Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0552

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0552: Lóc thịt!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Không phải ảo giác, chúng ta chỉ vào Lục Đạo Luân Hồi.

Chung Nhạc quan sát cự nhân kia, nói:

- Lục đại nguyên thần bí cảnh của hắn đã được hắn luyện thành sáu vòng Tiểu Luân Hồi. Từ khi chúng ta bước vào Tự Nhiên Chi Thành là đã vào trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn. Lục Đạo Luân Hồi của hắn là nơi trấn áp uyện hóa, trấn áp mọi thần ma tử nạn năm xưa, bao gồm cả Phục Hy thị, cả thuộc hạ của hắn. Mọi linh hồn bị nhốt trong Lục Đạo của hắn, những linh hồn này luân hồi liên tục, bị luyện hóa liên tục, cung cấp linh lực cho hắn..

Đại Chân Lão Mẫu nghe nửa hiểu nửa không. Tuy nó là Mẫu Thần, là thần cấp nhưng lại hiểu về Lục Đạo Luân Hồi không bằng Chung Nhạc.

Chung Nhạc nói tiếp:

- Chúng ta vào trong thành, những cảnh mà nhìn thấy đó chỉ là tái hiện những cảnh năm xưa khi rơi vào Lục Đạo Luân Hồi. Uy năng của Tiểu Luân Hồi của hắn có thể hồi sinh những người đã chết, tái hiện trận chiến năm đó, cảnh tượng năm đó, thậm chí cả đối thoại. Những người chúng ta thấy trong quỷ dị có lẽ đều đã chết, thi cốt của họ lại mọc ra nhục thân, bị Tiểu Luân Hồi của hắn điều khiển, khiến chúng ta trải qua trận đại chiến thảm khốc trong lịch sử.

Lục Đạo Luân Hồi có uy năng đáng sợ là cải tử hồi sinh, tạo thành vô số điều quỷ dị mà bọn hắn gặp phải khi vào trong Tự Nhiên Chi Thành, khiến họ nghĩ mình trở về thời thượng cổ, tham gia vào trận chiến thần ma.

Vì quá chân thực, ngay cả Chung Nhạc cũng tưởng mình thật sự trở về thượng cổ, thật sự chứng kiến đoạn lịch sử đó.

Tân Hỏa cũng có ảo giác đó, ngọn lửa nhỏ không nói gì nãy giờ, cũng bị Lục Đạo Luân Hồi mê hoặc, tưởng rằng trở về thượng cổ.

Tân Hỏa tuy học thức rất rộng nhưng hắn chìm vào giấc ngủ đã từ lâu, hồi đó còn chưa có Lục Đạo Luân Hồi, nên hắn cũng không hiểu công năng của nó.

Nhưng Tiểu Luân Hồi của cự nhân này vẫn chưa viên mãn, nếu không thì Chung Nhạc đã không thể nhìn thấu được.

Đại Chân Lão Mẫu nghe mà đầu mòng mòng khó hiểu, lẩm bẩm:

- Sao ngươi biết được?

Chung Nhạc nhìn nó:

- Là nhờ ngươi.

- Ta?

Đại Chân Lão Mẫu sững người.

Cự nhân kia cũng yên lặng lắng tai nghe, dường như cũng tò mò bản thân đã để lộ sơ hở ở chỗ nào mà bị Chung Nhạc nhìn ra.

Chung Nhạc bình tĩnh nói:

- Ta đứng trước hố chôn thi cốt, những bộ xương Phục Hy đó ngẩng lên nhìn ta, thần nhãn của họ bắn thần quang nhấn chim ta. Khi đó ngươi cách ta rất xa, không thể nào cũng bị thần quang chiếu tới. Sau khi thần quang chiếu qua, ta phát hiện ngươi và ta cùng tới chiến trường này, khi ấy ta đã nghi ngờ, có thể những thi cốt Phục Hy đó không hề bắn thần quang. Họ đã chết rồi, chắc không thể có được pháp lực lớn đến mức đưa ta về thượng cổ. Hơn nữa ngươi không ở bên cạnh, sao lại cũng bị đưa về thời thượng cổ?

Đại Chân Lão Mẫu khựng người, nó không nghĩ tới điều này.

- Mắt bán thần quang chỉ để khiến ta tưởng nhầm thi cốt Phục Hy đưa về thời thượng cổ, chứng kiến cảnh tượng đó. Thực tế thì đưa chúng ta từ bí cảnh này sang bí cảnh khác. Và cái truyền tống chúng ta chính là con mắt dưới lòng đất.

Chung Nhạc từ tốn nói:

- Khi đó ta vẫn chỉ là nghi ngờ, dù sao thì hắn làm cũng quá chân thực. Thực tới mức chỉ những cường giả tu thành Lục Đạo Luân Hồi kia là không có mặt. Lúc đó ta tưởng những kẻ đó che giấu dung mạo, sau đó mới nhớ, thực ra nguyên nhân chính là hắn không có linh hồn của những người đó, không thể tái hiện họ. Sau đó tới trên cây cầu bắc qua sông ngầm, khi sóng nổi lên, ta tin chắc ngươi không ở trên cầu, thậm chí ngươi còn chưa xuống lòng đất nhưng cũng bị cuốn vào. Khi ấy ta chắc chắn điều ta nghi ngờ.

Đại Chân Lão Mẫu hiểu ra, vội nói:

- Cũng có nghĩa là chúng ta chưa từng trở lại thượng cổ, những thần ma dưới trướng bttho cũng không về thượng cổ. Khi họ tới toa thành này là vào Lục Đạo Luân Hồi của hắn, hết lần này đến lần khác lặp lại trong vòng luân hồi, đến mức họ tuyệt vọng, bị hắn hấp thụ linh lực?

Chung Nhạc chỉ vào hàng chữ trên chiếc răng đó, nói:

- Nguy hiểm, đừng vào trong, mau đi đi! Đây có lẽ cũng có những thần ma tới bước đường như chúng ta, tới một tòa Tự Nhiên Chi Thành khác, trước khi quỷ dị bạo phát họ vô cùng tuyệt vọng để lại dòng chữ này, như vậy thì mọi điều nghi hoặc cũng được giải đáp.

Cự nhân kia đã chột một mắt, một con mắt còn lại lộ vẻ tán thưởng.

Đại Chân Lão Mẫu ngẩng lên nhìn cự nhân kia, lẩm bẩm:

- Tại sao hắn lại làm vậy? Rõ ràng hắn có thể giết chúng ta một cách dễ dàng, tại sao còn tốn nhiều công như vậy khiến chúng ta trả qua lục đại quỷ dị?

Chung Nhạc sắc mặt trầm xuống, cười khảy:

- Mèo vờn chuột. Hắn bắt được con mồi, thích từ từ vờn tới chết, giết chết ngay thì còn gì là cảm giác thành tựu?

Đại Chân Lão Mẫu giật mình.

Cự nhân kia buông tay che mắt xuống, giọng nói kinh thiên động địa:

- Sai rồi, không phải ta muốn vờn chết các ngươi, mà là vì... cô đơn.

Cự nhân đó nửa cười nửa khóc:

- Ta quá cô đơn. Ta ở đây đã hơn tám vạn năm rồi, muốn ra cũng không ra được, thực sự quá cô đơn!

- Bọn ta cũng rất cô đơn...

Trong nguyên thần bí cảnh phía sau hắn, các oan hồn méo mó thò đầu ra, dường như muốn thoát ra ngoài, kêu lên chói tai:

- Bọn ta cũng cô đơn, bọn ta đã bị nhốt ở đây tám vặn sáu nghìn năm rồi...

Vô số oan hồn và cự nhân kia cùng khóc, âm thanh vô cùng chói tai.

- Tên biến thái này là Tự Nhiên lão tổ sao?

Đại Chân Lão Mẫu nói nhỏ.

- Đúng vậy.

Chung Nhạc bình tĩnh đến đáng sợ:

- Tự Nhiên lão tổ thật sự đã chết rồi, không thể sống tới bây giờ. Hắn là linh của Tự Nhiên lão tổ. Linh của hắn khống chế Lục Đạo Luân Hồi của Tự Nhiên lão tổ, bị nhục thân Tự Nhiên lão tổ nhốt tại đây, không thể ra ngoài tòa thành được luyện hóa từ nhục thân hắn này.

Đại Chân Lão Mẫu sững người:

- Linh của Tự Nhiên lão tổ bị nhốt trong nhục thân của bản thân hắn? Ai đã làm?

- Có thể là chính Tự Nhiên lão tổ đã làm, nhưng có khả năng lớn hơn là vị chí cao kia, phụ thân của Tự Nhiên lão tổ.

Chung Nhạc lộ vẻ châm biếm, từ tốn nói:

- Phụ thân của lão không muốn danh tiếng của mình bị nhơ nhuốc nên giết hắn, chôn vùi đoạn lịch sử này. Sau đó nhốt linh của hắn trong nhục thân mãi mãi, khiến hắn không thể thoát. Bất luận là ai vào tòa thành này cũng rơi vào Lục Đạo, không ngừng luân hồi, cho đến khi linh lực bị hút cạn, chỉ còn lại thi cốt.

- Bố trí của hắn vô cùng khéo léo, chúng ta trên đường chạy trốn lại gặp một tòa Tự Nhiên Chi Thành khác, thấy chính mình. Thông thường thì cho dù là ý chí thần ma cũng sẽ sụp đổ, cũng sẽ tuyệt vọng. Thật ra những gì chúng ta thấy căn bản không phải bản thân chúng ta mà chỉ là thấu ảnh khi chúng ta vào thành. Chân thân của chúng ta vẫn trong thành. Nếu chúng ta vào trong Tự Nhiên Chi Thành thì sẽ vào trong mồm của Tự Nhiên lão tổ, bị hắn ăn, trở thành thành viên trong luân hồi, vậy thì thật sự sẽ chết không chỗ chôn.

Đại Chân Lão Mẫu trong lòng sợ hãi vô biên, lẩm bẩm:

- Phụ thân của hắn đúng là tà ác..

Chung Nhạc nói tiếp:

- Bất cứ ai đều không thể ra khỏi tòa thành này, bí mật đương nhiên sẽ không bị lộ, chẳng ai phát giác ra đoạn lịch sử năm xưa. Nhưng cho dù vậy vẫn sẽ có sơ hở, để lại chút đỉnh dấu vết, dấu vết này đã cho chúng ta chút cơ hội sống.

Hắn nhấc chân giậm giậm đất bên dưới, nói:

- Đây là phía trước của mồm Tự Nhiên lão tổ, vào trong thành chính là vào mồm của linh, sẽ bị hắn ăn. Lùi về sau sẽ rơi vào Lục Đạo Luân Hồi. Chỉ có ở đây mới là nơi Lục Đạo Luân Hồi không thể bao phủ. Trong Lục Đạo Luân Hồi của hắn tương đương với việc ở trong thế giới mà hắn tạo ra, căn bản là không có cơ hội gây hấn tới hắn. Còn ở đây mới khiến hắn bị thương. Nơi chúng ta đang đứng chính là cơ hội sống cuối cùng, vì thế ta tế đao ở đây chém mù một mắt của hắn.

Đại Chân Lão Mẫu khâm phục không thôi, cho dù nó và Chung Nhạc là tử tù nhưng cũng không thể không tán thưởng trí tuệ của Chung Nhạc.

Tự Nhiên lão tổ cười khảy:

- Các ngươi biết rồi thì sao? Một con sâu cỏn con, tuy là thần nhưng cũng đã bị trọng thương. Một kẻ chẳng phải thần, chẳng qua chỉ là dư nghiệt Phục Hy thị, đáng tiếc ngay cả bán huyết cũng không phải. Cho dù các ngươi phát hiện được bí mật của ta thì lẽ nào sống được rời khỏi đây?

Đại Chân Lão Mẫu sắc mặt thê thảm, Tự Nhiên lão tổ nói đúng, hắn cường đại như vậy thậm chí có thể tạo ra thần ma trong Lục Đạo Tiểu Luân Hồi, tái hiện lại cảnh chiến đấu năm xưa.

Sao Chung Nhạc và nó có thể là đối thủ chứ?

Chỉ sợ Tự Nhiên lão tổ chỉ cần lật tay là có thể khiến họ thành tro bụi!

Chung Nhạc phá giải sự quỷ dị này thì có ích gì? Không phải vẫn phải chết sao?

- Đúng là ta không thể giết ngươi.

Chung Nhạc gật đầu thừa nhận:

- Cường giả cỡ ngươi có lẽ còn cường hãn hơn nhiều lần so với thời kỳ đỉnh phong của Bích Tà Thần Hoàng. Ta nào có phải đối thủ?

- Bích Tà Thần Hoàng?

Tự Nhiên lão tổ cười khảy:

- Ta từng gặp hắn, sau khi vô số thuộc hạ dưới trướng hắn chết trong bụng ta, hắn từng đích thân tới, nhưng hắn nhìn từ xa là tự biết mà lui. Ha ha ha, năm đó vô số Phục Hy chết dưới tay ta còn mạnh hơn hắn nhiều, huống hồ là hắn?

Chung Nhạc gật đầu:

- Ta cũng không phải thần, thực lực đương nhiên không thể bằng Bích Tà Thần Hoàng khi còn sống.

- Ngươi kém hắn mười vạn tám nghìn dặm!

Tự Nhiên lão tổ nói.

- Vì thế ta tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi.

Chung Nhạc thành thực nói:

- Trên Tổ Tinh đã không còn sinh linh nào là đối thủ của ngươi. Cho dù là những Thần Hầu của Tổ Tinh có tới cũng không thể công phá thành của ngươi, không thể cứu bọn ta. Cũng may ta còn có cứu binh, nàng ấy chắc đã tới rồi.

Hắn vừa dứt lời thì đột nhiên có tiếng đàn vang lên, tiếng đàn réo rắt tựa thần nữ khóc.

Tiếng đàn không rõ từ nơi nào tới, dường như cách họ rất xa, giống như cách tầng tầng không gian.

Sắc mặt Tự Nhiên lão tổ kịch biến, giống như bị trúng trọng kích vậy!

Trên thân thể hắn đột nhiên xuất hiện vô số vết nứt sâu, huyết nhục bay loạn, tiếng đàn đó lại biến thành đao kiếm vô hình chém qua người hắn!

Tự Nhiên lão tổ gầm lên phẫn nộ, chạy lao ra xa nhưng không thể rời khỏi Tự Nhiên Chi Thành hóa từ nhục thân của hắn. Tiếng đàn không nơi nào là không tới, cho dù hắn chạy tới bất cứ nơi nào trong thành thì tiếng đàn cũng theo sát.

Một lúc sau, quanh người hắn không còn chỗ nào là hoàn chỉnh.

Tiếng đàn liên tục vang lên, như muốn lóc thịt hắn!

Chung Nhạc đứng nguyên tại chỗ lặng lẽ nhìn cảnh tượng đó. Tiếng gầm phẫn nộ của Tự Nhiên lão tổ biến thành tiếng kêu thảm thiết, Đại Chân Lão Mẫu nhìn mà cũng giật mình thon thót.

Nguyên thần của Tự Nhiên lão tổ bị lóc đủ ba ngày mới tử vong hoàn toàn. Chung Nhạc đứng đó nhìn ba ngày ba đêm không động đậy, mắt cũng không chớp lấy một cái.

Nguyên thần của Tự Nhiên lão tổ tan rã, hồn bay phách tán hoàn toàn hắn mới nhắm mắt lại, trong mắt chảy ra hai hàng huyết lệ.

- Tộc nhân, đồng bào của ta! Mọi người trên trời có linh chắc đã nhìn thấy rồi chứ...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-1489)