← Ch.1257 | Ch.1259 → |
Toàn thân đám người không khỏi run rẩy, lá gan của Tiên Thiên Tà Đế không khỏi cũng quá lớn rồi a? Hắn dù sao vẫn chưa phải là Đạo Thần, vậy mà dám không chút cố kỵ êu gọi Thiên là tiểu nhi như vậy, hơn nữa còn nói ra lời chơi chết ngươi như vậy, thật sự là vô cùng kiêu ngạo.
Bất quá, Tiên Thiên Tà Đế quả thật cũng có thủ đoạn uy hiếp tới Thiên. Hiện tại, ba mươi Thiên Đạo Thân đã bị tà niệm của hắn ảnh hưởng, nếu Thiên mượn Thế giới Thiên đạo để hiện thân, xuất hiện ở nơi này, vậy ba mươi Thiên Đạo Thân trực tiếp đánh nát Thế giới Thiên đạo, ngay cả Thiên cũng sẽ bị đánh tan thành từng mảnh.
Đây chính là sức mạnh của Tiên Thiên Tà Đế!
Một người, chỉ cần có nhược điểm, vậy sẽ liền bị Tiên Thiên Tà Đế bắt lấy nhược điểm này, hơn nữa tiến hành phóng đại, mãi cho tới khi đạo tâm vỡ nát, bị hắn khống chế mới thôi.
Đạo tâm của ba mươi Thiên Đạo Thân nhìn như bàn thạch, tuyên cổ bất biến, đã đạt tới cảnh giới Thiên tâm là tâm ta.
Nhưng ở trước mặt Tiên Thiên Tà Đế, loại tâm cảnh này quả thật chỉ là một khúc gỗ mục nát, không chịu nổi một kích. Tiên Thiên Tà Đế giỏi về đùa bỡn nhân tâm, cho dù là tâm cảnh không có sơ hở, cũng sẽ bị hắn chơi đùa ra sơ hở.
Thiên tâm là tâm ta, loại tâm cảnh này nhìn như cao minh, tâm cảnh của chính mình tương liên với Thiên, nhưng đó dù sao cũng không phải là tâm cảnh của chính mình, mà là tâm cảnh mượn tới từ chỗ của Thiên. Đối với người khác, Thiên tâm là tâm ta phi thường cao thâm, nhưng đối với Tiên Thiên Tà Đế, ngược lại chính là dễ dàng bị hắn chưởng khống nhất.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao đám người Chung Nhạc, Mục Tiên Thiên không bị Tiên Thiên Tà Đế khống chế, mà Thiên Đạo Thân lại dễ dàng bị khống chế như vậy.
Tu luyện tâm cảnh, không cho phép có nửa điểm may mắn hay là do người khác ban tặng, chỉ có thể dựa vào chính mình mài dũa. Thiên Đạo Thân là mượn tâm cảnh của Thiên, tự nhiên là sẽ dễ dàng sụp đổ nhất.
Trái tim Mục Tiên Thiên dần dần trầm xuống. Sự tình hiện tại không xong ngoài dự liệu của nàng. Hành động săn giết Tiên Thiên Tà Đế vốn dĩ hẳn phải thỏa thỏa đáng đáng, nhưng thật sự đối mặt với Tiên Thiên Tà Đế, lúc này mới cảm giác được sự cường đại và tà ác của tôn Thần Vương Thái Cổ này, cùng với cảm giác thất bại không thể đối kháng.
Thần Vương Thái Cổ vẫn luôn cao cao tại thượng, khiến cho nàng vị Thần Vương đương đại độ tuổi chỉ mới hơn mười vạn này không thể không ngưỡng mộ.
Đám người vận khởi tu vi tái chiến, bao vây Tiên Thiên Tà Đế ở trung tâm. Hiện tại Thiên đã không dám hiện thân, cũng không thể mượn Thế giới Thiên đạo để hiện thân. Cho dù bọn họ có liều mạng đấu một trận, thì chờ đón bọn họ cũng chỉ là tử vong mà thôi.
Sau một khắc, toàn thân Huyền Kỳ Nhị Đế đẫm máu, rơi xuống đất, Vạn Bảo Đạo Chuy của Huyền Đế bị đánh lên một đạo quyền ấn, Vạn Bảo Hồng Lô của Kỳ Đế thì bị đánh thủng. Ba tôn chân thân của Mục Tiên Thiên xương gãy gân đứt, hai chân thân Thần Ma liều mạng bảo vệ mẫu thể, lúc này mới đảm bảo mẫu thể không bị giết chết.
Kim Ô Thần Đế một lần nữa bị trọng thương, cặp cánh gãy rời, nằm rạp trên mặt đất. Thiên phạt trong tay Bích Lạc tiên sinh bị Tiên Thiên Tà Đế mạnh mẽ đoạt lấy. Bích Lạc tiên sinh lập tức xoay người bỏ chạy, chỉ nghe phốc một tiếng, bàn tay Thiên phạt kia từ sau lưng hắn cắm tới, cắm ngay trên sau gáy của hắn.
Ngục chủ Thiên Ngục vội vàng thôi động Thiên Ngục ứng cứu, nào ngờ cánh tay nàng cũng bị mạnh mẽ chặt đứt, sau đó cánh tay đứt cầm theo Thiên Ngục cắm thẳng lên lồng ngực của chính nàng. Hai vị tồn tại mạnh nhất Bích Lạc Cung và Thiên Ngục trước sau đều bị trọng thương.
Táng Linh Thần Vương một lần nữa thi triển Táng Địa Thập Trọng Thiên, sau đó mười trọng thiên bị Tiên Thiên Tà Đế một cước đạp phá, dẫm xuyên mười trọng thiên.
Thân thể Trường Sinh Đế lay động, tán cây trên đỉnh đầu bắn ra vô số cành cành lá lá, giống như Độc long Đại mãng cuốn về phía Tiên Thiên Đế. Cùng lúc đó, dưới chân hắn cũng mọc ra vô số sợi rễ, phảng phất như vô số xúc tu vậy, đâm về phía vô số khỏa Tà Nhãn trên người Tiên Thiên Tà Đế.
Tà Nhãn toàn thân Tiên Thiên Tà Đế đại phóng quang mang, chặt đứt hết thảy những sợi rễ và chạc cây này. Trong khoảnh khắc, toàn thân Trường Sinh Đế đã trống trống trải trải, tán cây bị chém đứt không còn một mảnh, toàn bộ sợi rễ cũng bị chặt đứt, trụi lủi đứng ở nơi đó, chân tay luống cuống.
Thái Phùng Đế và Ương Tôn Đế ra sức giết tới giải cứu, lại bị quang luân sau đầu Tiên Thiên Tà Đế xoay tròn, quấn lấy hai vị Đại Đế. Quang luân sau đầu Tiên Thiên Tà Đế giống như bảy con Đại mãng Tinh hà vậy, trước sau đập hai vị Đại Đế lên trên màn trời Thế giới Thiên đạo. Bảy con Đại mãng Tinh hà không ngừng va chạm, đập cho hai vị Đại Đế miệng phun máu tươi.
Chung Nhạc thôi động ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của chính mình. Từng kiện từng kiện Bảo vật Thiên đạo nhao nhao oanh kích về phía Tiên Thiên Tà Đế, nỗ lực giải cứu đám người.
Chung Nhạc lựa chọn chính là lộ tuyến chạy loạn, tận lực không tiếp xúc với Tiên Thiên Tà Đế, vừa đánh vừa chạy.
Uy lực của ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo do hắn luyện chế cũng cực lớn, mặc dù không bằng ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo của ba mươi Thiên Đạo Thân kia, nhưng oanh kích lên trên người Tiên Thiên Tà Đế cũng có thể khiến cho hắn bị thương, chỉ là thương thế cũng không quá nghiêm trọng.
- Để xem tiểu tặc ngươi có thể nhảy nhót tới lúc nào!
Tiên Thiên Tà Đế nhất thời giận dữ, từng khỏa từng khỏa Tà Nhãn trên lồng ngực mở ra, đánh bay từng kiện từng kiện Bảo vật Thiên đạo đang oanh tới kia, cười lạnh nói:
- Hiện tại nên giải quyết ngươi rồi! Hửm?
Hắn đột nhiên dừng bước lại, cúi đầu nhìn về phía lồng ngực chính mình. Chỉ thấy Tà Nhãn trên lồng ngực chính mình trong lúc bất tri bất giác đã thiếu đi mấy khỏa.
- Cổ quái! Có thứ gì đang ở trong cơ thể ta?
Trong chớp mắt, lại có thêm mấy khỏa Tà Nhãn trên người hắn biến mất, phảng phất như có kẻ nào đó ẩn giấu trong thân thể hắn, đang lúc gỡ đi Tà Nhãn trên thân thể hắn. Sắc mặt Tiên Thiên Tà Đế đại biến, thần thức vội vàng bạo phát, sưu tầm trong cơ thể chính mình, nỗ lực sưu tầm ra kẻ đang ẩn nấp trong cơ thể hắn kia.
Hắn đột nhiên nhớ lại, lúc trước cùng với Chung Nhạc công kích hắn, còn có một gã nam tử trung niên nữa. Kẻ này thình lình đã chui vào trong thân thể hắn.
Gã nam tử trung niên này vô cùng trơn trợt, đối với thân thể hắn phảng phất như còn muốn quen thuộc hơn so với chính hắn nữa, không ngừng chui tới chui lui trong đám Bí cảnh ít được lưu ý trong cơ thể hắn, khiến cho hắn không thể nào nắm bắt được.
Vừa rồi Tiên Thiên Tà Đế cũng không đặt kẻ này ở trong lòng, hiện tại mới có chút lưu tâm.
Trong cơ thể hắn có vô số Bí cảnh. Bí cảnh của Tiên Thiên Thần Ma đều là luôn mở ra, không một Bí cảnh nào khép kín. Điểm này bất đồng với sinh linh Hậu Thiên. Nhưng đồng dạng với sinh linh Hậu Thiên, ngoại trừ Bí cảnh Lục Đạo ra, Tiên Thiên Thần Ma cũng không thể sử dụng lực lượng của những Bí cảnh nhiều tới bất tận khác. Bởi vì những Bí cảnh này chưa thành hệ thống, nếu mạnh mẽ sử dụng lực lượng của những Bí cảnh này, sẽ mang tới cho chính mình sự gánh vác cực lớn, khiến cho tu vi tổn hại, thậm chí có thể nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Phong Hiếu Trung chui vào trong cơ thể hắn, chính là tránh né Bí cảnh Lục Đạo và Bí cảnh thứ bảy của hắn, chạy loạn trong vô số những Bí cảnh khác, thỉnh thoảng lại xuất thủ, gỡ xuống một khỏa Tà Nhãn của hắn.
Gã Phong Hiếu Trung này gỡ xuống Tà Nhãn của hắn, hắn vậy mà không có một tia cảm giác, thủ đoạn so với Tiên Thiên Tà Đế còn quỷ dị hơn.
Tà Nhãn trên người chính mình bị gỡ xuống, chính mình lại không cảm giác được, đây mới là chuyện đáng sợ nhất.
Nhưng Tà Nhãn trên người mất đi quá nhiều, vẫn đã khiến cho Tiên Thiên Tà Đế phát giác được.
*****
- Tiểu tử thối! Lăn ra đây cho ta!
Tiên Thiên Tà Đế quát lớn một tiếng, hai tay bỗng nhiên chắp lại, nhục thân chấn động kịch liệt, chấn động Phong Hiếu Trung từ trong cơ thể văng ra.
Bích Lạc tiên sinh nhân cơ hội này giết tới, rút ra đại thủ Thiên phạt cắm lên đỉnh đầu chính mình, dùng Thiên phạt làm chùy, một chùy đập lên đỉnh đầu Tiên Thiên Tà Đế. Mà một bên khác, Ngục chủ Thiên Ngục dùng Thiên Ngục vì cự trùy, cắm lên lồng ngực Tiên Thiên Tà Đế. Ba tôn chân thân của Mục Tiên Thiên hợp nhất, biến thành một gã Cự nhân ba đầu sáu tay, thân thể bày ra Thần Ma Thái Cực, sáu cánh tay tung bay, lần lượt ấn lên trên người Tiên Thiên Tà Đế.
Chung Nhạc một phát tế khởi ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo, ầm ầm nện xuống. Vũ Uy Đế hét lên giận dữ, bước đạp cương đẩu, thi triển ra toàn lực, oanh kích lên hậu tâm Tiên Thiên Tà Đế.
Sợi rễ của Trường Sinh Đế một lần nữa sinh trưởng ra, soạt soạt quấn lấy hai chân của Tiên Thiên Tà Đế. Hai tay Táng Linh Thần Vương đẩy ra mười tầng quan, mạnh mẽ vỗ một cái, đánh mười tầng quan vào trong mi tâm của Tiên Thiên Tà Đế, biến thành một mảnh Táng khu trong Thức hải của hắn, ý đồ muốn tiến vào trong đó, ở trong Thức hải Tiên Thiên Tà Đế đánh chết đối phương.
Thái Phùng Đế và Ương Tôn Đế cũng đồng thời bay tới, tế khởi Đế binh, đánh về phía đỉnh đầu Tiên Thiên Tà Đế. Huyền Kỳ Nhị Đế thì lại đập về phía bảy tòa Bí cảnh sau đầu Tiên Thiên Tà Đế, cắt đứt Bí cảnh của hắn, suy yếu lực lượng của hắn.
Kim Ô Thần Đế thì từ chính diện đánh tới, vươn trảo chụp lấy hai khỏa Tà Nhãn trên mặt Tiên Thiên Tà Đế, móc hai khỏa nhãn đồng ra.
Đám người ai nấy cũng đều bắt lấy cơ hội hiếm có này, toàn lực thống hạ sát thủ.
Một cỗ chấn động kịch liệt vang lên. Toàn thân Tiên Thiên Tà Đế đẫm máu bay ngược về phía sau. Đám người nhao nhao giết tới, đuổi theo truy sát. Đột nhiên, vô số tà quang xạ tuyến bắn ra bốn phương tám hướng. Đám người nhao nhao kêu rên, kẻ nào kẻ nấy máu tươi văng bắn khắp nơi.
Lồng ngực Chung Nhạc cũng trúng không biết bao nhiêu đạo tà quang, bị bắn cho trước sau thông thấu, thật không dễ dàng mới tránh né bộ phận quan trọng, lúc này mới không bị mất mạng.
Thân thể Huyền Kỳ Nhị Đế bị chặt đứt làm đôi, Vũ Uy Đế cũng đầu thân hai nơi, Trường Sinh Đế cũng bị chém thành hai khúc, Ương Tôn Đế thì bị đập xuống lòng đất, chỉ còn có hai cái chân là lộ ra bên ngoài.
Bích Lạc tiên sinh một lần nữa bị Thiên phạt cắm lên sau gáy, Ngục chủ Thiên Ngục thì bị Thiên Ngục đâm xuyên qua lồng ngực, đóng đinh lên trên Thiên Mạc. Ba tôn chân thân của Mục Tiên Thiên bị đánh tới dán lên trên cửa cung Huyền Nữ Bát Phong Cung, khảm nạm vào trong cửa cung.
Phong Hiếu Trung thì nằm dài dưới chân Huyền Hoàng Sơn, Thiên Dực Cổ Thuyền bị nhét hơn phân nửa thân thuyền vào trong đỉnh núi.
Toàn bộ đám người cơ hồ đều gặp tai ương, chỉ có Táng Linh Thần Vương chui vào mười tầng quan mới không bị trọng thương. Nhưng sau một khắc, mười tầng quan vỡ nát, hắn cũng bị đánh văng ra ngoài.
Tiên Thiên Tà Đế há miệng phun ra một ngụm máu đen, liếc nhìn vết máu trên người chính mình, sắc mặt có chút khó coi, cười lạnh nói:
- Một đám kiến hôi, không ngờ lại có thể thương tổn tới ta! Ta đã rất lâu rồi không có bị thương, các ngươi đã khiến cho ta một lần nữa cảm giác được đau đớn. Lần cuối cùng nhất là cái tên Hắc Đế kia... Hiện tại, các ngươi có thể lên đường rồi!
- Táng Linh!
Chung Nhạc đột nhiên cao giọng quát lớn.
Táng Linh Thần Vương lập tức phóng người bay lên, chui thẳng vào trong tầng tầng quang luân sau đầu hắn. Thiên Dực Cổ Thuyền cũng ầm ầm phá đất chui lên. Chung Nhạc phi thân bay lên, đáp xuống trên Cổ thuyền, vươn tay nắm Phong Hiếu Trung từ dưới chân Huyền Hoàng Sơn lên, nhét vào trong Bí cảnh của chính mình.
Thiên Dực Cổ Thuyền bay thẳng về phía Huyền Nữ Bát Phong Cung. Chung Nhạc giơ tay kéo ba tôn chân thân Mục Tiên Thiên từ trong môn hộ Huyền Nữ Bát Phong Cung ra, cũng nhét vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.
Tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền cực nhanh, không ngừng vỗ cánh bay xung quanh, cứu lên từng vị từng vị tồn tại Đế cấp. Chung Nhạc không nói lời nào, nhét toàn bộ đám người vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình.
- Tế Luân Hồi Đằng!
Chung Nhạc đột nhiên quát lớn.
Trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, Táng Linh Thần Vương và Phong Hiếu Trung rơi xuống trong Bí cảnh Đạo Nhất, những người còn lại thì rơi xuống trong những Bí cảnh khác, tránh cho tiết lộ bí mật Bí cảnh Đạo Nhất của Chung Nhạc.
Phong Hiếu Trung và Táng Linh Thần Vương trước tiên thôi động Luân Hồi Đằng. Sợi thanh đằng kia nhất thời điên cuồng diễn sinh, cành lá xuyên qua những Bí cảnh khác của Chung Nhạc. Mà đám người Bích Lạc tiên sinh, Ngục chủ Thiên Ngục, Mục Tiên Thiên nhìn thấy Luân Hồi Đằng từ xa vươn tới, lập tức thôi động pháp lực của chính mình, khiến cho uy lực của Luân Hồi Đằng càng mạnh hơn.
Ông!
Khí tức Chung Nhạc đột nhiên tăng mạnh, cảm thấy Thất Đạo Luân Hồi viên mãn, tu vi thực lực nhất thời tăng vọt.
- Ta lại cảm thấy chính mình thật cường đại!
Chung Nhạc kinh ngạc tán thán, nhưng vẫn dằn xuống ý niệm liều mạng với Tiên Thiên Tà Đế. Mặc dù Luân Hồi Đằng đã xuyên qua Thất Đạo, thống nhất Luân Hồi, nhưng hắn vẫn còn xa không phải là đối thủ của Tiên Thiên Tà Đế.
Tiên Thiên Tà Đế từ phía sau đuổi tới, năm ngón tay mở rộng, chụp về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Chiếc Cổ thuyền kẽo kẹt một tiếng dừng lại. Tiên Thiên Tà Đế vươn tay ra, chụp về phía Chung Nhạc trên thuyền.
Chung Nhạc quát lớn một tiếng, đột nhiên toàn lực thôi động ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo, lạc ấn vào trong bảy tòa Bí cảnh của chính mình, quát lớn:
- Thiên, ngươi có thể hiện thân rồi chứ?
Ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo do hắn luyện chế kia đại phóng dị thải, lạc ấn vào trong Thất Đạo Luân Hồi, khiến cho Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc không ngừng khuếch trương ra, trở nên vô cùng to lớn, vô cùng mênh mông.
Chính là Thiên uy mênh mông!
Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc đã biến thành một phiến Thế giới Thiên đạo khác. Chỉ thấy một đạo vết thương đột nhiên xuất hiện trong Thất Đạo Luân Hồi của hắn, chậm rãi di chuyển. Sau đó, đạo vết thương kia từ trên thiên không rơi xuống, một thân ảnh không có khuôn mặt từ trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn đi ra, nghênh đón Tiên Thiên Tà Đế.
Mà lúc này, trong lòng Chung Nhạc đột nhiên có một loại cảm giác:
- Thiên đang nằm trong sự khống chế của Thất Đạo Luân Hồi của ta, hiện tại ta có thể chơi chết hắn...
← Ch. 1257 | Ch. 1259 → |