← Ch.1373 | Ch.1375 → |
Tư Mệnh và Táng Linh Thần Vương chấn kinh, thần thông mà Chung Nhạc thi triển chính là Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Tứ Diện Thần, dùng Nhất Niệm Vạn Giới Sinh phá Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, đúng là nằm ngoài dự liệu của họ!
Nhưng họ vẫn nhìn ra một chút huyền cơ, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Chung Nhạc không phải dùng Hỗn Độn làm căn cơ mà là dùng Không Gian đại đạo, vẫn có khác biệt căn bản với Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Tứ Diện Thần.
Tứ Diện Thần là Hỗn Độn hóa giới, biến Hỗn Độn thành vạn ban thế giới, luân hồi trong thế giới.
Còn Chung Nhạc thì dùng Không Gian đại đạo hóa vạn giới, dùng không gian làm "Vũ", thời gian làm "Trụ", lấy thần ma làm Thái Cực, Thiếu Âm, Thiếu Dương, Thái Âm, Thái Dương làm Tứ Tượng, dùng thiên địa phong lôi thủy hỏa sơn trạch làm Bát Quái, nâng đỡ các thế giới, diễn hóa vũ trụ, phân thành vạn giới.
Cùng một loại thần thông, biểu hiện khác nhau, có thể thấy được sự hiểu biết nông sâu của hai bên, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Chung Nhạc vẫn còn thua xa Tứ Diện Thần.
Nhưng Tứ Diện Thần không ở đây, hắn ở trong thức hải của đế thi, chỉ là một suy nghĩ, còn Chung Nhạc là chân thân.
Trong đế thi vọng ra tiếng nổ, từng thế giới bị Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của Chung Nhạc nghiền nát, nhưng tàn hồn trong mỗi thế giới đều được Chung Nhạc bảo vệ không bị hủy diệt cùng thế giới.
Ngón tay Chung Nhạc lắc mạnh, hủy diệt ác niệm của Tứ Diện Thần.
- Ta vẫn là thua rồi.
Hắn thở dài, rút ngón tay chỉ trên mi tâm đế thi về, nói:
- Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của ta vẫn không thể địch lại Tứ Diện Thần, phải dùng tới Thất Đạo Luân Hồi, bị Tứ Diện Thần biết một phần tu vi rồi.
- Cũng may chỉ là một phần!
Tư Mệnh thi triển Vãng Sinh Luân, Vãng Sinh thần khí khổng lồ chuyển động, hút tàn hồn tàn phách trong đế thi vào trong Vãng Sinh Luân, nghịch chuyển luân hồi, cùng lúc đó Táng Linh Thần Vương lập tức thi triển Quy Táng đại đạo, tẩy hết ký ức hỗn loạn trong tàn hồn tàn phách, cố gắng trở lại bản nguyên.
Một lúc lâu sau, hai người đều thở phào, thu tay về.
Nộ hỏa quanh đế thi dần lắng xuống, hắn cũng không còn giãy giụa nữa, ngẩn người nhìn Chung Nhạc, Tư Mệnh:
- Phục Hy?
Chung Nhạc xua đi Thất Đạo Luân Hồi phong ấn, cười:
- Cuối cùng đạo hữu cũng tỉnh rồi.
- Chiến đấu!
Đế thi đứng dậy, sát khí đằng đằng:
- Bảo vệ Phục Hy, chiến đấu!
Chung Nhạc và Tư Mệnh nhìn nhau, Tư Mệnh nói:
- Chấp niệm sở sinh, linh trí chưa mở!
Chung Nhạc gật đầu, nói:
- Linh trí chưa mở, cần phải dẫn dắt từ đầu, có lẽ phải hơn mười năm thì linh khí của hắn mới mở.
Đúng lúc này, một đạo Bất Diệt Thần Thức ào ào từ Hư Không Giới bắn tới, chui vào đầu đế thi, đế thi lập tứ nhìn thấy sự diệt vong của thời đại Địa Kỷ, linh của các vị Phục Hy đại đế từ Hư Không Giới giáng lâm, chiến đấu với kẻ địch, rồi chư đế bị kẻ từ thiên ngoại giết, tàn hồn tàn phách dưới sự kêu gọi của Bất Diệt Thần Thức vào trong Đế Táng Thiên, tàn thi của các vị đại đế giống như lục địa trôi giạt đáp xuống Đế Táng Thiên giống như những ngôi mộ thê lương.
Ký ức của mấy trăm vị đại đế trào dâng như thủy triều, khiến đế thi đột nhiên khó như mưa.
- Phục Hy! Chiến đấu!
Nước mắt trong mắt hắn bốc cháy, hắn hét lên nhưng tiếng nhỏ dần:
- Chiến đấu, tiếp tục chiến đấu... Cho dù có chết cũng phải chiến đấu vì tộc nhân... Nộ hỏa thiêu đốt tàn thây, tàn hồn của ta, chiến đấu!
- Chiến thiên đấu địa, không bao giờ nhận thua!
Chung Nhạc điểm tay lên mi tâm hắn để hắn bình tĩnh lại, từ tốn nói:
- Ngươi được sinh ra từ tàn hồn tàn phách và tàn thi của chư vị Phục Hy đại đế, sinh ra là mang nộ hỏa, sinh ra ở Đế Táng Thiên, trong cơ thể chư đế, ngươi không phải Phục Hy, cũng chính là Phục Hy. Ta ban cho ngươi họ Đế, kỷ niệm chư đế đã chiến tử, ban cho ngươi tên Phần Thiên, chiến thiên đấu địa!
Đế thi cúi lạy:
- Đa tạ Phục Hy!
Chung Nhạc đứng dậy:
- Tứ Diện Thần biết được tu vi của ta nhưng chỉ là một phần nhỏ hắn không biết được toàn bộ, sẽ không dám trực tiếp động thủ. Nhưng có lẽ hắn sẽ không chịu an phận, sẽ tiếp tục thăm dò. Táng Linh, Tư Mệnh, các ngươi phải cẩn thận một chút. Các ngươi trấn thủ nơi cực kỳ quan trọng của khu thứ bảy luân hồi, không được phép lơ là. Táng Linh, ngươi xa Thiên Đình nhất, để Đế Phần Thiên trợ giúp ngươi.
Táng Linh nhận lệnh.
- Đế Phần Thiên, ngươi mới xuất thế, Táng Linh sẽ dậy ngươi quy tắc đại đạo trong khu thứ bảy luân hồi cũng sẽ dạy ngươi về Thất Đạo Luân Hồi để ngươi theo kịp thời đại. Ngươi phải cố gắng tu hành, sau này sẽ có lúc để ngươi tỏa sáng.
Chung Nhạc nói tiếp:
- Tư Mệnh, ngươi phòng thủ mặt sau Tổ Đình, không được tùy tiện rời đi.
Tư Mệnh gật đầu, thản nhiên nói:
- Có ta đây ngươi có thể yên tâm.
Chung Nhạc rời khỏi Luân Hồi Táng Khu trở về Thiên Đình.
- Cuối cùng cũng biết tu vi Đế Nhạc tới mức độ nào rồi.
Trong vũ trụ cổ, một mảng thiên khung lưu động, ba mươi món Thiên Đạo chi bảo treo trên cao, che kín mọi cảm ứng đại đạo, bên dưới thiên khung là vô số Thần Vương cao lớn nguy nga. Tứ Diện Thần đứng đầu, cười hà hà:
- Đế Nhạc quả nhiên lợi hại, dùng Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của ta phá Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của ta. Nhưng hắn có giảo hoạt thế nào thì cũng buộc phải lộ bản lĩnh thật sự!
Trên thiên khung một giọt dịch lỏng khổng lồ rơi xuống, biến thành Vô Diện thần nhân, nói:
- Đạo huynh, Thất Đạo Luân Hồi của Đế Nhạc đã tới trình độ nào rồi?
- Thất Đạo Luân Hồi của hắn không theo Thìn Tú Luân Hồi mà là Không Gian Luân Hồi, vì thế có thể thi triển Nhất Niệm Vạn Giới Sinh của ta, nhưng những kẻ học theo thì mãi mãi không thể bằng ta.
Tứ Diện Thần cười:
- Thất Đạo Luân Hồi của hắn đã không còn phải lo lắng, Không Gian Luân Hồi của hắn tu luyện tới cực hạn, cũng chí là Nhất Niệm Vạn Giới Sinh. Trên con đường này thì hắn không thể nào vượt qua ta. Ta tu thành Thất Đạo Luân Hồi thì hắn chắc chắn là thua. Cái đáng lo là đại nhất thống thần thông.
Đông đảo các vị Thần Vương yên tâm hẳn, Thiên cũng thở phào, cười:
- Luận về không gian thần thông thì có ai thắng được Hỗn Độn? Đạo huynh, Đế Nhạc tu luyện Không Gian Thất Đạo Luân Hồi là sẽ bị huynh xử gọn, huynh đúng là nắm chắc phần thắng rồi. Đạo huynh có thể yên tâm dung túng Đế Nhạc, yên tâm nuôi cá, để nhiều đại đế hơn trưởng thành để chúng ta tiện đánh một mẻ. Nhưng chuyện của chúng ta...
Tứ Diện Thần cười hà hà:
- Thiên, ta hiểu ý ngươi, ngươi chẳng qua muốn đoạt Càn Đô, vậy thì theo ý ngươi, để ngươi đoạt Càn Đô, trở thành Thiên thực sự!
*****
Thiên hàm tiếu không nói gì.
Càn Đô không phải mục tiêu lớn nhất của hắn, mục tiêu lớn nhất của hắn vẫn là Phong Hiếu Trung, nhưng việc này dù thế nào hắn cũng không thể cho Tứ Diện Thần biết.
Tùng!
Bỗng nhiên có tiếng trống vang lên, xâm nhập mảng thiên khung, bầu trời bị nhuộm đen, Hắc Đế từ trong hắc quang giáng lâm, , gặp Tứ Diện Thần, nói:
- Ta đem chỉ ý của sư tôn ta tới.
Chư vị Thần Vương nghiêm túc lắng nghe.
- Hoa Tư hồi sinh, quyết chiến với Hỗn Độn Lai Khách bên ngoài hư không, Hoa Tư hiểm độc, chư vị phải cẩn thận.
Hắc Đế nói:
- Hoa Tư bị sư tôn ta gây trọng thương, lại bị Hỗn Độn Lai Khách đả thương, trong thời gian ngắn chưa thể phục nguyên, nhưng Hoa Tư, Lôi Trạch liên thủ thì rất khó nhằn, không thể không đề phòng.
Tứ Diện Thần động dung, kêu lên:
- Hỗn Độn Lai Khách? Vẫn còn Hỗn Độn Lai Khách sao?
Hắc Đế trầm ngâm nói:
- Sư tôn ta đã đi gặp Hỗn Độn Lai Khách, muốn biết ý hắn, tìm hiểu lai lịch của hắn, không lâu nữa sẽ có tin tức.
Tứ Diện Thần sắc mặt hoang mang, hắn cũng là Hỗn Độn Lai Khách, vốn tưởng là độc nhất vô nhị, sau xuất hiện một Hỗn Độn Đế khiến hắn rất cảnh giác. Cũng may Hỗn Độn Đế không hỏi thế dự, chưa từng can thiệp thế tục nên hắn cũng thở phào.
Giờ lại xuất hiện một Hỗn Độn Lai Khách, bản lĩnh của Hỗn Độn Lai Khách hắn biết rõ nhất, có thể là một biến số lớn!
- Hỗn Độn Lai Khách này đả thương Hoa Tư nương nương, có lẽ có thể liên thủ với chúng ta, nhưng mục đích thât sự của hắn thì đúng là phải cẩn thận thăm dò một chuyến...
Lúc này, Hỗn Độn thần nhân đánh lui Hoa Tư nương nương và Thần Hậu nương nương, ẩn mình trong Đạo Giới, không bước vào Đạo Giới chi môn mà ở bên ngoài tiềm tâm tu luyện.
Đột nhiên, một tiếng cười truyền tới:
- Đạo hữu thần thông quảng đại, dám hỏi tại sao lại ngă cản Hoa Tư và Thần Hậu?
Hỗn Độn thần nhân nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, thấy Khởi Nguyên Thần Vương tươi cười tiến lại, ngồi đối diện với hắn.
- Thì ra là Khởi Nguyên đạo hữu.
Ánh sáng phủ quanh người Hỗn Độn thần nhân khẽ lay động, hắn cười hà hà:
- Ta từng gặp đạo hữu, như giả mà không phải giả, như thật lại không phải thật. Ta thấy không thuận mắt với những việc Hoa Tư và Thần Hậu làm, đương nhiên phải ngăn cản.
Khởi Nguyên Thần Vương ánh mắt lay động, cười:
- Mọi người ai cũng muốn đục nước béo cò, nước càng đục thì càng có cá lớn. Đạo hữu, ta gặp ngươi với tướng mạo thật, tại sao ngươi không cũng như vậy?
Quầng sáng quanh Hỗn Độn thần nhân dần tan đi, lộ ra gương mặt giống hệt Khởi Nguyên Thần Vương, cười:
- Đạo hữu, ngươi lấy gương mặt của ta rồi lại tới lừa ta.
Khởi Nguyên Thần Vương cười:
- Thú vị. Đạo hữu đã không định gặp ta với gương mặt thật thì ta có thể hỏi đạo hữu có ý định gì không?
Hỗn Độn thần nhân thản nhiên:
- Trừ bỏ Đế Nhạc.
Khởi Nguyên Thần Vương tim khẽ động, cười:
- Bằng cách nào?
- Các ngươi đánh trận đầu, ta tới thu hoạch.
Khởi Nguyên Thần Vương cười ha ha:
- Tính toán hay thật. Nếu đạo hữu có thể dùng gương mặt thật gặp ta thì ta có thể cho đạo hữu vào Đạo Giới. Đạo hữu từng xông vào Đạo Giới rồi bị đánh ra, chắc hẳn rất muốn vào, không biết đề nghị này thế nào?
- Hỗn Độn thì làm gì có gương mặt thật?
Hỗn Độn thần nhân bỗng biến thành Đại Tư Mệnh, bốn mặt đều là chính diện, cười:
- Ta sinh ra từ Hỗn Độn, đâu có gương măt? Đạo hữu, ta muốn đánh vào Đạo Giới chứ không phải được mời vào Đạo Giới. Ngươi mời ta vào Đạo Giới thì không phải ta cũng sẽ rơi vào cạm bẫy Đạo Thần hay sao?
Khởi Nguyên Thần Vương ngồi thẳng lên:
- Vậy thì ta ngồi đây xem đạo hữu làm sao đánh vào Đạo Giới.
Hỗn Độn thần nhân lại được ánh sáng bao phủ, thản nhiên nói:
- Đại Tư Mệnh tới rồi, ngươi không đi sao?
Khởi Nguyên Thần Vương giật mình, vội biến thành một đạo đao quang bay đi.
Một lúc sau, Đại Tư Mệnh tay cầm Sinh Mệnh Cổ Thụ tới, phía dưới cây là các vị Thần Vương như Khởi Nguyên Thần Vương.
- Hỗn Độn đạo hữu.
Đại Tư Mệnh ngồi xuống, quan sát Đạo Giới chi môn, từ tốn nói:
- Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?
- Từng gặp.
Hỗn Độn thần nhân cừoi:
- Khi Đại Tư Mệnh sinh ra ta có cùng đông đảo Hỗn Độn tới chúc mừng.
Đại Tư Mệnh tim khẽ rung lên, cành lá Sinh Mệnh Cổ Thụ lay động.
- Nếu vậy, ta không làm phiền nữa.
Đại Tư Mệnh đứng dậy, đem Sinh Mệnh Cổ Thụ rời đi. Vị Khởi Nguyên Thần Vương bên dưới cây khó hiểu, hỏi:
- Đại Tư Mệnh, tại sao không hỏi lai lịch của hắn? Hắn và Hoa Tư quyết chiến, chưa biết chừng có thể liên thủ với chúng ta. Lôi Trạch và Hoa Tư năm đó luôn chống đối với Đại Tư Mệnh, Phục Hy, Yểm Tư có liên quan tới họ, không thể không đề phòng!
Đại Tư Mệnh lắc đầu:
- Không cần hỏi, ta có suy nghĩ này, Hỗn Độn có thể là tới để xóa bỏ cục diện hỗn loạn. Nếu như ta suy đoán thì hậu quả sẽ vô cùng đáng sợ...
← Ch. 1373 | Ch. 1375 → |