Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0406

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0406: Tách trà ngộ đạo
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Ngươi nhanh như vậy đã muốn trùng kích Pháp Thiên Cảnh rồi?

Quân Tư Tà thất thanh hỏi. Từ lúc Chung Nhạc trở thành Luyện Khí Sĩ cho tới hiện tại, trước trước sau sau cũng chỉ có thời gian năm năm, một đường từ Uẩn Linh Cảnh bò tới Đan Nguyên Cảnh, mà bây giờ hắn lại nói muốn trùng kích Pháp Thiên Cảnh rồi. Thế gian còn ai biến thái như vậy nữa không? Có cần biến thái như vậy hay không?

Quân Tư Tà cảm thấy đầu óc có chút mê muội. Chính mình là Tiên Thiên Thủy Diệu Linh Thể, bình thường tu luyện chính là làm ít lời nhiều, được trời trợ giúp. Nhưng chính mình dừng lại ở Đan Nguyên Cảnh cũng hao tốn thời gian hơn mười năm mới có thể trùng kích Pháp Thiên Cảnh. Mà tốc độ này so với những Luyện Khí Sĩ khác cũng đã được xem như là thần tốc rồi.

Mà Chung Nhạc chỉ mới tiến vào Đan Nguyên Cảnh thời gian không tới hai năm, làm sao có thể thoáng cái liền muốn vượt qua Đan Nguyên Cảnh, tiến vào Pháp Thiên Cảnh? Lẽ nào Nhật Diệu Linh Thể thật sự lợi hại như vậy? Tốc độ tu luyện so với những Linh thể khác còn thần tốc hơn rất nhiều?

Nàng cũng không biết, bản thân Chung Nhạc cũng không phải là Nhật Diệu Linh Thể, hắn chính là một tên thể chất phổ thông một nghèo hai trắng, đáp không tới bất kỳ quan hệ gì với Tiên Thiên Linh Thể. Hắn chỉ là tự mình đi lên thái dương một chuyến, đứng trên thái dương cảm ngộ Nhật Linh, Nhật Linh đạt được cường đại hơn xa người khác, không yếu hơn Nhật Diệu Linh Thể mà thôi.

Tu thành Pháp Thiên Cảnh đối với Chung Nhạc mà nói chính là sự tình nước chảy thành sông. Tích lũy của hắn sớm đã đủ rồi, hiện tại còn thiếu chính là lĩnh ngộ đối với Pháp Thiên Tượng Địa. Chỉ cần tu thành Pháp Thiên Tượng Địa, tiến vào Pháp Thiên Cảnh chính là sự tình mười phần chắc chín.

Chỉ là Chung Nhạc vẫn còn một hạn chế, đó chính là công pháp Thần Ma Thái Cực Đồ do hắn sáng tạo ra vẫn chưa đạt tới Pháp Thiên Cảnh. Hiện tại hắn cần có thời gian để đánh bóng công pháp của mình, để cho chính mình có thể đột phá. Trong Kiếm Môn mặc dù có không ít Trưởng lão Pháp Thiên Cảnh, Cự bá cũng có mấy vị, nhưng có thể chỉ điểm hắn tu luyện lại một người cũng không có. Dù sao, hắn là đi một con đường riêng của chính mình, có thể tu thành Pháp Thiên Cảnh hay không, lại cần phải xem lĩnh ngộ của bản thân hắn.

Chung Nhạc trở lại Trấn Phong Đường, thường ngày bận bịu lĩnh ngộ tìm hiểu ảo diệu của Pháp Thiên Cảnh, nghiền ngẫm chỉnh lý công pháp Pháp Thiên Cảnh. Những lúc rảnh rỗi, hắn liền cùng với Khâu Cấm Nhi rời khỏi Kiếm Môn, đi du sơn ngoạn thủy các nơi trong Đại Hoang.

Trong lúc bất tri bất giác, lại hơn hai tháng nữa trôi qua. Trong thời gian này hai người còn trở về Bộ lạc Chung Sơn một chuyến, nam nữ lão ấu Chung Sơn thị đều vô cùng vui vẻ.

Chung Nhạc và Khâu Cấm Nhi lại về thăm Khâu Đàn thị một chuyến. Sở dĩ Khâu Đàn thị gọi là Khâu Đàn thị, là bởi vì cái Bộ lạc một trong Thập Đại Bộ Lạc này sinh hoạt trên một mảnh đồi núi hình cái vò, cho nên mới gọi là Khâu Đàn. Trên trên dưới dưới Khâu Đàn thị nhiệt tình có chút quá mức. Buổi tối, Lão Tộc trưởng nhét hai người bọn họ vào chung một căn phòng, nháo tới mức mặt hai người đỏ như mặt trời hoàng hôn, cả buổi tối cũng không thể ngủ được.

Một ngày này, Chung Nhạc đang ngồi tĩnh tọa, Nguyên thần trong Thức hải lúc lớn lúc nhỏ, thể hiện ra Thiên Địa Pháp Tướng, nỗ lực tìm kiếm lĩnh ngộ. Chỉ là mãi vẫn không có thu hoạch gì, trong lòng không khỏi nôn nóng. Hắn tu luyện cũng không có ai chỉ điểm, gặp phải nan đề chỉ có thể tự mình giải quyết. Cho dù có hỏi Tân Hỏa, thì Tân Hỏa cũng không đáp, mà để cho bản thân hắn tự mình lĩnh ngộ.

- Cấm Nhi, cùng ta ra ngoài một chút a!

Khâu Cấm Nhi gật đầu, cùng hắn rời khỏi Trấn Phong Đường, du thưởng cảnh trí trong quần sơn Kiếm Môn.

Trong lòng Chung Nhạc còn đang nôn nóng, mặt ủ mày chau, cho dù là cảnh sắc đẹp như tranh vẽ cũng không đếm xỉa tới. Khâu Cấm Nhi biết lần này hắn khổ tu mãi cũng không có đột phá, khiến cho trong lòng phiền muộn, cho nên có chút không quá tập trung. Tính tình của nàng lại rất tốt, thủy chung chỉ làm bạn bên cạnh Chung Nhạc, để cho tâm thần hắn an bình, cũng không khiến cho hắn phân tâm.

Hai người đi một chút dừng một chút, trong lúc bất tri bất giác đã đi tới trước động phủ của Đình Lam Nguyệt. Đình Lam Nguyệt tiến ra đón chào, mỉm cười nói:

- Hai người các ngươi như thế nào có thời gian rảnh rỗi tới chỗ này của ta? Mau ngồi! Mau ngồi!

- Quấy rầy Đình sư tỷ rồi!

Chung Nhạc mỉm cười, khách khí nói. Đình Lam Nguyệt cũng cười nói:

- Ngươi còn gọi ta là sư tỷ sao? Hiện tại ngươi đã là Đường chủ, ta phải gọi ngươi là sư thúc mới đúng!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Chúng ta đồng thời trở thành Luyện Khí Sĩ, năm xưa ta cũng nhiều lần được sư tỷ chiếu cố, sư tỷ thủy chung vẫn là sư tỷ của ta!

Ba người cùng nhau du ngoạn giữa động phủ. Trong động phủ này còn có động thiên khác, bên trong có núi có nước, hẳn là một tòa Bí cảnh do một vị Cự bá lưu lại. Đình Lam Nguyệt dù sao cũng là nữ tử, trong động phủ gieo trồng rất nhiều hoa hoa cỏ cỏ, mùi hoa thơm ngát, màu sắc rực rỡ.

Chung Nhạc đứng trước một đóa hoa tươi, không quá tập trung quan sát cánh hoa đủ mọi màu sắc. Đình Lam Nguyệt thấy hắn có chút thất thần, thấp giọng hỏi Khâu Cấm Nhi:

- Cấm Nhi, Chung sư thúc xảy ra chuyện gì vậy?

Khâu Cấm Nhi khẽ lắc đầu, thấp giọng nói:

- Sư ca tu luyện tới bình cảnh, vẫn luôn không thể đột phá!

Chung Nhạc khẽ di một tiếng, ngưng thần nhìn về phía đoán hoa tươi trước mắt. Chỉ thấy đóa hoa này có rất nhiều cánh hoa, mỗi một cánh hoa giống như từng cái từng cái tiểu thế giới thật nhỏ vậy. Trên các cánh hoa có rất nhiều côn trùng nhỏ bé li ti, chi chi chít chít, trong lòng không khỏi khẽ động.

Đám côn trùng trên mỗi một cánh hoa đều có hơn mấy ngàn vạn con, giống như từng cái từng cái Vương quốc nho nhỏ vậy. Giữa côn trùng với côn trùng không ngờ còn nhiều lần phát sinh đánh nhau, giống như các quốc gia khai chiến vậy.

Đình Lam Nguyệt mỉm cười nói:

- Đóa hoa này gọi là Thế Kỳ Hoa! Đám côn trùng trên cánh hoa gọi là Giới Trùng. Thưởng thức đóa hoa này, thật ra chính là thưởng thức Giới Trùng. Ta có đôi khi ngắm hoa, thậm chí có thể ngắm suốt cả một ngày a!

- Thế Kỳ Hoa? Giới Trùng?

*****

Chung Nhạc thoáng ngẩn ra, trong lòng nhất thời nổi lên hứng thú, đột nhiên mở ra Thần Nhãn thứ ba chỗ mi tâm, nhìn về phía Thế Kỳ Hoa. Đóa hoa này trong mắt hắn nhất thời trở nên vô cùng to lớn, mà đám Giới Trùng trên cánh hoa cũng biến thành kích thước cỡ như người trưởng thành vậy. Đám côn trùng nhỏ này sinh con đẻ cái ở trên cánh hoa, đều có thăng trầm, hỉ nộ ái ố của chính mình, giống hệt như nhân sinh vậy.

- Các ngươi cứ ở đây chơi, ta đi pha trà cho các ngươi!

Đình Lam Nguyệt xoay người rời đi. Chung Nhạc vẫn như cũ đứng cạnh đóa hoa, tinh tế quan sát, nhìn đám sinh linh nhỏ bé trong tiểu thế giới này, đột nhiên lòng có sở ngộ:

- Ở trong mắt đám côn trùng nhỏ này, đóa hoa này chính là thế giới của bọn chúng. Bọn chúng thấy trời trong đóa hoa này cực cao, cao không thể tới, đất cực dầy, dầy không biết sâu cạn. Nhưng ở trong mắt của ta, bọn chúng chỉ là sinh hoạt trên một đóa hoa tươi mà thôi. Trời lớn đất xa, trời cao đất dày, đều chỉ là lời nói tương đối!

- Nếu đám côn trùng nhỏ này nhìn thấu trời này, đi ra đất này, sẽ phát hiện thế giới càng cao càng xa hơn. Bất quá, bọn chúng đi không ra được, không thể dùng ánh mắt càng cao hơn để xem trời này, không thể dùng xúc giác càng sâu hơn để cảm nhận đất này. Pháp Thiên Tượng Địa, Pháp Thiên Tượng Địa...

- Côn trùng không thể đi Pháp Thiên này, không thể đi Tượng Địa này, nhưng Luyện Khí Sĩ lại có thể. Luyện Khí Sĩ có Pháp Thiên chi Pháp, Tượng Địa chi Tượng. Bọn họ học sự bát ngát của thiên, học sự trầm trọng của địa. Trời cao, lại học cái cao của trời, đất dầy, lại học cái dầy của đất!

Trong lòng hắn có sở ngộ. Phương pháp Pháp Thiên Cảnh mà hắn bấy lâu nay đau khổ nghiên cứu kia, chỉ sợ tới đời con cháu cũng không học xong, cũng không luyện được. Hắn cần có Pháp Thiên chi Pháp, Tượng Địa chi Tượng riêng của bản thân hắn.

Lúc này Đình Lam Nguyệt bưng trà tiến vào, mỉm cười nói:

- Trà pha xong rồi! Hai ngươi nếm thử xem, đây là trà Bích Loa của Hữu Đình thị ta!

Chung Nhạc nâng chung trà lên, đang muốn uống trà, đột nhiên khẽ mỉm cười, thần du thiên địa, Nguyên thần ly thể mà đi. Khâu Cấm Nhi và Đình Lam Nguyệt nhất thời cả kinh. Chỉ thấy thiếu niên này cầm tách trà trong tay đưa lên tới bên mép, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt, cặp mắt nhìn chằm chằm vào Thế Kỳ Hoa, nhưng Nguyên thần thì lại không cánh mà bay.

Đình Lam Nguyệt lắp bắp kinh hãi, kinh hoảng hỏi:

- Đây là... Nguyên thần của Chung sư thúc đi đâu rồi?

Cặp mày Khâu Cấm Nhi cau lại, ngẩng đầu nhìn lên thiên không. Chỉ thấy Nguyên thần của Chung Nhạc đã vô tung vô ảnh, chỉ đành an ủi:

- Đình sư tỷ không cần lo lắng! Hắn lòng có sở ngộ, hẳn là đã đi tham ngộ rồi. Chúng ta xem chừng thân thể hắn, hắn sớm muộn gì cũng sẽ trở về thôi!

Hai nữ chia nhau ngồi xuống, tinh tế thưởng thức hương trà. Một ngày sau, Đình Lam Nguyệt không khỏi nôn nóng, lo lắng nói:

- Nguyên thần ly thể quá lâu chính là hồn lìa khỏi xác, nhục thân sẽ chết a!

Khâu Cấm Nhi nói:

- Sư huynh pháp lực tinh thâm, hẳn là không sao đâu!

Hai nữ lại đợi thêm hai ngày nữa, Nguyên thần của Chung Nhạc vẫn chưa trở về. Trong lòng Khâu Cấm Nhi cũng có chút hoảng loạn. Chỉ thấy nhục thân Chung Nhạc vẫn còn đứng ở đó cầm tách trà sớm đã lạnh lẽo, vẫn như cũ đang nhìn đóa Thế Kỳ Hoa trước mắt. Bất quá, mặc dù Nguyên thần của hắn không ở, nhưng nhục thân vẫn như cũ tràn ngập sinh cơ bừng bừng, tim đập vẫn như cũ mạnh mẽ hữu lực, khiến cho nàng thoáng yên tâm.

Hai nữ đợi hơn mười ngày, Nguyên thần của Chung Nhạc thủy chung cũng chưa trở về, trong lòng hai nữ không khỏi càng thêm hoảng loạn. Chỉ là thân thể Chung Nhạc vẫn như cũ còn sống, nói rõ nhục thân chưa chết. Chỉ cần Nguyên thần bình an trở về, thì vẫn là yên yên lành lành.

Mà lúc này, Nguyên thần Chung Nhạc đã đi thiên Nam địa Bắc, tiến vào trong biển, đi dưới lòng đất, lên tận lôi tầng trên thiên không, xuống tận địa hỏa dưới lòng đất, cùng ngao du với Long Miết dưới Cửu Dương, cùng nhảy múa với lôi đình trên Cửu Thiên.

Hắn chui sâu xuống bên dưới đại địa, tắm rửa trong dong nham địa hỏa, hắn lên cao tới tận cửu thiên, chơi đùa với lôi đình. Gặp địa hỏa, hắn hóa thành địa hỏa, gặp lôi đình thuần dương, hắn hóa thành lôi đình thuần dương. Hắn du nhập vạn trượng dưới lòng đất, cùng với nham tương từ dưới lòng đất phun trào ra ngoài, hóa thành cao sơn kỳ quỷ. Nguyên thần Chung Nhạc tương dung với cao sơn, làm cao sơn hơn mười ngày.

Hắn đi lên lôi tầng trên thiên không, Pháp Thiên chi Pháp, biến chính mình thành một đạo lôi đình thuần dương, chơi đùa trong lôi hải do lôi đình thuần dương biến thành, cùng một chỗ với quần lôi, đánh cho một gã Luyện Khí Sĩ nỗ lực xông vào thiên không chết đi sống lại.

Hắn còn bay vào Tây Hoang, tiến vào trong cơ thể một tôn Thần tượng, xem chính mình trở thành Thần tượng, tiếp nhận triều bái của Thần Tộc Tây Hoang. Hắn còn dung nhập lên trên người một con heo trắng tròn mập mạp, ở trong chuồng heo sinh sống mấy ngày. Hắn còn dung nhập lên trên người con kiến, phóng đi như bay, đại chiến với những bầy kiến khác, tranh đoạt lãnh địa. Hắn còn dung nhập vào trong một đóa hoa, bị một nàng thiếu nữ chăn dê hái xuống, kết thành vòng hoa đội lên đầu. Thiếu nữ kia xua đàn dê đi, tiếng cười như chuông bạc vang vọng khắp thảo nguyên. Hắn còn đi tới Ma Tộc, chui vào trong cơ thể một bộ xương khô trên hoang mạc, lại truy đuổi long quyển phong trong hoang mạc.

Pháp Thiên chi Pháp, Tượng Địa chi Tượng!

Cuối cùng, Chung Nhạc chui vào trung tâm Tổ Tinh, thân thể bày ra hình chữ đại nằm lên Tinh hạch Tổ Tinh. Quả cầu sắt thật lớn chuyển động, thanh âm chấn động ầm ầm, tựa hồ như đang trình bày đạo lý chất chứa trong đại địa.

Lại có hơn mười ngày hắn bay lượn khắp nơi trên mặt đất, để mặc cho làn gió thổi đi, một đường hát vang vô ưu vô lự, xông vào lôi đình thuần dương, giống như một đạo lôi đình vậy xông thẳng về phía thiên ngoại. Lôi đình thuần dương bốn phía càng lúc càng khủng bố, càng lúc càng mãnh liệt, cũng không bổ về phía hắn, mà là xuyên qua bên cạnh hắn. Hồi lâu sau, hắn lại bay vọt ra khỏi lôi tầng, bay lên tầng xạ tuyến vũ trụ, đứng trên mặt trăng, khoa tay múa chân, vui vẻ bất kể trời đất.

Trong động phủ Đình Lam Nguyệt, hai nữ chờ đợi hơn một tháng, đợi tới mức nóng lòng. Cuối cùng, Đình Lam Nguyệt ngồi không yên nữa, đứng lên nói:

- Không được! Ta phải đi báo cho Môn chủ biết!

Nàng vừa dứt lời, đột nhiên chỉ thấy Thần hà ngập trời giáng xuống, phiêu phiêu sái sái, trực tiếp bay vào bên trong động phủ của nàng, rơi về phía hậu hoa viên. Hai nữ vội vàng chạy tới, chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ đứng ở cạnh đóa hoa, trong tay cầm tách trà đặt trên khóe môi. Đóa Thế Kỳ Hoa kia đã sớm héo rũ, nước trà trong tách sớm đã bốc hơi sạch sẽ. Chung Nhạc quay đầu lại, nhìn về phía hai nữ, mỉm cười nói:

- Trà ngon!

Khâu Cấm Nhi và Đình Lam Nguyệt nhìn về phía hắn, không khỏi thất thần. Chỉ thấy thân ảnh của hắn trở nên cao giống như trời, dầy giống như đất.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)