Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1364

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1364: Lão già khú
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc khựng người, ngẩng lên nhìn Đại Tư Mệnh, Đại Tư Mệnh không có biểu hiện gì.

- Đại Nhật Thần Vương, Phù Tang Thần Thụ không phải bảo vật của ta, ta chỉ là mượn dùng mà thôi.

Chung Nhạc khách khí nói:

- Ta nghe nói Phù Tang Thần Thụ là vật đã có chủ, nếu lấy đi cây linh căn này chắc chắn tai kiếp sẽ đổ xuống, không phải của ta, ta không làm chủ được.

Đại Nhật Thần Vương nhíu mày, đột nhiên cười:

- Phục Hy không phải tham luyến uy năng bảo thụ của ta đấy chứ?

Khởi Nguyên Thần Vương hắng giọng:

- Đại Nhật đạo hữu, không được hỗn xược, vị đây dù sao cũng là Thiên Hoàng Đế, lẽ nào lại tham luyến uy năng của Phù Tang Thần Thụ? Đế Nhạc đạo hữu đừng trách.

Chung Nhạc cười:

- Không sao. Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc, đã qua vài lần đổi chủ. Đại Nhật đạo huynh, Đại Tọi, rồi tới Kim Ô Đế, nhưng Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc chứ không bị lấy đi. Ta cũng không biết chủ nhân của nó rốt cuộc là ai. Đại Nhật đạo huynh tự nhận là chủ nhân thì cùng ta tới Thương Cốc, nếu có thể gọi nó đi thì ngươi cầm đi. Nếu không thể thì Phù Tang Thần Thụ vẫn ở Thương Cốc đợi chủ nhân nó.

Đại Nhật Thần Vương thở phào một hơi, cười:

- Phục Hy đại độ, vậy ta tới Thương Cốc một chuyến.

Chung Nhạc quay người rời đi.

Đại Nhật Thần Vương cười:

Phù Tang Thần Thụ là bảo vật của ta, lẽ nào lại không theo ta? Hắn muốn nuốt linh căn của ta, không thể nào!

Khởi Nguyên Thần Vương nói:

- Đây cũng là nhờ Đại Tư Mệnh, nếu không có drm thì hắn sẽ không để ngươi tới Thương Cốc lấy Phù Tang Thần Thụ đâu.

Đại Nhật Thần Vương gật đầu:

- Hắn thân là Thiên Hoàng Đế, thực lực đúng là rất cường đại, nếu không trả ta thì đúng là khó nhằn. Đại Tư Mệnh, ta đi Thương Cốc một chuyến.

Tiếng Đại Tư Mệnh truyền tới:

- Nếu không triệu hồi được Phù Tang Thần Thụ thì cũng đừng tức giận. Ta và ngươi dù sao cũng chết đã lâu, chưa biết chừng Phù Tang Thần Thụ đã có chủ nhân rồi.

Đại Nhật Thần Vương rời đi.

Vũ trụ cổ, Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa.

Một đạo hắc quang bay tới, đáp xuống ở ven thánh địa. Bóng đen lan ra từ trong đạo hắc quang, che phủ thiên địa.

- Tiên Thiên, đệ tử của ta...

Trước mặt Hắc Đế là Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa đã bị hủy diệt, đại đạo của tòa thánh địa này vỡ tan tành, đại đạo đã bị một đao đó của Chung Nhạc chém vỡ!

Tiên Thiên thần ma sinh ra từ đại đạo, là sinh linh được đại đạo thai nghén mà thành, đại đạo không còn thì Mục Tiên Thiên cũng không còn khả năng hồi sinh nữa.

Huống hồ một đao của Chung Nhạc rất ác, một đao tiêu hủy ý thức Mục Tiên Thiên, hủy hoại hoàn toàn hắn, không cho Mục Tiên Thiên bất cứ hy vọng nào!

Nếu chỉ đánh tan Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa thì cho dù có đánh tan đại đạo thì cũng có khả năng hồi phục. Nhưng Chung Nhạc quá ác, một đao đó từ thiên ngoại chém tới, dùng đại nhất thống thần thông, gọi là Táng Đạo, chôn vùi đại đạo của Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa.

Đại đạo chết rồi, khô héo rồi, tòa thánh địa này không có nổi nửa cơ hội hồi phục!

- Đệ tử do một tay ta bồi dưỡng...

Hắc quang xung quanh Hắc Đế cuộn lên, giống như móng vuốt của ma quỷ vô cùng đáng sợ, giọng nói của hắn chứa đầy bi phẫn, có chút run rẩy:

- Đáng thương vi sư bồi dưỡng ngươi tới mức độ này, sắp thu hoạch thì ngươi lại bị hạ độc thủ... Sao ngươi có thể chết trong tay Phục Hy? Ngươi phải chết trong tay ta! Ngươi là hy vọng cho ta bỏ đi cấn thân, ta chỉ cần ăn ngươi là có thể thành Đạo Thần rồi...

Hắn càng nói càng bi thống, không kìm được rơi nước mắt, ngửa lên trời thở dài:

- Phục Hy à Phục Hy, ngươi cắt đạo lộ của ta, ta và ngươi thâm thù đại hận không đội trời chung!

Đột nhiên có tiếng nói từ thiên ngoại truyền tới:

- Hắc Đế, Đạo Thần truyền tin, mời ngươi tới thương lượng đại nghiệp tương lai!

Hắc Đế khựng lại, nhìn theo hướng có tiếng nói, kinh ngạc:

- Đạo Thần? Vị Đạo Thần nào?

- Còn có thể là vị nào?

Tiếng nói đó càng ngày càng gần, chỉ thấy người đó là một Thái Cổ Thần Vương, sau đầu là một vầng mặt trời đen, hắc hỏa lan tràn, cười:

- Đương nhiên là ân sư của ngươi.

Hắc quang quanh người Hắc Đế lay động mạnh, hắc quang đang run rẩy, giọng khàn lại:

- Sư tôn? Hắn hạ giới rồi?

- Hắn vẫn luôn ở hạ giới.

Lạc Nhật Thần Vương rời đi, nhàn nhã nói:

- Chỉ là ngươi không biết mà thôi. Đại biến chi thế đã kết thúc, sau đại biến sẽ là đại chiến. Đi nhanh đi nhanh, ta còn phải thông báo tới mấy vị đạo hữu khác.

- Đồ già khú này không ngờ vẫn trốn ở hạ giới, giấu ta tới tận bây giờ! Không đúng, không đúng, nếu hắn ở hạ giới thì hắn ở trong Đạo Giới là ai?

Hắc Đế không hiểu, nói nhỏ:

- Rõ ràng hắn ở Đạo Giới mà! Ta từng thấy chiếc trống rơi từ Đạo Giới, còn có đóa hoa sen đó! Hắn làm thế nào vậy? Còn cả Đạo Giới chi môn, có lạc ấn của hoa sen, cũng có lạc ấn của chiếc trống Mộ Cổ, có nghĩa là trong Đạo Giới có lạc ấn của hắn. Đúng là hắn đã thành Đạo Thần, nhưng hắn ở hạ giới sao vẫn là Đạo Thần? Tên già này rốt cuộc vẫn giữ lại, không truyền hết bản lĩnh cho ta!

- Toàn nói ta phản bội hắn, xem ra hắn phản bội ta trước mới đúng!

Hắc Đế trầm ngâm, đột nhiên nghiến răng, lưu luyến nhìn Tiên Thiên Huyền Tẫn thánh địa đã bị hủy diệt, thở dài một tiếng rồi quay người rời đi.

- Tiên Thiên, tạm biệt...

Tổ Đình, Thương Cốc.

Kim Ô Thần Đế cảnh giác nhìn Đại Nhật Thần Vương, vô cùng căng thẳng. Đại Nhật Thần Vương không bận tâm, mỉm cừoi:

*****

- Không cần căng thẳng, chúng ta đều là Tiên Thiên Thần sinh ra ở Thương Cốc, có thể tính là đồng bào rồi. Ta là huynh trưởng, ngươi là đệ đệ, không cần phải đề phòng ta như thế.

Kim Ô Thần Đế thản nhiên nói:

- Khi ta xuất thế ngươi đã hơn mười vạn tuổi, không cần phải nói gì huynh huynh đệ đệ, ta không dám nhận

Đại Nhật Thần Vương đánh giá cảnh trí ở Thương Cốc, thấy Kim Ô thần tộc đã chết không ít thần ma, giờ đang chờ phục hưng, trong đó có không ít Kim Ô bay uanh Phù Tang Thần Thụ hấp thụ hỏa lực thai nghén Thần Hỏa đại đạo.

- Kim Ô thần tộc tuy bất phàm nhưng dù sao cũng là sinh linh Hậu Thiên, sau này cuối cùng vẫn phải chết.

Đại Nhật Thần Vương ánh mắt lay động, nói:

- Ta có thể nhận ra ngươi rất tốt với con cháu mình. Hà hà, nhưng dù vợ con ngươi hay hậu đại của ngươi thì sau này cũng phải chết già. Họ sẽ không thể tồn tại mãi mãi được, cuối cùng ngươi chỉ còn lại một mình. Ta là người chí thân duy nhất của ngươi.

Kim Ô Thần Đế ỉu xìu:

- Đại Nhật Thần Vương, ngươi tới không phải để nói cái gì mà chí thân đấy chứ?

Đại Nhật Thái Cổ Thần Vương mỉm cười:

- Đúng là không phải, lần này ta tới là để lấy Phù Tang Thần Thụ của ta.

Kim Ô Thần Đế sắc mặt đại biến, đột nhiên sát khí bùng phát, lạnh lùng:

- Cây linh căn này không thuộc về ngươi. Ngươi khó khăn mới hồi sinh, vẫn là quay về đi, đừng có ép ta phải trở mặt!

Đại Nhật Thần Vương cười:

- Là Phục Hy mời ta tới lấy cây thần thụ này, ngươi làm chủ được sao?

Kim Ô Thần Đế sững người, lúc này tiếng của Chung Nhạc từ xa vọng lại:

- Thần Đế, cứ đế hắn thử.

Kim Ô Thần Đế không hiểu, kìm nén lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi đợi lát, ta chuyển cung điện của ta xuống.

Hắn bay lên phía trước, chuyển cung điện của mình trên cây xuống, rồi lệnh cho tộc nhân rời khỏi Phù Tang Thần Thụ sau đó lạnh băng nhìn Đại Nhật Thần Vương.

- Đáng thương, đường đường là Tiên Thiên Thần Thánh lại nghe theo lời sinh linh chúng ta tạo ra.

Đại Nhật Thần Vương lắc đầu, tiến về phía trước, vẫy tay về phía Phù Tang Thần Thụ, khí định thần nhàn nói:

- Bảo thụ, còn không trở về?

Phù Tang Thần Thụ cao lớn nguy nga, tán cây như che phủ cả thiên khung, vô số vầng mặt trời phi hành giữa những nhánh cây.

Đại Nhật Thần Vương vẫy tay, không ngờ cây thần thụ linh căn này không hề động đậy gì.

Đại Nhật Thần Vương nhíu mày, lấy ra một cây bảo thụ khác cũng lan tỏa Hỗn Độn Hỏa, cười:

- Còn nhớ cây này không? Đây chính là một nhánh của ngươi, được ta tế luyện thành bảo vật. giờ ta trả lại cho ngươi, để ngươi nhớ lại ta.

Nói rồi hắn tế cây bảo thụ trong tay lên.

Cây bảo thụ biến thành lưu quang bay về phía Phù Tang Thần Thụ, biến thành một cành trên cây.

Đại Nhật Thần Vương tiềm vận tâm thần hô hoán linh hồn, thúc giục lạc ấn của mình trong cành cây đó.

Phù Tang Thần Thụ khẽ lay động, Đại Nhật Thần Vương mừng rỡ, vội giơ tay lên định cầm thần thụ trong tay, nhưng Phù Tang Thần Thụ chỉ lay động mấy cái rồi lại trở lại như cũ.

Đại Nhật Thần Vương biến sắc, bay lên, hiện thân hình cao lớn, định nhổ cả rễ cây lên đêm đi.

Kim Ô Thần Đế đại nộ, quát lên:

- Không được vô lễ với thần thụ!

Cây thần thụ đột nhiên tung vô số cành tới, Đại Nhật Thần Vương vội vàng giơ tay đỡ, chỉ là quá nhiều cành cây, sức mạnh quá lớn, hắn bị một cành đánh qua tầng phòng ngự, quất lên má, một cái răng bay ra.

Đại Nhật Thần Vương vừa kinh vừa nộ, vội vàng rút lui tránh đòn, ngẩng lên cười khảy:

- Phục Hy, ngươi không muốn trả cho ta thì thôi, tại sao còn điều khiển nó tấn công hủy hoại thể diện của ta?

Tiếng Chung Nhạc từ xa vọng lại:

- Đạo huynh bớt giận, nghe ta nói. Cây linh căn này không phải của ta, ta không thể điều khiển nó đánh huynh.

Đại Nhật Thần Vương ôm mặt, cười khảy:

- Ngươi không thể điều khiển? Rõ ràng ngươi trên chiến trường còn điều khiển nó định càn khôn. Rõ ràng ngươi sơ ta lấy lại linh căn nên cố ý dùng nó đánh ta!

Chung Nhạc nói:

- Đạo huynh, ta có thể điều khiển Phù Tang Thần Thụ là dựa vào liệt tổ liệt tông Phục Hy thị và Hoa Tư thị tế tự. Trong thần thụ có tế tự chi lực của liệt tổ liệt tông ta, vì thế có thể mượn uy năng của nó, chứ không phải ta thao túng.

Đại Nhật Thần Vương trong lòng không tin, sắc mặt tối sầm lại, cười khảy:

- Ngươi đánh ta một cái, phá hỏng mặt ta, ta nhớ!

Nói rồi biến thành một đạo hồng quang bay đi.

Kim Ô Thần Đế kinh ngạc, tới Tổ Đình gặp Chung Nhạc:

- Vừa rồi không phải bệ hạ đánh hắn sao?

Chung Nhạc lắc đầu:

- Ta làm gì có cái ý định đó? Hắn muốn cưỡng chế thu phục Phù Tang linh căn, là cây linh căn không thích nên quất hắn một roi, ngược lại lại đổ lên đầu ta, đúng là họa trên trời giáng xuống.

Kim Ô Thần Đế chấn động, buột miệng:

- Nói vậy thì Phù Tang linh căn có chủ nhân thật? Chủ nhân của nó là ai? Tại sao lại để nó ở Thương Cốc lâu như thế không mang đi? Lẽ nào không sợ kẻ khác lấy mất?

Chung Nhạc chần chừ một chút, nói:

- Phù Tang linh căn còn có tên Toại Mộc, từng theo Đại Toại. Sau khi Đại Toại qua đời thì trồng nó ở đây, rồi Thiên Đế thời kỷ Hỏa Kỷ cũng tới tế tự, dùng Toại Mộc làm trung tâm thiên địa, định Bát Phong Bát Biểu, đại sơn, phù mộc, thái dương cũng lạc ấn trong Toại Mộc. Tới Địa Kỷ Phục Hy thị ta thường tới tế tự cây linh căn này, cũng không lấy nó đi. Lẽ nào cây linh căn này đã nhận Đại Toại là chủ nhân? Chỉ là, Đại Toại giờ ở trong Hư Không Giới...

Mối quan hệ giữa Phục Hy thị và Kim Ô thị khá sâu sắc, các đời Phục Hy tới tế tự Toại Mộc đều là Kim Ô Thần Đế tiếp đãi, giữa hai tộc trước nay đều có cảm tình, đây cũng là lý do mà Kim Ô Thần Đế ủng hộ Chung Nhạc.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)