Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1320

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1320: Tự chém hai trăm năm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Tự chém hai trăm năm, giống như Hắc Đế vậy sao? Hắc Đế chính là cắt đứt thời gian một ngàn năm của chính mình làm năm phần, chia nhau phong ấn trong năm phiến Thời Không bất đồng. Cho dù có chết một người, cũng sẽ không ảnh hưởng tới bản thể. Mà sư đệ lại là muốn chém hai trăm năm tương lai thành hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi bốn phần. Những chúng ta tương lai này cho dù có chết trận, cũng sẽ không ảnh hưởng tới bản thể!

Sắc mặt Phong Hiếu Trung khẽ động, tán thưởng:

- Không ngờ sư đệ lại có năng lực này! Tạo nghệ của ngươi tại Đại đạo Không Gian và Đại đạo Trụ Quang đã không thua kém gì Hắc Đế rồi!

Chung Nhạc thi pháp có chút đồng dạng với Hắc Đế, nhưng bất đồng chính là Hắc Đế cắt đứt thời gian tương lai của chính mình chia ra làm năm phần, mỗi một đoạn thời gian dài tới hai trăm năm, mà tu vi của Chung Nhạc thì hơi thấp một chút, chỉ có thể cắt đứt thời gian tương lai hai trăm năm.

Muốn chém ra thời gian càng lâu hơn, cần tu vi càng hùng hồn hơn. Trước mắt Chung Nhạc chỉ có thể lấy ra thời gian hai trăm năm mà thôi.

Bất quá, Chung Nhạc lại dùng số lượng để thủ thắng. Hắn dùng ba ngày làm một đoạn thời gian, chia hai trăm năm ra làm hơn hai vạn bốn ngàn phần, do đó kéo hơn hai vạn bốn ngàn chính mình trong hai trăm năm tương lai này tới hiện tại, để cho bọn họ dừng lại trong từng cái từng cái mặt cắt thời không kỳ dị.

Hắc Đế phong ấn năm cái chính mình và năm đoạn thời gian kia trong những mặt cắt thời không độc lập, trực tiếp lấy ra một ngàn năm, hình thành nên một hệ thống Lục Đạo Luân Hồi. Ở trong những mặt cắt thời không đó, hắn vĩnh viễn sẽ tồn tại, không ngừng từ khởi điểm thời gian Luân Hồi tới đích đến thời gian, lại từ đích đến thời gian Luân Hồi tới khởi điểm thời gian.

Mà tu vi của Chung Nhạc vẫn chưa làm được một bước này, không thể triệt để phong ấn thời gian của bọn họ. Thời gian vừa tới, toàn bộ những bản thể tương lai đều sẽ quay trở về với thời gian, chỉ lưu lại một cỗ chân thân duy nhất, trực tiếp đạt tới tương lai hai trăm năm sau.

Cũng tức là nói, trong tương lai hai trăm năm tới đây, Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đều sẽ biến mất khỏi thế gian, chỉ tới hai trăm năm sau bọn họ mới sẽ xuất hiện trở lại.

Tương lai vốn dĩ chưa xác định, muốn làm được một điểm này, cần phải biến tương lai chưa xác định trở thành xác định.

Trong đó, mấu chốt nhất chính là nhất định phải khiến cho Đại đạo Không Gian và Đại đạo Trụ Quang có thể Luân Hồi, biến thời gian quá khứ vị lai và hiện tại của bản thân thành một vòng Luân Hồi, là một vòng Luân Hồi do vô số mặt cắt thời gian và mặt cắt không gian hình thành, là hệ thống Luân Hồi do quá khứ vị lai và hiện tại hình thành của bản thân.

Trên lý thuyết, chỉ cần chưởng khống được hai loại đại đạo Vũ và Trụ sẽ có thể làm được điểm này. Mặc dù cực kỳ khó khăn, nhưng cũng không phải là không có khả năng.

Mười vạn năm trước, Hắc Đế đã làm được một lần.

Mà Chung Nhạc tại thời điểm thi triển Thất Đạo Luân Hồi gọi ra năm cái chính mình của thời gian một canh giờ tương lai, sóng vai cùng chính mình tác chiến, cũng là dùng Vũ Trụ Luân Hồi của bản thân.

Chỉ là khi đó tu vi hắn còn thấp, nhưng hiện tại tạo nghệ của hắn trên hai đạo Vũ và Trụ đã không thua kém gì Hắc Đế, thậm chí còn đã siêu việt một bậc. Hắc Đế vẫn chưa luyện thành Đại đạo Không Gian và Đại đạo Trụ Quang dưới trạng thái Tiên Thiên, mà hắn thì đã luyện thành.

Đây là chỗ Hắc Đế không bằng Chung Nhạc, cũng là nguyên nhân vì sao lần này Chung Nhạc có thể nhất cổ tác khí kéo về hơn hai vạn bốn ngàn cái chính mình của thời gian hai trăm năm tương lai.

Trong mắt Phong Hiếu Trung chớp động tinh quang, nói:

- Thời gian bế quan ba ngày này của sư đệ, nhất định là có chỗ kỳ lạ gì a? Ngươi muốn chặt đứt thời gian ba ngày, mà cũng bế quan ba ngày, chẳng lẽ trong này có sự liên hệ gì sao?

Bản thân hắn là Đạo si, cực kỳ si mê đối với Đạo. Lần này Chung Nhạc muốn lấy ra thời gian hai trăm năm của chính mình, khiến cho hắn cực kỳ tò mò, không nhịn được nghĩ muốn tìm tòi nghiên cứu thần thông mà Chung Nhạc thi triển ra và đạo lý bao hàm bên trong đó.

Chung Nhạc khẽ gật đầu, quang luân sau đầu từ từ chuyển động, mỉm cười nói:

- Ba ngày bế quan này, là ta cần luyện thành một đạo thần thông Luân Hồi đại khép kín, bao gồm thời gian hai trăm năm của cả ngươi và ta, còn có chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền này nữa. Ta sẽ vặn vẹo thời gian hai trăm năm này, hình thành nên một mặt cắt Luân Hồi, chia ra làm hơn hai vạn bốn ngàn phần, nhất nhất chém ra!

Ông!

Không Gian Luân sau đầu hắn chậm rãi chấn động, sau đó Luân Hồi Đằng bị hắn kích phát, tế khởi, bắt đầu điên cuồng diễn sinh, mọc bò lên trên Thần Nhân Bàn Cổ của chân thân hắn. Luân Hồi Đằng xuyên qua Bí cảnh Lục Đạo trong cơ thể hắn, tiến vào trong Bí cảnh Không Gian, hình thành nên Thất Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh.

Đạo âm ầm ầm mãnh liệt, nổ vang chấn động, khiến người ta như mê như say.

Chung Nhạc tiếp tục nói:

- Muốn làm được một bước này, cần Đại đạo Không Gian và Đại đạo Thời Gian, thiếu một thứ cũng không được. Cho nên Thất Đạo Luân Hồi cũng không thể làm được, ta cần sử dụng tới Bát Đạo Luân Hồi, mới có thể tạo thành thần thông Luân Hồi đại khép kín vượt qua hai trăm năm!

Lại thêm một thanh âm chấn động vang lên, sau đầu hắn xuất hiện đạo quang luân thứ tám, chính là đạo Bí cảnh thứ tám trong cơ thể hắn mở ra.

Đây chính là lần đầu tiên trên thế gian có người mở ra Bí cảnh thứ tám.

Khí tức của Chung Nhạc điên cuồng đề thăng, càng lúc càng khủng bố, càng lúc càng to lớn, thân thể càng lúc càng vĩ ngạn, khí thế càng lúc càng nguy nga. Hai tòa Bí cảnh Vũ và Trụ đồng thời mở ra, khiến cho hắn có một loại cảm giác vũ trụ của bản thân viên mãn thành hình, trong cơ thể chất chứa lực lượng toàn thể vũ trụ.

Hắn đồng thời cảm giác được toàn bộ Đại đạo Tiên Thiên trong cơ thể chính mình nằm trong trạng thái viên mãn, trạng thái hoàn mỹ. Chỉ cần hắn tùy ý khẽ động sẽ có thể phát huy ra hết thảy uy năng, thể hiện ra hết thảy đạo diệu của Đại đạo Tiên Thiên.

Khoảnh khắc này, hắn phảng phất như đã biến thành tập hợp thể của hết thảy Tiên Thiên Thần Ma, cường đại trước giờ chưa từng có.

Trong Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của hắn ẩn chứa vô tận đạo diệu, những đạo diệu này theo tám tòa Bí cảnh khởi động mà sống lại, lực lượng của bảy mươi sáu tòa Thánh địa tuôn trào ra, đáng sợ tới mức nào?

Bất quá, sau một khắc, Chung Nhạc rên lên một tiếng, khóe miệng tươm máu. Bí cảnh thứ tám không thể tương dung với Thất Đạo Luân Hồi phía trước, chưa thành hệ thống, cơ hồ đè nát hết thảy tám tòa Bí cảnh.

Ánh mắt Phong Hiếu Trung chớp động, nhanh chóng chạy loạn xung quanh Chung Nhạc. Từng đạo từng đạo Thần quang trên mười đầu ngón tay đột nhiên biến thành những cây ngân châm thon dài, nhao nhao đâm vào các nơi trên toàn thân Chung Nhạc.

Vô số cây ngân châm đâm vào trong cơ thể Chung Nhạc, nhưng ở trong Bí cảnh thứ tám lại là một màn tràng cảnh khác.

Đám ngân châm kia giống như từng cây từng cây cột trụ ngân sắc, từ thiên ngoại đâm vào. Ngoài mặt đám cột trụ ngân sắc có văn lộ Đồ đằng huyền diệu phức tạp không ngừng lưu chuyển, lúc sáng lúc tối. Từng cây từng cây ngân trụ định trụ Bí cảnh thứ tám của Chung Nhạc, không cho nó xao động.

Bước chân Phong Hiếu Trung không ngừng di chuyển, hai bàn tay không ngừng đánh xuống đám ngân châm kia. Chỉ thấy từng cây từng cây ngân trụ trong Bí cảnh thứ tám đâm xuyên qua vách ngăn Bí cảnh thứ tám, đâm vào Bí cảnh thứ bảy, sau đó xuyên tới Bí cảnh thứ sáu, Bí cảnh thứ năm, cuối cùng đâm vào Bí cảnh Đạo Nhất của Chung Nhạc.

Đám ngân châm này đã hoàn toàn chui vào trong cơ thể Chung Nhạc. Chung Nhạc thở phào nhẹ nhõm, giơ tay lên lau đi vết máu trên khóe miệng, mỉm cười nói:

- Nếu không có sư huynh, ta rất khó có thể ổn định Bát Đạo Luân Hồi!

- Ngươi vẫn là quá mạo hiểm rồi! Thất Đạo Luân Hồi vẫn chưa định hình, đã bắt đầu thí nghiệm Bát Đạo Luân Hồi, xác suất tử vong cực cao!

*****

Phong Hiếu Trung thở dài một tiếng, nói:

- Bất quá, lại là một trận thí nghiệm có ý nghĩa, ta rất thưởng thức hành vi cầu đạo mạo hiểm của ngươi!

Sở dĩ Chung Nhạc yêu cầu Phong Hiếu Trung cùng hắn bế quan, nguyên nhân chính là ở đây. Bất luận là Lôi Trạch, Thần Hậu, hay là Thiên hoặc Càn Đô, kiến giải của bọn họ đối với Thất Đạo Luân Hồi cũng đều không thể bằng được Phong Hiếu Trung, kiến giải đối với Bát Đạo Luân Hồi lại càng là thúc ngựa không kịp.

Phong Hiếu Trung là một tồn tại duy nhất trên tạo nghệ Bát Đạo Luân Hồi có thể theo kịp Chung Nhạc. Có hắn ở đây, có thể khiến cho Bát Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc duy trì một đoạn thời gian. Đương nhiên, một tầng nguyên nhân khác chính là đám người Lôi Trạch Cổ Thần quá mạnh, Chung Nhạc hiện tại vẫn không thể cắt đứt được tương lai của bọn họ.

Bí cảnh Không Gian và Bí cảnh Trụ Quang sau đầu Chung Nhạc bắt đầu dung hợp, hai loại đại đạo Bí cảnh giao hòa, biến thành một đạo quang luân thời không, bao phủ hai người bọn họ.

Phong Hiếu Trung nhất thời có một loại cảm giác vô cùng kỳ diệu. Hắn cảm giác được chính mình đã biến thành một bộ phận của đạo quang luân thời không này, loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu.

Sau đó, hắn nhìn thấy vô số chính mình trong đạo quang luân thời không này.

Vô số chính mình và Chung Nhạc đang đứng chung một chỗ, đã tạo thành đạo quang luân thời không này, mà dưới chân mỗi hai người bọn họ đều có một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền. Không chỉ như vậy, hắn còn cảm giác được vô số ý thức của chính mình.

- Đây là vô số mặt cắt thời không của chúng ta trong hai trăm năm tương lai!

Trong đạo quang luân thời không kia, vô số Chung Nhạc nhìn về phía vô số Phong Hiếu Trung, thanh âm thản nhiên, nói:

- Sư huynh, từ trong bất kỳ một mặt cắt thời không nào cũng có thể lấy ra hai người chúng ta. Ngươi nhìn đây!

Phong Hiếu Trung lập tức nhìn thấy trong quang luân thời không, một gã Chung Nhạc trong đó giơ Tiên Thiên Thần Đao trong tay lên, quơ đao chém xuống. Sau đó, một gã Phong Hiếu Trung và một gã Chung Nhạc từ trong quang luân thời không đi ra, xuất hiện trước mặt hắn.

- Thật là... kỹ thuật như Thần!

Hai gã Phong Hiếu Trung đồng thời tán thán, nói:

- Bản lãnh này của sư đệ quả thật đã đạt tới Đạo cảnh! Ngươi cắt ra thêm một cái chính mình nữa, ta cần cẩn thận nghiên cứu một chút cấu tạo của ngươi a!

Chung Nhạc ừm khẽ một tiếng, không lại dừng lại nữa, mà liên tiếp từng đao từng đao chém xuống, lấy ra thời gian hai trăm năm tương lai, cứ cách mỗi ba ngày lại lấy ra một lần, chém thời gian hai trăm năm thành hơn hai vạn bốn ngàn phần.

- Bất quá, trong hai trăm năm này, chúng ta hẳn là không thể tu luyện a?

Hơn hai vạn gã Phong Hiếu Trung đột nhiên đồng thời đặt câu hỏi:

- Thật ra, tất cả chúng ta hẳn cũng chỉ có thể tồn tại trong thời gian ba ngày. Chúng ta chỉ tương đương với tu luyện ba ngày, nhưng thọ mệnh lại hao tổn hai trăm năm!

Hơn hai vạn gã Chung Nhạc nhất tề gật đầu, nói:

- Chính là đạo lý này!

Toàn bộ Phong Hiếu Trung lại nhất tề hỏi:

- Vậy kẻ nào mới là chúng ta chân chính?

Tất cả Chung Nhạc trăm miệng một lời nói:

- Tất cả chúng ta đều là chúng ta chân chính!

Cho dù Phong Hiếu Trung loại tồn tại như Thiên Nhân này, cũng bị trò đùa này khiến cho có chút hồ đồ, lẩm bẩm:

- Thời gian vừa tới, tất cả chúng ta đều sẽ biến mất?

Từng gã từng gã Chung Nhạc tế khởi từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền, Trụ Quang Luân sau đầu chuyển động, cắt về phía quá khứ, mỉm cười nói:

- Thời gian vừa tới, thời gian không gian tiêu tán, tất cả chúng ta đều sẽ biến mất, chỉ còn lại một cặp chúng ta cuối cùng, lúc đó, chính là hai trăm năm sau rồi. Nhưng đối với tất cả chúng ta, chỉ mới trôi qua ba ngày mà thôi!

Từng chiếc từng chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động giương buồm, lái về phía Thượng Cổ, chỉ lưu lại một cặp Chung Nhạc và Phong Hiếu Trung đứng yên tại chỗ.

Chung Nhạc tản đi Bát Đạo Luân Hồi sau đầu, cùng Phong Hiếu Trung đi ra Thánh điện trong vực sâu. Chung Nhạc hội hợp với đám người Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô, Thiên và Mẫu Hoàng Đại Đế, chắp tay nói:

- Các vị, mời lên thuyền! Ta sẽ tự giải phong ấn phàm huyết, xúc động đại nguyền rủa của Hắc Đế và đại nguyền rủa của Đạo Thần!

Sắc mặt đám người Lôi Trạch Cổ Thần và Thần Hậu nương nương ngưng trọng, nhất nhất leo lên Thiên Dực Cổ Thuyền.

Chung Nhạc hiện ra chân thân Phục Hy, ngồi xếp bằng xuống. Chỉ nghe ầm một tiếng, Huyết Mạch Luân của hắn mở rộng, huyết mạch chuyển động như luân, hết thảy phong ấn trong huyết mạch đều bị hắn kích phát.

- Trảm Đạo!

Chung Nhạc tế đao, chém xuống một đao, chém vào trong Huyết Mạch Luân.

- Các vị ngồi vững một chút, ta mang các ngươi trở về mười vạn năm trước!

Thanh âm của hắn vang vọng, một thành phong ấn phàm huyết cuối cùng bị hắn một đao chém nát. Nhất thời nguyền rủa cổ lão bạo phát, một cỗ lực lượng bàng đại đánh ập tới, nghĩ muốn kéo hồn phách của hắn vào trong thời không đặc thù mười vạn năm trước.

Nhục thân và Nguyên thần của Chung Nhạc hiện tại đã tương liên với nhau, kết hợp làm một thể. Cỗ lực lượng kia lôi kéo hồn phách hắn, cũng lôi kéo nhục thân hắn. Mà nhục thân hắn thì bám chặt trên Thiên Dực Cổ Thuyền, chỉ nghe một tiếng ầm vang thật lớn, tất cả bọn họ nhất thời biến mất khỏi tại chỗ.

- Hắc Đế, chúng ta tới rồi!


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)