Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1362

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1362: Chôn đạo hữu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Những Tạo Vật Chủ khác cũng hai mắt chảy máu, nghe thế vội vàng nhắm mắt lại.

Loại ý cảnh này vô cùng ảo diệu, nhưng đạo hạnh đạt tới mức như Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên thì có thể làm được. Thần thông ý cảnh của họ quá cao, chư vị Đại Đế và Đế Quân đều có thể trừ bỏ nhãn trung thần thông hình thành do ý cảnh nhưng các thần ma khác thì khó lòng chống cự.

Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế lướt đi, hạ lệnh cho Côn Thần Mẫu Thần dưới trướng mình không được nhìn chiến trường. Nàng ta cũng không khỏi tim đập thình thịch, năng lượng mà Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên dùng tới đã hơn nàng ta quá nhiều khiến nàng ta run rẩy sợ hãi, sợ Chung Nhạc không giữ lời hứa.

- Hỗn Độn Khế Ước, chắc hắn sẽ không nuốt lời chứ? Trừ phi hắn muốn bị đồng hóa thành Hỗn Độn Khí...

Đột nhiên Mẫu Hoàng Đại Đế hạ thấp tiến vào khu thứ bảy luân hồi, thấy đạo hỏa rực cháy, một nữ tử đứng trong đạo hỏa quan sát trận chiến đấu.

- Tư Mệnh, ngươi cũng đang lo lắng sao?

Thân thể Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên thu nhỏ lại, biến thành nữ nhi đứng bên cạnh nàng ta, hai người giống như tỷ muội vậy.

Tư Mệnh lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Vãng Sinh Luân là của ta.

Mẫu Hoàng Đại Đế tức giận nói:

- Rõ ràng là có một nửa của ta có được không hả? Hơn nữa lần này ta tới cũng không phải đòi Vãng Sinh Luân, ta chỉ muốn hỏi suy nghĩ của ngươi!

- Ngươi có đòi ta cũng không trả.

Tư Mệnh vẻ mặt bình tĩnh nói.

Mẫu Hoàng Đại Đế phẫn nộ:

- Không lương tâm! Ta tốt xấu gì cũng là được coi như ngoại tổ của ngươi, ngươi lại đối xử với ta như vậy!

Nàng ta đột nhiên khựng lại, nhìn về phía xa, thấy Sinh Mệnh Cổ Thụ lơ lửng, các vị Tử Vi Tinh Vực đứng dưới ngọn cây nguy nga, cũng đang thông qua khu thứ bảy quan sát trận chiến Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên.

- Khởi Nguyên, Nguyên Nha bọn họ... Ủa, còn có những gương mặt quen thuộc...

Mẫu Hoàng Đại Đế tim run lên, nhìn thấy dưới ngọn cây có nhiều Thần Vương hình dung cổ quái, có người tám đầu tám tay, cầm những loại Tiên Thiên thần binh khác nhau, có người phía sau đầu là một vầng mặt trời đỏ rực, ta cầm bảo thụ. Có người sau đầu là một vùng tinh không bao la, giống như nắm giữ không gian vô lượng, có nguòi thì quanh người là dòng sông thời gian mênh mông.

Mẫu Hoàng Đại Đế đột nhiên hiểu ra, da ga nổi lên.

- Đại Tư Mệnh đã hồi sinh các Thần Vương thời đại Hắc Ám sao?

Nàng ta rùng mình liền mấy cái, vội nhìn quanh, nhưng không thấy tung tích của Đại Tư Mệnh, không khỏi khựng lại, lẩm bẩm:

- Đại Tư Mệnh không quan chiến?

- Đại Tư Mệnh tới rồi.

Tư Mệnh bình tĩnh nói:

- Trận chiến này vô cùng quan trọng, lẽ nào hắn lại không tới? Những Thần Vương kia đều đứng trên lòng bàn tay của hắn.

Mẫu Hoàng Đại Đế vội nhìn kỹ lại, trong đầu bỗng trống rỗng. Nàng ta thấy tay của Đại Tư Mệnh, chỉ là, nó thực sự quá lớn khiến nàng không nghĩ tới đó là tay.

Rồi nàng ta thấy thân người Đại Tư Mệnh, giống như thiên lũy thiên bích chắn cả tầm nhìn của nàng ta. Nhìn lên phía trên nữa thì thấp thoáng thấy mặt chính diện của Đại Tư Mệnh, nhưng do nhiều đại đạo vây quanh nên không rõ.

- Tên này, không phải là quá cường hãn rồi chứ?

Sự chấn kinh trong lòng Mẫu Hoàng Đại Đế khó lòng dịu lại, Đại Tư Mệnh hiện giờ đã tới trình độ nào rồi, ngay cả nàng ta cũng không nhìn ra được.

- Giờ chỉ e hắn... hắn còn mạnh hơn cả Hắc Đế!

Mẫu Hoàng Đại Đế rùng mình, không dám nhìn nữa, nghĩ bụng:

- Đạo Tôn ở thời kỳ đỉnh phong có mạnh thế này không? Chắc là có chứ...

- Đại Tư Mệnh, sinh linh Hậu Thiên không phải quá mạnh rồi chứ?

Dưới Sinh Mệnh Cổ Thụ, Khởi Nguyên Thần Vương đột nhiên nói:

- Ba nghìn đế thi đó có lẽ là Phục Mân Đạo Tôn để lại đối phó với ngươi!

Tiếng của Đại Tư Mệnh truyền xuống:

- Giống chết mà không chết, giống sống mà không sống, đúng là sẽ không bị Sinh Mệnh đại đạo của ta khắc chế, nhưng Phục Mân Đạo Tôn sẽ không dự liệu được ta sẽ hồi sinh. Những đế thi kia không phải dùng để đối phó với ta, Khởi Nguyên không cần phải nghĩ nhiều.

- Không thể không đề phòng.

Khởi Nguyên Thần Vương nói:

- Có lẽ Phục Mân không có ý định đối phó với Đại Tư Mệnh, nhưng vị Phục Hy này thì chưa chắc đã không. Dù sao cũng là sinh linh Hậu Thiên, sẽ có dã tâm.

- Ta biết rồi.

Đại Tư Mệnh tiếp tục xem trận chiến giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên, bỗng nói:

- Các ngươi gặp một vị Phong thị khác, nên lui, đừng xung đột trực tiếp với hắn.

- Phong thị?

Khởi Nguyên Thần Vương mấy người khựng lại, bỗng hiểu ra:

- Đại Tư Mệnh nói tới trận chiến còn lại?

Đại Tư Mệnh nhìn từ mặt nào cũng là chính diện, hắn không giống sinh linh của vũ trụ này, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trước sau trên dưới.

Lúc này trong khu thứ bảy luân hồi còn có một trận chiến khác, cũng vô cùng đặc sắc.

Đó là trận chiến giữa Phong Hiếu Trung và thượng cổ chư đế, hai bên khổ chiến tới giờ cũng đã gần tới kết thúc, không thể tiếp tục kéo dài nữa, nhưng vẫn vô cùng đặc sắc.

Chiến đấu tới mức này, Phong Hiếu Trung và tám mươi hai vị đại đế cũng đã mệt nhoài, thần thông trước kia với họ mà nói đã vô dụng, Đạo Giải thần thông có thể phá bỏ mọi thần thông, mọi đại đạo, hai bên đều tinh thông Đạo Giải, vì thế buộc phải khai thác năng lượng mạnh hơn của Đạo Giải trong khi chiến đấu.

Giờ thì phải xem ai thông minh tài trí hơn, ai tinh thông Đạo Giải hơn thì người đó sẽ giành thắng lợi cuối cùng.

- Trảm Đạo, có trảm được trẫm không?

Ba tiếng nói của Mục Tiên Thiên trùng lặp lên nhau, vang lên oang oang đẩy lùi Tiên Thiên thần đao. Sáu cánh tay vung lên, trong lòng bàn tay hiện lên ba loại đại đạo cổ xưa nhất Nguyên Ma, Nguyên Thần và Chí Tà, tạo nên thái cực trong lòng bàn tay, ấn về phía Chung Nhạc.

Thái cực vận chuyển, huyền diệu phi phàm, ẩn chứa đại đạo cổ xưa nhất của vũ trụ cổ. Tam đạo vận chuyển, các loại thần thông chuyển biến bất định, mang sự thần diệu nhất chưởng hóa vạn thiên!

- Sao lại không trảm được?

Đao quang của Chung Nhạc chém xuống, sáu bàn tay của Mục Tiên Thiên cùng bị chặt đứt, nhưng bàn tay đứt lìa của nàng ta rơi vào Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân lại tự hóa đi, rồi ma đạo, thần đạo và tà đạo trong Thần Ma Thái Cực Đồ trào dâng, leo lên người nàng ta, nàng ta lại mọc ra sáu bàn tay.

Thần Ma Thái Cực Đồ của nàng ta giống như một cái Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa, có thể giúp nàng ta hồi phục nhục thân liên tục, không sợ bị Chung Nhạc giết.

Đột nhiên sáu tay nàng ta giơ lên, một chiếc trống đen bay ra, tùng một tiếng vang lên.

- Chư Thiên Vô Đạo? Hắc Đế lại chịu truyền thụ cho ngươi môn thần thông này?

Chung Nhạc sắc mặt khẽ biến, vội lùi về sau, nhưng đã bị tiếng trống đánh trúng, hự một tiếng, cảm thấy đại đạo cơ thể bị áp chế mạnh mẽ.

Mục Tiên Thiên bay tới, tiếng trống vẫn tiếp tục vang lên nhắm vào Chung Nhạc, đồng thời tám cánh tay liên tục đánh lên ngực Chung Nhạc!

Chung Nhạc hộc máu lùi về sau, đột nhiên đao quang quét ngang đẩy lui Mục Tiên Thiên, cúi nhìn ngực thì thấy ngực xuất hiện sáu cái lỗ, sắc mặt tối lại:

- Tiên Thiên, ta coi ngươi như đạo hữu, ngươi lại dùng loại thần thông này ám toán ta?

Mục Tiên Thiên lại lao tới, chiếc trống đen lại bùng phát uy năng.

Ba giọng nói của nàng ta trùng vào nhau, cười:

*****

- Môn phái của ta vốn đã tinh thông phản bội. Sư tổ ta phản bội Đại Tư Mệnh, sư tôn ta phản bội sư tổ ta, phản bội ta. Ta phản bội sư tôn, vậy thì ta phản bội đạo hữu cũng có gì không được?

Ngay khi chưởng ấn của nàng ta ấn lên ngực Chung Nhạc, đột nhiên trong lồng ngực Chung Nhạc phát ra một tiếng "tùng". Mục Tiên Thiên hự một tiếng, cảm thấy Tiên Thiên Thần Đạo, Tiên Thiên Ma Đạo và Tiên Thiên Tà Đạo trong cơ thể bỗng chốc chìm xuống, uy năng thần thông trong bàn tay bỗng biến mất.

Áo choàng phía sau Chung Nhạc bay phần phật, bóng đen vô tận đè xuống, Chư Thiên Vô Đạo trong tay hắn còn cường đại hơn Mục Tiên Thiên, một chưởng ấn xuống giống như đẩy Mục Tiên Thiên xuống hố đen sâu không đáy!

Mục Tiên Thiên ngẩng lên, thấy thân hình Chung Nhạc trong bóng đen càng ngày càng nguy nga, càng ngày càng âm lãnh, dường như biến thành một kẻ vô cùng tà ác vậy!

- Lĩnh ngộ của Hắc Đế về Chư Thiên Vô Đạo còn không bằng ta!

Đao quang cắt đôi bóng đen, một đao đứt đầu, chém đứt đầu Mục Tiên Thiên.

Uỳnh uỳnh!

Thần ma Thái Cực Đồ bùng nổ uy năng, đẩy lùi bóng tối, đầu Mục Tiên Thiên lại mọc ra, khóe miệng rỉ máu.

Chư Thiên Vô Đạo bạo phát, tiếng trống lại vang lên, lại một đạo đao quang chém xuống, đầu Mục Tiên Thiên lại bị chặt đứt lìa!

Chung Nhạc chém liên tiếp hơn chục lần, Mục Tiên Thiên mọc ra một cái đầu là lại bị Chung Nhạc chặt đứt. Nhưng Thần Ma Thái Cực Đồ của Mục Tiên Thiên cũng rất thần diệu, liên tục giúp nàng ta mọc đầu mới, dường như không thể chém hết được.

- Thiên Hạ Đạo Thông!

Đột nhiên uy năng khủng bố bùng phát từ Mục Tiên Thiên, uy năng xung kích đánh sập Chư Thiên Vô Đạo của Chung Nhạc. Luồng uy năng đó vô cùng lớn lao, gần như điều động năng lượng của Lục Giới, thậm chí ngay cả dạid dạo thuần túy nhất Đạo Giới cũng được điều động, thế như chẻ tre đánh vỡ không gian do Chư Thiên Vô Đạo tạo ra để chắn mọi thiên địa đại đạo!

Chung Nhạc hự một tiếng, giơ đao ra đỡ. Năng lượng khó tưởng từ lòng bàn tay Mục Tiên Thiên ập tới, truyền tới thân Tiên Thiên thần đao, thông qua thân đao đánh lên người Chung Nhạc.

Trong cơ thể Chung Nhạc phát ra tiếng nổ răng rắc, từng mảnh đạo cốt vỡ tan, thân người bị đánh bật ra sau, rầm một tiếng xuyên qua bức tường chắn vũ trụ cổ, rơi vào khu thứ bảy luân hồi!

Vân Quyển Thư sắc mặt đại biến, hét lên:

- Toàn quân vào trong khu thứ bảy luân hồi, phong tỏa thiên địa!

Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân Mục Tiên Thiên xoay chuyển, xuyên thủng phong tỏa, rơi mạnh xuống khu thứ bảy luân hồi. Nàng ta ngẩng lên nhìn thì thấy Chung Nhạc đã lấy lại thăng bằng, chống đao đứng lên. Tiên Thiên thần đao đột nhiên phát ra tiếng rắc nhẽ, thân đao sáng loáng xuất hiện một vết rạn.

- Thiên Hạ Đạo Thống?

Chung Nhạc đứng dậy, sắc mặt nghiêm nghị, nghiêng đầu nói:

- Là thần thông của Lục Giới đại nhất thống? Môn thần thông này là ngươi khai sáng?

Mục Tiên Thiên gật đầu, kiêu ngạo nói:

- Đòn nay ta đã vạch ra từ lâu, nhưng lại vẫn chưa thể giết ngươi. Hai trăm năm ngươi biến mất ta cũng nghiên cứu khu thứ bảy luân hồi, khai sáng Đạo Thống thần thông thích hợp nhất với ta. Ta là Tiên Thiên thần thánh, thân gánh thiên địa đạo thống, môn thần thông này thích hợp với ta nhất!

- Thiên Hạ Đạo Thống, nhất thống đại đạo, là thần thông hay!

Khí tức Chung Nhạc dần dịu lại, áo choàng Hắc Ám sau lưng cũng dần biến mất, nộ khí trên mặt cũng tiêu tan, thành thật nói:

- Đúng là thần thông hay. Tiên Thiên thần ma luôn bảo thủ, rất ít người tự phá vỡ giới hạn của mình, đều là ký sinh trùng ký sinh trên người hậu thiên sinh linh, chỉ biết hút máu. Trong tất cả Tiên Thiên thần ma, ngoài Đại Tư Mệnh thì chỉ có ngươi là ta thấy được sự đột phá giới hạn tự thân. Tiên Thiên đạo hữu, đây mới thật sự là ngươi.

- Đáng tiếc không thể giết ngươi.

Mục Tiên Thiên ánh mắt lay động:

- Ngươi mở ra khu thứ bảy luân hồi, chắc có rất nhiều cảm ngộ, không biết ngươi có tham ngộ ra đại nhất thống thần thông không?

- Có.

Chung Nhạc thở dài, thần sắc nghiêm nghị, khẽ vuốt ve thân đao, vết nứt trên thân đao dần nhạt đi, hắn có phần ảm đạm nói:

- Ta gọi nó là Táng Đạo. Là đại nhất thống thần thông của ta. Chỉ là, ta không nỡ thi triển. Hôm nay vì đạo hữu ta nguyện thể hiện Táng Đạo hoàn hảo nhất cho ngươi thấy.

Mục Tiên Thiên mắt sáng lên, cầu đạo chi tâm rung động, cười:

- Nếu ta chết trong tay ngươi cũng không hối hận. Mời!

Chung Nhạc nâng đao, Tiên Thiên Bát Quái xoay chuyển quanh người, sáu mươi tư quẻ bay lượn, chân đứng trên Thần Ma Thái Cực, thân khoác Tiên Thiên Tứ Tượng, khí tức đột nhiên vô cùng bạo liệt bá đạo, thần sắc nghiêm túc.

Mục Tiên Thiên thi triển thần ma đại đạo, Tiên Thiên Tà Đạo, Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân xoay chuyển không ngừng, sau lưng xuất hiện một cái Huyền Tẫn chi môn!

Hai thân ảnh cùng bay lên, trấn áp vạn cổ, uy năng trấn áp Lục Giới bạo phát, thiên hà rơi, tinh hà nổ, thời không vỡ!

Táng Đạo, Thiên Hạ Đạo Thống, hai loại đại nhất thống thần thông lao vào nhau. Ánh sáng chói lòa chiếu sáng mọi thứ, chiếu rọi khu thứ bảy luân hồi và cá tòa Địa ngục, chiếu sáng cả Mẫu Hoàng Đại Đế, Tư Mệnh và các thi đế, kéo dài bóng của Sinh Mệnh Cổ Thụ, bóng các vị Thần Vương phía dưới thần thụ cũng d kéo dài bao phủ những thế giới hoa lệ.

- Tuyệt!

Đại Tư Mệnh tán thưởng, Sinh Mệnh Cổ Thụ trong tay không kìm được run lên.

- Tuyệt!

Ba nghìn thi đế cũng đồng thanh

Thân hình Chung Nhạc loạng choạng, chống đao xuống, khóe miệng rỉ máu.

- Đao của ngươi đúng là rất nhanh!

Sau lưng hắn, Mục Tiên Thiên loạng choạng, Thần Ma Thái Cực Đồ dưới chân tan rã, đại đạo sụp đổ thành tro bụi. Thân hình nàng ta cũng tan thành tro, đại đạo hình thành nhục thân của nàng ta bị chôn vùi, đạo tử, đạo tiêu.

- Chung đạo hữu, sau này gặp lại.

Nhục thân Mục Tiên Thiên tan ra như cát, ngoảnh lại cười nói:

- Lần này là trẫm thua. Nhưng được nhìn thấy Táng Đạo của ngươi, ta tâm phục khẩu phục...

Nàng ta tan thành tro bụi.

- A a a a a a!!

Chung Nhạc rơi nước mắt, đột nhiên rút đao chém tih không, đạo khí chém đôi khu thứ bảy luân hồi, chém về vũ trụ cổ, lướt qua tinh không vô tận.

Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa, Tiên Thiên thần đạo và ma đạo đang từ từ chuyển động, vây quanh Huyền Tẫn chi môn, ý thức Mục Tiên Thiên trở về, thai nghén trùng sinh trong Huyền Tẫn chi môn.

Rắc rắc.

Đao quang chói lòa từ trên trời giáng xuống, cắt đôi tầng tầng hư không, chém xuống Huyền Tẫn chi môn, cánh cửa đó chấn động mạnh, từ từ tách làm đôi.

- Đao nhanh thật...

Bên trong Huyền Tẫn chi môn, ý thức của Mục Tiên Thiên đang tan rã, đang tử vong, đại đạo trong Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa cũng đang phân giải.

- Ta thực sự không cảm thấy thống khổ, nhưng là tại sao? Đạo hữu của ta...

Ý thức của nàng dần dần tiêu tan, Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa cũng sụp đổ, sắp bị hủy diệt hoàn toàn.

Trong khu thứ bảy luân hồi, Chung Nhạc nắm chắc chuôi đao, dường như không còn sức lực gì nữa, hắn chầm chậm nhắm mắt lại, hai hàng lệ rơi xuống.

Trong lòng hắn có sự hoài niệm với cố hữu, nhớ nhung thời gian đã qua, nỗi nhớ này vẫn luôn bám lấy hắn, thậm chí hàng nghìn năm sau vẫn khiến hắn vấn vương, khiến hắn không kìm được mà nhớ lại những cố nhân đã chết.

Những người có thể cùng phấn đấu, cùng cầu đạo, cùng tươi cười chửi bới với hắn lại thiếu đi một người.

Mục Tiên Thiên, chết rồi.

Tuy hắn không muốn rơi lệ nhưng lại không kìm được mà đau lòng vì cố hữu đã chết.

- Ta sẽ không để ngươi cho Hắc Đế, ta đành phải làm vậy... Tiên Thiên đạo hữu, lên đường thuận lợi.

Chung Nhạc loạng choạng đứng dậy, nhìn chăm chăm thần đao trong tay:

- Ta sẽ tiễn sư tôn và sư tôn tới với ngươi. Ngươi cứ đi trước...


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)