← Ch.1311 | Ch.1313 → |
Toàn thân Mục Tiên Thiên khẽ chấn động, ngay sau đó khôi phục lại như thường, lạnh nhạt nói:
- Đó bất quá chỉ là suy nghĩ chưa thành thục của ta năm xưa mà thôi! Hiện tại, suy nghĩ của ta đã thành thục rồi. Ta muốn chính là, làm một vị Đại Đế của Thiên chân chính, một vị Thiên Đế thống trị hoàn vũ!
Nàng nhẹ giọng nói:
- Vũ trụ này đã trải qua không biết bao nhiêu đời Đại Đế, không biết bao nhiêu tồn tại cường đại, khai sáng như Đại Toại, cường đại như Phục Mân Đạo Tôn, vĩnh hằng như Thần Vương, siêu nhiên như Đạo Thần, thần thông như Thiên, nhưng cũng đều không thể thống trị thiên địa một cách ngay ngắn rõ ràng. Mà ta, muốn làm vị Thiên Đế có thể thay đổi trời này đất này! Chuyện mà bọn họ không làm được, để ta tới hoàn thành!
Ngữ khí Chung Nhạc trở nên kính trọng, nói:
- Không ngờ Bệ hạ lại có vĩ lược như vậy! Chúng ta không hỏi sơ tâm, mà hỏi bản tâm! Xin hỏi Bệ hạ, lời nói vừa rồi có phải là bản tâm của Bệ hạ không?
Mục Tiên Thiên nhìn chằm chằm hắn một hồi, đột nhiên bật cười, lắc đầu nói:
- Tự nhiên là không phải! Có lẽ trước đây ta từng có ý nghĩ này, nhưng hiện tại Trẫm đã không còn loại tâm tính đó nữa rồi. Trẫm ngồi lên trên vị trí này, ức ngàn vạn chúng sinh quỳ rạp trước mặt Trẫm, dập đầu triều bái Trẫm! Loại cảm giác khiến cho ức ngàn vạn Thần Ma thần phục, chúng sinh thần phục này, ngươi căn bản không cách nào tưởng tượng được! Cảm giác nắm giữ sinh mệnh của ức ngàn vạn Thần Ma và chúng sinh trong tay, cảm giác nắm quyền lực trong tay, ngươi chỉ cần nắm rồi, cũng sẽ không thể lại buông ra được! Trẫm...
- Trẫm khát vọng càng nhiều quyền lực hơn! Khát vọng cương vực càng lớn hơn! Khát vọng sự nghiệp vĩ đại càng kinh thế hơn!
- Trẫm muốn làm Chúa tể của hết thảy mọi thế giới!
Thanh âm nàng càng lúc càng cao, vang vọng vang dội, đột nhiên rất nhanh đã bình tĩnh trở lại, mỉm cười hỏi:
- Dịch tiên sinh, ngươi hỏi sơ tâm của Trẫm, hỏi bản tâm của Trẫm, Trẫm cũng đều đã không giữ lại chút nào nói cho ngươi biết, không có nửa chữ nói dối. Vậy bản tâm của Dịch tiên sinh là cái gì? Sơ tâm là cái gì?
- Sơ tâm của ta là báo phục!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, cũng không giữ lại chút nào, thản nhiên nói:
- Hai chữ báo phục này, báo là báo thù, phục là khôi phục! Ta muốn báo mối thù của tộc ta, khôi phục vinh quang kéo dài bảy mươi ba vạn năm của tộc ta! Về phần bản tâm của ta, cũng vẫn là báo phục!
Sắc mặt Mục Tiên Thiên khẽ động, nói:
- Tiên sinh vậy mà bản tâm không đổi, sơ tâm chưa dời, vẫn như trước đây, khiến cho ta bội phục không thôi!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Bệ hạ đã trải qua thời gian mười vạn năm tẩy dũa, sơ tâm đã thay đổi cũng là bình thường! Nói không chừng sau khi ta trải qua mười vạn năm ngăn trở, sơ tâm cũng sẽ thay đổi thì sao?
Mục Tiên Thiên mỉm cười, nói:
- Không cần tới mười vạn năm, nếu ngươi có thể ngồi lên vị trí này của Trẫm, ngươi liền sẽ bị quyền lực to lớn trùng kích. Lúc đó ngươi sẽ liền thay đổi sơ tâm, thay đổi bản tâm của ngươi!
Chung Nhạc cười ha hả, tiếng cười từ từ rơi xuống, đột nhiên thay đổi chủ đề, nói:
- Vừa rồi Bệ hạ hỏi ta có kế sách gì có thể dạy Bệ hạ, vậy ta sẽ cả gan nói thẳng! Bệ hạ muốn giải quyết được cục diện căng thẳng trước mắt, không ngại lập tức khải hoàn hồi triều, trở lại Tử Vi, yên yên tĩnh tĩnh ở trong Tử Vi làm Thiên tử, khoanh tay nhìn trận tranh đấu giữa ta và Thiên. Đợi tới lúc ta và Thiên lưỡng bại câu thương, Bệ hạ mới một lần nữa xuống Vũ trụ Cổ lão, bình định đại cục!
Mục Tiên Thiên khẽ nhíu mày, ngữ khí không vui nói:
- Ngươi bảo Trẫm tiếp tục làm Thiên tử? Bảo Trẫm tọa sơn quan hổ đấu? Dịch tiên sinh, ngươi vẫn là không nói thẳng với ta rồi! Ngươi hẳn là biết được, Tiên Thiên Thần Đế và Tiên Thiên Ma Đế có thể khoan nhượng ngươi, là vì ngươi nhỏ yếu, không uy hiếp được bọn họ, không thể thống trị bọn họ. Nhưng Thiên có năng lực này! Cho nên bọn họ tất nhiên sẽ liên thủ với ngươi, cùng nhau đối kháng Thiên! Dịch tiên sinh, ngươi quá xem thường ta rồi!
Chung Nhạc chân thành nói:
- Bệ hạ, nếu ngươi vẫn xem trọng trí mưu của ta, vậy thì hẳn nên nghe ta, thậm chí còn có thể càng tiến thêm một bước, sau khi trở về Tử Vi lập tức tuyên bố thoái vị, không làm Thiên Đế nữa! Lúc đó Đế vị trống rỗng, ta tất nhiên sẽ đi tranh đoạt! Nếu ta gia nhập tranh đoạt Đế vị, thân phận Phục Hy tất nhiên sẽ lan truyền ra, biến thành công địch của thiên hạ! Bệ hạ vô sự, một thân nhẹ nhàng, sẽ có thể ung dung âm thầm phát triển, chờ đợi thời cơ. Tới lúc đó, bất luận ta thắng hay là bại, thiên hạ đều đã bị ta đánh thành một đống hỗn loạn không chịu nổi!
- Mà lúc đó, Bệ hạ sẽ có thể Đông Sơn tái khởi, dùng lực lượng tích lũy trong những năm này quật khởi, ngăn cơn sóng dữ, xuất thủ tru diệt ta! Tới lúc đó, lực lượng của Bệ hạ đã đủ để chống lại Thiên, Thần Ma Nhị Đế thậm chí là Hắc Đế, Bạch Đế! Muốn thu lấy Vũ trụ Cổ lão cũng không thành vấn đề, đây chính là kế Vương bá!
Sắc mặt Mục Tiên Thiên đại biến, phất ống tay áo đứng dậy, cười lạnh một tiếng, nói:
- Lần này ta tới đây, vẫn xem ngươi là Dịch tiên sinh như trước đây, không ngờ ngươi lại đùa bỡn cảm tình của Trẫm! Ngươi đây không phải là kế Vương bá, mà là kế ba ba, bảo Trẫm giống như Tương Vương, làm một con rùa đen rúc đầu! Ngươi thật sự muốn Đế vị của Trẫm đến như vậy sao?
Hai tay Chung Nhạc nhét vào ống tay áo, hờ hững nói:
- Xin Bệ hạ nghĩ lại!
Mục Tiên Thiên dâng trào sát khí mãnh liệt, Chung Nhạc lại không chút cử động, lạnh nhạt nói:
- Bệ hạ, nếu ngươi không dựa theo kế sách của ta mà làm, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Ngươi làm theo kế sách của ta, tương lai ngươi chắc chắn tại thời điểm ta nguyên khí tổn hao mà chiến thắng ta. Nếu Tử Quang vẫn còn, sẽ vì kế sách của ta mà vỗ tay tán thưởng!
Trên mặt Mục Tiên Thiên thanh khí lượn lờ, quát lớn:
- Câm miệng! Ngươi còn mặt mũi nhắc tới Tử Quang sao?
Chung Nhạc thở dài một tiếng, vắng lặng nói:
- Nếu Tử Quang vẫn còn, hiện tại nhất định sẽ rất thú vị a! Ta và hắn sẽ có thể đấu một trận vô cùng đặc sắc, cho dù có thất bại cũng có thể thỏa mãn một đời. Đáng tiếc! Người xưa đã mất, ta đấu với Bệ hạ, chỉ giống như người trưởng thành đánh nhau với trẻ con mà thôi, không tốn bao nhiêu sức lực, quả thật khiến cho ta vô cùng thổn thức!
Sắc mặt Mục Tiên Thiên kịch biến, cao giọng quát lớn:
- Thao Quang tiên sinh ở đâu?
- Bệ hạ, Thao Quang đã tới chậm!
Một đạo thanh âm dày nặng vang lên, Đế uy bùng phát ngập trời, chấn động tinh không. Vị Đại Đế lão niên có thể sánh ngang với Thần Vương Thái Cổ kia xuất hiện, đứng sừng sững trong tinh không sau lưng Mục Tiên Thiên, thân thể nguy nga đáng sợ.
Vị Đại Đế lão niên này chính là một trong những tồn tại đỉnh cấp trong Chư Đế Thượng Cổ. Thời đại Phục Mân Đạo Tôn đã sản sinh ra vô số nhân tài tuyệt đỉnh, trong đó cũng có một số tồn tại thành tựu chỉ thua kém Phục Mân Đạo Tôn một bậc. Kẻ này chính là kẻ xuất sắc trong số đó, thực lực Đế cảnh viên mãn, hoàn toàn có thể sánh ngang Mẫu Hoàng Đại Đế.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
*****
- Bệ hạ không cần ra vẻ bức người như vậy, vẫn là lui trở về đi! Thần Thành thứ chín cách Tổ Đình ta quá gần, Bệ hạ đóng quân tại Thần Thành thứ chín, nhất định phải cẩn thận đề phòng ta!
Ánh mắt Mục Tiên Thiên cực kỳ hung ác nhìn chằm chằm hắn, Chung Nhạc mỉm cười không nói lời nào.
Một lúc sau, Mục Tiên Thiên bình ổn lại lửa giận, sắc mặt bình thản nói:
- Tiên sinh còn nhớ ước hẹn giữa hai chúng ta không?
- Tự nhiên nhớ rõ!
Sắc mặt Chung Nhạc cũng bình thản, nói:
- Ta sẽ phong ấn Thần huyết Phục Hy của bản thân, đánh một trận công bằng với Bệ hạ!
- Thao Quang tiên sinh, chúng ta đi thôi!
Mục Tiên Thiên phất ống tay áo, từ trên Thiên Dực Cổ Thuyền bay thẳng lên không trung, xoay người rời đi.
Thao Quang tiên sinh vội vàng đuổi theo nàng, quay đầu lại liếc mắt nhìn Chung Nhạc đang đứng trên Cổ thuyền, thấp giọng nói:
- Bệ hạ, cơ hội hiếm có...
- Không phải là cơ hội, mà là đại hung hiểm!
Mục Tiên Thiên toàn lực bão táp lao đi, trầm giọng nói:
- Ta hiểu rõ hắn quá sâu! Ta đang đợi ngươi chạy tới, mà hắn cũng đang đợi mấy tôn Thần Vương kia chạy tới. Hiện tại bốn phía xung quanh Thiên Dực Cổ Thuyền chỉ sợ sớm đã ẩn tàng vô số Đại Đế Thượng Cổ và Thần Vương rồi! Sợ rằng ngay cả Càn Đô Thần Vương cũng đang ẩn nấp ở phụ cận! Vừa rồi ta nhắc lại ước định giữa ta và hắn, chính là khiến hắn không thể hạ lệnh để cho đám Đại Đế và Thần Vương xuất thủ giết ta. Nhưng chỉ cần ngươi động thủ, cả hai chúng ta đều sẽ nằm lại nơi này!
Thao Quang tiên sinh quay đầu nhìn lại, chỉ thấy từng tôn từng tôn Thần Vương và Đại Đế Thượng Cổ xuất hiện trên Thiên Dực Cổ Thuyền, quả nhiên không ngoài dự liệu của Mục Tiên Thiên, không khỏi tán thưởng:
- Tiên Thiên Bệ hạ quả nhiên anh minh thần võ!
Trong lòng Mục Tiên Thiên thầm than một tiếng, lại nghĩ tới chủ ý mà Chung Nhạc vừa ra cho nàng, thoáng có chút vướng mắc.
- Muốn ta thoái vị, ẩn cư chờ đợi thời cơ sao? Ta đã ngồi lên vị trí này, vậy sẽ không thể lui xuống được nữa rồi! Ta luyến tiếc cái Đế vị này, cái quyền thế này, hơn nữa...
Nàng ngẩng đầu lên nhìn trời, trong lòng yên lặng nói:
- Sư tôn ở phía trên, vẫn luôn khiến cho ta có một loại cảm giác nguy cơ! Nếu ta lui xuống khỏi Đế vị, chẳng biết hắn lúc nào sẽ ăn tươi ta! Ta chỉ có ngồi trên Đế vị, chỉ có bên cạnh tụ tập một đám Đại Đế Thượng Cổ mới có thể an tâm được!
o0o
Trên Thiên Dực Cổ Thuyền, Thiên Cơ Thần Vương hiếu kỳ hỏi:
- Phục Hy, sao ngươi không hạ lệnh diệt trừ Mục Tiên Thiên?
- Ta và nàng dù sao cũng có ước định, không muốn làm trái lời thề!
Chung Nhạc quay đầu lại liếc nhìn một cái. Lúc này Mục Tiên Thiên sớm đã đi xa, nhàn nhạt nói:
- Hơn nữa, ta còn cần giữ nàng lại để đảo loạn thế cục Vũ trụ Cổ lão! Giữ nàng lại càng hữu dụng hơn so với giết chết nàng!
Đám người đều một trận không hiểu, chỉ có Càn Đô Thần Vương là biết rõ ảo diệu bên trong, trên mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Trong lòng Chung Nhạc thầm nghĩ:
- Mục Tiên Thiên tự biết không thể đánh hạ Tổ Đình, không dám đụng tới ta, chỉ sẽ đi tấn công Tiên Thiên Thần Đế hoặc Tiên Thiên Ma Đế, khiến cho hai tôn Thần Vương tranh đấu với nhau. Thần Ma Nhị Đế ân oán lẫn nhau đã lâu, nàng sẽ chọn liên hợp một người trong đó, chống lại kẻ còn lại. Thần Ma Nhị Đế sẽ không cự tuyệt yêu cầu của nàng, bởi vì bất luận là Thần đạo đại thịnh hay Ma đạo đại thịnh, cũng đều có thể khiến cho một trong bọn họ trở thành Đạo Thần. Đây là cơ hội duy nhất để Thần Ma Nhị Đế trở thành Đạo Thần!
Liên minh bạc nhược giữa Thần Ma Nhị Đế tất nhiên sẽ bởi vì yêu cầu của Mục Tiên Thiên mà sụp đổ tan tành, loạn cục của Vũ trụ Cổ lão cũng sẽ vì vậy mà mở ra. Đây chính là cơ hội thủ thắng Chung Nhạc trong loạn cục.
Cơ hội hiếm có, thời gian hiếm thấy, cách thời điểm Tiên Thiên Tà Đế phục sinh chỉ còn có mấy chục năm, Mục Tiên Thiên nhất định phải trong đoạn thời gian này chưởng khống Thần Ma Nhị Đế, từ đó gián tiếp chưởng khống Vũ trụ Cổ lão.
- Mục Tiên Thiên cho tới bây giờ cũng không phải là đối thủ của ta! Trước đây không phải, hiện tại không phải, tương lai cũng không phải! Mục tiêu của ta từ vừa mới bắt đầu đã không phải là nàng, mà là sư tôn của nàng, Hắc Đế!
Chung Nhạc tự xét kỹ nội tâm của chính mình, phát hiện ngoại trừ những nguyên nhân này ra, trong lòng mình vẫn còn có một ý niệm khác. Ý niệm này trong lúc bất tri bất giác đã ảnh hưởng tới quyết đoán của hắn, khiến cho hắn không lựa chọn ngay lúc này đánh chết Mục Tiên Thiên.
- Ta vẫn là đã xem nàng thành bằng hữu, thành đạo hữu của chính mình!
Trong lòng Chung Nhạc cảm khái, cũng không dập tắt ý niệm này đi. Đạo hữu khó tìm! Đạo hữu của hắn vốn dĩ đã rất ít rồi, ngoại trừ Phong Hiếu Trung, Huyền Cơ, Hoa Thiến Mân và Âm Phần Huyên ra, đại khái chỉ còn lại có Mục Tiên Thiên mà thôi.
o0o
Thiên Đình Tử Vi, chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên suất lĩnh đại quân một đường bôn tập, chạy trở về Thiên Đình. Chỉ thấy Thiên Đình sớm đã trống rỗng, chỉ có chỗ Nam Thiên Môn là còn có mấy gã Môn Thần giữ cửa, không khỏi nhất thời ngẩn ngơ.
Đợi hắn xông vào nội bộ Thiên Đình, dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy Thiên Đình vốn dĩ vàng son lộng lẫy, mênh mông hạo hãn, hiện tại đã biến thành một mảnh đất trống, bị cướp sạch không còn một mảnh. Cho dù là Lăng Tiêu Bảo Điện, cho dù là Ngọc Trì Dao Đài, cho dù là Nam Thiên Môn, Bắc Thiên Môn, Tây Thiên Môn, Đông Thiên Môn... đều bị dọn đi sạch sẽ, chỉ còn lại có phần nền trụi lủi.
Thậm chí ngay cả thanh Trảm Thần Trát Đao trên Trảm Thần Đài kia cũng đều bị khiêng đi mất.
Duy nhất không bị vác đi cũng chỉ có đám Tạo Vật Chủ và Đế Quân của Ngũ Phụ Lục Công và Lục Viện kia. Đám Tạo Vật Chủ và Đế Quân này bị trói gô lại, cột vào từng cây từng cây cột trụ trống trơn. Những sợi Kim thừng còn xuyên thấu qua Nguyên thần, khóa lại một thân thần thông và biến hóa của bọn họ.
Ức vạn Thần Ma đi lại trong tòa Thiên Đình trống rỗng này, trong lòng một mảnh lạnh lẽo. Vì xây dựng tòa Thiên Đình này, đã hao phí tài phú tích lũy vô tận của các chủng tộc trong Tử Vi, đã hao tốn thời gian hơn một trăm năm mới đại khái xây thành, về sau lại trải qua hai ba trăm năm không ngừng tu chỉnh mới có quy mô như hiện tại.
Nhưng hiện tại hết thảy đều bị dọn đi sạch sạch sẽ sẽ rồi.
Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên nghiến chặt hàm răng, không để cho ngụm máu tươi đã xông lên tới cổ họng phun ra khỏi miệng:
- Gian tặc...
← Ch. 1311 | Ch. 1313 → |