← Ch.0509 | Ch.0511 → |
Chung Nhạc thoáng chần chừ một chút, trong lòng yên lặng tính toán tinh quỹ của Kim Diệu Tinh, sau đó nói:
- Cái này cũng có thể! Ta sẽ thay đổi quỹ tích của khỏa tiểu hành tinh dưới chân chúng ta, để cho nó bay lướt qua mặt trăng, sau đó mượn lực lượng của mặt trăng lao thẳng về phía Kim Diệu Tinh là được. Bất quá, Phương sư huynh, sau khi ngươi tới Kim Diệu Tinh, chưa chắc là có đầy đủ không khí a!
Phương Kiếm Các cười nói:
- Có lẽ trên Kim Diệu Tinh sẽ có không khí cũng chưa biết chừng. Lại nói, ta tinh thông phương pháp quy tức, cho dù không có không khí cũng có thể kiên trì thời gian mười mấy hai mươi năm, cũng không chết được!
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động, nhớ tới tọa kỵ của Phương Kiếm Các, con Huyền Quy tên là Phụ Sơn kia. Phương Kiếm Các hẳn là học được thuật quy tức từ chỗ của lão quy Phụ Sơn này.
- Khâu sư muội có thủ đoạn có thể sinh tồn trong tinh không, Phương sư huynh cũng có loại thủ đoạn này. Tiên Thiên Linh Thể đều là tồn tại không thể khinh thường a!
Trong lòng Chung Nhạc âm thầm tán thán. Sau khi tính toán cẩn thận tinh quỹ, điều chỉnh hướng bay của khỏa tiểu hành tinh dưới chân, sau đó lại luyện chế một cây Đồ Đằng Thần Trụ, giao cho Phương Kiếm Các, nói:
- Nếu Phương sư huynh muốn trở về, cứ việc thông tri ta một tiếng!
Hắn nhún người nhảy ra khỏi khỏa tiểu hành tinh này, phất tay nói:
- Cô Hồng sư huynh, sau khi các ngươi bay tới phụ cận mặt trăng, tiểu hành tinh này sẽ mượn hấp lực của mặt trăng giảm tốc độ, để cho các ngươi có thời gian bay về phía mặt trăng. Các ngươi phải tranh thủ thời gian bay ra, nếu không, các ngươi chỉ có thể đợi tới bảy mươi sáu năm sau, mới có thể một lần nữa quay trở lại trên mặt trăng rồi!
- Bảy mươi sáu năm sau?
Trong lòng đám người Cô Hồng Tử, Tả Tương Sinh căng thẳng. Ngôi sao gào thét bay đi, phía sau kéo theo cái đuôi sao chổi thật dài bay về phía Tổ Tinh. Mặc dù hai đóa Kén hoa Thi Thần phía sau ngôi sao này đều đã bị Chung Nhạc chém chết rồi, nhưng sau khi liên tục mượn vòng hấp lực của Mộc Diệu Tinh và Hỏa Diệu Tinh gia tốc, có thể không ngừng phi hành, cuối cùng bay về phía mặt trăng, sau đó bay về phía Kim Diệu Tinh, Thủy Diệu Tinh...
Trải qua mấy ngày, ngôi sao đã bay tới phụ cận mặt trăng. Cô Hồng Tử lập tức mang theo Tả Tương Sinh cùng chúng nữ Thiên Ma Phi bay xuống, tiến về phía mặt trăng. Mà Phương Kiếm Các thì vẫn như cũ cô đơn một mình đứng trên ngôi sao này, bay về phía Kim Diệu Tinh.
Lại qua thêm một đoạn thời gian nữa, ngôi sao này đã bay tới phụ cận Kim Diệu Tinh, rất nhanh bay lướt qua Kim Diệu Tinh. Phương Kiếm Các tranh thủ thời gian bay về phía Kim Diệu Tinh. Ngôi sao này lại tiếp tục bay về phía Thủy Diệu Tinh. Khỏa ngôi sao cô tịch này sau khi bay qua Thủy Diệu Tinh, bị hấp lực của Thái Dương bắt được, bay tới sau lưng Thái Dương, sau đó bị Thái Dương hất văng ra ngoài, bay vào trong tinh không hoang liêu.
Khỏa ngôi sao này dạo chơi ở trong Tinh hệ Thái Dương, lướt qua từng khỏa từng khỏa ngôi sao, cuối cùng biến mất vào trong bóng tối, bảy mươi sáu năm sau mới sẽ một lần nữa bay tới phụ cận Tổ Tinh, bay ngang qua Thái Dương, sau đó lại một lần bị hất văng ra. Chung Nhạc đã cố định quỹ tích phi hành của nó, sẽ khiến cho nó vẫn luôn bay lòng vòng qua lại như vậy.
Mấy ngàn năm sau, một gã Bán Nhân Ma tên là Harley ở trên Tổ Tinh phát hiện ra nó, dùng tên họ của chính mình đặt tên. Mà trước đó, Nhân Tộc ở trên Tổ Tinh vẫn thường gọi nó là Tuệ Tinh, Tinh Bột hoặc là Trường Tinh.
o0o
Trên Hỏa Diệu Tinh, cánh tay của Sư Đà Đại Tôn vươn ra ngoài thiên ngoại, bàn tay xòe ra, Chung Nhạc đáp xuống trong lòng bàn tay hắn. Sư Đà Đại Tôn cắn răng nghiến lợi, cố dằn xuống xung động muốn bóp chết hắn, nhanh chóng rút bàn tay trở về. Hắn tranh thủ trước khi Lôi tầng Thuần dương bạo phát, nhanh chóng rút bàn tay trở lại trên Hỏa Diệu Tinh, mang theo Chung Nhạc vào trong tầng khí quyển của Hỏa Diệu Tinh.
Tốc độ cánh tay hắn rút về thật sự quá kịch liệt, quá mạnh mẽ. Chỉ thấy toàn bộ cánh tay cũng bắt đầu thiêu đốt lên, giống như một khỏa lưu tinh rơi vào tầng khí quyển vậy. Mà lúc này, Lôi tầng Thuần dương vẫn còn chưa kịp bạo phát, từng đạo từng đạo Lôi đình Thuần dương đuổi theo cự thủ này, không ngừng đánh xuống, nhưng hết thảy cũng đều đánh hụt.
Tâm niệm Sư Đà Đại Tôn khẽ động, Ma khí bùng phát dập tắt hỏa diễm. Hắn mở bàn tay ra, chỉ thấy Chung Nhạc vẫn như cũ đang đứng trên lòng bàn tay hắn, bộ dạng bình tĩnh thản nhiên, sắc mặt không thay đổi chút nào, ngay cả tim đập cũng trước sau như một.
- Lá gan tiểu tử thối cũng không nhỏ a!
Sư Đà Đại Tôn nhịn không được tán thán một tiếng, đặt Chung Nhạc xuống.
Chung Nhạc chân đạp mặt đất, trái tim đột nhiên kịch liệt nhảy lên hai cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi. Nói hắn không sợ đó chính là giả! Bị Sư Đà nắm trong lòng bàn tay, sinh tử đều nằm dưới sự chưởng khống của Sư Đà Đại Tôn. Nếu trong lòng Sư Đà Đại Tôn nghĩ bậy, thậm chí cũng không cần động thủ, chỉ cần bàn tay thoáng dừng lại một chút trong Lôi tầng Thuần dương, hắn liền sẽ chết không có chỗ chôn rồi.
Bất quá, hắn đang ở trong lòng bàn tay của Sư Đà Đại Tôn, tự nhiên là người thua nhưng trận không thua. Mặc dù trong lòng sợ hãi, nhưng ngoài mặt cũng làm ra bộ dáng không sợ, tránh cho bị Sư Đà Đại Tôn giễu cợt. Phong Hiếu Trung nghe được thanh âm nhịp tim của hắn, không khỏi yên lặng không nói gì:
- Chung sư đệ thật ra đúng là biết giả vờ!
- Chung sư đệ, ngươi nói trên Hỏa Diệu Tinh này có Truyền Tống Trận có thể truyền tống tới khu vực Tử Vi Đế Tinh, hiện tại ta đã tới!
- Hình Thiên bái kiến Chung thúc thúc!
Một đứa bé băng tuyết khả ái từ sau lưng Phong Hiếu Trung đi ra, thi lễ với Chung Nhạc.
- Đứng lên đi!
Ánh mắt Chung Nhạc quan sát đứa bé khả ái như ngọc kia. Chỉ thấy tôn Ma Thai Thiên Thánh này hiện tại đã trưởng thành một chút so với trước đây, nhưng đoán chừng vẫn chưa thức tỉnh lại ký ức Tiên Thiên Ma Thần. Hắn là Tàn Linh của Tạo Vật Chủ Ba Tuần biến thành, tư chất tuyệt giai, hiện tại đã là Luyện Khí Sĩ Đan Nguyên Cảnh rồi. Cái tên Hình Thiên này vẫn là do Chung Nhạc đặt cho hắn, ý tứ là Tiên Thiên Ma Thần bị thụ hình.
Hình Thiên đi theo Phong Hiếu Trung, hiển nhiên Phong Hiếu Trung cũng có chút chiếu cố đối với hắn, truyền thụ cho hắn công pháp, cho nên mới khiến cho tu vi tiến cảnh đứa bé này có thể thần tốc như vậy. Chung Nhạc khẽ nhíu mày, thử dò xét hỏi:
- Phong sư huynh tu thành Thần Minh, chuẩn bị rời khỏi Tổ Tinh, chẳng lẽ là đã nghiên cứu thấu triệt Sư Đà Đại Tôn rồi sao?
Sư Đà Đại Tôn nhất thời giận dữ, ánh mắt nhìn về phía hắn tràn ngập bất thiện:
- Tiểu tử thối, cái gì gọi là đã nghiên cứu thấu triệt chứ? Ta cũng chỉ là bị xắt ra thành từng miếng mấy lần mà thôi! Muốn nghiên cứu thấu triệt ta, không có thời gian mấy chục năm, mấy trăm năm làm sao có thể chứ?
Chung Nhạc bật cười, trong lòng cũng âm thầm bội phục Phong Hiếu Trung. Phong Hiếu Trung mượn uy năng của Hoàng lăng cùng Ích Tà Thần Hoàng đánh trọng thương Sư Đà Đại Tôn, không ngờ lại dám xắt Linh của tôn Ma Thần này ra thành từng miếng, tiến hành nghiên cứu, chế phục hắn tới mức dễ bảo như vậy. Bản lĩnh bậc này quả thật khiến cho người kinh hãi, khiến cho người ta khâm phục.
Sắc mặt Phong Hiếu Trung bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Sư Đà Đại Tôn quả thật ẩn chứa rất nhiều ảo diệu. Ta có thể tu thành Nguyên thần Thuần dương, thu hoạch từ trên người hắn quả thật là không cạn. Chỉ là trên Tổ Tinh đã không còn thứ gì đáng để ta lưu luyến nữa, cho nên ta nhớ tới ngươi từng nói cho ta biết, trên Hỏa Diệu Tinh này có Trận pháp Truyền tống tiến về Tử Vi Thần Đình, vì vậy mới tới đây tìm kiếm!
Trong lòng Chung Nhạc nhất thời căng thẳng. Trên Hỏa Diệu Tinh có Trận pháp Truyền tống chỉ là hắn thuận miệng bịa ra mà thôi. Lúc hắn nói ra những lời này, chính là đang ở trên biển. Khi đó hắn đang giao Ma Thần Ngẫu cho Phong Hiếu Trung, vì lo lắng tương lai Phong Hiếu Trung mất đi khống chế đối với chính mình, gây tai họa cho thiên hạ, cho nên mới nói cho hắn biết trên Hỏa Diệu Tinh có Truyền Tống Trận. Vũ trụ lớn như vậy, sao lại không đi nhìn xem một chút?
Mặc dù sau đó Tân Hỏa nói cho Chung Nhạc biết, trên Hỏa Diệu Tinh quả thật có Truyền Tống Trận. Bất quá, lịch sử mà Tân Hỏa biết đã cách hiện tại không biết bao nhiêu vạn năm đằng đẳng rồi. Ai cũng không biết Truyền Tống Trận trên Hỏa Diệu Tinh rốt cuộc còn ở đó hay không. Nếu như Truyền Tống Trận không còn ở đây, Chung Nhạc dám đảm bảo, Phong Hiếu Trung tuyệt đối sẽ không khống chế được bản thân, trong lúc rảnh rỗi buồn chán không biết sẽ làm ra chuyện gì. Bất quá, có một việc hắn có thể khẳng định, đó chính là Phong Hiếu Trung nhất định sẽ bắt giữ chính mình, xắt ra thành từng miếng tiến hành nghiên cứu.
- Khụ khụ... Phong sư huynh, ngươi đã tìm được Truyền Tống Trận chưa?
*****
Chung Nhạc có chút chột dạ hỏi. Vừa rồi sở dĩ hắn để cho đám người Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử rời khỏi trước hắn một bước, chính là biết chuyến đi này Phong Hiếu Trung nhất định là tới tìm Truyền Tống Trận trên Hỏa Diệu Tinh. Mà nếu Phong Hiếu Trung đã vô tình gặp được Chung Nhạc, như vậy nhất định sẽ không thả cho hắn rời khỏi. Nếu tìm được Truyền Tống Trận còn dễ nói, nếu không tìm được, chỉ sợ đám người Phương Kiếm Các, Cô Hồng Tử cũng sẽ gặp nguy hiểm.
Dù sao, cũng không ai biết được một kẻ điên một khi phát điên, sẽ có thể làm ra những chuyện gì. Hiện tại, Phong Hiếu Trung thoạt nhìn chẳng khác nào một người bình thường, nhưng ai có thể biết được tới lúc nào hắn sẽ phát điên đây?
- Ta cũng chỉ vừa mới tiến vào nơi này, còn chưa kịp tìm kiếm, đã nhìn thấy ngươi đi ngang qua nơi này!
Phong Hiếu Trung lắc đầu, ánh mắt trong suốt nhìn về phía hắn, mỉm cười nói:
- Nếu Chung sư đệ ngươi đã biết được tòa Truyền Tống Trận này, nhất định là biết rõ phương vị của nó, sao lại không chỉ giáo?
Chung Nhạc không ngừng ho khan. Sáu con mắt của Sư Đà Đại Tôn nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói:
- Hắn thì biết cái đếch gì? Ngay cả ta cũng không biết trên Hỏa Diệu Tinh có Đại trận Truyền tống, hắn làm sao có thể biết được? Cái tên này rõ ràng chính là một tên đầu gỗ nói năng bậy bạ, phun loạn khắp nơi, trêu đùa cái này trêu đùa cái kia. Hắn rõ ràng là đang trêu đùa ngươi. Theo như ta thấy, ngươi vẫn là xắt hắn ra thành từng miếng cho thỏa đáng. Cũng giống như xắt ta vậy, xắt hắn ra thành từng miếng từng miếng...
Trong lòng Chung Nhạc giận dữ, cắn răng cười nói:
- Đáng tiếc! Ta chưa từng tận mắt nhìn thấy cảnh Đại Tôn bị Phong sư huynh xắt ra thành từng miếng. Sư huynh, ngươi xắt hắn thêm một lần như thế nào?
Sư Đà Đại Tôn cũng là giận dữ:
- Tiểu tử thối, có tin Sư Đà gia gia hiện tại sẽ xắt ngươi ra thành từng miếng hay không?
Phong Hiếu Trung nhẹ giọng nói:
- Hai vị an tâm một chút chớ nóng! Nếu Chung sư đệ lừa gạt ta, ta tự nhiên sẽ xắt hắn ra thành từng miếng, không cần nhiều lời!
Sư Đà Đại Tôn bình tĩnh lại, cười hắc hắc nói:
- Năm xưa ta đã từng tới qua nơi này, tinh thần lực đảo quét toàn thể Hỏa Diệu Tinh, căn bản không hề phát hiện ra Đại trận Truyền tống gì cả. Vừa rồi tinh thần lực của ta cũng từng đảo qua nơi này, không có bất cứ phát hiện gì. Tiểu tử, ngươi bị xắt chắc rồi!
Trong lòng Chung Nhạc âm thầm kêu khổ, cố gắng trấn định, mỉm cười nói:
- Ngươi không phát hiện ra, đó là ngươi vô năng, cũng không có nghĩa là không có!
Ánh mắt Phong Hiếu Trung sáng lên, nói:
- Còn xin Chung sư đệ chỉ giáo!
Chung Nhạc lặng yên tra hỏi đốm lửa nhỏ trong Thức hải, nói:
- Tân Hỏa, Đại trận Truyền tống trên Hỏa Diệu Tinh rốt cuộc là ở nơi nào?
- Ngay ở dưới chân các ngươi!
Thanh âm Tân Hỏa vang lên.
- Ở dưới chân chúng ta?
Chung Nhạc giật mình một cái, nhìn xuống dưới chân chính mình. Chỉ thấy mảnh sa mạc hỏa hồng sắc kéo dài miên mang vô bờ. Tinh thần lực của hắn tuôn ra, xâm nhập xuống lòng đất Hỏa Diệu Tinh, sưu tầm khắp nơi, lại cũng không sưu tầm ra được cái gì. Bên kia, Sư Đà Đại Tôn nhìn thấy thế, cười hắc hắc nói:
- Đợi một lát sau khi xắt cái tên này ra thành từng miếng, hoặc là có thể đem nướng ăn, nhất định là vừa vàng vừa giòn vừa thơm a!
Trên trán Chung Nhạc toát ra một tầng mồ hôi lạnh, ánh mắt Phong Hiếu Trung cũng là có chút hồ nghi nhìn hắn.
- Tân Hỏa, dưới chân ta không có Trận pháp Truyền tống gì cả!
Tân Hỏa nghe hắn nói vậy, có chút kinh ngạc nói:
- Có a! Rõ ràng là ở nơi này, không có khả năng biến mất được. Tòa trận pháp này chính là Thời kỳ Toại Hoàng kiến tạo ra, là Hoàng Đạo nổi danh lừng lẫy, tên là Thiên Hoàng Đế Đạo. Đích tới của Thiên Hoàng Đế Đạo chính là Hỏa Diệu Tinh này. Toàn bộ khỏa Tinh cầu này đều bị cải tạo thành một tòa Đại trận Truyền tống...
- Toàn bộ khỏa Tinh cầu này đều bị cải tạo thành Đại trận Truyền tống?
Chung Nhạc nhất thời ngẩn ngơ, đột nhiên tỉnh ngộ lại, thất thanh nói:
- Ý của ngươi muốn nói, toàn thể khỏa Hỏa Diệu Tinh này chính là một tòa Đại trận Truyền tống? Hỏa Diệu Tinh, thật ra chính là một cái Trận pháp Truyền tống sao?
- Đương nhiên! Khi chưa thôi động, nó chỉ là một ngôi sao bình thường. Sau khi thôi động, nó chính là một tòa Đại trận Truyền tống. Năm xưa các đời Thiên Hoàng Toại Hoàng đường xa trở về Tổ Tinh, không có Trận pháp Truyền tống đủ cường đại, làm sao có thể gánh chịu được uy nghiêm của Thiên Hoàng cùng với các xa mã, thị vệ, nương nương, Thiên Tử, Thiên Nữ chứ?
Trong lòng Chung Nhạc kinh hãi, phóng tầm mắt ra xa xa, nhìn về phía mặt đất Hỏa Diệu Tinh bát ngát vô biên, trong lòng càng thêm rung động. Không ngờ toàn thể Hỏa Diệu Tinh lại là một tòa Đại trận Truyền tống khổng lồ, là Đại trận Truyền tống tới Tử Vi Đế Tinh.
- Tiểu tử, nếu ngươi không nói ra Truyền Tống Trận ở nơi nào, liền sẽ bị xắt ra thành từng miếng rồi!
Ngữ khí Sư Đà Đại Tôn có chút hả hê nói. Sắc mặt Chung Nhạc thản nhiên, nhàn nhạt nói:
- Yên tâm! Ta đã nói là có Truyền Tống Trận, liền nhất định có thể tìm được!
- Đợi một lát nữa tìm không được, xem ngươi còn có thể nổ như thế nào?
Sư Đà Đại Tôn cười sằng sặc nói.
← Ch. 0509 | Ch. 0511 → |