← Ch.1366 | Ch.1368 → |
Hắc Bạch nhị đế, Hắc Đế giỏi phản bội, còn Bạch Đế thì giỏi cướp đoạt cơ duyên của người khác. Bạch Đế là một nửa Đạo Thần, hắn có một nửa cơ thể tu thành Đạo Thần, đã tới Đạo Giới, tu vi thực lực có thể nói đều hơn Hắc Đế.
Hắn sở dĩ trở thành nửa Đạo Thần là vì hắn đi khắp nơi đoạt cơ duyên của người khác, vô cùng âm hiểm xảo trá.
Dù là Tiên Thiên Thần Đế, Tiên Thiên Ma Đế, hay Tà Đế, Phụng Minh Nguyên Quân, nhắc tới Bạch Đế đều nghiến răng kèn kẹt, năm xưa họ cũng có một chút cơ duyên thành đạo nhưng đều bị Bạch Đế đoạt mất.
Ngay cả cơ duyên của đồng đạo mà Bạch Đế hắn còn đoạt mất, sự vô sỉ của hắn khiến đông đảo Thái Cổ Thần Vương, Viễn Cổ Thần Vương đều vô cùng thống hận.
Hắc Bạch nhị đế cho dù thường xuyên cùng xuất hiện nhưng thực chất hai người là sinh tử đại địch, Hắc Đế sắp thành đạo, vô cùng đề phòng Bạch Đế, chỉ sợ hắn phá hỏng chuyện tốt của mình.
Còn Bạch Đế thường xuyên lại tới gần khiến hắn phát điên, biết hắn có mưu đồ đen tối nhưng lại không làm gì được. Vì mỗi lần Bạch Đế xuất hiện đều có đại địch ở gần, khiến hắn không thể không liên thủ cùng Bạch Đế, từ đó có thể thấy Bạch Đế xảo quyệt tới mức nào.
Lần này Phong Hiếu Trung chém đi đạo hạnh của tự thân, hai lần thành đế, dựa vào khu thứ bảy luân hồi dẫn tới vũ trụ Lục Giới đại đạo, trong đó quan trọng nhất chính là cơ duyên của Đạo Giới.
Cực kỳ ít người có thể dẫn tới ánh sáng đại đạo từ Đạo Giới, Chung Nhạc là người đầu tiên, nhưng sau hơn hai nghìn năm có hơn nghìn cường giả thành đế, rất nhiều người lựa chọn trải qua Hóa Đạo chi kiếp ở khu thứ bảy luân hồi, nhưng không hề có ai có thể dẫn động ánh sáng Đạo Giới.
Đại đạo các giới khác với Bạch Đế mà nói thì có thể có có thể không, không cần phải đoạt, chỉ có ánh sáng đại đạo của Đạo Giới mới khiến hắn động tâm.
Ánh sáng đại đạo Đạo Giới là cơ duyên thành đạo, là mấu chốt để tu thành Đạo Thần, có lẽ hắn đã tiềm phục trong khu thứ bảy luân hồi, cuối cùng cũng đợi được cơ hội này!
Phong Hiếu Trung lần thứ hai thành đế, mời các thượng cổ đại đế bọn Minh Di Đế làm hộ pháp cho mình, bố trí Đạo Giải trận thế, phòng ngự vô cùng nghiêm mặt, nhưng hắn không ngờ lại kẻ tới không phải vì hại hắn mà đoạt cơ duyên của hắn, khiến hắn không kịp phản ứng.
Mấy người Minh Di Đế bố trí Đạo Giải trận thế là để đề phòng khi hắn thành đế bị kẻ khác kích sát, nhưng với kẻ xảo quyệt như Bạch Đế nhân cơ hội đoạt cơ duyên thì lại không thể làm gì.
Họ cách quá xa, nước xa không cứu được lửa gần, hơn nữa họ đi tấn công Bạch Đế mà có kẻ địch tới thì Phong Hiếu Trung sẽ nguy hiểm.
- Lần này nguy rồi...
Nhưng lúc này một đạo đao quang chém tới, nhằm thẳng Bạch Đế, biến cố này khiến bọn Minh Di Đế đều kinh ngạc.
Đao quang hùng hồn bá khí, một đao bay tới, xuyên qua vô số tinh cầu khổng lồ một cách huyền diệu, tinh cầu vẫn lặng lẽ chuyển động, dường như không phải thực thể vậy.
Khu thứ bảy luân hồi khác với ngoại giới, tinh cầu ở đây vô cùng khổng lồ, rất chân thực. Quần tinh ở không gian cũng gập ghềnh, vũ trụ cổ, Tử Vi và Lục Đạo Giới trở thành những hình thể màu xanh phát ra ánh sáng xanh âm u, dường như không có thực chất.
Còn thần linh đế linh ở Hư Không Giới thì giống như thần đệ u tịnh, như ẩn như hiện, chỉ có Đạo Giới hoa lệ vạn phần, chưa từng bị không gian khu thứ bảy luân hồi làm biến dạng.
Đây là đặc tính của khu thứ bảy luân hồi, Luân Hồi Không Gian, chết ở đây là sống, thực thể ở đây là hư thể, hư thể lại là thực thể. Chỉ có những cường giả cường đại mới có thể duy trì sự chân thực, không bị đại đạo kỳ dị của khu thứ bảy bóp méo.
Một đao của Chung Nhạc xuyên qua những vì sao kia là sao của Tử Vi, nhưng vì khu thứ bảy trùng với thế giới hiện thực, những ngôi sao kia ở đây không phải thực thể nên có thể cho đao quang của hắn thoải mái xuyên qua.
Đao quang lấp loáng va chạm, lập tức tách ra, bạch quang bị đánh bật ra sau, không kịp lấy đi ánh sáng đại đạo.
Ánh sáng đại đạo được Phong Hiếu Trung dẫn độn, không ngừng chảy về phía hắn, giống như hàng đàn rồng uốn lượn trong vũ trụ, tốc độ cực nhanh.
Bạch quang khựng lại, rồi đuổi theo, tốc độ còn nhanh hơn cả ánh sáng đại đạo.
Đột nhiên, y phục Chung Nhạc bay lên phần phật, chặn đường Bạch Đế, tà áo bay lên của hắn càng ngày càng lớn, không giống như phi hành mà giống như đang biến hóa nhục thân của mình, khiến thân thể lấp đầy thiên địa, lấp đầy khu thứ bảy luân hồi!
Đây chính là tác dụng diệu kỳ của Không Gian đại đạo!
Thân thể hắn không động, trực tiếp giành lấy không gian khu thứ bảy luân hồi, cho tự thân di chuyển sang ngang, đồng thời không gian quanh người phình to, nhục thân tự nhiên sẽ trở nên vô cùng to lớn, lấp đầy thiên địa!
Thân hình hắn nhanh chóng đón lấy ánh sáng đại đạo, nhưng bạch quang trước mặt giống như thủy ngân tràn tới ồ ạt!
Thần thông của Bạch Đế rất khác biệt, hắn là tia sáng đầu tiên của thiên địa, ánh sáng có thể tán xạ có thể trực tiếp biến thành sóng, có thể vô hình vô chất.
Thần thông của hắn cũng vậy, ngập trời ngập đất, không nơi nào là không tới, biến hóa đa đoan, khó lòng phòng tránh.
Chung Nhạc giơ tay lên, bàn tay khẽ lắc một cái, lập tức giống như thành lũy chắn ngang trời đất, bàn tay dày cộm giống như biến thành bức tường thịt màu đỏ chắn ngang trời đặt, chặn đường đi của Bạch Đế.
Bạch quang tràn tới như hồng lưu, oanh kích lên bức tường chắn kia, bạch quang nổ tung, giống như biến thành dòng nước bắn tung xung quanh bức tường, muốn trèo qua bức tường đó.
Chung Nhạc cười hà hà, bạch quang tuy chảy nhanh nhưng bức tường cũng đang biến lớn lên nhanh chóng, càng ngày càng cao, càng ngày càng rộng.
Về sự vận dụng Không Gian đại đạo thì hắn đã ở trình độ rất cao, ngay cả khi Vũ Thanh Thần Vương nắm giữ không gian tới thì cũng không dám nói có thể thắng hắn!
- Đế Nhạc, ngươi phá hỏng chuyện tốt của ta, tưởng ta sợ ngươi hay sao?
Bạch quang bỗng thu lại biến thành một vị Thần Vương tạo thành từ ánh sáng, sau đầu là các quầng sáng, đều được tạo thành từ vô số điểm sáng lấp lánh nhiều màu sắc. Mỗi quầng sáng đều vô cùng đậc biệt, có cái năm màu, có cái bảy màu, có cái lại một trăm hai mươi tám màu, có cái tạn trăm triệu vạn màu, mắt thường không thể phân biệt được.
Ánh sáng quanh người vị Thần Vương này thu lại, là một bạch y nam tử lông mày và râu đều màu trắng, thậm chí ngay mắt cũng trắng, tỏa ra thứ hào quang thánh khiết.
Hắn chỉ tay vào lòng bàn tay của Chung Nhạc, tạo nên một lỗ thủng chính giữa bàn tay cn.
*****
Ánh sáng vô biên theo lỗ thủng đó chui vào cơ thể Chung Nhạc, càn quét phá hoại.
Nhục thân Chung Nhạc vô cùng to lớn, nằm giữa thiên dịa, rồi không gian thu nhỏ lại, nhục thân trở về bình thường, đế quan trên đầu khẽ rung nhẹ, trong thần huyết lan tỏa vô số đao khí, tiêu diệt ánh sáng xâm nhập cơ thể, hắn cười:
- Bạch Đế, giờ ta không có thiên quân vạn mã nên cũng không ỷ đông hiếp ít, ta và ngươi đánh cược thì thế nào? Nếu ngươi đỡ được ba đao của ta thì ta để ngươi đoạt cơ duyên Đạo Giới của Phong sư huynh. Nếu ngươi không đỡ được thì ta sẽ chém chết ngươi, ngươi đi hồi sinh là được.
- Đế Nhạc, ngươi đừng tưởng khoác lên người đế bào là thành Thiên Hoàng Đế thật. Ba đao của ngươi chẳng qua chỉ để đánh lạc hướng ta, để ta chuyên tâm đỡ đao của ngươi.
Bạch Đế điên cuồng tấn công hắn, thần thông ập tới như vũ bão, đối chiến với hắn đúng là một loại thể nghiệm mới. Thần thông của Bạch Đế chính là ánh sáng, ánh sáng đủ mọi loại màu sắc, ánh sáng khác nhau sẽ chứa năng lượng khác nhau, hơn nữa thiên biến vạn hóa, khiến kẻ địch khó lòng đề phòng.
- Chỉ phòng thủ không tấn công, thì không phải nộp mạng sao? Nếu ta có tâm tư đó tất bại!
Hắn chế nhạo:
- Ta cũng từng làm Thiên Hoàng Đế thời Hỏa Kỷ, tâm cơ không hề thua kém ngươi, đừng hòng dắt mũi ta!
Chung Nhạc thần đao chém xuống, Trảm Đạo thần thông phá tan tầng tầng ánh sáng, Bạch Đế trúng đao tách làm đôi, từ hai bên biến thành hai đạo đao quang bay đi rồi lại hợp thành chỉnh thể.
Chung Nhạc chép miệng khen kỳ diệu, một đao của hắn không chém trúng Bạch Đế mà là Bạch Đế chủ động tách đôi để đao quang đi qua.
Cấu thành đại đạo và nhục thân của vị Thần Vương này khiến hắn không hiểu.
Trảm Đạo thần thông của hắn tu không có uy năng bằng đại nhất thống thần thông nhưng đã là thần thông hoàn hảo không khiếm khuyết. Sau này chỉ có thể nâng cao uy năng của Trảm Đạo theo tu vi, muốn hoàn thiện hơn nữa là không thể.
Hơn nữa thần đao trong tay hắn là Tiên Thiên thần đao, trong đao chứa đạo hạnh của hắn, giờ thanh thần đao này chắc chắn là một trong những món vũ khí mạnh nhất thế gian, so với đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn năm xưa cũng không thua kém!
Nếu là người khác đối diện với Trảm Đạo, chủ động tách thân người ra để cho đao quang đi qua, cho dù không bị thần đao chém trúng thì cũng sẽ vỡ vụn, giống như bị vô số đao chém trúng, chắc chắn sẽ chết một cách thê thảm!
Vì đao ý của Chung Nhạc xuyên qua không gian, thời gian, chứa cả Vũ, Trụ nhị đạo trong đao ý, nhìn như một đao nhưng thực chất là vô số đao từ bốn phương tám hướng chém tới, từ tương lai từ quá khứ chém tới, căn bản không thể tránh!
Nhưng nhục thân Bạch Đế thì quá quỷ dị, có thể tránh được, đây là lần đầu tiên Chung Nhạc gặp phải.
Hai người tốc độ đều cực nhanh, Bạch Đế là lưu quang lao thẳng về phía ánh sáng đại đạo, còn Chung Nhạc thì thu gọn không gian, không cần phi hành cũng không cần di chuyển, nhục thân trực tiếp di chuyển tới phái trước, giống như không hề động đậy nhưng lại theo sát sau Bạch Đế, tốc độ không hề thua kém, thậm chí còn nhanh hơn một chút.
Hai thân hình đan xen, bay lượn quanh ánh sáng đại đạo, tốc độ giao thủ cũng nhanh không tưởng tượng nổi, chỉ vừa va chạm là tách ra ngay rồi lại lao vào nhau!
Tiếng Bạch Đế truyền tới, tiếng cười vang lên không ngớt:
- Đế Nhạc, tuy ngươi là Thiên Đế nhưng không phải vô địch, không có những đại đế dưới trướng thì ngươi làm được gì ta?
Đao khí của Chung Nhạc đột nhiên biến đổi, đại khí lan tỏa, đao quang đó dung hợp đại đạo Lục Giới, ngay cả đại đạo của Đạo Giới cũng được hắn dung hợp vào một đao này.
Một đao kinh diễm giết Mục Tiên Thiên năm đó tái hiện, đại khí hơn nhiều trước kia, uy năng hùng hồn hơn nhiều!
Đó là đại nhất thống thần thông, một đường chém xuống, dường như có Lục Giới hiện lên, xoay chuyển, đại đạo Lục Giới cộng hưởng, tạo nên hệ thống luân hồi vũ trụ đại nhất thống, bất cứ ai cũng không thể chạy thoát, hệ thống không một ai chạy thoát, đao quang mà không một ai có thể tránh được!
- Bạch Đế, ngươi tránh được Trảm Đạo của ta, có tránh được Táng Đạo không?
Bạch Đế sắc mặt đại biến, đột nhiên dừng lại, ánh sáng chói lòa bùng phát từ trong cơ thể hắn đón Táng Đạo của Chung Nhạc!
Uỳnh uỳnh!
Tiếng va chạm ác liệt vang lên, tiếp đó lưu quang bắn tung, Bạch Đế hự một tiếng, Táng Đạo thần đao của Chung Nhạc sắp nhấn chìm hắn, đột nhiên Bạch Đế quay người, tóc sau gáy bay lên, lộ ra một gương mặt khác, cũng mi trắng, râu trắng, tròng mắt trắng, hai tay đan vào nhau, vô số quầng sáng bay quanh người hắn!
Những quầng sáng đó giống như mỗi cái là một vòng luân hồi, rơi vào trong đó là trầm luân trong luân hồi, trực tiếp tiêu vong.
Keng keng keng!
Thần đao của Chung Nhạc chém gãy từng vòng sáng, phá tan luân hồi. Những quầng sáng đó tan vỡ thành tro bụi, đạo pháp tiêu tan.
Bạch Đế sắc mặt đại biến, Táng Đạo thần đao chặt tan toàn bộ quầng sáng của hắn, chém xuống ngực hắn, nhưng vì thần đao bị trùng trùng ánh sáng chặn nên uy lực giảm nhiều, chưa chém đôi hắn được.
Nhưng tại nơi bị chém trúng, nhục thân Bạch Đế tối lại, xuất hiện một vết thương, khiến đại đạo của nhục thân tan rã.
Thân thể Bạch Đế biến dạng, biến thánh lưu quang phá không chạy đi, xuyên qua khu thứ bảy luân hồi vào thế giới hiện thực, rồi chui vào một vầng thái dương, bỏ chạy:
- Đế Nhạc, ngươi dám phá hoại chân thân của ta, ta và ngươi không đội trời chung!
- Ủa, lạ thật...
Chung Nhạc đuổi ra ngoài khu thứ bảy luân hồi, thì không thấy Bạch Đế đâu nữa, không khỏi ngạc nhiên:
- Hai Bạch Đế?
← Ch. 1366 | Ch. 1368 → |