← Ch.1356 | Ch.1358 → |
Trong vũ trụ thiên đạo, vô số thiên khung bao phủ lấy vũ trụ kỳ dị này. Thương Thiên, Thanh Thiên, Lam Thiên, Bích Thiên, Xích Thiên, Cảnh Thiên, Đô Thiên, Dương Thiên, Dạ Thiên, Huyền Thiên, Vân Thiên, Thần Thiên, Thượng Thiên, Tham Thiên, Thử Thiên, Ông Thiên, Phần Thiên, Cửu Thiên, Phi Tưởng Thiên, Phi Phi Tưởng Thiên, Đại La Thiên... ba mươi ba tầng trời, đúng là nhiều không đếm xuể!
Đây chính là Thiên ở trạng thái hoàn chỉnh, Thiên không có đạo thương, Thiên được gọi là cấp Đạo Thần!
Mỗi một thiên khung đều đang lưu động, chúng đại diện cho thuộc tính, chủng loại của Thiên. Thiên được chúng sinh tế tự mà thành, suy nghĩ của chúng sinh khác nhau, nguyện vọng khác nhau, sức mạnh và thuộc tính của Thiên cũng khác nhau.
Lúc bình thương, Thiên khó lòng thống nhất sức mạnh của hắn, vì thực sự chúng quá tạp loạn, khó hình thành hệ thống hoàn chỉnh, khó hội tụ thành một thể thống nhất. Nhưng khi ở trong vũ trụ thiên đạo được hình thành từ thiên đạo của tự thân hắn thì hắn có thể thống nhất hết những sức mạnh hỗn loạn kia lại!
- Quyền bỉnh của Đạo Tôn...
Trên những tầng tầng thiên khung đó hiện ra vô số con mắt, đó là những con mắt khổng lồ bao phủ toàn bộ bầu trời, nhìn thanh Tiên Thiên thần đao cắm dưới đất.
Tiên Thiên thần đao từ thiên ngoại tới, cắt qua vũ trụ thiên đạo!
Vừa rồi là Chung Nhạc rút đao từ trên thần đài ném đao ra cắt vũ trụ thiên đạo!
Uy năng của Tiên Thiên thần đao lại cường đại như vyậ, khiến vũ trụ thiên đạo mà hắn tự hào bị cắt đôi. Có nghĩa là thanh thần đao này cơ bản đã hồi phục uy năng của Thiên Đế quyền binh ở trạng thái đỉnh phong!
Thiên Đế chi kiếm năm xưa, giờ là Tiên Thiên thần đao, tuy hình thái thay đổi nhưng vẫn khiến Thiên có cảm giác đau đớn, đạo thương của hắn tuy đã lành nhưng vị từ vị trí vết thương đó vẫn truyền tới những cơn nhói đau.
Vết thương theo hắn mười vạn năm dường như lại có dấu hiệu tái phát!
Thanh đao này của Chung Nhạc đã có rất nhiều điểm khác với Thiên Đế chi kiếm năm xưa. Đế Kiếm của Phục Mân Đạo Tôn uy nghi thiên hạ, kiếm phân hai lưỡi, thương người thương mình, kiếm phân hai mặt, phản chiếu nhân tâm thiên hạ, phản chiếu nội tâm người cầm kiếm.
Còn đao của Chung Nhạc thì chiến đấu gian khổ, dùng vĩ lực vô biên quét mọi trở ngại!
Đạo tâm khác nhau, trạng thái của quyền bỉnh khác nhau, đại đạo ẩn chứa bên trong cũng khác nhau.
Đế Kiếm của Đạo Tôn là kiếm phục thiên hạ, trấn thiên hạ, thần đao của Chung Nhạc là đao trảm thiên hạ, bình thiên hạ, một là vương đạo, một là bá đạo!
Thiên đạo bình hòa, bá đạo cương liệt!
Ba nghìn đế thi đứng sừng sững, đột nhiên cúi người bái lạy thanh thần đao. Thanh Tiên Thiên thần đao cắm dưới đất khẽ chấn động, Dịch Đạo đang thức tỉnh, hấp thụ tế tự chi lực từ ba nghìn đế thi, dung hợp đại đạo của ba nghìn đế thi vào thân đao!
Đao quang trắng sáng lóa ngập tràn cả vũ trụ thiên đạo, chiếu tới nọi ngóc ngách, phản chiếu Tử, Cổ, Lục Đạo, Luân Hồi, Đạo, Hư Không Lục Giới, không nơi nào không tới!
- Phục Mân đã chết rồi!
Vô số thiên khung chấn động, chấn nộ, những con mắt khổng lồ kia đột nhiên biến mất, bầu trời giống như những gương mặt có tai có mắt có mồm có mũi.
- Hồn tiêu phách tán rồi! Những kẻ đã chết, cho dù có cường đại thế nào cũng không thể sánh được với những người còn sống!
Từng mảng thiên khung trùng điệp lên nhau, hàng trăm triệu vạn âm thanh trùng lặp, tập trung niệm lực, chấp niệm của vô số sinh linh trong hai trăm vạn năm, tập trugn sự ngưỡng vọng, sự tưởng tượng và sự trông chờ của chúng sinh đối với sức mạnh!
Đó là năng lượng khủng bố tới mức nào chứ?
Luồng năng lượng đó đạt tới cực hạn mà vô số sinh linh tưởng tượng, là sự tưởng tượng ở mức cao nhất của chúng sinh về sức mạnh, dung hợp thần thông và đại đạo của vô số những vị cường đại nhất thế gian, dung hợp thân tư của những vị đó lại làm một!
Trên thiên khung hiện lên hư ảnh của ba mươi hai vị Thần Đế thời đại Hỏa Kỷ, bảy mươi ba vị Thiên Đế đế cấp, trí tuệ như Đại Toại, cường đại như Phục Mân, cổ xưa như Lôi Trạch, quý trọng như Hoa Tư Hậu Thổ!
Sự sùng bái năng lượng, sùng bái điều chưa biết, dẫn đến sự xuất hiện của tt Tiên Thiên Thần như Thiên!
Càn Đô Thần Vương sắc mặt biến đổi, trong lòng thấp thỏm bất an.
Sinh linh Hậu Thiên có sức sáng tạo kinh người hơn hẳn Tiên Thiên thần thánh, Tiên Thiên thần thánh có hạn chế rất lớn, tạo nên sự hạn chế đại đạo tự thân, sức sáng tạo yếu kém.
Còn sinh linh Hậu Thiên thì không có hạn chế này, họ có khả năng sáng tạo và tưởng tượng vô hạn, Tiên Thiên Thần Vương bắt giết cường giả trong số các sinh linh Hậu Thiên, ngoài việc để làm no cái bụng thì quan trọng hơn chính là hấp thụ đại đạo và thần thông mà sinh linh Hậu Thiên sáng tạo ra!
Sinh linh Hậu Thiên không chỉ khai sáng ra hệ thống tu luyện phức tạp hơn, đa biến hơn, vô số loại thần thông kỳ lạ, mà trong thời đại Hắc Ám, vì sự sùng bái với sức mạnh còn sáng tạo ra tế tự Tiên Thiên Thần!
Tế tự Tiên Thiên Thần chỉ cần liên tục tế tự là có thể có sinh mệnh trường cửu giống như Tiên Thiên Thần Vương, thậm chí còn có thể mang sức mạnh vô biên.
Và Thiên chính là kẻ mạnh nhất trong số đó!
Thiên lúc này kích hoạt hoàn toàn tế tự chi lực của vô số sinh linh, sức mạnh của hắn đã hơn xa những Thần Vương sinh ra từ Tiên Thiên thiên dạo như Càn Đô Thần Vương.
Hắn được gọi là kẻ ở tầng thứ Đạo Thần, thậm chí có những thần ma đã gọi hắn là Đạo Thần, không phải không có lý do!
Thiên ở trạng thái hoàn chỉnh, chiến lực của hắn có thể đuổi kịp Tứ Diện Thần ở Đạo Giới!
Nhưng vị tế tự Tiên Thiên Thần này rõ ràng đã chệch quy luật, không còn bảo vệ chúng sinh mà trở thành kẻ tội đồ thao túng nhân tâm, tao túng cục thế thiên hạ, không thể không thừa nhân đây thật sự là châm biếm.
- Cũng may mãi mãi sinh linh không thể tưởng tượng được năng lượng và tối cường giả trong lịch sử.
Càn Đô Thần Vương nghiến răng, đẩy pháp lực của mình vào Tiên Thiên thần đao!
Hắn là một trong những Thần Vương cổ xưa nhất, nắm giữ Tiên Thiên thiên đạo, tu vi thực lực không hề thua kém Nguyên Nha hay Phụng Thiên, pháp lực của hắn tràn vào Tiên Thiên thần đao khiến uy năng của thần đao tăng vọt!
Cùng lúc đó hắn cảm nhận được một luồng năng lượng khác trong cây đao đang thức tỉnh, tim không khỏi khẽ run.
Đó là năng lượng của Chung Nhạc, năng lượng Dịch Đạo của Chung Nhạc, dung hợp với mười chín Tiên Thiên thiên đạo của hắn, không chỉ vậy trong đao còn ẩn chứa năng lượng của ba mươi thiên đạo, đó là thiên đạo trong Tiên Thiên Bát Quái.
*****
- Năm mươi thiên đạo?
Càn Đô Thần Vương khựng người, rồi thấy vô số tầng trời dung hợp lại, đè xuống phía bọn hắn, trên trời hiện lên thân ảnh của các vị đại đế, thần vương cổ xưa, cường đại vô biên, đứng đầu chính là hư ảnh của Đạo Tôn!
- Đạo Tôn!
Tiếng của Thiên tinh tai nhức óc, không có bất cứ đặc trưng nào, lại giống như hàng ha sa số tiếng nói tập hợp lại cùng hét lên:
- Đạo Tôn, ta có năng lượng của ngươi, xem ngươi làm thế nào đánh bại ta?
Đột nhiên đao quang đầu trời thu lại trong thần đao.
Tiên Thiên thần đao bay lên trời, nhằm bầu thiên khung đang đè xuống kia chém một đao.
Trong chiến trường, Mẫu Hoàng Đại Đế và Tiên Thiên Tà Đế đang quần thảo, Tướng Vương thì chặn đứng bọn Địa Sư Thần Vương, một dòng thiên hà mênh mông vây quanh hơn hai mươi Thần Vương.
Tiên Thiên Ma Đế, Tiên Thiên Thần Đế chiến đấu ác liêt với Lôi Trạch Cổ Trạch và Thần Hậu nương nương, hai vị Thần Vương liên tục thổ huyết. Lôi Trạch Cổ Thần quả thực dũng mãnh, chiến lực vô địch, một mình đấu với hai người họ mà hai người họ phải thổ huyết, còn Thần Hậu nương nương bên cạnh thì vô cùng nhàn nhã.
Các tòa sát trận uỳnh uỳnh chuyển động, rạch tan tầng tầng không gian, cắt bầu u không tan thành nhiều mảnh, năng lượng thậm chí truyền cả tới Hư Không Giới, kinh động tới thần linh đế linh đang chìm trong giấc ngủ.
Một trận đại chiến khác thì đã chìm vào khu thứ bảy của luân hồi. Hai tầng không gian trùng điệp đồng thời chấn động, đó là hơn tám mươi người bọn Minh Di Đế đối kháng với Phong Hiếu Trung.
Lại có các Thần Vương như Nam Minh Thần Vương tụm lại muốn giết chết Phục Thương.
Chung Nhạc vẫn tọa trấn trên thần đài, còn Thần Đế Cung, Mục Tiên Thiên và Thao Quang tiên sinh đứng đó nhìn từ xa, cả hai đều không nói gì, sắc mặt khác lạnh nhạt.
Đao quang kinh thiên đột nhiên từ vũ trụ thiên đạo chém tách đôi bầu tinh không hỗn loạn, gần như cắt đôi vũ trụ cổ. Tinh không xuất hiện huyết quang, từng giọt huyết quang roi xuống tinh không rồi lập tức phình to biến thành những quả tinh cầu huyết sắc, có cái biến thành vầng thái dương chói lòa!
Vù vù vù!
Vô số tấm ván quan tài đen sì bay lên, trên những tấm ván đó là các cỗ đế thi, tế Tiên Thiên thần đao chém thiên khung đang di động trong bầu tinh không hỗn loạn!
Số lượng tấm ván quan tài cực nhiều, gần như tạo thành cả vùng biển đen rộng lớn, chư đế đứng trên đó, Tiên Thiên thần đao kinh diễm, truy sát Thiên.
Trên người Thiên xuất hiện một vết thương, là vết thương do Tiên Thiên thần đao để lại, vị trí giống hệt như vết thương do Đạo Tôn để lại, không có bất cứ sự khác biệt nào!
Càn Đô Thần Vương thì chuyển sang trợ giúpft.
- Tiên Thiên, Thiên đã thua rồi.
Chung Nhạc sắc mặt thản nhiên, tiếng nói từ xa vọng lại. Đồ Úc phụt máu, bị Phù Lê dẫn đại quân nghiền nát, bên cạnh Hỗn Độn Vũ dẫn quân giết Đế Tu La. Bách Thảo tiên sinh thì truy sát Bệ Ngạn nhưng bị Trác Long dẫn cửu tử bao vây giết chết.
Chiến cục đã định!
Cho dù Phong Vô Kỵ dùng tới Thiên Ý Đại Não cũng không thể bù đắp cho sự thiếu hụt về binh lực, không thể thay đổi được chiến cục.
- Thua rồi?
Mục Tiên Thiên khẽ lắc đầu, nói:
- Chung Sơn thị, là mọi thủ đoạn của ngươi đã dùng rồi, chứ không phải ta thua. Ngươi không nên rời khỏi Tổ Đình.
Phía sau nàng ta, thần đạo chân thân và ma đạo chân thân tiến lại, phía sau hai chân thân chính là một vị Tứ Diện Thần, Tứ Diện Thần mà nhìn từ mặt nào cũng là chính diện, hắn đang thích thú quan sát chiến trường.
- Ngươi không rời khỏi Tổ Đình, nếu Đạo Thần không hạ giới thì không ai làm gì được ngươi, nhưng rời khỏi Tổ Đình, mọi tuyệt chiêu đã dùng, vậy thì chắc chắn ngươi đến lúc phải chết rồi.
Mục Tiên Thiên cười:
- Trẫm đã từng nói, trẫm có thể thua vô số lần, nhưng ngươi chỉ cần thua một lần là đủ. Tiền bối?
Tứ Diện Thần quét mắt qua chiến trường, đột nhiên cười hà hà, chỉ tay mọt cái, vô số thời không tan rã, cắt chiến trường thành vô số mảnh, nhốt trăm triệu vạn thần ma trong những thế giới nhỏ.
Lôi Trạch Cổ Thần gầm lên phẫn nộ, tế Tiên Thiên Quả Thụ đập nát một thế giới, nhưng rồi lại rơi vào một thế giới khác, đánh vỡ thế giới đó thì lại rơi vào thế giới khác, cứ thế tuần hoàn mãi không thoát được.
Thần Hậu nương nương cũng vậy, Tướng Vương, Mẫu Hoàng Đại Đế, và toàn bộ đại quân đều rơi vào tình trạng đó, khó lòng thoát được loại thần thông Nhất Niệm Vạn Giới Sinh này. Chỉ có ba nghìn đế thi truy sát Thiên, không bị Nhất Niệm Vạn Giới bao phủ.
- Hắc Đế thì sao?
Chung Nhạc đột nhiên nói:
- Hắc Đế đâu? Tại sao hắn không xuất hiện? Ha đợi để hưởng quả mà hắn trồng, nếu còn không hiện thân thì chỉ e quả sẽ bị ta giết đấy.
Mục Tiên Thiên cười khảy:
- Chung Sơn thị, ta sẽ không thua. Hắc Đế sao có thể xuất hiện?
- Đúng là đáng tiếc, vốn còn định tóm gọn một mẻ...
Chung Nhạc cúi đầu, những viên linh châu trong bàn tay bay lên, hắn ngẩng lên cười:
- Chư vị, các ngươi biết không? Ba nghìn Lục Đạo Giới, thật ra là ba nghìn món thần binh, ba nghìn tòa sát trận, cũng là ba nghìn nguyên thần không hoàn chỉnh. Nếu bổ khuyết cho chúng, cộng với ba nghìn đế thi thì sẽ có chuyện gì xảy ra?
← Ch. 1356 | Ch. 1358 → |