Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1451

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1451: Trí giả va chạm
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Không Động Đế suất lĩnh đại quân bản bộ bọc hậu, Chư Đế vờn quanh, ra sức chém giết, đối kháng đại quân của Mục Bắc Đẩu và Hách Tư thị. Những năm qua, hắn bôn ba đại chiến khắp nơi, bình ổn phản loạn các nơi. Đại quân mà hắn suất lĩnh đều là thân kinh bách chiến, chiến lực cực kỳ cường hoành. Mỗi một người đều là cường giả lấy một địch mười. Nhưng trên phương diện trận pháp biến ảo, Đại não Thiên ý của Phong Vô Kỵ lại vượt qua hắn rất nhiều.

Phong Vô Kỵ từ trên cao nhìn xuống, nắm vững toàn cục. Trên thế gian, người có năng lực chưởng khống đối với chiến trường siêu việt hắn cũng không nhiều lắm, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Bất luận trận pháp biến hóa tinh tế gì trên chiến trường đều tránh không thoát cặp mắt của hắn. Càng quan trọng hơn chính là, hắn có thể căn cứ vào trận thế của đối phương, bất cứ lúc nào cũng có khả năng biến trận, nhằm vào nhược điểm của đối phương, cải biến trận pháp của phe mình.

Năng lực thôi diễn của Đại não Thiên ý thật sự quá mạnh, phá giải trận thế của đối phương cũng chỉ trong một cái chớp mắt.

Những năm qua, Phong Vô Kỵ yên lặng trầm mặc, biến mất khỏi thế gian, nhưng trên Trí Tuệ Chi Đạo, tạo nghệ của hắn đã đạt tới tận cùng.

Cũng không bao lâu, Không Động Đế đã rơi vào trong vòng vây. Các lộ đại quân Thần Ma không ngừng tằm ăn rỗi, cắt đứt đại quân bản bộ của hắn, chia ra làm từng khối từng khối, bao vây tiêu diệt.

Đúng lúc này, đột nhiên chỉ nghe một tiếng trống lớn vang lên. Chỉ thấy một lộ đại quân đột nhiên xuất hiện, giết vào chiến trường. Mấy chục vị Đại Đế mỗi người cõng trên lưng một quả hồ lô thanh sắc lớn, không ngừng chém giết vào trong đại quân, cứu đám người Không Động Đế ra khỏi vòng vây.

Quả hồ lô lớn sau lưng đám Đại Đế kia thỉnh thoảng lại mở ra, trong miệng hồ lô bắn ra từng đạo từng đạo bạch quang, giết chết cường địch quả thật giống như chặt dưa xắt rau vậy, lợi hại tới cực điểm.

Không Động Đế nhìn thấy người dẫn đầu lộ viện quân này, không khỏi ngẩn ra, thất thanh nói:

- Lão tứ, sao ngươi lại là người đầu tiên chạy tới?

Lão tứ này chính là Cú Cương Đế. Bản thân hắn cũng có chút nghi hoặc, nói:

- Trên đường đi ta đã gặp phải một đám Đại Đế Lục Đạo Giới, bị ta giết chết hơn phân nửa, sau đó bọn họ liền chạy trốn rồi. Ta vốn tưởng rằng trên đường đã trì hoãn một đoạn thời gian rồi, tốc độ của Lão thất lại lfa nhanh nhất, hẳn phải tới trước ta mới đúng. Nhưng không ngờ, lại là chúng ta tới trước một bước!

Hắn lập tức lĩnh quân hội hợp với Không Động Đế. Phong Vô Kỵ không chút để ý, xoay chuyển trận pháp, chỉ trong chốc lát cũng đã chế trụ luôn đại quân của Cú Cương Đế, kéo bọn họ vào trong vòng vây.

Mà vào lúc này, hơn mười cỗ Đế quan đột nhiên bay tới. Trong Đế quan, từng vị từng vị Đại Đế Thượng Cổ đứng dậy, tế khởi Lục Đạo Giới, đi tới bên cạnh Hách Liên Khuê Ngọc. Hách Liên Khuê Ngọc nhìn thấy thân thể đám Đại Đế này đều rách nát tả tơi, trong lòng không khỏi cả kinh, nói:

- Các vị đạo huynh phục kích Cú Cương, sao lại chật vật như vậy?

Đám Đại Đế kia xấu hổ nói:

- Chúng ta trúng kế của tiểu gia hỏa này, phục kích hắn không thành, ngược lại rơi vào sát cục của hắn. Hơn năm mươi vị đạo hữu đã bị hắn giết chết. Bọn họ lưng cõng hồ lô, bên trong chứa Đạo quang do Đạo huyết Bạch Đế biến thành, uy lực vô cùng lợi hại, nhất định phải cẩn thận!

- Trước đây Bạch Đế mấy lần bị Thái Hoàng đánh trọng thương, Đạo huyết Bạch Đế trong tay Thái Hoàng chỉ sợ cũng không ít!

Trong lòng Hách Liên Khuê Ngọc nghiêm nghị.

- Phong Vô Kỵ!

Cú Cương Đế từ xa nhìn thấy Phong Vô Kỵ, sắc mặt ngưng trọng, nói:

- Cái tên này khó đối phó a, chính là đối thủ một mất một còn của Phụ hoàng năm xưa! Đó là Đại não Thiên ý sao?

Hắn cẩn thận nhìn lại, chỉ thấy trên đầu Phong Vô Kỵ, vô số tinh điểm sáng ngời biến thành một khỏa đại não cực đại, không ngừng chớp sáng, diễn biến hết thảy mọi biến hóa trên chiến trường.

- Lợi hại a!

Cú Cương Đế tán thán, nói:

- Tạo nghệ trên Thiên đạo, tất cả chúng ta đều thua kém hắn vài phần!

Đúng lúc này, lại có một lộ đại quân nữa giết tới, phát ra hỏa diễm ngất trời. Trác Quang Đế suất lĩnh cường giả Kim Ô thị giết tới, ngang dọc trong đại quân, vô cùng nhanh chóng.

Trác Quang Đế dùng Hỗn Độn Kiếm mở đường, đánh đâu thắng đó, vũ dũng khó ngăn cản.

Phong Vô Kỵ đột nhiên mở ra trận thế, để cho đám người Trác Quang Đế tiến quân thần tốc. Sau đó trận thế khép lại, cũng nhét đại quân Trác Quang Đế vào trong đại trận, hạn chế tốc độ của Trác Quang Đế, mỉm cười nói:

- Hiện tại, ngươi cũng không thể chạy loạn khắp nơi nữa rồi!

Cũng không bao lâu, chuyển thế thân của các vị Bàn Hồ Địa Hoàng và Đại Đế Bàn Hồ thị tìm tới, thi lễ với Hách Liên Khuê Ngọc. Hách Liên Khuê Ngọc vội vàng hoàn lễ, hỏi:

- Chư quân không thể ngăn cản được Trác Quang sao?

Một vị Bàn Hồ Địa Hoàng nói:

- Trong tay hắn có một thanh Thần kiếm, chính là Thần vật trong Hỗn Độn chế tạo, uy năng vô cùng cường đại, không thể chính diện va chạm!

Hách Liên Khuê Ngọc cẩn thận nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy thanh Hỗn Độn Kiếm trong tay Trác Quang Đế kia. Thanh Thần kiếm này chém giết ngang dọc, gặp phải bất luận đại trận gì, bất luận Đế binh gì, cũng đều là một kiếm chém đứt, trong lòng không khỏi đại chấn.

Tiếp theo, lại có một lộ đại quân nữa giết tới, chính là đại quân Thiên Yêu và Chư Đế Yêu Tộc do Câu Trần Đế suất lĩnh, xông thẳng vào chiến trường. Phong Vô Kỵ thi triển cách cũ, thả cho Câu Trần Đế tiến vào, sau đó vây kín lại. Qua không bao lâu sau, lại có rất nhiều cỗ Đế quan bay tới, chính là đám Đại Đế Thượng Cổ đã ngăn cản đường đi của Câu Trần Đế kia.

Lại không qua lâu sau, Công chúa Băng Xuyên đã giết tới, hội hợp với đám người. Tiếp theo chính là Lư Hạp Đế cũng giết ra vòng vây, chạy tới hội hợp.

Câu Trần Đế đảo mắt nhìn đám địch nhân càng lúc càng nhiều ở bốn phía. Đám đối thủ trên đường phục kích bọn họ hiện tại đều đã tụ tập lại đây, ngoại trừ bốn trăm vị Đại Đế Hách Tư thị ra, còn có mấy trăm vị Đại Đế Thượng Cổ, cười lạnh một tiếng, nói:

- Đều là một đám cọp giấy, không đủ uy hiếp! Ba ngàn Đại Đế Thượng Cổ Lục Đạo Giới cũng không hoàn toàn tụ tập lại đây, hẳn là còn có một đám Đại Đế đang vây công Hoàng Thần!

Đột nhiên, trong Bí cảnh Nguyên thần của bọn họ, từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ nhao nhao chấn động, văn lộ Đồ đằng trên Thần thung biến ảo, biến thành khuôn mặt của Mặc Ẩn, trầm giọng nói:

- Các vị Điện hạ, các ngươi nghe ta chỉ huy! Ta đang dẫn quân trên đường chạy tới. Trong khoảng thời gian này, các vị Điện hạ chỉ cần chống đỡ không để bị công phá là được!

Đám người Câu Trần Đế, Cú Cương Đế vừa mừng vừa sợ. Cùng lúc đó, từng vị từng vị Đại Đế, Đế Quân, Tạo Vật Chủ dưới trướng bọn họ cũng đều đạt được Mặc Ẩn truyền tin, tinh thần không khỏi đại chấn.

Đám người lập tức tế Đồ Đằng Thần Trụ của chính mình vào trong quang luân sau đầu. Mặc Ẩn lập tức mượn khuôn mặt trên Đồ Đằng Thần Trụ quan sát động tĩnh trên chiến trường, tận thu tình hình chiến đấu vào trong mắt, đối với cục diện chiến đấu rõ như lòng bàn tay.

Có hắn điều động trận thế các quân, đám người Không Động, Cú Cương, Câu Trần nhất thời thở phào nhẹ nhõm, toàn lực ra sức chém giết, không cần để ý tới chiến cuộc, rất nhanh đã xông phá trận thế.

*****

- Mặc Ẩn đã tới rồi!

Phong Vô Kỵ nhìn thấy đại quân đám người Không Động liên tục phá trận, phá giải trận pháp biến hóa của hắn, nhất thời kinh ngạc mở mắt ra, quan sát một phen, mỉm cười nói:

- Cuối cùng cũng câu được hắn ra rồi!

Sắc mặt Hách Liên Khuê Ngọc khẽ biến, vội vàng quan sát bốn phía:

- Thiên Thừa Tướng Mặc Ẩn, Mặc tướng của Thái Hoàng? Hắn thật sự đã tới rồi? Hắn đang ẩn nấp ở đâu?

Phong Vô Kỵ mỉm cười, nói:

- Mặc Ẩn người vẫn chưa tới, nhưng đã dựa vào Đồ Đằng Thần Trụ chưởng khống chiến trường, chỉ điểm mấy vị Thái tử Công chúa kia. Bệ hạ, ngươi nhìn trong quang luân sau đầu đám Thái tử Công chúa và Đại Đế này, có phải là có từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ đang dựng thẳng hay không?

Hách Liên Khuê Ngọc cẩn thận nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy từng cây từng cây Đồ Đằng Thần Trụ, trong lòng khẽ động, nói:

- Dựa vào Đồ Đằng Thần Trụ liên hệ, có thể bị quấy nhiễu che đậy. Nếu tiên sinh có thể thi triển ra Vũ trụ Thiên đạo, sẽ có thể chặt đứt liên hệ...

- Không cần!

Phong Vô Kỵ khẽ mỉm cười, thản nhiên nói:

- Mục đích chủ yếu của trận chiến này, ngoại trừ diệt trừ đám Thái tử Công chúa này, chính là dẫn dụ Mặc tướng của Thái Hoàng ra! Mặc Ẩn tinh thông Khí Vận Thiên Thư, rất là bất phàm. Chiến lực của hắn mặc dù không cao, nhưng trí tuệ lại cực kỳ tinh tuyệt. Nếu có thể diệt trừ hắn, chính là tương đương với diệt trừ một cánh tay của Thái Hoàng! Ta ngược lại muốn nhìn một chút, hắn trên phương diện biến hóa chiến trận có thể địch nổi ta không? Hơn nữa, sư tôn ta cũng đang đợi hắn tới!

- Thiên?

Trong lòng Hách Liên Khuê Ngọc nhất thời đại hỉ.

Cú Cương Đế suy tư nói:

- Mục tiêu của trận chiến lần này, hẳn không phải là chúng ta, mà là Thừa Tướng Mặc Ẩn. Chiến lực của chúng ta tuy mạnh, nhưng Mặc tướng mới là Thống soái thống lĩnh đại quân của Hoàng Triều. Mục đích của Hách Liên Khuê Ngọc, hẳn là dẫn dụ Mặc tướng xuất hiện, diệt trừ Mặc tướng! Mặc tướng dụng binh cực kỳ tinh diệu, xuất thần nhập hóa, nhưng chỉ sợ cũng khó có thể địch lại Thiên ý!

- Lời này sai rồi!

Không Động Đế nói:

- Trí tuệ không địch lại thần thông! Đại năng dưới trướng Mặc tướng nhiều đếm không xuể, điều động hai ngàn vị Đại Đế, bẻ gãy nghiền nát, cho dù Thiên có lộ diện cũng sẽ bị đánh chết! Chỉ là, không biết lần này tới đây, có phải chỉ có mỗi mình Thiên hay không...

Phong Vô Kỵ thôi phát Đại não Thiên ý tới mức tận cùng, âm thầm đấu pháp với Mặc Ẩn. Song phương điều động chiến trận, biến hóa ngàn vạn, khiến cho chiến cuộc trên chiến trường nháy mắt biến hóa cả trăm lần, khiến cho đám người Hách Liên Khuê Ngọc nhìn tới mức hoa cả mắt.

Đại não Thiên ý kia trở nên sáng ngời khôn cùng, vô số quang điểm hình thành đại não điên cuồng lóe lên, hiển nhiên là đã thôi phát tới mức tận cùng.

Sắc mặt Phong Vô Kỵ ngưng trọng, trong hai cái đầu còn lại đột nhiên cũng có hai khỏa Đại não Thiên ý nữa chậm rãi xuất hiện, điên cuồng suy diễn. Hắn vốn chỉ đạt được một khối mảnh vỡ Đại não Thiên ý, cũng không hoàn chỉnh. Những năm qua hắn tu luyện thành Đế, cũng rất dụng công, đã bổ toàn được Đại não Thiên ý.

Cộng thêm hắn có tới ba cái đầu, đã luyện thành ba khỏa Đại não Thiên ý, lúc này cũng thôi động hai khỏa Đại não Thiên ý còn lại, toàn lực xuất thủ. Quả thật đã bị Mặc Ẩn bức bách tới trình độ này.

Đột nhiên, mấy vị Đế Quân trẻ tuổi sau lưng Hách Liên Khuê Ngọc chợt ngất đi. Cũng có mấy người không ngừng nôn mửa, chính là do Mặc Ẩn đối chiến đấu pháp với Phong Vô Kỵ, đã sử dụng trình độ trí tuệ quá cao.

Mấy vị Đế Quân này cũng là hạng người trí tuệ phi phàm, trầm mê vào trong biến hóa của chiến trận, điều động toàn bộ trí tuệ của chính mình để suy diễn biến hóa chiến trận của song phương, hao phí quá nhiều tinh thần của chính mình, trí tuệ cùng tuyệt, cho nên mới nôn mửa hôn mê.

Mặc dù Mặc Ẩn vẫn chưa đi tới nơi này, nhưng trên biến hóa chiến trận cũng đã có thể địch lại Đại não Thiên ý của Phong Vô Kỵ, khiến cho người ta không khỏi tán thán tạo nghệ trên phương diện chiến trận của hắn.

- Mặc tướng quả thật rất cao, không ngờ đã bắt đầu tìm hiểu khí vận chi pháp ở trạng thái Thất Đạo Luân Hồi. Đại não Thiên ý của ta vẫn còn ở trạng thái Lục Đạo Luân Hồi!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ ngưng trọng, nói:

- Hắn còn chưa đích thân đi tới, đã có thể điều động chiến trận thành cái dạng này, khiến cho ta không chiếm được bất luận tiện nghi gì! Đợi tới khi hắn đi tới, khẳng định sẽ càng đáng sợ hơn, ta cũng không phải là đối thủ của hắn! Cũng may đối thủ của hắn không phải là ta, ta chỉ là dụ dỗ hắn tới đây mà thôi!

Thiên ý khó lường, nhưng trí tuệ của Mặc Ẩn lại cực kỳ phi phàm, tinh diệu vô song, thiên biến vạn hóa, đã đạt tới cực hạn của Khí Vận Thiên Thư. Trí tuệ hiện tại hắn sử dụng, đã viễn siêu cuộc chiến đoạt Đế năm xưa, mang tới cho người khác một loại cảm giác không dấu vết để tìm. Rõ ràng là nằm trong hoàn cảnh xấu, nhưng dưới sự điều động binh trận của hắn vậy mà dần dần chiếm thượng phong, rất có xu thế một lưới bắt hết toàn bộ thế lực dưới trướng Hách Liên Khuê Ngọc.

Phong Vô Kỵ điều động đại quân đau khổ chống đỡ, song phương giao đấu càng lúc càng hung hiểm, sát cơ tầng tầng. Đột nhiên, Phong Vô Kỵ chợt cười ha hả, đứng lên nói:

- Mặc Ẩn đã tới, sư tôn ta cũng đã tới! Ta rốt cuộc đã có thể bứt ra rồi!

Tiếng kèn đô đô vang lên, du dương to rõ. Vô số đại quân Thần Ma đột nhiên từ khu Luân Hồi thứ bảy xuất hiện, hỏa lực tập trung bày trận, sát khí đằng đằng, Mặc Ẩn tọa trấn trong đại quân.

Cùng lúc đó, thiên khung cũng lưu động, một gã Thần Nhân không có khuôn mặt từ trên trời giáng xuống, đáp xuống trước mặt đám người Hách Liên Khuê Ngọc, hai tay chắp sau lưng.

- Mặc Ẩn, rốt cuộc cũng dẫn dụ được ngươi tới đây!

Phần da thịt trên khuôn mặt như tờ giấy trắng của Thiên tách ra hai bên, lộ ra một con mắt cực đại, ánh mắt hứng thú nhìn về phía Mặc Ẩn.

- Mới một chút binh lực như vậy, đã muốn tạo phản rồi?

Sắc mặt Mặc Ẩn hờ hững:

- Binh lực ít như vậy, không đủ cho ta chém giết một trận!

- Nếu đã như thế, vậy cộng thêm một chút binh lực nữa a!

Thiên vỗ tay một cái, chỉ thấy từng vị từng vị Đại Đế suất lĩnh không biết bao nhiêu Thần Ma từ bốn phương tám hướng phóng vọt ra, lặng lẽ nhìn chằm chằm Mặc Ẩn.

Thiên mỉm cười, nói:

- Mặc Ẩn, lần này ta mang tới một ngàn Đại Đế, cộng thêm vô tận Thần Ma, đã đủ rồi chứ? Binh lực mà ngươi có thể điều động, cũng không gì hơn cái này a?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)