← Ch.0628 | Ch.0630 → |
Chung Nhạc nghe nàng nói vậy, nhất thời ngẩn ra, không rõ vì sao nàng lại đột nhiên nhắc lại chuyện này.
Quân Tư Tà vươn tay chỉ một cái, chỉ về phía đám Luyện Khí Sĩ đang hi hi ha ha bên ngoài Bích Thiên Tinh Phủ, hào khí ngất trời, lớn tiếng nói:
- Thiên địa nơi này có được linh khí linh lực hùng hồn tinh thuần như vậy, quy tắc đại đạo thiên địa hoàn chỉnh như vậy, có được truyền thừa kinh người như vậy, mà đám Luyện Khí Sĩ này cũng chỉ mới tu luyện tới một bước này, quá vô năng rồi! Mà ta khởi nghiệp từ đất nghèo, cũng có thể tu luyện tới cảnh giới như hiện tại. Bây giờ, ta có được điều kiện tu luyện đồng dạng, đám nhãi ranh này có thể thành, sao ta lại không thể thành? Hiện tại cái mà ta còn thiếu khuyết, chỉ là thời gian tích lũy nội tình mà thôi!
Ngữ khí nàng kích động:
- Quân Tư Tà ta, không thua kém bất luận cường giả nào cả!
Luyện Khí Sĩ ra vào Bích Thiên Tinh Phủ này rất nhiều, có thể nói tất cả những kẻ vãng lai đều là Thần Ma, tất cả những kẻ đi lại đều là Luyện Khí Sĩ đỉnh cao nhất. Cho dù là người hầu cũng là Luyện Khí Sĩ đỉnh cao, tu vi sâu không thể lường.
Quân Tư Tà hào khí đại phát, vạch rõ góc khuất, chỉ điểm giang sơn, xem hết thảy những tồn tại như bọn họ đều trở thành một đám nhãi ranh, không khỏi khiến cho không biết bao nhiêu đạo ánh mắt rơi xuống trên người nàng.
Đợi nhìn thấy kẻ phát ra lời nói cuồng vọng bậc này lại chỉ là một nàng thiếu nữ Nhân Tộc, đám Thần Ma, Luyện Khí Sĩ kia không khỏi lắc đầu bật cười, ngay cả đám người hầu kia cũng đều bật cười ha hả.
Quân Tư Tà đối với ánh mắt khác thường của những người khác đều làm như không thấy, đối với những tiếng cười kia cũng đều mắt điếc tai ngơ, ánh mắt kiên định nhìn về phía Chung Nhạc, cực kỳ nghiêm túc hỏi:
- Sư đệ, ngươi tin ta không?
- Ta tin!
Ngữ khí Chung Nhạc nghiêm nghị, trầm giọng nói:
- Ta chưa từng bao giờ coi thường sư tỷ cả! Năm xưa lúc sư tỷ trọng thương, ta cõng theo sư tỷ một đường chạy về Đại Hoang. Lúc đó sư tỷ từng nói, tương lai cây đàn của ta tất nhiên sẽ siêu việt Thập Đại Hung Binh. Khi đó, ta liền biết rõ ý chí của sư tỷ không phải là chim se sẻ có thể so sánh được! Về sau, sư tỷ vì để Nhân Tộc Kiếm Môn ta phát triển, mới cam nguyện trở thành Môn chủ, dùng thân nữ nhi gánh chịu nguy nan, ngăn cơn sóng dữ. Ta liền biết lòng dạ của sư tỷ, không phải là phàm phu có khả năng đo lường. Sư tỷ mặc dù thời điểm đảm nhiệm Môn chủ khiến cho trễ nãi tu vi, ảnh hưởng tiến cảnh, nhưng vẫn dưỡng ra được đại khí huy hoàng, không phải là kẻ dung tục có khả năng sánh bằng!
Quân Tư Tà nở nụ cười, giống như một đóa hoa xuân rực rỡ:
- Sư đệ, ngươi hiểu ta!
Bốn phía nhất thời lại là một mảnh ồn ào. Đám cường giả trong Bích Thiên Tinh Phủ nhao nhao cười lớn. Có kẻ cười tới mức liên tục dậm chân, có kẻ ôm bụng cười, có kẻ cười lăn lộn, đối với lời nói của đôi thiếu niên thiếu nữ Nhân Tộc này đều cảm thấy vô cùng thú vị.
- Hai tên Nhân Tộc, không ngờ giữa ban ngày ban mặt ở trong Bích Thiên Tinh Phủ nghênh ngang đối thoại như vậy, hơn nữa còn có thể nói tới đại khí bàng bạc như vậy, quả thật là một chuyện cười lớn!
Một gã Luyện Khí Sĩ cười hắc hắc, nói lớn.
- Quá thú vị rồi!
Một tôn Ma Thần cũng lắc đầu, mỉm cười nói:
- Mỗi một lần đi tới Bích Thiên Tinh Phủ, đều sẽ gặp được một đám tiểu gia hỏa thú vị mà không có kiến thức. Hai tên tiểu bối này, xuất thân từ Nhân Tộc ngược lại cũng thôi đi, khẩu khí lại còn lớn như thế, thật sự là dở khóc dở cười a!
Chung Nhạc đối với tiếng cười ở bốn phía cũng đều là mắt điếc tai ngơ, trong lòng khẽ động, truyền âm nói:
- Sư tỷ, ta thật ra từ trong Địa Ngục đã mang ra rất nhiều bảo vật, trong đó có lẽ có một ít bảo vật có thể khiến cho ngươi tiết kiệm được rất nhiều thời gian tu luyện. Đợi một lát tìm chỗ vắng vẻ, ta lấy ra cho ngươi!
Ánh mắt Quân Tư Tà sáng ngời, trong lòng cực kỳ cảm động.
- Lời nói cử chỉ của hai tiểu gia hỏa Nhân Tộc này vừa ngu ngốc hồ đồ nhưng lại lộ ra khả ái, không biết là có lai lịch gì?
Một gã cường giả Thông Thần Cảnh mỉm cười, nói:
- Trưởng bối nhà bọn họ không chỉ dạy cho bọn họ sao? Nơi này là Bích Thiên Tinh Phủ, Đạo tràng của Bích Thiên Pháp Vương, đi tới nơi này lịch lãm từng trải là chuyện tốt, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy lớn tiếng khoe khoang, vậy thì có chút hơi quá rồi!
Chung Nhạc và Quân Tư Tà không chút để ý. Ánh mắt Sư Bất Dịch chớp động, nhưng vẫn là nhẫn nại xuống, Lục Đạo lão nhân thì hoàn toàn không để ở trong lòng.
Đúng lúc này, trên không Bích Thiên Tinh Phủ, một chiếc lâu thuyền vô cùng hoa lệ từ xa bay tới, tiến vào trong Bích Thiên Tinh Phủ.
Đám Luyện Khí Sĩ bên ngoài Bích Thiên Tinh Phủ nhao nhao ngẩng đầu nhìn lên, có kẻ động dung, nói:
- Là Trăn Dao! Nàng đã tới!
Chiếc lâu thuyền kia dùng ba con Thải Phượng làm cước lực, đợi tới lúc đáp xuống đất, thân thể ba con Thải Phượng kia khẽ động, biến thành ba tôn Nữ Ma Thần Phượng Tộc, mỉm cười nhàn nhạt đứng ở nơi đó.
Một nàng nữ tử chậm rãi bước xuống lâu thuyền, ba tôn Nữ Ma Thần Phượng Tộc tiến lên, thu hồi chiếc lâu thuyền, đi theo sau lưng nàng nữ tử kia.
Nàng nữ tử kia khí độ ung dung, toàn thân có một loại quý khí bừng bừng, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng tới đáng sợ, phảng phất như nhìn thấu sinh tử, đối với bất cứ chuyện gì cũng đều không đặt ở trong lòng.
Chính là Trăn Dao, linh hồn có năm vạn năm thọ nguyên!
Linh hồn năm vạn năm thọ nguyên, chỉ cần điểm này thôi, cũng đủ để cho những Thần Ma khác không theo kịp. Bởi vì nghĩ muốn tu thành linh hồn năm vạn năm thọ nguyên, nhất định phải đạt tới cảnh giới Hoàng cấp. Hơn nữa, chỉ nhìn Trăn Dao có ba tôn Nữ Ma Thần Phượng Tộc làm cước lực, liền biết rõ sự lợi hại của nàng rồi.
Đột nhiên, lại có một đạo cầu vồng ngang trời bay tới. Đạo cầu vồng Thần quang thất thải kia kéo dài cả vạn dặm trên không trung, giống như một con đường vắt ngang giữa trời. Hai con Thiên Mã thần tuấn kéo theo một chiếc bảo liễn đát đát bay tới. Thiên Mã khẽ giương cánh, đột nhiên từ trên thất thải hồng kiều nhảy xuống, vừa rơi xuống đất liền biến thành hai tôn Thần Nhân, đứng thẳng người ở hai bên bảo liễn, cung kính nói:
- Nương nương!
Màn che bảo liễn xốc lên, một nàng nữ tử y phục diêm dúa từ từ bước xuống hương xa, có một loại phong thái đứng trên vạn chúng, phong hoa tuyệt đại. Nhưng giữa cặp mắt lại treo một tia u sầu nhàn nhạt, khiến cho người ta có cảm giác tan nát cõi lòng.
Phi tử đã bị cách chức đẩy vào Ngục Giới của Giới Đế, Hàn Phi!
Hàn Phi khẽ giơ một tay lên, đạo thất thải trường hồng giữa không trung chợt biến thành một đạo Thần quang bay tới, chui vào trong ống tay áo của nàng, lộ ra một phần cổ tay như bạch ngọc, tinh tế mềm mịn.
Không trung lại một lần nữa chấn động, một đạo Thần quang từ trên trời giáng xuống, huy hoàng như trụ. Thần quang sáng ngời chiếu rọi ngập trời. Đạo Thần quang rất nhanh hạ xuống đất, phát ra thanh âm chói tai. Đợi sau khi Thần quang tản đi, chỉ thấy Lệ Thiên Hành cất bước đi ra, sau lưng có ba tôn Ma Thần đi theo, giống như người hầu vậy.
Ba người bọn họ vừa tới, lập tức có Ma Thần trong Bích Thiên Tinh Phủ đi ra nghênh đón, khom người cung kính nói:
- Pháp Vương đã chờ đợi các vị trong Tinh Phủ đã lâu!
Đám người Lệ Thiên Hành gật đầu, cùng đi theo hắn tiến vào Tinh Phủ.
- Mấy vị cường giả này quả nhiên là khí vũ phi phàm, khó trách có thể thủ thắng trong quyết đấu trên Tinh hệ Song Tử!
Một tôn Ma Thần vỗ tay tán thán, nói:
- Trăn Dao, Hàn Phi ngược lại cũng không có gì, dù sao cũng có dư trạch của kiếp trước. Mà Lệ Thiên Hành mới quả thật là nhân kiệt, đời này tu thành, không ngờ lại có thể hàng phục ba tôn Ma Thần làm người hầu. Thật sự là uy phong bát diện!
Không biết bao nhiêu Luyện Khí Sĩ đều nhao nhao gật đầu nói phải.
*****
Một gã cường giả Thông Thần Cảnh nhìn về phía Chung Nhạc và Quân Tư Tà, mỉm cười nói:
- Hai tên Nhân Tộc, nhìn thấy không? Đây mới là Luyện Khí Sĩ chân chính, ngay cả Ma Thần cũng đều tự mình nghênh đón. Các ngươi ngoài miệng mặc dù nói rất cao, bất quá cũng chỉ là ngoài miệng nói một chút mà thôi. Bọn họ đây mới gọi là uy phong chân chính!
Bạch Thương Hải không nhịn được, mở miệng hỏi:
- Bọn họ có gì đặc biệt hơn người? Sao các ngươi lại nói chúng ta không được?
- Dù sao cũng bất phàm hơn các ngươi gấp trăm lần, gấp ngàn lần!
Gã cường giả Thông Thần Cảnh kia cười lạnh, nói:
- Tiểu quỷ, các ngươi đầu thai lầm chỗ rồi! Đầu thai vào Nhân Tộc, định sẵn là uổng phí cả đời này. Không bằng để ta ăn các ngươi, để cho các ngươi đi đầu thai, chuyển thế vào trong một chủng tộc tốt a? Các ngươi không cần phải cảm tạ ta!
- Bạch huynh, không nên gây chuyện!
Chung Nhạc lập tức dặn dò Bạch Thương Hải, nói:
- Chúng ta dù sao cũng là kẻ có tội trên người, vẫn nên an phận một chút, khiêm tốn hành sự thì tốt hơn!
Bạch Thương Hải có chút bất bình, nói:
- Lệ Thiên Hành đến, có Ma Thần ra ngênh tiếp, sao lại không có Ma Thần ra ngênh tiếp chúng ta chứ? Lẽ nào danh tiếng của chúng ta còn chưa đủ lớn?
Gã cường giả Thông Thần Cảnh kia cười hắc hắc, nói:
- Mấy tên tiểu quỷ, đã cân nhắc xong chưa? Ta đưa các ngươi đi đầu thai...
Phốc!
Chung Nhạc bấm tay bắn tới, đầu lâu gã cường giả Thông Thần Cảnh kia liền xuất hiện một cái lỗ, trước sau thông thấu, thi thể khẽ lay động, ngã sấp xuống mặt đất. Bạch Thương Hải nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh kêu lớn:
- Chung huynh, ngươi không phải nói là nên an phận một chút sao?
Chung Nhạc truyền âm cho hắn, nói:
- Vừa rồi ta chỉ là lừa gạt hắn thôi! An phận thì an phận, nhưng trong Ngục Giới đều là hạng người cùng hung cực ác, nếu chúng ta bị khi dễ mà không hoàn thủ, liền sẽ bị kỳ thị. Quả hồng đều là lựa mềm mà bóp, chúng ta không thể mềm được. Hơn nữa...
Hắn khẽ nhíu mày, có chút bận tâm danh tiếng của chính mình không đủ, không thể khiến cho Bích Thiên Pháp Vương sợ đầu sợ đuôi, không dám đụng tới chính mình.
- Không ngờ đám khốn kiếp này lại không nhận ra ta! Xem ra, chuyện tình ta giết Nghịch Hoàng vẫn chưa đủ khiến cho ta danh dương Tinh vực Tả Nha. Bằng không, đám gia hỏa này chắc chắn sẽ là dùng ánh mắt kính sợ sùng bái nhìn ta mới đúng!
Trong lòng thiếu niên Chung Sơn thị thầm nghĩ.
- Nhân Tộc khốn kiếp!
Một tôn Ma Thần phẫn nộ rít gào, vươn tay chụp về phía Chung Nhạc, khuôn mặt dữ tợn khủng bố:
- Ngươi dám giết đồ đệ của ta!
Chung Nhạc tế đao, hai tay tầng tầng chém xuống. Thái Dương Thần Đao chợt hiện, Thần quang xung thiên, chiến ý ngập trời, đao ý bùng phát. Một đao chém xuống, sắc mặt tôn Ma Thần kia kịch biến, bàn tay đã bị đao quang chém đứt.
Đạo đao khí đại khí bàng bạc kia quán nhập thiên không, trong nháy mắt đã chém tới đỉnh đầu tôn Ma Thần kia. Tôn Ma Thần kia thấy thời cơ bất ổn, lập tức phi thân lui về phía sau, tránh né uy năng một đao này. Đao ý của Thái Dương Thần Đao vừa tan, tôn Ma Thần kia lập tức xông lên phía trước, vừa lui vừa tiến, nhanh như thiểm điện.
Cùng lúc đó, Chung Nhạc sãi bước tiến lên, Thái Dương Thần Đao trong tay trái biến thành vỏ đao, tay phải rút đao, Nguyên Từ Thần Đao rút ra khỏi vỏ, đao quang vạn trượng, giống như Thái Dương từ trong vỏ đao bạo phát vậy.
Chỉ nghe thanh âm xuy xuy không ngừng vang lên. Tôn Ma Thần kia kêu thảm một tiếng, toàn thân máu chảy đầm đìa, không tìm được một khối da hoàn chỉnh, bị Nguyên Từ Thần Đao bổ trúng một đao, lăn lông lốc về phía sau, rầm rầm đụng sập mấy tòa cung điện, té nhào vào trong bụi bậm.
Hai tay Chung Nhạc cầm đao, cắm ra phía sau, hai thanh Thần đao giao thoa, cắm ở sau lưng.
Hai đao này của hắn vừa ra, nhất thời kỹ kinh toàn trường, khiến cho không gian lặng ngắt như tờ. Một cái búng tay giết chết Thông Thần Cảnh, song đao trọng thương Ma Thần. Mặc dù tôn Ma Thần này lúc ra tay có chút khinh suất, nhưng phong mang của hai đao này đã đủ để ép xuống sự phô trương thời điểm hàng lâm của ba người Lệ Thiên Hành, Hàn Phi và Trăn Dao, có thể nói là danh tiếng vô lượng.
- Hiện tại, đám gia hỏa này hẳn là đã biết ta là ai rồi a?
Chung Nhạc lại lâm vào suy tư, trong lòng thầm nghĩ:
- Nếu vẫn chưa biết, ta cũng chỉ đành chém sạch đám gia hỏa này rồi. Giết chết càng nhiều, những gia hỏa khác liền sẽ biết tới ta!
Hắn vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên từ trong Bích Thiên Tinh Phủ bước ra một tôn Ma Thần, cao giọng quát lớn:
- Nhân Tộc Chung Nhạc, mau dừng tay! Nhân Tộc Chung Nhạc, Nhân Tộc Khâu Cấm Nhi, Nhân Tộc Quân Tư Tà, Bạch Trạch Thần Tộc Bạch Thương Hải, Pháp Vươngtriệu kiến các ngươi, đợi các ngươi đã lâu, sao lại không tiến vào, ngược lại ở bên ngoài gây sự?
Chung Nhạc cười ha hả, bộ dáng hăng hái bừng bừng, tiến về phía tôn Ma Thần kia, cất cao giọng nói:
- Không phải Chung mỗ gây sự, mà là tôn giá chậm chạp không ra nghênh tiếp, lại có bọn đạo chích cất lời giễu cợt, cho nên Chung mỗ mới bất bình rút đao!
Cặp mắt tôn Ma Thần kia phủ đầy sát khí, trong mắt bắn thẳng ra hai đạo Ma quang. Cùng lúc đó, trong cặp mắt Chung Nhạc, Âm Dương nhị khí một vàng một trắng giao thoa bắn ra. Ánh mắt hai người va chạm với nhau, giữa không trung xuất hiện bốn con đại long cuốn lấy nhau, nhe nanh múa vuốt, tranh đấu lẫn nhau. Đột nhiên, hai đạo huyết quang rơi xuống, bốn con đại long biến mất không thấy đâu nữa.
Tôn Ma Thần kia xoay người, thản nhiên nói:
- Khó trách có thể chém đầu Nghịch Hoàng! Đi theo ta!
Từ trong cặp mắt hắn chảy xuống hai hàng máu tươi. Cặp mắt hắn đã bị Âm Dương nhị khí của Chung Nhạc gây thương tích, suýt chút nữa đã mù rồi.
Phía sau, trước Tinh Phủ, vô số Luyện Khí Sĩ và Thần Ma nhất tề ngơ ngẩn, ngơ ngác nhìn theo bóng lưng đám người Chung Nhạc đang đi về phía Tinh Phủ.
- Chém đầu Nghịch Hoàng? Bọn họ là...
- Nhật Nguyệt Song Linh!
- Mộc Diệu Linh Thể!
- Thủy Diệu Linh Thể!
- Tảo Bả Tinh Linh Thể!
- Con sư tử và lão đầu kia hẳn là người hầu của bọn họ a?
← Ch. 0628 | Ch. 0630 → |