Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0309

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0309: Rối rắm khó hiểu
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


Bên cạnh thụ ấn môn chủ là một cái lồng. Cái lồng này vô cùng tinh xảo, có tất cả chín cái trụ chụp từ trên xuống, phản chiếu ánh trăng, nhìn từ xa giống như hình giọt nước.

Trên chiếc lồng hình giọt nước này có khắc đồ đằng văn, các loại đồ đằng văn bao phủ, nhìn kỹ thì đều là thân rồng đầu ngao, trong mồm có hoa văn hình mặt trăng.

Trên đó còn dán một miếng phù văn dùng để phong ấn, phong ấn là hình Tam Thiên Cẩu vây quanh mặt trăng, vô cùng huyền diệu.

Đây đều không phải thứ khiến Chung Nhạc phải thất thanh kêu lên. Thứ khiến hắn chấn kinh chính là thứ mà chiếc lồng phong ấn. Chính giữa chiếc lồng là một cái tế đàn nho nhỏ, có lẽ là một phần của một tế đàn lớn.

Chính giữa tế đàn là một cái ngọc trì chỉ nhỏ bằng chiếc chậu rửa mặt.

Trong ngọc trì có dị tượng bay lượn, bay quanh một cây hoa sen. Cây hoa sen này đã nở rộ. Mặt trời trăng sao bay quanh cây sen đó, vân khí mờ mịt, núi non xuất hiện trong mây mù, các loại thần linh ma linh dị tượng đầy cổ quái xuất hiện rồi biến mất trong đó, cũng là lởn vởn quanh cây hoa sen nở rộ kia.

- Thánh linh...

Khóe mắt Chung Nhạc co giật, lẩm nhẩm.

Bồ lão tiên sinh lại lấy đi một cây thánh linh từ trong trọng địa của Kiếm Môn!

Thánh linh là linh đã siêu thần nhập thánh, cường đại hơn thần linh. Trong Hắc Sơn Bí Cảnh bên dưới Hãm Không Thành ở Đông Hoang, Chung Nhạc đã tình cờ được thấy thánh linh mà Yêu Thần Minh Vương trấn thủ, cũng là một cây hoa sen. Hắn còn lấy linh tương được luyện thành từ nghìn thần nghìn ma, có được ích lợi rất lớn, cũng vì thế bị thánh linh truy sát, suýt nữa đã chết tại nơi đó.

Nhưng câu thánh linh dưới Hãm Không Thành chưa trưởng thành, hoa còn chưa nở, còn cây mà Bồ lão tiên sinh đem ra ngoài đã trưởng thành rồi!

- Thánh linh khi chưa từng được tế tự, tế luyện thì có thực lực ngang ngửa thần ma. Cho dù là chân thân Phong Vô Kỵ tới thì cũng không lấy được nó, huống hồ là Bồ lão tiên sinh? Sao hắn có thể lấy được cây thánh linh này chứ?

Chung Nhạc quan sát cái lồng hình giọt nước và phù văn, thầm nghĩ:

- Cái lồng này lan tỏa thần uy, trên đó phủ đầy dấu ấn của thần, tấm phù văn này cũng là tác phẩm của thần ma. Bồ lão tiên sinh dùng thứ bảo bối chuyên phong ấn này để phong ấn cả thánh linh lẫn tế đàn. Chỉ e người giao cho hắn bảo vật này không phải Hiếu Sơ Thương Sơn mà là vị thần linh Hiếu Mang thần tộc trên mặt trăng kia!

Trên không trung vọng tới tiếng của Quân Tư Tà:

- Trấn Phong đường chủ, lấy thụ ấn môn chủ trở về Kiếm Môn gặp ta!

Nàng không rời khỏi Kiếm Môn Kim Đỉnh, vừa rồi giết Bồ lão tiên sinh thật ra là nàng đánh đàn trong Kim Đỉnh, một khúc nhạc giết chết Bồ lão tiên sinh. Những ngày này, Chung Nhạc truyền thụ cho nàng Đại Tự Tại Kiếm Khí, tu vi Quân Tư Tà đã ngày một tinh thâm.

Chung Nhạc nhặt thụ ấn môn chủ lên, cất cái lồng hình giọt nước kia vào nguyên thần bí cảnh, đi về Kiếm Môn.

- Nhạc tiểu tử, thánh linh không còn nữa rồi.

Đột nhiên Tân Hỏa nói.

- Không còn nữa?

Chung Nhạc chán nản:

- Bông hoa sen đó rõ ràng ở đây...

- Thánh linh sống trong hoa sen, hoa sen tương đương như bọc ối, hấp thụ linh của thần ma khác biến thành linh tương nuôi dưỡng thánh linh. Khi hoa nở thánh linh trưởng thành, có lẽ thánh linh trong bông hoa này đã rời khỏi khi hoa nở. Thánh linh thật sự có lẽ đã bị lấy đi, chỉ còn lại bông hoa thôi.

- Bị lấy đi?

Chung Nhạc chau mày nghĩ ngợi:

- Kẻ nào có thể vào Kiếm Môn tìm thánh linh lấy nó đi mà thần không biết quỷ không hay?

Bồ lão tiên sinh là hóa thân thứ hai của Phong Vô Kỵ, chắc chắn Phong Vô Kỵ cũng không biết thánh linh thật sự như thế nào, vì thế mang tới phong ấn của lão tổ tông Hiếu Mang thần tộc nhưng kết quả chí lấy được cây hoa sen còn thánh linh thật sự thì bị kẻ khác lấy mất trước rồi.

- Từ dấu vết của cây hoa sen này thì có lẽ mới nở không lâu. Chắc không quá hai mươi ngày. Kẻ lấy đi thánh linh có lẽ xuống lòng đất Kiếm Môn trong vòng hai mươi ngày trước.

Tân Hỏa quan sát kỹ lưỡng:

- Hắn ta chắc chắn biết chính xác thời gian trưởng thành của thánh linh, vừa tới lúc là xuống lòng đất Kiếm Môn lấy đi thánh linh, để người khác không lấy được.

- Hai mươi ngày trước?

Chung Nhạc hơi run lên:

- Khi đó là một ngày trước khi Kiếm Môn nội loạn. Sau đó nội loạn bùng phát, lão môn chủ dẹp loạn, Phong Vô Kỵ rời khỏi, Bồ lão tiên sinh nhân lúc đó xuống lòng đất. Nhưng chắc hắn chỉ mấy ngày trước mới tìm được tế đàn và hoa sen. Cũng có nghĩa là trước khi hắn tìm được thì thánh linh đã bị lấy đi rồi. Nhưng kẻ đó sao chà trộn được vào Kiếm Môn? Có Tứ Minh Thú canh giữ Đại Hoang, nếu có tuyệt đại cường giả vào Đại Hoang chắc chắn chúng sẽ pháthiện được. Qua mắt được Tứ Minh Thú đã đành, sao hắn có thể vào được lòng đất Kiếm Môn?

Đêm trước nội loạn, các chúng tộc khác muốn vô thanh vô tức đột nhập Kiếm Môn là không thể. Vì khi đó Kiếm Môn phòng thủ nghiêm ngặt chưa từng có.

Chà trộn vào Kiếm Môn là không thể, vậy hắn ta sao có thể xuống lòng đất dưới Kiếm Môn?

- Nếu hắn vào lòng đất Kiếm Môn từ bên ngoài thì sao?

Tân Hỏa suy nghĩ:

- Dưới lòng đất còn có một đường thông đạo, đó chính là Ma Hồn Cấm Khu. Từ Ma Hồn Cấm Khu tới dưới quả tim đó, phía trên chính là vị trí của tế đàn và thánh linh. Kẻ đó chưa biết chừng đã đi đường đó, như vậy mới tránh được sự tra xét của cự phách như lão môn chủ.

- Là mặt hồ trong Ma Hồn Cấm Khu mà ta rời đi! Mặt hồ đó phong ấn lỏng lẻo, hắn từ đó vào cấm khu!

*****

Chung Nhạc mắt sáng trưng, nhưng có phần không tin nổi, lắc đầu nói:

- Ma hồn và thú thần thi cốt trong Ma Hồn Cấm Khu rất mạnh, hắn có thể tới được quả tim rồi phá vỡ vách để lên trên tìm thánh linh sao? Huống hồ thánh linh trưởng thành không hề thua kém thần ma, hắn lấy thánh linh đi được sao?

Tân Hỏa cũng sầu não, suy nghĩ mãi không hiểu được.

Dưới lòng đất Kiếm Môn có thánh linh, có lẽ không nhiều người biết được. Cả Kiếm Môn thì chắc cũng chỉ Chung Nhạc và lão môn chủ đã qua đời là biết qua loa.

Thiên Tượng Lão Mẫu chắc cũng biết một chút manh mối, còn có Phong Vô Kỵ cũng biết.

Việc này cực ít người biết, nhưng có kẻ lại biết chính xác thời gian trưởng thành của thánh linh, đoán chuẩn thời gian để tới, thánh linh vừa trưởng thành là lập tức lấy đi, thực sự là thần kỳ!

- Quá cổ quái.. Giờ thánh linh bị lấy đi, còn lại tế đàn và bông hoa sen thì có tác dụng gì?

Chung Nhạc thất vọng.

Tân Hỏa cười:

- Vậy thì ngươi sai rồi. Ta chắc chắn sẽ lấy hoa sen mà không cần thánh linh. Thánh linh được tạo ra từ linh của nghìn thần nhìn ma. Nghìn thần nghìn ma bị giết chết, chính là để nuôi dưỡng cây thánh linh này. Oán niệm của nghìn thần nghìn ma sẽ nặng tới mức nào? Lời nguyền có thể giết chết thần! Thánh linh đúng là rất mạnh nhưng ẩn chứa lời nguyền rủa từ oán niệm của nghìn thần nghìn ma, khó lòng hóa giải, luyện khí sĩ bình thường chạm vào là chết. Còn hoa sen là nơi nuôi dưỡng thánh linh, tuy không bằng thánh linh nhưng không có oán niệm, có thể nói là thánh dược, cũng là thần bih!

- Là thánh dược cũng là thần binh?

Chung Nhạc khựng người, Tân Hỏa đúng là có từng nói trong thánh linh chứa quá nhiều oán niệm và lời nguyền, bảo Chung Nhạc hắn đừng nhằm vào thánh linh. Nhưng Tân Hỏa nói cây hoa sen kia là thánh dược cũng là thần binh thì hắn không hiểu.

- Dưới đại hắc sơn hồi đó, cây thánh linh chưa xuất thế kia chính là dùng hoa sen làm vỏ xác truy sát ngươi, rễ hoa sen xuyên qua không gian, nói nó là thần binh không khoa trương chứ?

Tân Hỏa đắc ý cười:

- Nhưng tác dụng lớn nhất của món thần binh này chính là ăn! Không phải cho ngươi ăn mà là cho nguyên thần của ngươi ăn. Chắc chắn sẽ đại bổ, bổ đến mức ngươi thất khiếu chảy máu!

Chung Nhạc giật mình:

- Thất khiếu chảy máu? Tân Hỏa, trong cây hoa sen này có phải vẫn có oán niệm của thần ma?

- Ta chỉ hình dung tác dụng của nó thôi, đừng sợ!

Tân Hỏa vội giải thích:

- Nếu đã là thánh dược bổ dưỡng cho nguyên thần thì đương nhiên không phải tầm thường, khả năng tư bổ đương nhiên rất mạnh. Ngươi muốn nhanh chóng luyện hóa Hóa Sinh Huyền Công, tu luyện thành nguyên đan thứ hai thứ ba, luyện thành nguyên thần thứ hai thứ ba thì phải dựa vào tác dụng của cây thánh dược này. Nếu không ngươi chỉ được như Phong Vô Kỵ, mất mấy chục năm mới luyện thành Hóa Sinh Huyền Công!

- Ngươi chắc chắn bên trong nó không có oán niệm của thần ma chứ?

Chung Nhạc có chút do dự.

- Không có, tuyệt đối không có!

Tân Hỏa đảm bảo, vỗ mạnh lên ngực nói:

- Ngươi yên tâm, cho dù có oán niệm thần ma thì cũng cực kỳ ít, chẳng ảnh hưởng gì tới ngươi!

Chung Nhạc cứ có cảm giác lời hắn nói không được thực cho lắm, nhưng Hóa Sinh Huyền Công có sức hút không hề nhỏ. Nguyên đan thứ hai thứ ba, nguyên thần thứ hai thứ ba, đủ để khiến hắn mạo hiểm.

- Gỡ tấm phù văn kia xuống là có thể lấy hoa sen, dùng dược lực của thánh dược, nguyên thần của ta có thể nâng cao tới mức nào đây?

Tim Chung Nhạc đập thình thịch.

Khi đi qua vực núi, Chung Nhạc nhìn xuống thì thấy huyết nhục bám trên vách núi đã rút đi không ít. Trên vách núi xuất hiện nhiều đồ đằng văn viễn cổ hơn.

- Huyết nhục đã rút đi không ít có nghĩa là Phong Sấu Trúc trưởng lão đã đánh tan không ít ma hồn và xương cốt thú thần trong Ma Hồn Cấm Khu. Không biết lão nhân gia có khỏe mạnh trở về được không?

Trong Ma Hồn Cấm Khu, Phong Sấu Trúc chắc chắn sẽ bị ma hồn và xương thú thần tấn công. Chắc chắn sẽ là những đợt công kích liên tục không ngừng nghỉ. Sau khi Phong Sấu Trúc vào trong là lập tức phải liều mạng chiến đấu tới khi kiệt sức.

Mười chín ngày qua rồi, cho dù là Phong Sấu Trúc thời tráng niên cũng chưa chắc đã kiên trì được tới giờ, huống hồ lão đã già?

- Hai mươi ngày trước, kẻ đó từ Ma Hồn Cấm Khu xuống lòng đất Kiếm Môn, lấy đi thánh linh. Còn Phong Sấu Trúc trưởng lão vào Ma Hồn Cấm Khu từ mười chín ngày trước.

Chung Nhạc đột nhiên mắt sáng trưng, hơi thở trở nên gấp gáp:

- Nếu hắn ở dưới lòng đất Kiếm Môn chậm trễ một thời gian, không biết có từng đụng mặt Phong Sấu Trúc trưởng lão không.... Nhưg dù có gặp thì lâu như vậy rồi chỉ e Phong trưởng lão đã gặp bất trắc... Phong trưởng lão liệu có thể không chết không...

Chung Nhạc đứng bên bờ vực, do dự mãi không tới Kim Đỉnh. Đột nhiên nghiến răng, vào nội môn gọi một đệ tử tới giao thụ ấn môn chủ cho hắn, lệnh cho hắn giao cho Quân Tư Tà, rồi Chung Nhạc tới bên vực thẳm.

- Tân Hỏa, chúng ta vào Ma Hồn Cấm Khu lần nữa!

Chung Nhạc nhún người nhảy xuống vực, xuyên qua tầng phong ấn chỉ vào không có ra, sải bước vào sâu trong cấm khu.

- Cái nơi khỉ ho cò gáy tổ tinh này lại có nhiều việc thú vị như thế này!

Tân Hỏa nhảy ra khỏi mi tâm Mãng Cổ Nguyên, đứng trên trán hắn phấn khích nói.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)