← Ch.1368 | Ch.1370 → |
Sự chờ đợi của Hy Hạo Đế với quỷ hồn đến từ tương lai đó đã trở thành chấp niệm, hắn vốn tưởng mình sẽ gặp được quỷ hồn đó khi còn sống, nhưng không ngờ đợi đến khi chết già rồi vẫn không gặp được.
Sau đó hắn lại đợi ở Hư Không Giới tiếp năm mươi vạn năm.
Mạnh như Tam Mục Thiên Đồng của Phục Hy thần tộc cũng không nhìn thấu được thời gian, không gian. Hắn từng gặp Chung Nhạc vài lần trong Hư Không Giới, Chung Nhạc dẫn dắt mọi người tế tự chư đế, hắn cũng nằm trong số chư đế, chỉ là hắn không thể ngờ được đại đế dẫn dắt Phục Hy thần tộc phục hưng lại là quỷ hồn mà hắn vẫn luôn mong chờ.
Cách quá lâu rồi.
Chung Nhạc khẽ gật đầu, đi gặp linh hồn vị Địa Hoàng đó, nhưng ngoài Hy Hạo Đế thì không còn vị đại đế nào đồng ý hạ giới hồi sinh nữa.
Một lúc lâu sau, hắn tới chỗ Hạo Dịch Đế, hỏi về câu chuyện của Hạo Dịch Đế năm đó, có phát hiện thánh địa của Hắc Đế không.
- Tiểu khách nhân tới từ tương lai lại chính là ngươi?
Hạo Dịch Đế chớp mắt, đột nhiên cười ha hả:
- Đúng rồi, cũng chỉ có thể là ngươi! Sau đó ta còn muốn đi tìm ngươi, kết quả là vì tìm được thánh địa của Hắc Đế nên gặp một kẻ đáng sợ, bị thương, buộc phải trở về niên đại của ta dưỡng thương.
- Bị thương?
Chung Nhạc tim khẽ run, kêu lên:
- Ngươi là người ở quá khứ, kẻ nào lại có thể đả thương được ngươi?
- Khởi Nguyên Thần Vương, sư tôn của Hắc Đế, người chỉ đứng sau Đại Tư Mệnh.
Sắc mặt Hạo Dịch Đế ngưng trọng:
- Ta truy lùng Hắc Đế, tới sào huyệt của hắn, gặp phải Khởi Nguyên Thần Vương, được Hắc Đế tôn là lão sư. Hắn rất cường đại, vô cùng đáng sợ, một chiêu Mộ Cổ thần thông đã cắt đứt con đường thời không, khiến không gian thời gian cũng không có tác dụng gì!
Chung Nhạc lạnh người, hắn có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó.
Chư thiên vô đạo, môn thần thông này có thể nói đã mạnh ở mức biến thái, cắt đứt mọi đại đạo khiến vạn đạo suy vong, khiến sinh mệnh khô héo, khiến mọi thứ đều không tồn tại!
Không Gian đại đạo và Trụ Quang đại đạo đứng trước Chư Thiên Vô Đạo đều khó lòng phát huy được tác dụng.
Chư Thiên Vô Đạo của Khởi Nguyên Thần Vương mà Hạo Dịch Đế gặp chắc chắn là thần thông mạnh nhất, còn tinh thâm hơn của Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung và Hắc Đế, chưa biết chừng thậm chí còn hơn cả Khởi Nguyên Thần Vương thật sự.
Cắt đứt không gian thời gian, đánh trọng thương Hạo Dịch Đế từ quá khứ, loại thần thông này đã gần với Đạo Thần rồi.
- Khởi Nguyên Thần Vương đó là giả, Khởi Nguyên Thần Vương thật sự đã bị hắn giết từ hai ba trăm vạn năm trước rồi.
Chung Nhạc nói về tình hình mà hắn biết, nói:
- Khởi Nguyên giả dùng kế liên hợp với các Thần Vương ám toán Đại Tư Mệnh, trở thành sư tôn Hắc Đế, gần như mọi sự việc lớn xảy ra sau đó đều có bóng dáng của hắn.
Hạo Dịch Đế sững người:
- Giả sao?
Chung Nhạc gật đầu:
- Ngay Đại Tư Mệnh cũng không phát giác ra, có thể thấy bản lĩnh của hắn rất cao cường. Trước khi Khởi Nguyên Thần Vương hồi sinh, ta từng thấy thi thể của hắn ở Khởi Nguyên thánhd dịa, còn cả thánh địa tan nát.
Hạo Dịch Đế nhíu mày, nghĩ ngợi nói:
- Còn có kẻ đáng sợ như vậy? Tại sao trước kia ta chưa từng nghe? Tên này ẩn mình lâu như vậy cũng không nhất thống vũ trụ hồng hoang, không tham luyến quyền lực, hắn mưu đồ cái gì?
Chung Nhạc lắc đầu:
- Cái này thì không rõ.
- Hắc Đế giờ phát hiện ta đang nhăm nhe thánh địa của hắn, chắc chắn sẽ di rời thánh địa chứ không để ở chỗ cũ nữa.
Hạo Dịch Đế cười:
- Ta bị Khởi Nguyên đánh trọng thương, sau khi trở về đã có tâm tư, ta tới tương lai bảy vạn năm tìm được thánh địa của hắn. Hắn ở tương lai đã di rời thánh địa nhưng thánh địa bảy vạn năm trước chắc chắn vẫn ở chỗ cũ.
Chung Nhạc mắt sáng lên, Hạo Dịch Đế nói tiếp:
- Vì thế sau khi ta trở lại thời đại của mình, dưỡng thương xong lặng lẽ đột nhập thánh địa của hắn, lấy ra một viên đá, giấu dưới nền móng ngôi miếu ở Phù Sơn. Viên đá này từ Hắc Ám thánh địa của Hắc Đế, khi đó ta không thể đối phó với Hắc Đế và Khởi Nguyên, vì thế lấy trộm viên đá này chính là để sau này tìm thánh địa của hắn.
Mắt Chung Nhạc lại càng thêm sáng trưng, cười:
- Viên đá này chắc chắn có rất nhiều liên hệ với Hắc Ám thánh địa, đá trong Hắc Ám thánh địa chắc chắn cũng chứa một chút Hắc Ám đại đạo, chưa biết chừng có thể dựa vào mối liên hệ giữa nó và thánh địa để tìm thấy Hắc Ám thánh địa!
Hạo Dịch Đế gật đầu, cười:
- Chính vậy!
Chung Nhạc thở phào, đứng dậy:
- Bệ hạ, ngươi có chuyển thế để đón trận quyết chiến sắp tới không?
Hạo Dịch Đế lắc đầu, cười:
- Ta không chuyển thế đâu.
Chung Nhạc không hiểu:
- Tại sao?
Hạo Dịch Đế cười:
- Trước kia ta là đại đế tuyệt đại vô song, qua lại giữa quá khứ tương lai, phong hoa tuyệt đại. Còn ngươi cũng là nhân vật phong hoa tuyệt đại, nếu chuyển thế trùng sinh thì lại ở dưới ngươi. Ta không muốn, vì thế ngươi không cần nói nữa.
Chung Nhạc bất lực, hắn thân thiết với vị Địa Hoàng Thiên Đế này nhất, năm đó hắn không biết chút gì, Phục Hy thần huyết cũng chỉ thức tỉnh một hai phần, ngoài Tân Hỏa ra thì chẳng có gì, khi ấy thậm chí hắn còn không được coi là Phục Hy!
Chính đế linh của vị đại đế này chủ động hạ giới giải đáp những điều hắn chưa biết, không tiếc tiêu hao linh hồn bản nguyên của mình.
Sau đó Mục Tiên Thiên muốn giữ kiếp số của Chung Nhạc, rồi giáng kiếp cho hắn ở tương lai, cũng là Hạo Dịch Đế đá tấn công Mục Tiên Thiên ở Hư Không Giới.
Vì thế trong số chư đế chỉ có Hạo Dịch Đế là khiến Chung Nhạc có cảm giác thân thiết như người thân.
Hạo Dịch Đế không muốn chuyển thế hắn cũng không muốn miễn cường, đành tiếp tục tiến về phía trước hỏi các đế linh khác.
Hạo Dịch Đế nhìn hắn rời đi, cúi đầu lặng lẽ nghĩ:
*****
- Linh hồn bản nguyên của ta tiêu hao quá nhiều, không phải không muốn hạ giới giúp ngươi mà là cho dù ta chuyển thế thì cũng chẳng có bao nhiêu thọ mệnh...
Năm đó khi ở Tổ Tinh Chung Nhạc cầu kiến hắn ở Đế Lăng, vì Chung Nhạc khi đó không biết Hư Không Giới đã bị màn trời phong tỏa, Thiên Mục Thân của Thiên giám sát động tĩnh của Hư Không Giới, vì thế Hạo Dịch Đế giáng lâm hạ giới vẫn gây nên động tĩnh không nhỏ.
Để gặp Chung Nhạc Hạo Dịch Đế đã tiêu hao quá nhiều linh hồn bản nguyên, sau đó để ngăn chặn nhưng kẻ khác hạ thủ với Chung Nhạc, các đế linh khác đều đang chìm trong giấc ngủ, chỉ có hắn là tỉnh lại, giám sát động tĩnh của hư không.
Liệt tổ liệt tông Phục Hy thị đã không còn ai tế tự, hắn dùng linh hồn bản nguyên của mình để giúp hắn tỉnh táo, cuối cùng đã chặn được Mục Tiên Thiên cho Chung Nhạc ở ba nghìn Lục Đạo Giới.
Linh hồn bản nguyên của hắn đã tiêu hao mất bảy tám phần, linh hồn thọ mệnh chẳng còn được bao nhiêu nữa, cho dù chuyển thế, cho dù tu thành Lục Đạo Luân Hồi, Thất Đạo Luân Hồi, thì cùng lắm cũng chỉ được vài nghìn năm thọ mệnh.
Hắn nói với Chung Nhạc hắn không muốn ở dưới Chung Nhạc thực ra là lời nói dối thiện ý, hắn chỉ không muốn Chung Nhạc tự trách mình mà thôi.
Chung Nhạc không biết linh hồn của vị đại đế lão niên này đã hy sinh nhiều vì mình như thế, Hạo Dịch Đế cũng không có ý định cho hắn biết chân tướng.
Một vị anh hùng khoác trên mình mọi vinh quang, vinh dự, chỉ là đằng sau hào quang đó là vô số sự hy sinh lặng lẽ mà không ai biết.
Chung Nhạc đi sâu vào trong, hỏi các vị Thái Hạo, Sư Dịch, Dịch Di và Bào Hy Đế, họ cũng không muốn chuyển thế, đều có chung một suy nghĩ.
Thời đại trung hưng mà Chung Nhạc tạo nên chỉ là mới bắt đầu, Phục Hy các đời cùng chuyển thế chắc chắn sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch bắt gọn một mẻ.
- Đế Nhạc, đợi đến khi ngươi già, nếu trong thần tộc vẫn không có người thừa kế thì bọn ta chuyển thế, tránh việc mầm non còn quá non nớt.
Bào Hy Đế nói:
- Phục Hy thần tộc đã không thể chấp nhận sự thất bại lần nữa, không thể không cẩn trọng trong hành sự.
Hắn nói cũng có lý, Chung Nhạc không phản bác được, thở dài:
- Chư vị lão tổ tông nói phải, nhưng tại sao không thể là chúng ta đánh một mẻ lưới kẻ địch?
Chung Nhạc tiến về phía trước, quan sát những vết nứt trong Hư Không Giới, trong lòng càng thêm lo lắng.
Vết nứt Hư Không Giới càng ngày càng nhiều, có nghĩa là trong thế giới được Bỉ Ngạn Hoa hóa thành này đang có quá nhiều linh và hồn, khiến thế giới này không thể chứa nổi nữa. Giờ đã có biểu hiện quá tải, nếu còn thêm một trận đại chiến nữa, nhiều linh hồn hơn vào Hư Không Giới thì chắc chắn sẽ bị phá hủy.
Nếu xảy ra chuyện đó chắc chắn sẽ là một đại tai họa!
Hư không sụp đổ, linh hồn ẩn mình trong Hư Không Giới lẽ nào sẽ được yên ổn? Tổ tơi lẽ nào trứng sẽ còn nguyên vẹn?
- Đệ tử cầu kiến Đại Toại!
Chung Nhạc cúi người, thần thức dao động định đánh thức Đại Toại, thỉnh giáo hắn Hư Không Giới còn duy trì được bao lâu nữa. Một lúc lâu sau vẫn không thấy con mắt của Đại Toại mở ra.
Chung Nhạc nhíu mày, lại cúi người:
- Đệ tử cầu kiến Đại Toại, có chuyện gấp muốn hỏi!
- Phục Hy, ta không thể tỉnh lại.
Một lúc lâu sau nữa, dao động ý thức của Đại Toại truyền tới, rất yếu ớt, rất bất ổn, truyền vào trong đầu hắn:
- Giờ ta cần toàn lực duy trì hư không, phải ở trong trạng thái ngủ, để hư không không bị sụp đổ. Nếu tỉnh lại thì hư không sẽ tan rã, đại nạn giáng xuống, linh hồn ký thác trong hư không không biết sẽ sống sót được bao nhiêu. Ngươi có việc gì? Phải nói nhanh!
Chung Nhạc cúi người:
- Đệ tử muốn hỏi Đại Toại có thể kiên trì bao lâu nữa?
- Dài là vạn năm, ngắn là trăm năm.
Ý thức của Đại Toại chập chờn không liền mạch:
- Từng có Hỗn Độn tới gặp bảo ta đóng Hư Không Giới lại cho toàn bộ linh hồn hạ giới chuyển thế, giờ xem ra hắn nói đúng là có vài phần có lý.
Chung Nhạc rùng mình, tình hình đã tới xấu mức độ này rồi sao?
Còn nữa, Hỗn Độn từng tới đây?
Đột nhiên tim hắn khẽ rung lên:
- Đại Toại, nếu ký thác Phù Tang Thần Thụ trong hư không thì có làm chậm lại xu thế sụp đổ của Hư Không Giới không?
- Phù Tang Thần Thụ là để bảo vệ ha giới, là linh căn nối liền Hỗn Độn và vũ trụ, có thể đảm bảo cho vũ trụ liên tục có sinh linh mới. Cây linh căn này cũng có thể câu sinh vật Hỗn Độn, thăm dò tương lai. Có nó có thể bảo vệ tộc duệ...
Đột nhiên uỳnh một tiếng, có đại đế qua đời, linh hồn vào trong Hư Không Giới, Chung Nhạc ngoảnh lại nhìn thì là một vị đạo hữu của Minh Di Đế, một thượng cổ đại đế.
Hư Không Giới rung chuyển dữ dội, những vết nứt lại thêm rộng, lôi đình bão tố hoành hành trong khe nứt vô cùng kinh hãi.
Đại Toại thở dài:
- Còn linh hồn nữa vào hư không thì đúng là hư không sẽ sập mất, chỉ trăm năm chắc cũng không giữ nổi. Tôi đành, cây linh căn này cũng chưa bảo vệ được Yểm Tư thị và Phục Hy thị, dù sao tương lai cũng có quá nhiều biến số, dùng để ổn định Hư Không Giới trước đã.
Trong Thương Cốc, Phù Tang Thần Thụ bỗng rung chuyển, cây cổ thụ khổng lồ từ từ bay lên, rút rễ ra khỏi Hỗn Độn, vô số Kim Ô bay lượn trên không, sững sờ nhìn cây cổ thụ bay lên, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Kim Ô Thần Đế cũng vội vàng bay ra khỏi cung điện, Kim Hà Hề là tộc trưởng hiện tại, bình thường không ở Thiên Đình mà ở Thương Cốc xử lý sự vụ lớn nhỏ trong tộc, lúc này họ đều bay ra xem tình hình.
Cây linh căn bay lên càng ngày càng cao, hướng về phía Hư Không Giới, đột nhiên cây rung lên chìm vào trong hư không. Tổ chim và cung điện trên cây rơi rào rào xuống như mưa, còn có hàng trăm vạn vầng thái dương cũng rơi lả tả.
Hư Không Giới không thể có thực thể vào trong, những thứ này thuộc về ngoại vật, không thể đem vào hư không được.
- Phù Tang Thần Thụ không phải bảo vật mở ra thế giới mà là vật nối liền Hỗn Độn, không có nó thì Hỗn Độn không thể lên bờ.
Tiếng Đại Toại truyền tới:
- Dùng Phù Tang Thần Thụ ổn định hư không chỉ là cách tạm thời, hơn nữa để hư không và Hỗn Độn nối liền, Hỗn Độn xâm chiếm hư không, chắc chắn sẽ thôn tính hư không, vì thế việc dùng Phù Tang Thần Thụ ổn định không thể lâu. Phục Hy, nếu hư không bị hủy diệt thì sẽ xảy ra chuyện gì?
Chung Nhạc khóe mặt co giật, trầm giọng nói:
- Lục Đạo thiếu một, sẽ thiếu mất một đạo, vũ trụ sẽ thiếu một giới. Thiên đại đại đạo chắc chắn đại loạn! Khu thứ bảy luân hồi cũng khó lòng ổn định được!
Đại Toại thở dài:
- Phục Hy, ngươi chuẩn bị trước đi, chuẩn bị ứng phó với hư không bị hủy diệt. Ta không dám đảm bảo được thời gian dài, cùng lắm được năm nghìn năm cho ngươi. Trong năm nghìn năm ngươi phải đảm bảo cho nhiều linh hồn hơn vào Hư Không Giới, còn phải cho nhiều linh hồn hạ giới chuyển thế. Sau khi hư không ổn định ta rút Phù Tang Thần Thụ đi là có thể đảm bảo an toàn. Nếu ngươi không làm được thì phải ứng phó với đại kiếp hư không bị hủy diệt!
Chung Nhạc chấn kinh, cúi người rời đi.
Đúng lúc này, Thiên Hậu nương nương trong Hoa Tư thánh địa đột nhiên tâm thần đại chấn, vội quay lại thấy một vị nữ tử đang tiến lại, lộ vẻ khó tin.
- Tỷ tỷ....
← Ch. 1368 | Ch. 1370 → |