Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1250

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1250: Bách Thảo tiên sinh
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Chung Nhạc rời khỏi Thiên Đình Nam Thiên, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền một đường bình bình an an không lại tái khởi bất kỳ gợn sóng nào. Vị tồn tại âm thầm xuất thủ kia cũng không một lần nữa xuất thủ, hiển nhiên là biết rõ Chung Nhạc đã cảnh giác, chính mình không thể lưu hắn lại, đã mất đi một cơ hội thật tốt.

Sau khi Chung Nhạc trở về Tổ Đình không bao lâu, Mục Tiên Thiên liền tuyên bố cử hành Đại điển tế Thiên. Các tộc, các đại thế lực đều phải tham gia, toàn tộc tế Thiên. Mà bá quan văn võ Thiên Đình cũng sẽ tham gia hàng ngũ tế Thiên. Ức vạn tướng sĩ Thần Ma trong Thiên Đình, cung nữ tú nữ nam đinh các cung nhất loạt đều không có bất cứ ngoại lệ nào.

Lần này, cơ hồ toàn bộ các Bộ lạc và chủng tộc trong toàn thể Tinh vực Tử Vi đều tham dự vào hàng ngũ tế Thiên.

Đương nhiên, có một vài Hoàng tộc căn cơ hùng hậu căn bản khinh thường tế Thiên. Ví dụ như Lôi Trạch, như Hoa Tư, như Thiên Phượng Hoàng Tộc trong Hoang vực Thiên Hỏa và các tộc Bạch Nha, Hắc Nha... căn bản đều không để ý tới chuyện này.

Lão tổ tông của bọn họ là tồn tại có thể chống lại Thiên, tế Thiên đối với bọn họ ngược lại chính là ném đi mặt mũi của chính mình.

Ngày cử hành Đại điển tế Thiên, ức vạn Thần Ma đồng thời tế tự Thiên, tràng diện cực kỳ đồ sộ. Mà các tộc trong Đế tinh, trong các Tinh vực, Nam Thiên, Bắc Thiên, Tây Thiên, Đông Thiên... đều tự cử hành đại điển. Thiên Đình của Tứ Ngự giống như bốn tòa Tế đàn thật lớn. Vô số Thần Ma, chúng sinh cầu khẩn trời xanh, thanh âm vang vọng thiên tiêu.

Mà Tử Vi Thiên Đình ở trung ương lại càng cực kỳ đồ sộ, tràng diện lại càng lớn hơn.

Có đám Thần Ma này làm gương mẫu, lê dân bách tính các tộc trong Tinh vực Tử Vi cũng nhao nhao noi theo, tế bái Thiên.

Cũng tại một ngày này, không trung Tử Vi đột nhiên xuất hiện dị tượng. Trên thiên không xuất hiện một con mắt thật lớn, đó là con mắt của Thiên, đang nhìn xuống dưới. Con mắt này vô cùng kỳ lạ, bất luận ngươi đứng ở nơi nào, cũng đều có thể nhìn thấy con mắt này, phảng phất như con mắt này đang nhìn ngươi vậy, có thể nghe được lời cầu chúc của ngươi.

Ngoại trừ con mắt này ra, trên thiên khung còn đang chảy máu. Máu chảy như rót, thành dòng như thác chảy ra từ trong vết thương trên bầu trời. Từng đạo từng đạo cột máu khổng lồ từ trong những vết thương kia ào ào chảy ra.

Khắp các nơi trong Tử Vi cũng đều có thể nhìn thấy loại dị tượng này.

Theo Đại điển tế Thiên tiến hành, vết thương trên bầu trời cũng dần dần thu nhỏ lại, máu tươi chảy ra cũng đang giảm bớt. Hiển nhiên, Thiên hấp thu được lực lượng tế tự hạo hãn như vậy, Đạo thương do Phục Mân Đạo Tôn để lại cho hắn đang chậm rãi khép lại.

Cùng lúc đó, từ trên trời cũng rơi xuống Linh vũ. Linh vũ này có thể chữa được bách bệnh, khiến cho người ta vô tai vô kiếp, cây cỏ gặp xuân, ngũ cốc bội thu.

Trận Đại điển tế Thiên này cử hành suốt mười ngày đằng đẳng. Mười ngày sau, những vết thương trên bầu trời cơ bản đã khép lại, chỉ còn có một vết thương vẫn đang không ngừng chảy máu, không có một tia dấu hiệu khép lại nào cả.

Đó là vết thương cuối cùng, là vết thương nặng nhất mà Phục Mân Đạo Tôn đã lưu lại cho Thiên. Cho dù là lực lượng tế tự cũng không thể khiến cho vết thương này khép lại, Thiên đối với nó cũng không có chút biện pháp nào.

Trong khoảng thời gian rất dài sau mười ngày này, mọi người vẫn còn nghị luận về việc này. Còn có chút phàm phu tục tử vẫn không ngừng tế Thiên, hơn nữa số lượng cũng không ít.

Có sinh linh tế tự, thực lực của Thiên liền từ từ khôi phục lại. Mặc dù vẫn còn một đạo Đạo thương chưa lành, nhưng thực lực của hắn so với thời kỳ đỉnh phong cũng sẽ không yếu hơn bao nhiêu.

Thậm chí theo tế tự không ngừng kéo dài, tương lai thực lực của hắn cũng sẽ dần dần đề thăng, nói không chừng còn sẽ siêu việt trước đây.

o0o

Chung Nhạc ở trong Vũ trụ Cổ lão cũng nhận được tin tức Đại điển tế Thiên. Đại điển tế Thiên là do một tay hắn thôi động, hắn tự nhiên quan tâm việc này.

- Thiên vẫn còn một đạo Đạo thương vẫn chưa khỏi hẳn sao?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Tin tức này khiến cho hắn vô cùng kinh hãi. Cơ hồ là toàn bộ các tộc Tử Vi đồng thời tế tự Thiên, đâu chỉ có ức ngàn vạn chúng sinh, lực lượng tế tự sẽ mạnh mẽ tới mức nào? Không ngờ lại vẫn không thể khiến cho thương thế của Thiên khỏi hẳn. Chiến lực của Phục Mân Đạo Tôn quả thật đáng sợ.

- Tới lúc nào ta mới có thể đạt tới chiến lực của Đạo Tôn đây?

Hắn không khỏi thở dài một tiếng. Hiện tại hắn vẫn chưa về tới Tổ Đình, chỉ vừa mới tiến vào Vũ trụ Cổ lão mà thôi. Vũ trụ Cổ lão vẫn chưa tế tự Thiên, nơi này không thuộc về phạm vi thế lực của Thiên, cũng không phải là phạm vi thế lực của Mục Tiên Thiên.

Đoán chừng Đạo thương của Thiên muốn khỏi hẳn, còn cần chúng sinh của Vũ trụ Cổ lão đồng thời tế tự hắn, mới có thể làm được.

Lần này, trợ giúp Thiên chữa trị Đạo thương chính là chủ ý của hắn. Đây cũng không phải là khiến cho kẻ địch mạnh lên, mà là chuyện nhất định phải làm. Thiên vẫn chưa có xem hắn thành địch nhân. Trước mắt, Chung Nhạc còn chưa đáng để Thiên phải đối phó.

Thiên chân chính muốn đối phó, là đám Thần Vương Thái Cổ. Ba tôn Thần Vương Thái Cổ của Vũ trụ Cổ lão lại càng là đối tượng hàng đầu.

Đám Thần Vương Thái Cổ lũng đoạn Vũ trụ Cổ lão, là tồn tại mà Thiên đã định trước là nhất định phải diệt trừ. So với đám người Tiên Thiên Tà Đế, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế, Chung Nhạc căn bản là không đáng nhắc tới.

Hơn nữa, Chung Nhạc từ sau khi đạt được Luân Hồi Đằng liền ý thức được, chuyện tình hắn đạt được Luân Hồi Đằng cũng không đơn giản như vậy, không đơn thuần là Phục Mân Đạo Tôn nghĩ muốn giao Luân Hồi Đằng cho hắn, sợ rằng ngay cả Thiên cũng muốn giao Luân Hồi Đằng cho hắn.

Không chỉ có Luân Hồi Đằng, thậm chí ngay cả ba mươi cây Thiên dược nhìn như lưu lại cho Phong Vô Kỵ kia, thật ra cũng không phải là lưu cho Phong Vô Kỵ, mà chính là lưu cho hắn.

- Luân Hồi Đằng có thể biến thành Luân Hồi Giới, một thế giới hoàn toàn mới, thống nhất Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi, ba ngàn Lục Đạo Giới, Hư Không Giới và Đạo Giới, cũng nhét cả Đạo Giới vào trong một Luân Hồi thật lớn. Phục Mân Đạo Tôn hy vọng làm được chuyện này, là do sau khi Lục Giới thống nhất rồi, sẽ có thể để cho Phục Hy Thần Tộc chưởng khống Lục Giới, trở nên cường thịnh hơn, thịnh vượng hơn. Mà Thiên cũng hy vọng có người có thể sáng tạo ra Luân Hồi Giới. Hắn đã áp kiện bảo vật này lên trên người của ta!

Trên đầu thuyền, ánh mắt Chung Nhạc lóe lên, lúc sáng lúc tối:

- Thiên không thể tiến vào Đạo Giới, nhưng nếu Đạo Giới cũng bị nhét vào trong Vũ Trụ Đại Luân Hồi, vậy hắn sẽ có thể đi tới Đạo Giới. Hắn hy vọng ta dùng Luân Hồi Đằng sáng tạo ra Luân Hồi Giới, giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại này!

Ngày đó, những tồn tại tranh đoạt Luân Hồi Đằng, kẻ nào không cường đại hơn hắn? Thậm chí còn có hậu thủ do các lộ Đạo Thần lưu lại nữa, nhưng Luân Hồi Đằng hết lần này tới lần khác lại rơi vào trong tay hắn, đủ để nói rõ trong chuyện này có chút mờ ám. Thiên và một tôn Đạo Thần khác đã không có hảo ý đưa Luân Hồi Đằng cho hắn.

Đột nhiên, Chung Nhạc chợt dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, cất cao giọng nói:

- Vị đạo huynh này, ngươi từ lúc còn ở Tử Vi đã đi theo ta, một mực đi theo tới Vũ trụ Cổ lão, có phải có chút quá lâu rồi không? Nếu quả thật có việc, sao không lên trên thuyền ngồi một chút?

Bốn phía một mảnh trầm tịch vô thanh.

Một lúc sau, Chung Nhạc cười lạnh một tiếng, Thất Đạo Luân Hồi sau đầu chuyển động, Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên biến mất. Sau một khắc, chiếc Cổ thuyền đã xuất hiện bên trong một khỏa Thái Dương, đáy thuyền áp thẳng lên trên Tinh hạch của Thái Dương, ma sát răng rắc răng rắc.

Khỏa Tinh hạch Thái Dương kia không chịu nổi lực lượng của Thiên Dực Cổ Thuyền, toàn bộ khỏa Thái Dương bị ép tới mức bẹp xuống. Chung Nhạc thôi động Cổ thuyền tiếp tục đè xuống. Nhưng đúng lúc này, phía dưới Cổ thuyền đột nhiên vươn ra một bàn tay, nhẹ nhàng nắm lại, đã cầm lấy Tinh hạch Thái Dương trong lòng bàn tay. Toàn thể Thái Dương nhất thời dập tắt, khí thể ngoại vi bị chấn cho bay tán loạn bốn phía.

*****

- Thiên Thừa Tướng Đế triều quả nhiên bất phàm! Ta ẩn nấp dưới đáy thuyền vậy mà cũng bị ngươi phát hiện!

Một đạo thanh âm già nua vang lên. Thiên Dực Cổ Thuyền bị nâng lên càng lúc càng cao. Chỉ thấy dưới đáy thuyền chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một gã Cự nhân, một tay cầm lấy Tinh hạch Thái Dương, một tay nâng Thiên Dực Cổ Thuyền lên.

Chiếc Cổ thuyền nhẹ nhàng chấn động, từ trong lòng bàn tay của hắn bay ra ngoài.

Gã Cự nhân kia cũng không có ngăn cản, thân thể dần dần thu nhỏ lại, biến thành hình thể bình thường, nhìn về phía Chung Nhạc ở đầu thuyền.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người. Hắn vốn tưởng rằng gã Cự nhân này hẳn phải là một lão giả, không ngờ bây giờ nhìn lại, kẻ này lại cực kỳ trẻ tuổi, bộ dáng tựa hồ chỉ chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng thanh âm của hắn lại cực kỳ già nua, không biết đã sống bao lâu.

- Sao vị đạo huynh này lại lẻn vào đáy thuyền của ta?

Chung Nhạc khẽ mỉm cười, nói:

- Nếu không phải ta vẫn luôn đề phòng một kẻ đối địch tập kích, thật đúng là khó có thể phát hiện ra ngươi. Nếu đạo huynh đã hiện thân, không ngại lên trên thuyền của ta trò chuyện trong chốc lát?

Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:

- Cũng được!

Hắn vừa dứt lời, liền phóng lên Thiên Dực Cổ Thuyền.

Chung Nhạc tinh tế quan sát. Chỉ thấy kẻ này phong thần tuấn lãng, bộ dáng phong lưu trẻ tuổi, nhưng tu vi của hắn lại sâu không thể lường, không thể nhìn ra sâu cạn. Da dẻ của hắn tinh tế nhu nhuận, không có một tia nếp nhăn, không có bất kỳ hoa văn nào. Trên người tràn ngập một mùi thơm nhàn nhạt, giống như là dược hương vậy, nhưng cũng có chút bất đồng, phảng phất như da thịt của hắn chính là một loại thảo dược vậy.

Thanh âm của hắn và bề ngoài của hắn hoàn toàn bất đồng, già nua tới mức đáng sợ.

Chung Nhạc khách khách khí khí nói:

- Đạo huynh một đường từ Tử Vi đi theo ta tới Vũ trụ Cổ lão, lại lẻn vào đáy thuyền của ta, rốt cuộc là có chuyện gì?

Ánh mắt gã nam tử trẻ tuổi kia chớp động, cười ha hả, nói:

- Chỉ là muốn mượn thuyền của Thiên Thừa Tướng dùng một chút, đi quá giang một chuyến mà thôi!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đạo huynh muốn quá giang thuyền của ta cũng không có gì cả. Nếu ngươi là đi lên thuyền, ta tự nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ là đạo huynh lại lẻn vào trong đáy thuyền, ăn một đường tro bụi, khiến cho ta vô cùng hổ thẹn. Còn chưa thỉnh giáo họ tên của đạo huynh?

- Ta gọi là Bách Thảo tiên sinh!

Gã nam tử trẻ tuổi kia mỉm cười, nói:

- Thiên Thừa Tướng có khả năng không biết ta! Ta là cùng thời đại với Phục Mân Đạo Tôn. Hắn xuất thế sớm hơn một chút, sớm hơn ta năm vạn năm. Thời điểm ta thành Đế, hắn đã là một vị Thiên Đế, hùng tâm bừng bừng. Cuộc đời này của ta đã trải qua hành động vĩ đại có một không hai xây Lục Đạo, lập Luân Hồi, cũng từng chứng kiến Đạo Thần phi thăng, còn chứng kiến ba ngàn đạo hữu biến thành ba ngàn Lục Đạo Giới, lại từng kinh lịch qua đoạn thời gian Thời đại Địa Kỷ bị tiêu diệt, Phục Hy quy ẩn. Cho tới hiện tại, ta đã sống mười bảy vạn năm rồi!

Chung Nhạc gật đầu một cái, tán thưởng:

- Bách Thảo tiên sinh quả thật bất phàm! Từng sống trong đại thế, cũng từng sống qua loạn thế, cuộc đời thật sự đặc sắc vạn phần, khiến cho người ta ước ao!

Bách Thảo tiên sinh thoáng kinh ngạc, hỏi:

- Thiên Thừa Tướng quả thật không phải người thường! Lẽ nào ngươi không muốn biết, ta chỉ là một sinh linh Hậu Thiên, làm cách nào có thể sống tới mười bảy vạn năm sao?

- Kẻ khai sáng Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh, tự nhiên là có loại bản lĩnh này!

Trên mặt Chung Nhạc mang theo nụ cười nhàn nhạt, nói:

- Ta từng gặp qua người tu luyện môn công pháp này, cũng từng nghiên cứu qua Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh. Môn công pháp này quả thật tinh diệu vạn phần. Bất quá, vị bằng hữu tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh mà ta nhận thức kia, Hồng Trần Kiếp Kinh của hắn đã thiếu khuyết một khâu mấu chốt nhất, công pháp cũng không được hoàn chỉnh. Ngươi không ra tay còn tốt, ngươi vừa mới ra tay, ta liền biết lai lịch của ngươi. Bách Thảo tiên sinh, Hồng Trần Đại Đế, một trong Chư Đế Thượng Cổ may mắn còn tồn tại!

Hắn nhẹ giọng nói:

- Bách Thảo tiên sinh, một khâu công pháp mà vị bằng hữu của ta bị thiếu sót kia, chẳng lẽ là thôn phệ đạo hữu đồng dạng tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh, cướp đi tính mạng của đối phương, cho mình sở dụng sao?

Bách Thảo tiên sinh nghiêm nghị nói:

- Thiên Thừa Tướng, ngươi rất không tầm thường, nếu có đủ thời gian, ngươi chắc chắn sẽ là một Phục Mân Đạo Tôn khác! Bất quá, ngươi đã xem thường công pháp của ta rồi. Bách Chuyển Trọng Sinh Hồng Trần Kiếp Kinh của ta, cũng không có bỉ ổi như vậy!

Hắn nghiêm mặt nói:

- Có một điểm ngươi nói đúng! Hồng Trần Kiếp Kinh của vị bằng hữu kia của ngươi quả thật đã thiếu sót một bộ phận, nhưng cũng không phải là thôn phệ đạo hữu đồng dạng tu luyện Hồng Trần Kiếp Kinh, cướp đoạt tính mạng của hắn!

Chung Nhạc nhất thời kinh ngạc, cau mày nói:

- Nguyện nghe chỉ giáo!

Ánh mắt Bách Thảo tiên sinh chợt trở nên nóng bỏng:

- Cướp đoạt tính mạng của kẻ khác kéo dài tuổi thọ của chính mình thật sự quá thấp kém! Mục đích của ta, là muốn nghịch chuyển Tiên Thiên, nhảy ra Lục Đạo, không còn Luân Hồi! Ta là muốn cướp đoạt hết thảy mọi thứ của bọn họ, tu thành Tiên Thiên Thần Ma a!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)