Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1400

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1400: Tu hú chiếm chỗ chim sáo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Bản lĩnh chân chính của Tứ Diện Thần chính là Hỗn Độn, có thể đồng hóa hết thảy mọi thứ, thôn phệ hết thảy mọi thứ, tạm thời gọi là Đại đạo Hỗn Độn. Loại Đại đạo Hỗn Độn này thậm chí ngay cả Vũ Thanh Trụ Quang của Chung Nhạc cũng có thể thôn phệ. Trong Hỗn Độn, không gian không tồn tại, dòng thời gian không chảy, ngay cả Đạo Giải cũng oanh không ra, phá không được, quả thật chính là khắc tinh của hắn.

Nhưng Đại đạo Luân Hồi của Linh thai lại có thể cắt ra khí Hỗn Độn, thể hiện ra dị tượng vũ trụ sinh ra từ trong Hỗn Độn, sinh sinh tương khắc, khắc khắc tương sinh, vô cùng cổ quái, khiến cho Chung Nhạc đã có một tầng lĩnh ngộ khác.

Con quái vật Hỗn Độn Tứ Diện Thần kia cũng phát ra thanh âm kêu rên, trầm muộn như sấm. Hiển nhiên Linh thai tự động hộ chủ cũng khiến cho hắn ăn thua thiệt lớn.

- Cỗ Linh thai này gặp nguy hiểm mới tự động phản kích, trong Linh thai hẳn là vẫn chưa có ý thức a?

Chung Nhạc vừa mới suy nghĩ tới đây, đột nhiên Hỗn Độn xung quanh chợt biến mất không thấy đâu nữa, Tứ Diện Thần khôi phục lại hình dáng như bình thường, một tay ôm lấy miệng chính mình, trong khóe miệng đang không ngừng chảy máu, nhanh chóng thối lui về phía sau, đột nhiên ầm một tiếng đánh vỡ không gian, tiến vào trong Đạo Giới biến mất không thấy đâu nữa.

Mà quang mang do Linh thai phát ra kia cũng đột nhiên dừng lại, thu liễm xuống, quang mang ảm đạm, hiển nhiên một lần bạo phát vừa rồi kia cũng khiến cho nó tiêu hao không nhỏ.

- Hiện tại nếu ta chém hắn, có phải lực phản kích của Đại đạo Luân Hồi sẽ không còn cường hoành như vừa rồi nữa không?

Chung Nhạc đảo mắt quan sát bốn phía. Trận chiến giữa Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Giới hung mãnh tới cực điểm, cho dù là đang giao phong với tồn tại như Khởi Nguyên Đạo Thần bậc này, Đại Tư Mệnh vẫn như cũ có dư lực chú ý tới tình huống bên này, chú ý tới nhất cử nhất động của Chung Nhạc.

Trận chiến của những Thần Vương còn lại cũng vô cùng mãnh liệt, không ngừng thống hạ sát thủ. Thực lực của Hắc Bạch Nhị Đế cực mạnh, nhưng Hoa Tư nương nương liên thủ với Thần Hậu nương nương, cộng thêm Linh căn Tử Trúc cũng đủ để ngăn cản. Đám Thần Vương còn lại như Vũ Thanh Thần Vương, Trụ Quang Thần Vương, Khởi Nguyên Thần Vương... đối chiến với Thần Ma Tà Tam Đế cũng không rơi xuống hạ phong.

Chỉ có Phong Hiếu Trung liên thủ với Càn Đô Thần Vương là đánh tới mức khiến cho Thiên không ngừng chạy loạn, không dám chính diện chống lại.

Hiện tại Tứ Diện Thần đã bỏ chạy, có thể uy hiếp tới Chung Nhạc, sợ rằng duy nhất có cỗ Linh thai trước mắt này mà thôi.

- Hổ thẹn! Vẫn còn chưa ra đời đã khiến cho ta phải kiêng kỵ như vậy, không dám trực tiếp thống hạ sát thủ, cỗ Linh thai Luân Hồi Thánh Vương này quả thật bất phàm a!

Chung Nhạc định thần trở lại, hít mạnh một hơi thật dài, Tiên Thiên Thần Đao trong tay biến mất không thấy đâu nữa.

Hắn lẳng lặng đứng thẳng trước Linh thai, yên lặng cảm ứng ý thức trong Linh thai, nghĩ muốn thăm dò xem trong Linh thai có phải quả thật đã sinh ra ý thức hay không, có thân thiện với chính mình hay không.

Bất Diệt Thần Thức của hắn thăm dò vào trong Linh thai. Bên trong cỗ Linh thai kia tựa hồ một mảnh trống rỗng, không có bất kỳ ý thức gì. Chung Nhạc không ngừng tìm kiếm, đột nhiên cảm giác được một cỗ ý thức hung mãnh ầm ầm bùng phát, thôn phệ Bất Diệt Thần Thức của hắn.

Sắc mặt Chung Nhạc trầm xuống, đứng ở nơi đó càng vững chắc ổn định hơn, khí thế phát ra càng lúc càng mạnh, từng đạo từng đạo quang luân sau đầu xoay tròn, vận tốc xoay chuyển càng lúc càng nhanh.

- Trẫm chính là người đã mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, kéo Đạo Giới vào Luân Hồi, sáng tạo ra Đại đạo Luân Hồi...

Đạo quang quanh người hắn không ngừng chấn động, đại đạo bộc phát ra quang mang sáng ngời, khiến cho toàn thân hắn như quang như diễm.

- Ngươi là sinh linh do Đại đạo Luân Hồi diễn sinh ra, lại phòng bị Trẫm như vậy! Trong ý thức của ngươi vẫn cho rằng Luân Hồi là của ngươi, khu Luân Hồi thứ bảy là của ngươi!

Mặc dù chỉ trong khoảnh khắc tiếp xúc ngắn ngủi, nhưng Chung Nhạc lại dọ thám ra được khá nhiều thứ từ trong ý thức của cỗ Linh thai này, lạnh lùng nói:

- Ngươi không biết cảm ơn Trẫm, thì có gì khác với những Tiên Thiên Thần Ma khác chứ? Trẫm có thể sáng tạo ra ngươi, cũng có thể...

Ầm ầm!

Toàn thân hắn sắc bén như đao, cắt mở thiên địa, cắt ra thời không, chém thẳng về phía cỗ Linh thai kia.

Trước mặt hắn, đao mang sắc bén khôn cùng, chém đôi hết thảy mọi thứ. Sau lưng hắn, sống đao trầm trọng như hàng rào thiên địa, thủ hộ an nguy của chúng sinh.

Trong cỗ Linh thai kia đột nhiên đại phóng quang mang, Đại đạo Luân Hồi bị dẫn động, quét thẳng về phía Chung Nhạc, uy năng của Đại đạo Luân Hồi một lần nữa bạo phát.

Sau đầu Chung Nhạc, quang luân điên cuồng chuyển động, thân hình bảy vị Đế Nhạc đan xen giao thoa, thần thông Đạo Giải bùng phát, uy năng đánh thẳng về phía Đại đạo Luân Hồi.

- Không được!

Đại Tư Mệnh quát lớn, Sinh Mệnh Cổ Thụ trong tay đột nhiên quét tới, quét ngang về phía Chung Nhạc:

- Bệ hạ, mời ngươi an phận một chút!

Sắc mặt Khởi Nguyên Đạo Thần cũng đại biến, mặc kệ công kích Đại Tư Mệnh, vung tay tế khởi Mộ Cổ, oanh kích thẳng về phía Chung Nhạc:

- Bệ hạ, ngươi làm quá tuyệt rồi! Ngươi muốn giết Luân Hồi Thánh Vương sao? Nằm mơ a!

Sắc mặt đám người Hắc Đế, Bạch Đế, Hoa Tư và Thần Hậu nương nương cũng kịch biến, trơ mắt nhìn Chung Nhạc chém về phía cỗ Linh thai kia, quên mất công kích đối thủ.

- Đại Tư Mệnh, ngươi dám!

*****

Tiểu long Lôi Trạch nổi trận lôi đình, lớn tiếng kêu lên.

Đại Tư Mệnh vậy mà bởi vì Linh thai, hung hãn hạ thủ với Chung Nhạc, khiến cho Lôi Trạch cũng không khỏi giận dữ. Nếu không phải hiện tại hắn quả thật quá yếu, khẳng định đã sớm tế khởi Tiên Thiên Quả Thụ giết qua, liều mạng ngươi chết ta sống với Đại Tư Mệnh.

Oanh oanh oanh!

Đạo Giải do bảy cỗ Thân tương lai Thân quá khứ của Chung Nhạc đánh ra va chạm thẳng với Đại đạo Luân Hồi. Thần thông Đạo Giải trong chấn động kịch liệt tan rã, loại thần thông vô địch này vậy mà cũng khó có thể ngăn cản uy năng của Đại đạo Luân Hồi.

Sau một khắc, Chung Nhạc dùng thân làm đao, đao quang nghênh đón quang mang của Đại đạo Luân Hồi. Trong lúc bất chợt, toàn thân hắn xuyên qua quang mang của Đại đạo Luân Hồi. Sinh Mệnh Cổ Thụ của Đại Tư Mệnh ầm ầm quét vào quang mang do Đại đạo Luân Hồi phát ra. Cành lá Sinh Mệnh Cổ Thụ tung bay, vô số cành lá tróc ra, nhưng quang mang đại đạo cũng bị một kích của Đại Tư Mệnh đánh nát.

Tiếp theo, uy năng Mộ Cổ ầm ầm bạo phát, oanh kích lên trên cỗ Linh thai trên thạch đài kia.

Thân ảnh Chung Nhạc xuất hiện phía sau Linh thai, quơ đao chém xuống. Đao vừa chém xuống, Linh thai nhất thời vỡ ra, bị chém thành hai khúc.

Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần nhất tề dại ra. Chỉ thấy hai mảnh Linh thai kia lăn xuống khỏi thạch đài, chìm vào trong một cái bọt khí, lần lượt biến mất không thấy đâu nữa.

Khóe mắt Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần đều kịch liệt nhảy lên một cái. Một kích kia của Chung Nhạc là mượn tay bọn họ để giết chết Linh thai của Luân Hồi Thánh Vương. Với thực lực của Chung Nhạc, cho dù có thể giết chết Linh thai, chỉ sợ cũng phải bỏ ra một cái giá cao vô cùng thảm trọng, thậm chí ngay cả có thể sống sót hay không vẫn chưa thể nói trước.

Mà nếu mượn tay của bọn họ, Chung Nhạc sẽ có thể dùng cái giá ít nhất phá vỡ Linh thai của Đại đạo Luân Hồi, giết chết Linh thai.

Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần đều cho rằng Chung Nhạc đang liều mạng, cho dù có chết cũng muốn giết chết Linh thai, dưới sự quan tâm, bọn họ tất nhiên chạy tới ứng cứu. Mà một kích nhìn như cực kỳ bá đạo của Chung Nhạc thật ra cũng không hao phí bao nhiêu lực lượng, mà là dùng Không Gian Thất Đạo Luân Hồi xuyên qua quang mang bảo hộ của Linh thai, để cho Sinh Mệnh Cổ Thụ phá vỡ quang mang của Đại đạo Luân Hồi, lại để cho Mộ Cổ oanh kích lên trên Linh thai.

Linh thai đã không còn Đại đạo Luân Hồi thủ hộ, lại lâm vào trạng thái Chư Thiên Vô Đạo của Mộ Cổ. Hắn chỉ cần xoay người giơ tay chém xuống, giết chết Linh thai nhất thời thuận buồm xuôi gió.

- Luân Hồi Lục Giới do Trẫm chế tạo, lại muốn sinh ra một tôn Thánh Vương khống chế Luân Hồi của Trẫm! Hắc hắc... thiên địa này thật bất công, đại đạo này thật bất công a!

Chung Nhạc ngồi xếp bằng ngồi đả tọa, ngồi lên trên thạch đài, phốc một tiếng, cắm Tiên Thiên Thần Đao lên trên trung tâm thạch đài, ngay trước mặt chính mình, cười lạnh một tiếng, nói:

- Đây hẳn chính là quy tắc của Đạo Giới a? Đại đạo của Đạo Giới không cam lòng để cho người khác sử dụng, cho nên mới nghĩ muốn khống chế người khác, đối với những kẻ chống lại quy tắc đại đạo sẽ liền gạt bỏ. Trẫm đã sáng tạo ra Đại đạo Luân Hồi, Đại đạo Luân Hồi lại muốn diệt sát Trẫm, đoạt đạo thống của Trẫm, đoạt giang sơn của Trẫm! Cái này đại khái chính là Bẫy rập Đạo Thần của Trẫm a? Ta sẽ để cho Đại đạo Luân Hồi ngươi nhìn một chút mặt tà ác của Trẫm!

Hô!

Hai cánh tay hắn chấn động một cái, kiện Đế bào sau lưng giống như áo choàng vậy, tung bay phần phật, phiêu đãng về phía sau, kéo dài ức ngàn vạn dặm. Dưới bóng ảnh to lớn, vô số vong linh Thần Ma đang kêu gào, thét thảm. Khuôn mặt đám linh hồn tàn phá không chịu nổi kia cực kỳ dữ tợn, thân thể vặn vẹo, ở trong hỏa diễm và hồng thủy ngập trời không ngừng giãy dụa, dữ tợn khủng bố. Đại đa số những linh hồn đều tàn phá, không vào Luân Hồi.

Đó là linh hồn của các Thần Ma bởi vì Chung Nhạc mà chết trong các trận Đế chiến. Lúc đó bởi vì Luân Hồi Lục Giới chưa lập, Đại Luân Hồi linh hồn tử vong sụp đổ, gây dựng lại trọng sinh đầu thai cho tới hiện tại vẫn chưa hoàn toàn xác định, đám linh hồn tàn phá này vẫn luôn dây dưa bên cạnh Chung Nhạc, biến thành oán niệm và nguyền rủa vô tận, giống như giòi bám trong xương, gắt gao đi theo Chung Nhạc.

Nguyền rủa ngập trời, oán niệm ngập trời!

Bảo tọa Thiên Đế của Chung Nhạc nhìn như chói sáng vô cùng, nhưng bên dưới bảo tọa lại mai táng thi cốt khôn cùng!

Đám nguyền rủa và oán niệm này vẫn luôn dây dưa trên người Chung Nhạc. Từ trước tới nay, vô số vong hồn vẫn luôn không ngừng gào thét bên tai Chung Nhạc, oán khí vô tận ăn mòn linh hồn của hắn, không ngừng không nghỉ.

Loại oán niệm và nguyền rủa này, cho dù là Thương Hải Đại Đế và Phi Yên Nữ Đế cũng đều không thể hóa giải, cho dù là Vãng Sinh nương nương Tư Mệnh cũng không thể làm gì được, thủy chung vẫn không ngừng đi theo bên người Chung Nhạc.

Nguyền rủa và oán niệm ngập trời khiến cho bên dưới Đế bào của vị Thiên Đế này đốt lên Nghiệp hỏa hừng hực, lan tràn Nghiệp thủy ngập trời. Nghiệp hỏa Nghiệp thủy cũng không phải là nhằm vào đám vong linh vong hồn kia, mà là nhằm vào Chung Nhạc, dằn vặt hắn, tàn phá hắn, cho tới hiện tại đã kéo dài hơn ba ngàn năm.

Ầm ầm! Ầm ầm!

Trên thạch đài, Đại đạo Luân Hồi chợt khó hiểu chấn động một cái, sau đó đột nhiên bắn nhanh về phía Chung Nhạc. Cỗ đại đạo này cũng không phải là bị lời nói của Chung Nhạc dẫn động, mà là bị đám vong linh vong hồn kia dẫn động, tựa hồ muốn đưa đám vong linh vong hồn kia vào trong Luân Hồi.

Đây chính là quy tắc của Đại đạo Luân Hồi. Sở dĩ Đại đạo Luân Hồi sinh ra, là vì Chung Nhạc mở ra khu Luân Hồi thứ bảy, kéo Đạo Giới vào Luân Hồi, hình thành Luân Hồi Lục Giới hoàn chỉnh. Mà quy tắc của loại đại đạo này chính là chưởng khống sinh lão bệnh tử, tái tạo trọng sinh chuyển thế của hết thảy sinh linh trong toàn thể vũ trụ, hình thành nên một hệ thống Đại Luân Hồi hoàn chỉnh, bao gồm tất cả các chủng tộc trong toàn bộ thế gian, kể cả Tiên Thiên Thần Ma, thậm chí là Đạo Thần.

Đám vong linh vong hồn chết trận dưới Đế bào của Chung Nhạc kia cũng nằm trong hàng ngũ Luân Hồi, cộng thêm oán niệm nguyền rủa mãnh liệt như vậy, đã ảnh hưởng tới sự vận hành của Đại đạo Luân Hồi. Nếu không kéo đám vong linh vong hồn kia tiến vào Luân Hồi, Đại đạo Luân Hồi tất nhiên cũng sẽ vì vậy mà bị hao tổn.

Chung Nhạc dang rộng hai cánh tay, kiện Đế bào đang tung bay phấp phới sau lưng mạnh mẽ thu lại, bao phủ lên trên người, thu đám vong linh vong hồn kia vào trong cơ thể. Đại đạo Luân Hồi gào thét lao tới, điên cuồng xuyên qua thân thể hắn, từ trong cơ thể hắn mang đi một đạo lại một đạo linh hồn tàn phá.

Đám linh hồn kia ở trong quang mang đại đạo lộ ra nụ cười, bị quang mang của Đại đạo Luân Hồi tẩy rửa đi một thân oán khí và nguyền rủa, trở nên càng lúc càng tinh thuần.

Cặp mắt Chung Nhạc nhắm lại, Đại đạo Luân Hồi nhập thể, khiến cho hắn bắt được cơ hội tốt khó có thể tưởng tượng. Quang luân sau đầu hắn nhất thời biến thành Trí Tuệ Luân, điên cuồng tìm hiểu thôi diễn Đại đạo Luân Hồi, đồng thời luyện hóa đại đạo đang tiến vào cơ thể chính mình.

Ngay cả đám Nghiệp hỏa Nghiệp thủy kia cũng bị Đại đạo Luân Hồi mang ra khỏi thân thể hắn, khiến cho Nghiệp lực của bản thân hắn dần dần tiêu tán. Những năm gần đây, hắn vẫn luôn nhẫn nhịn gánh chịu Nghiệp hỏa Nghiệp thủy luyện hóa, toàn thân thống khổ vạn phần, lại không có cách nào có thể trị khỏi, ngay cả ba vị Trí giả bọn Vân Quyển Thư cũng không có cách nào ứng phó, hiện tại rốt cuộc đã có thể khiến cho hắn giảm bớt đau đớn.

Luân Hồi Đạo Giới, Đại đạo Luân Hồi không ngừng chen chúc lao tới, từ trong cơ thể hắn mang đi càng nhiều vong linh vong hồn, đồng thời từng đạo từng đạo quang trụ không ngừng từ trong hư ảnh Lục Giới rơi xuống, chiếu rọi trên toàn thân hắn, mang đi càng lúc càng nhiều oan hồn.

Mà Chung Nhạc cũng đang gia tăng luyện hóa Đại đạo Luân Hồi, bắt lấy cơ hội hiếm có này.

Trong lòng Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Thần Vương nhất thời nghiêm nghị. Chung Nhạc đánh chết Linh thai của Luân Hồi Thánh Vương, vậy mà tự biến chính mình thành Linh thai, tu hú chiếm chỗ chim sáo. Hắn đây là muốn để cho chính mình trở thành Luân Hồi Thánh Vương sao?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)