← Ch.1294 | Ch.1296 → |
- Trước sau hơn sáu trăm vị đế, đều rời khỏi Tổ Đình tới ba nghìn Lục Đạo Giới, vậy thì họ sẽ đi cùng một con đường!
Chung Nhạc sắc mặt hoang mang:
- Đây giống như dòng di cư của cá, đàn cá lội ngược dòng chảy cố định, còn kẻ săn mồi chỉ cần chờ trên đường di cư là có thể bắt gọn!
Thượng cổ chư đế muốn bắt Tiên Thiên Thần Vương trước kia chết già, nhưng lẽ nào Tiên Thiên Thần Vương lại không có cùng ý định đó?
Họ cũng muốn giết những đại đế cổ xưa này, thời đại Địa Kỷ kết thúc, những vị đại đế này ẩn mình, khó lòng tìm được. Hơn nữa lúc đó thượng cổ đại đế vẫn còn trẻ, khí huyết thịnh vượng, chiến lực thuộc thời kỳ đỉnh phong, bắt giết chư đế sẽ rất nhiều nguy hiểm, có khả năng bị giết ngược.
Hơn nữa các đại thế lực kiềm chế lẫn nhau, không có cơ hội thanh tẩy.
Huống hồ khi đó thời đại Địa Kỷ mới bị hủy diệt, các Thần Vương còn cần tiêu hóa những lợi ích thời đại Địa Kỷ đem lại, không thể không "ngủ đông", cho tới tận bây giờ.
Nhưng bây giờ, họ lại "đói" rồi.
Các Thần Vương càng thêm cường đại, thượng cổ chư đế lại già đi, bên mạnh bên yếu, lại tới mùa cho các Thần Vương bắt mồi.
Những vị đại đế này tập trung lại, đối với các Thần Vương mà nói đúng là bữa tiệc thịnh soạn!
Cho dù các đại đế kia trốn đi lặng lẽ chết già thì cũng không được. Các Thần Vương có thể tìm thi thể họ mà ăn. Vì khi linh hồn vào Hư Không Giới sẽ để lại dấu vết, bán đứng thi thể của chính mình. Tìm được thi thể của họ sẽ rất dễ dàng, thậm chí có thể giết cả linh hồn họ!
Phải biết rằng trong số các Thần Vương có không ít người thích ăn thi thể!
Đại hội chư đế lần này xuất hiện hơn sáu trăm vị thượng cổ đại đế, họ đều đã già, chuẩn bị gặp Tư Mệnh cùng quyết chiến với các Thần Vương.
Với các Thần Vương đây cũng là cơ hội để họ thưởng thức lứa quả cuối cùng của thời đại Địa Kỷ!
- Phong sư huynh có nguy hiểm!
Chung Nhạc định thần lại, đại hội chư đế kết thúc, vị thượng cổ đại đế cuối cùng rời đi, giờ đã không còn ai tới nữa.
Những vị đế này tới ba nghìn Lục Đạo Giới, dọc đường đón họ có lẽ sẽ là những trận tử chiến tanh mùi máu!
- Càn Đô đạo huynh!
Chung Nhạc tìm tới Càn Đô Thần Vương:
- Dám hỏi đạo huynh, ba nghìn Lục Đạo Giới, vũ trụ cổ và Tử Vi hiện giờ còn lại bao nhiêu vị Thần Vương tại thế?
Càn Đô Thần Vương nghĩ một lúc:
- Không tới hai trăm.
Chung Nhạc mắt sáng lên:
- Một nghìn hai trăm vị thượng cổ chư đế ra mặt hết có địch lại hai trăm Thần Vương không?
Càn Đô Thần Vương liếc hắn, cười khảy:
- Tiên Thiên Thần Đế là Thần Đạo Chủ, thống ngự mọi Thần Đạo. Tiên Thiên Ma Đế là Ma Đạo Chủ, hàng phục mọi ma đạo. Dù là tu luyện Thần Đạo hay Ma Đạo đều bị họ khắc chế áp chế! Một nghìn vị thượng cổ chư đế, có mấy người thoát khỏi thần đạo, ma đạo?
Chung Nhạc chau mày, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế là thần đạo và ma đạo chi tổ. Thượng cổ chư đế có lẽ chẳng mấy người thoát ra ngoài được thần ma nhị đạo, e là họ sẽ lành ít dữ nhiều.
- Tiên Thiên Thần Đế, Ma Đế xếp hàng trên trong số các Thần Vương, nhưng không phải hàng đầu.
Càn Đô Thần Vương thản nhiên nói:
- Hắc Bạch nhị đế, sáng tối đan xen, Mộ Cổ xuất hiện, ai có thể chống cự?
Chung Nhạc rùng mình:
- Ta hiểu rồi, đa tạ đạo huynh!
Càn Đô Thần Vương lắc đầu:
- Ngươi không hiểu. Nếu ngươi đi thì cũng chết thôi. Thiên giữ mạng cho ngươi là vì ngươi có ích cho hắn, nhưng những Thần Vương kia thì chưa chắc sẽ giữ mạng cho ngươi.
Chung Nhạc thi lễ:
- Có thể mời đạo huynh...
Càn Đô Thần Vương dứt khoát:
- Ta còn muốn sống thêm vài năm, ở quanh Tổ Đình trốn tránh sự truy sát của Thiên đã khiến ta mất mặt lắm rồi. Nếu lại liên thủ với ngươi đối kháng với Thần Vương nữa thì ta chẳng còn chút mặt mũi gì nữa. Huống hồ ta có đi cũng là nộp mạng!
Chung Nhạc thăm dò:
- Thiên Cơ, Thiên Huyền hai vị đạo huynh...
Càn Đô Thần Vương cười khảy:
- Bảo họ đi chết cùng ngươi sao?
Chung Nhạc trầm mặc, thi lễ với Càn Đô Thần Vương rồi quay người rời đi, tới gặp Vân Quyển Thư:
- Vân sư huynh có thể mời Tiêu Dao Đế tới không?
Vân Quyển Thư lắc đầu:
- Sư tôn đã biết ý định của ngươi lâu rồi. Ngươi không muốn để thượng cổ chư đế bị Thần Vương giết, nhưng đó là việc chắc chắn xảy ra. Dù là Chư Thiên Vô Đạo hay các Thần Vương kia, chắc chắn sẽ phải có trận chiến này. Sư tôn cũng nói rồi, có thượng cổ chư đế kéo dài thời gian có thể giúp ngươi phát triển mạnh hơn.
-Dùng tính mạng của các lão bối để kéo dài thời gian?
Chung Nhạc cười khảy:
- Tại sao phải vậy?
Vân Quyển Thư thở dài:
- Việc này cũng là bất đắc dĩ.
Chung Nhạc lại trầm mặc.
Vân Quyển Thư khuyên:
- Phục Mân Đạo Tôn năm xưa để lại các lão bối này có thể là có ý để họ kéo dài thời gian cho các Phục Hy hậu thế. Họ già cũng đã già rồi, nhưng chiến lực vẫn còn, sư tôn ta tuy nói không muốn dính líu vào chuyện này nhưng cũng là chạy đông chạy tây mời các vị lão giả ra nhờ họ chiến đấu.
Chung Nhạc chấn kinh:
- Tiêu Dao Đế mời họ ra nộp mạng?
Vân Quyển Thư trầm mặc một lúc, hỏi:
- Chúa công có cách nào tốt không? Thọ nguyên của họ đã hết, tình nguyện oanh liệt một trận trước khi chết, tại sao không giúp họ thỏa nguyện? Sư tôn từng nói với ta, các Thần Vương đánh một mẻ cá cuối cùng của thời đại Địa Kỷ cần thời gian, đồng thời cũng là nuôi các nhỏ. Những người tới tham gia đại hội chư đế đều là cá nhỏ, đế tương lai cần thời gian trưởng thành, đến khi các đế tương lai trở thành đạii đế thì đó mới là lúc họ tiếp tục thu hoạch. Khi ấy mới là lúc chúa công thực hiện kế lớn.
Chung Nhạc trầm mặc hồi lâu, nói:
- Để những lão bối đó dùng tính mạng kéo dài thời gian, ta không nỡ!
- Họ cam tâm tình nguyện làm vậy, chúa công hà tất phải không nỡ?
Vân Quyển Thư nói lớn:
- Họ đã già rồi, cho dù không chiến thì sớm muộn gì cũng chết, thay vì chết già, sao không chết trong vinh quang?
Hắn dịu giọng lại:
- Chúa công là minh quân, là tiên sinh dẫn dắt thiên hạ, chắc hiểu đạo lý cần nhịn thì nhịn.
Chung Nhạc gật đầu, thở ra một hơi:
- Ta hiểu.
Vân Quyển Thư thấy không ổn:
- Chúa công không được liều lĩnh hành động, ngươi còn gánh đại nghiệp, nếu có bất trắc gì mọi thứ của Tổ Đình đều sẽ thành hoa trong kính, trăng dưới nước, không còn tồn tại nữa!
Chung Nhạc lại gật đầu, cười:
- thượng cổ chư đế khi thực lực mạnh nhát không dám đấu tranh với Thần Vương, đợi đến khi già sắp chết rồi mới dám liều mạng với chút sức lực cuối cùng. Ta không muốn làm bọn họ. Táng Linh đâu?
- Chúa công, Táng Linh ở đây!
Táng Linh Thần Vương xuất hiện, cúi người nói.
- Đi theo ta một chuyến.
- Tuân chỉ!
Vân Quyển Thư nhíu mày, nhìn Chung Nhạc và Táng Linh Thần Vương lên thuyền, lập tức lấy ra đồ đằng thần trụ liên lạc Tiêu Dao Đế:
- Sư tôn, ta không thể thuyết phục hắn, mong sư tôn ra mặt!
- Không sao.
Gương mặt Tiêu Dao Đế hiện lên, cười:
- Phục Hy là Chiến thần, thà gãy chứ không cong. Hắn không nỡ để lão bối bọn ta nạp mạng, cũng là đương nhiên. Ta tự sẽ khuyên hắn.
- Lão bội bọn ta?
Vân Quyển Thư nghe thế sắc mặt biến đổi:
- Tại sao sư tôn lại nói "bọn ta"?
Tiêu Dao Đế cười:
- Tư Mệnh và các lão đạo hữu đó không phải đối thủ của các Thần Vương, vì thế vi sư cũng cần phải đi một chuyến. Quyển Thư, ba đệ tử của ta ngươi thông tuệ nhất, cũng có khả năng kế thừa y bát của ta nhất. Chỉ tiếc ngươi quá ngốc, không kế thừa được hết mọi thứ của ta. Duyên phận sư đồ giữa chúng ta cũng sắp hết rồi.
Vân Quyển Thư túa mồ hôi lạnh, giọng nói khàn đặc lại:
- Sư tôn, người đã nói sẽ không dính líu vào chuyện này, tại sao...
- Cho dù ta không đi thì cũng không sống được bao lâu nữa.
Tiêu Dao Đế cười:
- Huống hồ lần này là ta mời các lão đạo hữu ẩn cư ra, nếu ta bảo họ nộp mạng mà bản thân lại không đi thì đạo tâm không yên, cho dù chết cũng sẽ không yên lòng, không mặt mũi nào gặp các đạo hữu. Quyển Thư, đừng để trí tuệ của ta thất truyền! Ta trông chờ sau này ngươi có thể khiến mạch của ta tỏa sáng!
Vân Quyển Thư cuống quýt, Tiêu Dao Đế cắt liên lạc, cho dù hắn làm thế nào cũng không liên lạc lại được với Tiêu Dao Đế nữa.
- Thân là trí giả, lại sao lại không tỉnh táo như vậy?
Vân Quyển Thư nộ khí xung quan, hét lớn.
Nhưng đồ đằng trụ không thể trả lời hắn.
Tại một nơi hẻo lánh trong vũ trụ cổ, Tiêu Dao Đế ăn mặc chỉnh tề, hông đeo kim kiếm, tới các tinh vực nho nhỏ, thân hình hắn lúc ẩn lúc hiện, không lâu sau tiến vào bí cảnh của vùng tinh vực này.
Một vị trung niên nữ tử đang hãm trà, đầu không ngẩng lên, nói:
- Tiêu Dao, ta biết ngươi muốn tới gặp nên đã hãm ấm trà tiễn biệt đợi ngươi đây. Ngươi uống rồi lên đường đi. Dù sao ta và ngươi cũng là đạo hữu nhiều năm, nói ra cũng buồn cười, năm đó ta còn từng mê luyến ngươi, nhưng giờ tình cảm trước kia đã nhạt, ta sẽ không cùng ngươi vào sinh ra tử đâu.
Tiêu Dao Đế tiến lại ngồi xuống trước mặt nàng ta, nhấc ấm rót trà cho mình, cười:
- Tại sao ngươi biết ta sẽ tới tìm?
- Ngươi có ý tìm ta là ta cảm tri được.
Trí Tuệ nữ đế ngẩng lên nhìn hắn. Tuy dung mạo không còn trẻ trung như trước nhưng ánh mắt vẫn trong veo như thiếu nữ:
- Hơn nữa lần này có nhiều đạo hữu như vậy đi chết, chủ động khiêu chiến Thần Vương, lẽ nào ta không biết là ngươi ngấm ngầm đằng sau? Người khuyên được họ cũng chỉ có lão hồ ly ngươi thôi, Tư Mệnh căn bản không thể có sức hiệu triệu đó.
Nàng ta cũng rót cho mình chén trà, cầm lên tay, nói:
- Tuy ngươi rất xảo quyệt nhưng cũng rất trọng tình, biết những lão đạo hữu kia bị mình khuyên xuất quan chắc chắn sẽ chết, nội tâm chắc chắn giằng xé, vì thế chắc chắn sẽ cùng chết với họ. Ngươi tới gặp ta cũng là để kéo ta đi cùng.
- Nhưng ta không khuyên được ngươi.
Tiêu Dao Đế thở dài, nâng chén lên uống:
- Ngươic òn nhớ thời đại Đạo Tôn không? Đạo Tôn lệnh cho ngươi tạo Lục Đạo Thiên Luân, không biết bao nhiêu đạo hữu giúp đỡ, đưa ra kế sách ngươi cũng dốc hết trí tuệ, cuối cùng cũng hoàn thành được món trọng khí đó. Khi ấy ta và ngươi đã vui mừng tới mức nào, trong lòng chúng ta không có suy nghĩ gì khác, chỉ có đạo tâm.
Trí Tuệ nữ đế hồi tưởng lại, khẽ nói:
- Thời gian đó khiến ta cảm giác được nhiệt huyết mạnh mẽ trong ta, nhưng mạnh như Đạo Tôn cũng chết rồi. Ngươi không cần khuyên ta nữa, thời đại đó không thể trở lại nữa, ta cũng sẽ không phải nha đầu đầy nhiệt huyết hồi đó. Thời gian xóa nhòa tất cả, Tiêu Dao Đế anh tuấn năm xưa giờ không phải cũng thành lão đầu tử rồi sao? Ta cũng già rồi, xấu rồi, không mê hoặc được ngươi nữa.
Tiêu Dao Đế trầm mặc, cười:
- Ta già nhưng ngươi không xấu. Ta tới cho ngươi biết, Phục Hy cũng xuất động rồi.
Trí Tuệ nữ đế sững người:
- Phục Hy đó?
Tiêu Dao Đế gật đầu:
- Là Chiến Thần, đương nhiên hắn không nhẫn nhịn được, không nỡ những lão đầu tử bọn ta đi nộp mạng. Hắn cũng định tham gia trận ác chiến này, cố gắng hết sức để đạo tâm không gặp trở ngại.
Trí Tuệ nữ đế cười:
- Ngươi uống hết trà rồi, đến lúc lên đường rồi.
Tiêu Dao Đế đặt chén trà xuống, đứng dậy đi ra ngoài.
Trí Tuệ nữ đế nhìn hắn đi xa, đột nhiên tim run lên, nói với theo:
- Tại sao ngươi không khuyên ta đi cùng ngươi lên núi đao xuống biển lửa? Nếu là trước kia, chắc chắn ngươi sẽ nói vậy!
- Ngươi hiểu mà.
Tiêu Dao Đế vẫy tay, thân hình biến mất.
- Ngươi biết chắc sẽ chết nên muốn gặp ta trước khi chết sao... Lão đầu tử thối, ngươi lại làm bừa rồi!
Trí Tuệ nữ đế đại nộ, vung tay hất đổ ấm trà, đá bay chén trà, quay người đi vào tiểu miếu, lấy ra một cái hộp ngọc, thấy trong đó là bộ áo nữ đế mà nàng cất giữ bấy lâu, còn có một thanh bội kiếm.
Trí Tuệ nữ đế mặc vào ngươi, gắn thanh ngân kiếm bên hông đi ra ngoài.
Không lâu sau nàng đuổi kịp Tiêu Dao Đế, cười:
- Tôn Đế tặng ngươi kim kiếm, tặng ta ngân kiếm, cười nói chúng ta là song kiếm hợp bích, thiên hạ vô địch. Nhưng chúng ta chưa bao giờ hợp bích. Tiêu Dao, ta không phải động lòng với ngươi mà là thương ngươi già rồi, không hợp bích nữa thì sẽ không còn cơ hội.
- Ta hiểu mà.
Tiêu Dao Đế cười.
Hai vị đại đế già cả nhìn nhau cười, có chút ấm áp trong lòng, cùng bay đi.
← Ch. 1294 | Ch. 1296 → |