để ý chuyện thế tục như vậy? Thật có chút làm mất phong phạm của môn sinh Thiên Đế a!

Bích Lạc tiên sinh cười ha hả, nói:

- Có tiểu nhân thi triển âm mưu quỷ kế, ý đồ lẫn lộn Thiên Thính, sớm muộn cũng sẽ gặp kiếp!

Chung Nhạc lắc đầu, mỉm cười nói:

- Tiểu nhân có thể thua được, đại nhân lại không thua nổi, mặt mũi buồn cười!

Sắc mặt Bích Lạc tiên sinh trầm xuống, không nói thêm lời nào nữa.

Chiến lực của Cửu Ngũ Chí Tôn quả thật cường đại, là Tế Tự Tiên Thiên Thần cổ xưa nhất trong Bích Lạc Cung. Phải biết rõ Lão tổ của Lôi Trạch thị, tôn Trác Long kia, hiện tại chỉ bất quá là mới vừa tu thành Đế mà thôi, trước đây không lâu vẫn còn là Đế Quân.

Chín mươi lăm tôn Tiên Thiên Thần Ma này hơn phân nửa là tồn tại cùng thời đại với Trác Long, là Tiên Thiên Thần Ma do các tộc tế tự mà thành, bị Thiên lôi kéo, đưa về dưới môn hạ của Thiên.

Nếu cho bọn họ đầy đủ thời gian, chín mươi lăm tôn Tế Tự Tiên Thiên Thần Ma này đều thành Đế, đó chính là chín mươi lăm vị Đại Đế a, thực lực như vậy đáng sợ tới mức nào?

Bởi vì Tiên Thiên Thần Ma tế tự mà thành, trên cơ bản là trong những chủng tộc đã tồn tại hơn hai trăm vạn năm đều có tồn tại bậc này. Mà Thiên cũng là do tế tự mà sinh ra, là đứng đầu toàn bộ Tế Tự Tiên Thiên Thần Ma, hết thảy Tế Tự Tiên Thiên Thần Ma trong thiên hạ đều phải nghe theo hiệu lệnh của hắn.

Nếu dưới trướng Thiên có một cỗ thế lực khổng lồ như vậy, tuyệt không phải là chuyện tốt.

Giá trị của Cửu Ngũ Chí Tôn còn cao hơn ba mươi Thiên Đạo Thân của Thiên, Bích Lạc tiên sinh và Ngục chủ Thiên Ngục. Cửu Ngũ Chí Tôn bị diệt trừ, có thể tưởng tượng Bích Lạc tiên sinh sẽ đau lòng tới mức nào, Thiên đau lòng tới mức nào.

Mục Tiên Thiên liếc nhìn Chung Nhạc một cái, lại liếc nhìn Bích Lạc một cái, nhất thời minh bạch hai người này khẳng định đã minh tranh ám đấu một trận, kết quả Bích Lạc tiên sinh ăn thiệt thòi, tới đánh khẩu chiến với Chung Nhạc, nói tiểu nhân sớm muộn cũng sẽ gặp kiếp. Chung Nhạc trào phúng ngược lại, nói hắn không thua nổi, mặt mũi buồn cười.

- Hai tên gia hỏa này, khi nào đã đấu qua một trận? Ta như thế nào lại không biết chứ?

Trong lòng Mục Tiên Thiên có chút bất đắc dĩ. Hiện tại Chung Nhạc và nàng cũng không phải một lòng nhất trí, rất nhiều sự tình cũng không nói cho nàng biết, khiến cho nàng chỉ có thể một mình nghi hoặc.

Ba người định ra chi tiết của Đại điển tế Thiên, lại trọng định tới lui mấy lần chi tiết quy tắc Minh ước, lúc này mới ký kết Minh ước, ước định sau Đại điển tế Thiên, sẽ hạ thủ với Tiên Thiên Tà Đế của Vũ trụ Cổ lão.

Bích Lạc tiên sinh nói:

- Nếu Bệ hạ cũng nguyện ý tế bái Thiên, vậy Thiên sẽ nguyện ý trợ giúp Bệ hạ đối phó Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế, khiến cho Bệ hạ triệt để thống nhất Vũ trụ Cổ lão!

Hắn đi xin chỉ thị Thiên Mệnh Thân của Thiên, đạt được Thiên chỉ điểm, Minh ước lần này chỉ là nhằm vào Tiên Thiên Tà Đế, chứ không cùng với Mục Tiên Thiên đối phó Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế. Trừ phi bản thân Mục Tiên Thiên cũng tự mình tế Thiên, vậy Thiên mới sẽ giúp đỡ Mục Tiên Thiên diệt trừ Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế.

Mục Tiên Thiên lắc đầu, lạnh nhạt nói:

- Sau khi diệt trừ Tà Đế, Ma Đế và Thần Đế liền không đáng nhắc tới, không phiền Thiên đại nhân lo lắng!

Bích Lạc tiên sinh cầm tách trà lên hớp một ngụm, mỉm cười nói:

- Bệ hạ hãy nhanh chóng đột phá, tu thành Đế cảnh. Bằng không, cho dù có diệt trừ xong Tiên Thiên Tà Đế, Bệ hạ cũng không thể chống lại Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế!

Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên đứng dậy, cáo từ rời đi. Bích Lạc tiên sinh cũng đứng lên, nói:

- Bệ hạ không ngồi thêm một chút sao?

Mục Tiên Thiên khách khách khí khí nói:

- Không được a! Mấy ngày nay triều chính bận rộn, Trẫm còn cần an bài Đại điển tế Thiên nữa! Mời tiên sinh dừng chân!

Bích Lạc tiên sinh đích thân tiễn khác, đưa hai người ra khỏi Bích Lạc Cung. Đột nhiên thần thức Bích Lạc tiên sinh chợt ba động, truyền âm cho Mục Tiên Thiên, nói:

- Nếu Bệ hạ quả thật muốn giải quyết Thiên Thừa Tướng, cứ việc thông báo một tiếng! Thiên có rất nhiều biện pháp có thể đối phó hắn!

Trong lòng Mục Tiên Thiên thoáng kinh ngạc, ngoài mặt lại bất động thanh sắc, gật đầu một cái với Bích Lạc tiên sinh. Bích Lạc tiên sinh chắp tay hoàn lễ, nhìn theo bóng dáng hai người đi xa.

o0o

Hai người Mục Tiên Thiên rời khỏi Bích Lạc Cung, Chung Nhạc đột nhiên dừng bước, nhìn xuống phía dưới Thiên Ngục. Mục Tiên Thiên có chút nghi hoặc, cũng dừng bước lại. Chỉ thấy từ phía dưới Thiên Ngục, một tôn Tạo Vật Chủ phi thân phóng lên, bay tới phía trên Thiên Ngục.

- Hóa ra là Vô Kỵ Thiên Vương!

Mục Tiên Thiên kinh ngạc, hỏi:

- Sao Vô Kỵ Thiên Vương lại ở nơi này?

Phong Vô Kỵ vội vàng khom người hành lễ, cười bồi, nói:

- Tiểu thần rảnh rỗi vô sự, mới đi dạo xung quanh một chút mà thôi!

Dứt lời, lại nhìn sang Chung Nhạc, vội vàng chắp tay hành lễ, nói:

- Thiên Thừa Tướng mạnh khỏe!

Chung Nhạc đầy mặt nụ cười:

- Ta vô cùng mạnh khỏe! Đứng lên đi!

Phong Vô Kỵ đầy mặt tươi cười, nói:

- Bệ hạ, Thiên Thừa Tướng phong thần sâu sắc, khí độ phi phàm, có thể đưa vào hậu cung, làm đứng đầu hậu cung a!

Mục Tiên Thiên liếc nhìn Chung Nhạc một cái, chỉ thấy bộ dáng cái tên này quả thật không tầm thường, ngay sau đó chợt nhớ ra cái tên này là một tên phản cốt, lại là một tên Phục Hy, tất nhiên là không thể có bất cứ liên lụy gì, vội vàng bỏ đi cái chủ ý này.

Chung Nhạc cười ha hả, đột nhiên vái dài tới đất, nói:

- Bệ hạ, lãnh địa lão thần sự vụ bận rộn, lão thần liền không quấy rầy Bệ hạ nữa, thứ cho lão thần xin phép cáo lui!

Mục Tiên Thiên giận quá hóa cười, nói:

*****

- Trẫm không có tâm tư nạp ngươi vào hậu cung, nhìn xem ngươi bị dọa như thế nào kìa? Lẽ nào Trẫm không chịu nổi như vậy sao?

Chung Nhạc nhất thời ngạc nhiên, vội vàng nói:

- Bệ hạ hiểu lầm rồi! Sự tình nơi này đã xong, lão thần cũng cần phải trở về rồi!

Mục Tiên Thiên tỉnh ngộ lại, biết rõ chính mình quả thật đã hiểu lầm, lại lo lắng bị Chung Nhạc chế nhạo, trừng mắt nhìn hắn một cái, phất tay nói:

- Cút đi! Cút đi!

Chung Nhạc như được đại xá, vội vàng xoay người bỏ đi. Đột nhiên, thanh âm của Mục Tiên Thiên từ phía sau lưng vang lên, nói:

- Thiên Thừa Tướng, xin hãy dừng chân!

Thân thể Chung Nhạc cứng đờ, cực kỳ gian nan xoay người lại, miệng cười lòng không cười, nói:

- Bệ hạ, lão thần đã lớn tuổi, hơn nữa trong nhà cũng đã có thê tử...

Mục Tiên Thiên một lần nữa giận quá hóa cười, nén giận nói:

- Trẫm là muốn hỏi ngươi, ngươi không cần đệ tử của ngươi nữa rồi sao? Sao không dẫn hắn cùng rời đi? Mới không phải như ngươi nghĩ!

Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, cười bồi, nói:

- Bệ hạ có chuyện không biết, đồ nhi của thần đã trước một bước rời đi, đang chờ đợi lão thần trong Vũ trụ Cổ lão a!

- Cút đi!

- Tuân chỉ!

Chung Nhạc cuống quít rời đi. Vừa mới đi được mấy bước, hắn chợt dừng lại, mỉm cười nói với Phong Vô Kỵ:

- Vô Kỵ Thiên Vương, chúng ta tâm sự một chút được không?

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, tiến nhanh tới, sóng vai đi song song với hắn, cùng nhau đi về phía Nam Thiên Môn.

Mục Tiên Thiên nhìn theo bóng lưng hai người đi về phía xa, trong lòng nghi hoặc, không biết vì sao hai gã đối địch truyền kiếp này đột nhiên lại hòa hảo như vậy.

- Không biết Thiên Thừa Tướng có gì muốn chỉ giáo?

Phong Vô Kỵ thấy sắc mặt Chung Nhạc tươi cười, không biết ý nghĩ của hắn, mỉm cười hỏi.

Chung Nhạc dừng bước lại, mỉm cười nói:

- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi hiện tại là ngươi, hay là Thiên đây? Ngươi dung hợp Đại não Thiên ý, hiện tại ta không dám khẳng định, ngươi rốt cuộc vẫn còn bảo lưu lại ý thức của chính mình, hay là đã bị Thiên dung hợp mất ý thức của chính mình rồi!

Trong lòng Phong Vô Kỵ nghiêm nghị, lạnh nhạt nói:

- Ta vẫn chính là ta, Đại não Thiên ý chỉ thỉnh thoảng ảnh hưởng tới ta mà thôi!

Nụ cười trên mặt Chung Nhạc càng sáng lạn hơn, nhẹ giọng nói:

- Thì ra là thế! Ngươi và ta có nửa điểm sư ân, ngươi lại là trưởng tử của Phong sư huynh, cho nên ngươi nhiều lần đối nghịch với ta, ta cũng không hề giết ngươi, trái lại luôn lưu lại cho ngươi từng đầu từng đầu sinh lộ, mong đợi ngươi có thể hồi tâm chuyển ý. Bất quá, ta cũng đã từng nói, nếu ngươi lại đối nghịch với ta nữa, ta sẽ biến ngươi thành một con chó! Lần này...

Hắn nở nụ cười cực kỳ sáng lạn, nói:

- Hoài Ngọc vô sự, nhưng lần sau ta cũng không dám cam đoan rồi. Ngươi đã giúp ta lập được đại công, giúp ta diệt trừ Cửu Ngũ Chí Tôn, ta thật sự muốn giữ ngươi lại tiếp tục ô uế Thiên, ô uế giang sơn của Mục Tiên Thiên. Bất quá, ta nói chuyện cũng cần phải giữ lời, ta thật rất khó xử a!

Phong Vô Kỵ rợn cả tóc gáy, vội vàng xoay người lại, bỏ chạy về phía Mục Tiên Thiên, lớn tiếng hét lên:

- Bệ hạ, cứu mạng!

Mục Tiên Thiên nhìn thấy hai người bọn họ dừng bước lại, đang trao đổi chuyện gì đó, nhưng do khoảng cách quá xa, không thể nghe được bọn họ đang nói cái gì. Đúng lúc này, Phong Vô Kỵ đột nhiên bỏ chạy về phía nàng, không khỏi khiến cho nàng thầm nói một tiếng không xong, vội vàng cao giọng nói:

- Dịch Quân, chậm đã!

Bảy đạo quang luân sau đầu Chung Nhạc đại phóng quang mang, giống như bảy đạo quang hà xoay tròn, không nhanh không chậm nói:

- Vô Kỵ, ngươi cũng lo lắng cho tính mạng của Hoài Ngọc phải không?

Toàn thân Phong Vô Kỵ nhất thời cứng đờ. Chỉ thấy thân thể Chung Nhạc trong thoáng chốc đã trở nên vô cùng vĩ ngạn, chính mình ở trước mặt hắn phảng phất như trở nên vô cùng nhỏ bé, trong lòng giật mình, Đại não Thiên ý nhất thời khống chế ý thức của hắn, bắt đầu ra sức kháng cự.

Hai tay Chung Nhạc ôm lại, hai cánh tay to lớn tạo thành vòng tròn, quát lớn:

- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!

Bảy chữ Đạo vang lên, Phong Vô Kỵ nhất thời nhìn thấy chính mình rơi vào trong vực sâu do hai cánh tay Chung Nhạc tạo thành. Đạo vực sâu này vô cùng rộng lớn, vô cùng tĩnh mịch, khiến cho hắn thi triển bất luận thần thông gì cũng không thể đánh thủng đạo vực sâu kia, kích phá đạo vực sâu kia.

Thân thể hắn không ngừng rơi vào trong vực sâu. Trên đường rơi xuống, từng khỏa từng khỏa tinh tú to lớn nhanh chóng lướt qua bên cạnh hắn. Tiếp theo là các loại màu sắc huyễn lệ, đủ mọi màu sắc, cực nhanh trôi qua.

Sau đó, hắn cảm giác được thân thể chính mình bị vứt lên thật cao, tựa hồ đã tiến vào một cái thông đạo. Tiếp theo, lại rơi vào trong dịch thể vô cùng ấm áp, bị thủy lưu gào thét cuốn đi. Bỗng nhiên, hắn từ trong dòng nước bay thẳng lên cao, bốn phía lôi đình đan xen. Lôi đình mang theo hắn gào thét phi hành. Sau đó lúc thì là Thiên uy mênh mông, lúc thì lại là Địa uy thâm trầm, ép tới mức toàn thân hắn không thể động đậy.

Hắn phảng phất như tiến vào trong một đạo lại một đạo Luân Hồi kỳ dị quái lạ, không ngừng luân chuyển. Hắn cảm giác được chính mình trong phút chốc chết đi, trong khoảnh khắc lại phục sinh, bỗng nhiên biến thành hài nhi, bỗng nhiên biến thành lão giả, bỗng nhiên trở thành nam tử, bỗng nhiên trở thành nữ tử, khi thì là người, khi thì lại hóa thú.

- Dịch Quân, mau dừng tay!

Từng đạo từng đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa truyền tới. Phong Vô Kỵ nhất thời cảm giác được vòng Luân Hồi kia đã kết thúc, chính mình đã được giải thoát từ trong Luân Hồi vô tận.

Chung Nhạc tản đi Thất Đạo Luân Hồi, giơ tay lên đón đỡ một chưởng của Mục Tiên Thiên. Đạo Luân Hồi kia biến mất, Phong Vô Kỵ từ trong vực sâu vô tận rơi ra, tứ chi chấm đất, đã biến thành một con chó mực.

Sắc mặt Mục Tiên Thiên tái nhợt, một bước phóng tới, lớn tiếng quát mắng:

- Ngươi quá càn rỡ rồi! Dám can đảm ở trước mặt Trẫm biến Thiên Vương mà Trẫm ngự phong thành một con chó, ngươi còn đặt Trẫm vào trong mắt nữa không?

Chung Nhạc khom người thi lễ, xoay người rời đi. Mục Tiên Thiên bị chọc tức tới mức toàn thân run rẩy, nghĩ muốn đuổi theo vấn tội, nhưng lại nhẫn nhịn xuống. San bằng Vũ trụ Cổ lão, còn cần dùng tới trí tuệ của Chung Nhạc.

- Thần huyết của ta! Thần huyết Phục Hy của ta!

Trong miệng con chó mực kia phát ra tiếng người, vạn phần hoảng sợ, kêu lên:

- Huyết mạch Thần Long của ta! Huyết mạch Thiên Phượng của ta! Toàn bộ đều đã bị rửa đi rồi! Bệ hạ, cứu ta a!

Mục Tiên Thiên khẽ nhíu mày, tinh tế kiểm tra nhục thân Phong Vô Kỵ, hút mạnh một hơi lãnh khí. Chung Nhạc cũng không phải đã biến Phong Vô Kỵ thành một con chó, mà là dùng thủ đoạn Luân Hồi, tẩy đi huyết mạch Phục Hy trong cơ thể hắn, ngay cả huyết mạch Thần Long của Bàn Hồ thị cũng bị tẩy đi, còn có huyết mạch của Thiên Phượng Hoàng Tộc, hết thảy đều bị Chung Nhạc tẩy đi không còn một mảnh, chỉ còn lại có huyết mạch phàm ngao mà thôi.

Huyết mạch phàm ngao thuần khiết nhất.

- Loại thủ đoạn này, ngay cả Trẫm cũng không chữa trị được! Tạo nghệ của hắn trên phương diện Luân Hồi đã vượt qua Trẫm khá nhiều!

Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, nói:

- Vô Kỵ Thiên Vương, ngươi hẳn là may mắn hắn đã không hạ sát thủ!


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)