Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1261

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1261: Thỏ khôn cùng thợ săn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Đám người vội vàng nhìn lại, chỉ thấy một khỏa Tà Nhãn đang phiêu phù trong Thế giới Thiên đạo nho nhỏ kia chợt nhúc nhích, biến thành hình dáng Tiên Thiên Tà Đế. Đám Tà Nhãn còn lại nhao nhao bay tới, rơi xuống trên người Tiên Thiên Tà Đế.

Đám người trên Cổ thuyền không khỏi rợn cả tóc gáy. Huyền Kỳ Nhị Đế, Táng Linh Thần Vương, Kim Ô Thần Đế cũng có chút tim đập nhanh. Không ngờ Tiên Thiên Tà Đế thật sự vẫn còn sống.

Bọn họ nhiều tồn tại cường hoành như vậy, liên hợp với đại cao thủ như Thiên bậc này, trăm cay ngàn đắng mới giết chết được Tiên Thiên Tà Đế, luyện cho hắn tan thành mây khói. Nào ngờ Tiên Thiên Tà Đế lại vẫn còn sống.

Bất quá, cẩn thận suy nghĩ một chút, đây cũng là chuyện đương nhiên. Bản thể của Tiên Thiên Tà Đế là một khỏa nhãn đồng. Phong Hiếu Trung chui vào trong cơ thể hắn, từ trong cơ thể hắn móc ra một đám Tà Nhãn. Thời điểm đó Tiên Thiên Tà Đế đã tiến hành thay mận đổi đào, man thiên quá hải, chuyển dời ý thức của chính mình vào trong một khỏa nhãn đồng trong đó, cũng là dễ dàng có thể làm được.

Nhưng nếu là như vậy, nói rõ Tiên Thiên Tà Đế đã sớm dự liệu được chính mình sẽ chiến bại, không có phần thắng, bởi vậy mới dự định mượn tay Phong Hiếu Trung để thoát thân.

Trí tuệ của tôn Thần Vương Thái Cổ này quả thật phi phàm. Nếu không phải Chung Nhạc phát hiện hai đạo Thần Ma của Vũ trụ Cổ lão không có mất cân bằng, vậy hắn sẽ có thể ở giữa đường thống hạ sát thủ, tru diệt Phong Hiếu Trung sau đó trốn chạy.

Chung Nhạc đình chỉ thôi động Thế giới Thiên đạo, cười hắc hắc, nói:

- Tà Đế, ngươi quả nhiên là ở đây!

Tiên Thiên Tà Đế quan sát phiến Thế giới Thiên đạo nho nhỏ này, liên tục thở dài, lắc đầu nói:

- Khinh suất rồi! Ta vẫn là quá khinh suất rồi! Tiểu quỷ Phục Hy thị, ngươi làm cách nào phát hiện ra ta? Ừm! Đúng rồi! Là công pháp của ngươi! Công pháp của ngươi vô cùng kỳ lạ, là mô phỏng hình thái của Vũ trụ Cổ lão, đồng tu hai đạo Thần Ma, dùng Tà đạo làm giới tuyến phân tách Thần Ma...

- Sai rồi! Là Dịch Đạo!

Chung Nhạc khẽ xoay chuyển Tiên Thiên Thái Cực Đồ trước mặt chính mình. Thái Cực Đồ này là hai đạo Thần Ma và Dịch Đạo của hắn biến thành, nói:

- Ta dùng Tiên Thiên Dịch Đạo làm Long văn, phân tách hai đạo Thần Ma, quy nạp làm một chỉnh thể. Các chủng tộc Thần Ma trong Vũ trụ Cổ lão, Thần Tộc và Ma Tộc đều tự chiếm cứ một bộ phận Tinh vực, hai đạo Thần Ma đều luôn duy trì trong trạng thái cân bằng. Mà Tiên Thiên Tà Đạo của Tiên Thiên Tà Đế ngươi chính là đạo Long văn duy trì cân bằng. Nếu ta rút đi đạo Long văn trong Thái Cực Đồ...

Hắn nắm lấy Tiên Thiên Dịch Đạo trong Thái Cực Đồ, nhẹ nhàng rút ra. Hai đạo Thần Ma trong Thái Cực Đồ nhất thời va chạm với nhau, yên diệt lẫn nhau, giao chiến một trận thảm liệt.

- Bất luận là Thần tiêu Ma trướng, hay là Ma tiêu Thần trướng, đều sẽ khiến Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế phải xuất động. Đây cũng là hậu quả tất nhiên sau khi diệt trừ Tà Đế đạo huynh sẽ tạo thành!

Chung Nhạc bình thản nói:

- Sau khi ngươi chết, Thần đạo và Ma đạo của Vũ trụ Cổ lão cũng không xuất hiện tình trạng xung đột, chỉ có thể nói rõ ngươi vẫn chưa chết. Ngươi chưa chết, tự nhiên là tàn chi trọng sinh, mượn đám Tà Nhãn trong tay Phong sư huynh kia mà chạy thoát!

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, tán thưởng:

- Tiểu quỷ được khen là đệ nhất trí tướng trong thiên hạ, quả thật phi phàm. Ta có thể man thiên quá hải, giấu diếm được Thiên, nhưng lại không thể giấu diếm được ngươi. Nói đi, ngươi muốn thế nào mới bằng lòng thả ta rời đi?

Táng Linh Thần Vương đột nhiên nói:

- Tự nhiên là muốn Tà Đế đạo huynh ký kết Khế ước Hỗn Độn với Chủ công, sau này sẽ đi theo Chủ công!

Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh không thôi, lắc đầu nói:

- Táng Linh, huynh đệ các ngươi không muốn mặt mũi là chuyện của huynh đệ các ngươi, bản thân ta vẫn còn muốn một chút mặt mũi. Tiểu Phục Hy, điều kiện này ngươi vẫn là đừng mơ tưởng nữa. So với thần phục ngươi, ta tình nguyện thần phục Thiên. Thiên dù sao cũng là một vị tồn tại cường đại, cũng là một tôn Tiên Thiên Thần, thần phục hắn mặc dù cũng có chút mất mặt, nhưng thần phục ngươi sẽ càng mất mặt hơn. Ngươi bất quá chỉ là một tên Phục Hy, hơn nữa còn là sinh linh Hậu Thiên. Đổi điều kiện khác đi!

Táng Linh Thần Vương giận dữ, đang định phát tác, nhưng Chung Nhạc đã giơ tay lên, ngăn cản hắn lại, mỉm cười nói:

- Ta tự nhiên sẽ không buộc Tà Đế phải thần phục ta. Tà Đế trước giờ làm nhiều việc ác, vô cùng tà ác, ngươi ở bên cạnh ta, ta cũng không quá yên tâm. Thỏ khôn có ba hang, Tà Đế không phải là thỏ khôn, nhưng càng hơn thỏ khôn. Ngươi khẳng định không chỉ có một tòa bảo khố tại Tà Đế Cung này, mà còn có những tòa bảo khố khác nữa. Đồ vật ta cần cũng không nhiều lắm. Toàn bộ Vũ Trụ Nguyên Dịch trong tay ngươi, còn có cảm ngộ về Tiên Thiên Tà Đạo. Nếu ngươi chịu cho ta, ta mặc cho ngươi rời khỏi. Ý của ngươi thế nào?

Trong lòng Tiên Thiên Tà Đế cực kỳ tâm động.

Huyền Kỳ Nhị Đế khẽ nhíu mày, thấp giọng nói:

- Tiên sinh, không thể a! Tiên Thiên Tà Đế chính là có thù tất báo, lần này sống sót rời khỏi, tương lai tất nhiên sẽ tìm mọi cách trả thù chúng ta...

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả, nói:

- Hai tiểu nhi này nói không sai! Ta nhất định sẽ trở về trả thù các ngươi. Về phần tìm mọi cách, các ngươi vẫn là đã nói thiếu rồi. Cái gọi là đánh tan thành tro bụi chính là nhẹ nhàng nhất, giết cửu tộc các ngươi cũng không đáng nhắc tới. Những thủ đoạn mà ta sẽ dằn vặt các ngươi, các ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi, so với các ngươi tưởng tượng còn tàn nhẫn hơn gấp ngàn lần vạn lần! Tiểu Phục Hy, ngươi còn muốn buông tha ta nữa không?

- Đây là tự nhiên!

Chung Nhạc nghiêm mặt nói:

- Ta tuy không phải quân tử, nhưng nói chuyện từ trước tới nay vẫn là giữ lời. Chỉ cần ngươi đưa cảm ngộ về Tiên Thiên Tà Đạo và Vũ Trụ Nguyên Dịch mà ngươi thu thập được cho ta, ta sẽ mặc cho ngươi rời đi, quyết không truy sát, cũng không để cho toàn bộ Thần Ma kể cả Đại Đế dưới trướng ta truy sát!

Sắc mặt Huyền Kỳ Nhị Đế đại biến, sắc mặt Kim Ô Thần Đế cũng khẽ biến, thấp giọng nói:

- Cô gia, Tiên Thiên Tà Đế gian hoạt giảo quyệt, tất sẽ có thủ đoạn có thể khiến cho hắn trong khoảng thời gian ngắn khôi phục lại trạng thái đỉnh phong. Nếu để cho hắn chạy thoát...

- Chim nhỏ, ngươi muốn chết!

Tiên Thiên Tà Đế hung ác nói.

Kim Ô Thần Đế cười lạnh một tiếng, nói:

- Hiện tại kẻ bị nhốt là ngươi không phải là ta, ngươi còn dám nổi nóng uy hiếp ta?

Táng Linh Thần Vương khuyên nhủ:

- Nếu không thể thu phục Tiên Thiên Tà Đế, vậy tốt nhất là nên giết chết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn!

Khuôn mặt Tiên Thiên Tà Đế dữ tợn hung ác, liếm liếm hàm răng sắc bén, cười lạnh nói:

- Tiểu nhi móc phân, ta sẽ khiến cho ngươi biết cái gì gọi là sống không bằng chết! Ngươi không phải là đã móc phân mười vạn năm rồi sao? Tương lai ngươi sẽ phải móc càng lâu hơn rất nhiều!

Táng Linh Thần Vương giận tím mặt, tế khởi Táng Địa Thập Trọng Thiên, lạnh lùng nói:

- Đợi một lát, trong này chính là nơi ngươi vĩnh hằng nghỉ lại!

Chung Nhạc nhìn về phía Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung lắc đầu, nói:

- Ta chỉ cần một khỏa Tà Nhãn của hắn là được!

Chung Nhạc gật đầu, mỉm cười nói:

- Tà Đế, lại thêm một con mắt của ngươi nữa!

*****

Tiên Thiên Tà Đế cười ha hả:

- Thống khoái! Thành giao!

Ánh mắt của hắn khẽ chuyển, rơi xuống trên người Huyền Kỳ Nhị Đế, Kim Ô Thần Đế và Táng Linh Thần Vương, cười hắc hắc, nói:

- Hai tiểu tử Huyền Kỳ, chim nhỏ, tiểu nhi móc phân, các ngươi có cảm giác cần cổ đột nhiên phát lạnh hay không?

Sắc mặt đám người kịch biến, trong lòng lo lắng bất an.

Chung Nhạc lên tiếng thúc giục:

- Đạo huynh, chính sự quan trọng hơn!

Tiên Thiên Tà Đế không tiếp tục uy hiếp đám người nữa, thản nhiên nói:

- Trước ký kết Khế ước Hỗn Độn đã!

Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, bật cười một tiếng, nói:

- Đạo huynh đúng là cẩn thận! Chẳng lẽ ngươi không tin kim ngôn ngọc khẩu của ta sao?

Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu người trong thiên hạ đều nói được làm được, còn cần định ra khế ước làm gì? Ngươi đừng nghĩ tới chuyện âm ta!

Chung Nhạc ký kết Khế ước Hỗn Độn với hắn, lúc này Tiên Thiên Tà Đế mới tính là miễn cưỡng yên tâm, nói:

- Thỏ khôn có ba hang, ta đâu chỉ có ba hang? Xưa nay ta biết rõ giang hồ hiểm ác, bởi vậy cất giữ trong Tà Đế Cung của ta cũng không phải là những bảo vật mà ta xem trọng nhất. Bảo bối chân chính, ta đều cất giữ ở những địa phương khác. Nơi đó, ha hả...

- Nguyên Nha yêu thích đào mộ, tích trữ bảo vật, ta cũng không kém. Cứ điểm bí mật của ta mặc dù không nhiều bằng hắn, nhưng số lượng cũng không thiếu. Vũ Trụ Nguyên Dịch của ta là cất giữ trong một địa phương bí ẩn...

o0o

Thiên Dực Cổ Thuyền lẳng lặng chạy, tinh tú trong tinh không hắc ám dần dần thưa thớt hơn. Chung Nhạc dưới sự chỉ điểm của Tiên Thiên Tà Đế không ngừng tiến về phía trước. Đột nhiên, Thiên Dực Cổ Thuyền chợt lái vào một mảnh không gian hỗn loạn. Chỉ thấy nơi này là một cái hiểm địa của Vũ trụ Cổ lão, gọi là Loạn Không Lăng.

Phiêu phù khắp không gian ở nơi này đều là Mảnh vỡ Không gian và Mảnh vỡ Thời gian. Vô số mảnh vỡ giống như từng tấm từng tấm gương sáng không có bất kỳ độ dày di chuyển phiêu phù không có trật tự. Chỉ cần hơi chút lơ là, sẽ có khả năng bị những mảnh vỡ này xé rách. Hoặc cũng có khả năng rơi vào trong Mảnh vỡ Thời gian, bị thời gian cắn nuốt.

- Một hang ổ khác của ngươi, chính là ở trong này?

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, hỏi:

- Hiểm địa như vậy, khẳng định đã từng có không ít cường giả tới sưu tầm qua, bọn họ không phát hiện ra hang ổ của ngươi ở trong này sao?

- Bọn họ nghĩ muốn phát hiện, trừ phi tu vi thực lực của bọn họ mạnh hơn ta gấp trăm lần, hơn nữa có thể xuyên toa qua ức vạn Mảnh vỡ Thời Không mà không bị lạc đường mới được!

Tiên Thiên Tà Đế cười lạnh một tiếng, chỉ điểm Chung Nhạc tiến vào một Mảnh vỡ Không gian. Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Mảnh vỡ Không gian kia. Chỉ thấy trong Mảnh vỡ Không gian này có vô số Mảnh vỡ Thời gian phiêu phù khắp nơi.

Tiên Thiên Tà Đế đảo mắt quan sát, chỉ về phía một khối Mảnh vỡ Thời gian. Thiên Dực Cổ Thuyền lái vào Mảnh vỡ Thời gian kia. Trong lòng đám người trên đầu thuyền đều giật mình không thôi, nhìn thấy tất cả mọi thứ ở nơi này đều cực kỳ cổ xưa, phảng phất như đã có mấy ức năm tuế nguyệt rồi.

- Đây là một Mảnh vỡ Thời gian từ lúc vũ trụ vừa mới sinh ra, là do Trụ Quang Thần Vương đánh nát. Không cần nhìn nữa, hiện tại chúng ta đã về tới thời điểm vũ trụ sơ khai rồi. Bất quá, chỉ có khối Mảnh vỡ Thời gian này mới là thời điểm vũ trụ sơ khai mà thôi!

Tiên Thiên Tà Đế lại chỉ về phía một Mảnh vỡ Không gian khác. Chung Nhạc một lần nữa thôi động Cổ thuyền lái vào. Bọn họ một đường xuyên toa qua từng khối từng khối Mảnh vỡ Không gian và Mảnh vỡ Thời gian. Lúc này đám người mới biết vì sao Tiên Thiên Tà Đế lại chắc chắc không kẻ nào có thể tìm được hang ổ này của hắn như vậy. Nơi này thật sự quá bí ẩn rồi, cho dù biết rõ Tiên Thiên Tà Đế ẩn giấu bảo vật của mình ở trong này, cũng không thể nào tìm được tới đây.

Những mảnh vỡ này hẳn là do Tiên Thiên Tà Đế đặc biệt thu thập, từ trong từng phiến từng phiến chiến trường đại chiến cướp đoạt tới, sau đó hết thảy cất giữ tại nơi này, đã tạo thành phiến địa phương hiểm ác Loạn Không Lăng này.

Bọn họ bay xuyên qua không biết bao nhiêu Mảnh vỡ Thời Không, rốt cuộc đi tới bảo khố của Tiên Thiên Tà Đế. Chỉ thấy Mảnh vỡ Không gian cuối cùng này cũng không lớn, phương viên chỉ có hơn mười dặm, bên trong cất giữ mấy kiện bảo vật.

- Thần liệu Hỗn Độn!

Kim Ô Thần Đế đột nhiên hét lên thất thanh, ngơ ngác nhìn về phía trước. Hắn cư ngụ trong Thang Cốc, từng gặp qua không ít bảo vật tới từ Hỗn Độn. Trong Hỗn Độn Hỏa Hải thường xuyên có bảo vật bị Hỗn Độn đánh lên trên mặt biển, nhưng nơi đó quá nguy hiểm, với thực lực của hắn còn không thể tiến vào Hỗn Độn Hải đi nhặt đám Bảo vật Hỗn Độn kia.

Mà trong tòa bảo khố này của Tiên Thiên Tà Đế vậy mà cất giữ tới mấy kiện bảo bối tới từ Hỗn Độn.

- Chim nhỏ, ngươi xem như biết hàng a! Đây là Bảo vật Hỗn Độn lấy được từ trong Tuấn Cung!

Tiên Thiên Tà Đế dương dương đắc ý, nói:

- Thiên Đạo Chủ chết thật oan uổng! Hắn phát hiện Thiên đã xuất thế, có khả năng tranh đoạt quyền chưởng khống Bảo vật Thiên đạo với hắn, vì vậy đã mời ta tương trợ, nói muốn cùng nhau thôi động Bảo vật Hỗn Độn, sẽ có thể trấn áp được Thiên đạo. Năm xưa, Đại Toại chính là trấn áp Thiên đạo lên trên lưng của sinh vật Hỗn Độn. Sinh vật Hỗn Độn có thể khắc chế được Thiên đạo, vậy Bảo vật Hỗn Độn tự nhiên cũng có thể. Ta tự nhiên nghĩa bất dung từ, vì vậy thừa dịp hắn chưa chuẩn bị, đánh cắp Bảo vật Hỗn Độn của hắn. Sau đó hắn liền chết lềnh bà lềnh bềnh rồi, đám bảo vật này cũng toàn bộ thuộc về ta!

Cặp mắt đám người nhất thời trợn tròn. Tiên Thiên Tà Đế càng thêm đắc ý, cười ha hả.

- Vũ Trụ Nguyên Dịch ở đâu?

Chung Nhạc hỏi.

Tiên Thiên Tà Đế đưa cho hắn một đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch. Đoàn Vũ Trụ Nguyên Dịch này so với đoàn của Mẫu Hoàng Đại Đế kia thì nhiều hơn một chút, nhưng cũng không nhiều hơn bao nhiêu, hẳn đã là bị Tiên Thiên Tà Đế dùng mất không ít.

Tiên Thiên Tà Đế lại móc ra một khỏa Tà Nhãn của chính mình, vứt cho Phong Hiếu Trung, sau đó thần thức ba động, truyền thụ cảm ngộ của chính mình đối với Tiên Thiên Tà Đạo cho Chung Nhạc, mỉm cười nói:

- Các vị, các ngươi có thể rời đi rồi! Thật không dám giấu diếm! Trong một tòa bảo khố khác, ta có chuẩn bị một cỗ thân thể khác đề phòng cho những tình huống như hôm nay. Ta lấy từ trong Thánh địa Tiên Thiên Chí Tà của ta ra một đám Tiên Thiên Tà Đạo, chế tạo ra một tôn Tiên Thiên Tà Đế không có ý thức. Các ngươi mau mau chạy đi! Bởi vì sự trả thù của ta rất nhanh sẽ hàng lâm tới trên đầu các ngươi!

Đám người hừ lạnh một tiếng, trên mặt mang theo sát ý. Nhưng Chung Nhạc đã lắc đầu, nhàn nhạt nói:

- Ta đã lập lời thề, sẽ không hạ thủ với hắn. Chúng ta đi thôi!

Đám người một trận bất đắc dĩ, chỉ đành theo đường cũ trở về.

Đợi ra tới bên ngoài Loạn Không Lăng, Chung Nhạc tế khởi ba mươi kiện Bảo vật Thiên đạo, biến thành một Thế giới Thiên đạo nho nhỏ. Chỉ thấy thiên khung chợt vặn vẹo, một gã nam tử không có khuôn mặt từ trên thiên không đi xuống.

Thần thức hai người va chạm với nhau một cái, Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền rời đi.

- Cũng không nói một tiếng cám ơn!

Chung Nhạc lắc lắc đầu, trước mặt chậm rãi xuất hiện một quyển Tiên Thiên Thái Cực Đồ, tiến hành chiếu rọi với Vũ trụ Cổ lão.

Một hồi lâu sau, thân thể hắn chợt chấn động, nhẹ giọng nói:

- Tà Đế đã chết rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)