← Ch.0656 | Ch.0658 → |
Chung Nhạc lập tức dẫn theo Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ lui về phía sau, tránh né đoàn sương mù kia. Đợi sau khi đoàn sương mù bay đi xa, lúc này mới tiếp tục tiến về phía trước.
Trong lòng Ma Tam Thọ cực kỳ nghi hoặc, nhưng cũng không dám lên tiếng hỏi. Lúc này, ba nhóm nhân mã cũng đã có thể nhìn thấy lẫn nhau. Ma Tam Thọ ngưng mắt nhìn về phía hai đội nhân mã còn lại, đã thấy đoàn sương mù kia phiêu phù về phía hai đội nhân mã còn lại.
Đám nhân mã do Pháp Hoa Sinh suất lĩnh xông lên trước nhất. Hai mươi mấy gã Luyện Khí Sĩ bị đoàn sương mù kia đảo qua. Ma Tam Thọ nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy huyết nhục trên người hai mươi mấy gã Luyện Khí Sĩ kia trong lúc bất chợt bay ra, sau đó xương cốt bốc cháy. Trong nháy mắt Nguyên thần của đám Luyện Khí Sĩ ở trong sương mù kia đã hòa tan, thậm chí ngay cả hồn phách cũng bị sương mù thổi tan.
Hồn phi phách tán! Thậm chí ngay cả cơ hội chuyển thế cũng không có, đã triệt để tử vong!
Pháp Hoa Sinh vội vàng lệnh cho đám mọi người còn lại lui về phía sau, tránh né đoàn sương mù. Mà Quân Vô Đạo ở đằng xa nhìn thấy thế, cũng vội vàng dẫn người tránh né, tránh cho đám bộ hạ chính mình chết trong đoàn quái vụ này.
- Sương mù này...
Trong lòng Ma Tam Thọ nhất thời sợ hãi. Nếu vừa rồi không phải Chung Nhạc kịp thời dừng lại, lui về phía sau tránh né đoàn sương mù, sợ rằng kết cục của bọn họ cũng sẽ giống như vậy.
- Hơi thở do Đại năng Thượng Cổ thở ra, quả nhiên phi thường lợi hại!
Chung Nhạc cũng nhìn thấy một màn này, nhất thời thở phào nhẹ nhõm.
- Nhạc tiểu tử, mau tránh đầm nước này!
Tân Hỏa đột nhiên lại lên tiếng, ngữ khí cực kỳ khẩn trương, nói:
- Nhắm mắt lại tiến về phía trước! Không để cho đầm nước kia chiếu rọi chính mình!
Chung Nhạc nhìn về phía trước, chỉ thấy một mảnh đầm nước trong vắt giống như tấm gương, bằng phẳng không chút gợn sóng, không nhìn thấy bất kỳ dị trạng gì. Hắn tu thành ba khỏa Phục Hy Thần Nhãn, ba khỏa Thần Nhãn có được khả năng nhìn thấu hư minh, quan sát thái hư, vậy mà cũng không nhìn ra bất luận dị trạng gì, trong lòng không khỏi vô cùng kinh ngạc:
- Nếu bị đầm nước này chiếu rọi sẽ như thế nào?
Tân Hỏa lắc đầu, nói:
- Không biết! Đầm nước này vô cùng cổ quái! Hẳn là mồ hôi trên người Đại năng Thượng Cổ chảy ra, rơi xuống nơi này, hình thành nên đầm nước. Nàng đã mệt mỏi tới mức há miệng thở dốc, mệt mỏi tới mức chảy mồ hôi. Đám mồ hôi này chỉ sợ ẩn chứa tạp chất và ô uế trong cơ thể nàng, không thể không đề phòng!
Chung Nhạc ngẩng đầu nhìn lên không trung, nhất thời minh bạch vì sao không thể từ không trung bay qua. Mồ hôi do Đại năng Thượng Cổ lưu lại giống như một tấm gương, từ trên không bay qua, rất dễ bị mặt nước chiếu rọi tới!
- Nhắm mắt lại? Sợ rằng ta không thể nhắm mắt lại a!
Chung Nhạc cực kỳ bất đắc dĩ. Hắn là thân khô lâu, không có mí mắt, trong hốc mắt chỉ là hai ngọn Quỷ hỏa âm sâm, muốn nhắm mắt lại cũng không thể. Hắn lấy ra tấm gương lân phiến mà chính mình đã đạt được kia, hướng về phía đầm nước chiếu một cái. Đột nhiên chỉ nghe một tiếng răng rắc nhỏ, tấm gương lân phiến đột nhiên chấn động nhè nhẹ.
Chung Nhạc nhất thời cả kinh, vội vàng thu hồi tấm gương nhìn lại. Chỉ thấy trên mặt gương vậy mà xuất hiện một vết nứt dài.
- Ngay cả tấm gương này cũng không chiếu rọi ra bất luận huyền bí gì của đầm nước, thậm chí bị quái lực của đầm nước khiến cho bị nứt!
Trong lòng hắn cực kỳ rung động. Mồ hôi trên người Đại năng Thượng Cổ chảy ra, vậy mà lại đáng sợ như thế!
Hắn truyền âm cho Ma Tam Thọ và Bạch Thương Hải, bảo hai người nhắm mắt lại, dẫn theo bọn họ đi vòng qua đầm nước kia, tiếp tục tiến về phía trước.
Chung Nhạc quan sát bốn phía. Chỉ thấy khắp nơi trong mảnh đầm lầy này đều là từng cái từng cái đầm nước tương tự, số lượng rất nhiều, chi chít như sao trên trời, nghĩ muốn không bị những đầm nước này chiếu rọi thân hình của mình sợ rằng cũng không dễ dàng. Bất quá, nếu như cẩn thận một chút, hẳn vẫn có thể tìm được một con đường an toàn.
Mà ở phía xa xa, Quân Vô Đạo và Pháp Hoa Sinh mỗi người suất lĩnh đám kẻ đi theo tiến về phía trước. Thân phận địa vị của hai người phi phàm, đều là phái ra kẻ đi theo đi phía trước dò đường, mà bọn họ thì đi sau một bước. Như vậy có chỗ tốt, nếu thật sự gặp phải hung hiểm, tất nhiên là kẻ đi trước sẽ gặp tai ương, mà bọn họ thì có thể né tránh được.
Mặc dù như thế, nhưng Pháp Hoa Sinh và Quân Vô Đạo vẫn đều lấy ra thủ đoạn mạnh nhất của mỗi người, tinh thần lực đảo quét khắp nơi, dò xét những hung hiểm phía trước. Thần Nhãn mỗi người cũng đều nhao nhao mở ra, sưu tầm động tĩnh bốn phía.
Chẳng những là bọn họ, trong những kẻ đi theo của bọn họ cũng không thiếu những kỳ nhân dị sĩ. Có kẻ luyện ra Thần Nhãn, có kẻ luyện ra Thần Nhĩ, có kẻ luyện thành Thần Thức, còn có kẻ trong tay Hồn binh đông đảo thì dùng Hồn binh để dò đường.
Đột nhiên, từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ phía trước chợt dừng bước lại, đứng trước một mảnh đầm nước, nhìn xuống mặt nước. Đám Luyện Khí Sĩ phía sau đi tới, cũng từng gã từng gã đứng cạnh mép nước, đều nhìn xuống mặt nước. Trên mặt đám Luyện Khí Sĩ này lộ ra nụ cười say mê, phảng phất như đang nhìn thấy chuyện tốt đẹp nhất của đời mình vậy.
Phía sau, Quân Vô Đạo và Pháp Hoa Sinh đều khẽ nhíu mày, lệnh cho mấy gã Luyện Khí Sĩ bên cạnh đi tới kiểm tra. Chỉ thấy mấy gã Luyện Khí Sĩ mới bị phái ra kia vậy mà cũng đều đứng tại mép nước, không chút nhúc nhích, trên mặt cũng lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Dừng bước!
Pháp Hoa Sinh hét lớn một tiếng, để cho tất cả mọi người dừng bước lại. Chính mình tiến lên, nhắm hai mắt lại, không nhìn xuống mặt nước, vươn tay chụp lấy bả vai một gã Luyện Khí Sĩ đang đứng cạnh mép nước, kéo kẻ này trở về.
Pháp Hoa Sinh mở mắt ra, nhìn về phía gã Luyện Khí Sĩ kia. Chỉ thấy ánh mắt gã Luyện Khí Sĩ kia vừa rời khỏi mặt nước, hai mắt đột nhiên dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy khô cạn xuống, trong chớp mắt hốc mắt đã trống rỗng, cái gì cũng không lưu lại.
- Linh hồn của hắn cũng không còn nữa!
Trong lòng Pháp Hoa Sinh đại chấn. Cặp mắt của gã Luyện Khí Sĩ này không cánh mà bay, Nguyên thần vậy mà cũng hư không tiêu thất vô tung.
Chỉ là đứng bên cạnh mép nước một chút, Nguyên thần và cặp mắt đều đã biến mất? Nguyên thần và cặp mắt của bọn họ đã đi nơi nào rồi? Hắn nhìn về phía cái đầm nước trước mặt kia, có một loại cảm giác không rét mà run.
Mà bên kia, nữ tử Quân Vô Đạo kia đột nhiên thấp giọng nói:
- Nguyên Hạc, ngươi lưu Nguyên thần lại, đi xem một chút trong nước rốt cuộc có cái gì?
Trên đầu gã nam tử trẻ tuổi gọi là Nguyên Hạc kia là một khối thịt đỏ hừng hực, trên mặt mọc ra năm con mắt, sắp thành hình ngôi sao năm cánh, mỗi một con mắt đều có màu sắc bất đồng. Hắn nghe Quân Vô Đạo nói vậy, lập tức tế xuất Nguyên thần của chính mình, lưu lại bên cạnh Quân Vô Đạo, nhục thân thì đi về phía cái đầm nước. Hắn cúi người xuống, nhìn về phía đầm nước một cái, sau đó từng bước một lui trở về.
Đợi tới lúc hắn xoay người lại, đám người nhất thời rợn cả tóc gáy. Chỉ thấy trên mặt Nguyên Hạc xuất hiện năm cái hốc mắt đen như mực, toàn bộ tròng mắt trong năm cái hốc mắt đã không cánh mà bay. Quân Vô Đạo đưa Nguyên thần hắn trở về trong cơ thể, hỏi:
*****
- Trong đầm nước rốt cuộc có cái gì?
Sắc mặt Nguyên Hạc tái nhợt, trên mặt vẫn là năm cái động khẩu đen thùi lùi, miệng vẫn còn treo nụ cười, quỷ dị nói không nên lời:
- Con mắt! Vô số con mắt chi chi chít chít! Khắp nơi dưới đầm nước này đều là con mắt, sắp xếp một tầng lại một tầng!
Thanh âm của hắn cũng khiến cho người ta chấn động, khiến cho người ta run rẩy:
- Ta còn nhìn thấy linh hồn của bọn họ! Trong đầm nước có rất nhiều rất nhiều linh hồn, vẫn còn đang hòa tan ra. Nhưng bọn họ lại không biết chính mình đang hòa tan, trên miệng vẫn còn mang theo nụ cười!
Trên miệng hắn cũng mang theo nụ cười quỷ dị, tựa hồ thỏa mãn nói không nên lời. Quân Vô Đạo khẽ nhíu mày, nói:
- Ngươi yên tâm! Ta truyền thụ cho ngươi Bất Tử Chi Thân, chỉ cần ngươi luyện thành Bất Tử Chi Thân, sẽ có thể luyện trở lại con mắt của ngươi...
- Không cần! Ta cũng muốn đi vào trong đầm nước kia...
Nguyên Hạc chợt cười quỷ dị một tiếng, đột nhiên thả người nhảy một cái, chui thẳng vào trong cái đầm nước kia. Cái đầm nước rất cạn, Nguyên Hạc lại rất cao, nhưng hắn vùi đầu vào trong đó chỉ nhấc lên một chút bọt nước liền biến mất không thấy đâu nữa.
Trong lòng một gã Luyện Khí Sĩ kinh hãi, đột nhiên cười nói:
- Từ phía trên bay qua, không nhìn xuống cái đầm nước này là được rồi!
Nói xong, hắn phóng người bay lên, không nhìn xuống đầm nước, từ trên không đầm nước bay qua. Sau một khắc, một cỗ thi thể từ trên không trung rơi xuống. Thời điểm hắn bay qua đầm nước cũng không nhìn xuống dưới, nhưng con mắt trên thi thể vẫn là biến mất không thấy đâu nữa, ngay cả Nguyên thần cũng không cánh mà bay.
Quân Vô Đạo hít mạnh một hơi, sắc mặt ngưng trọng, phất ống tay áo nói:
- Tránh né đám đầm nước này, tiếp tục tiến lên! Bất kỳ tình huống gì cũng không được bay lên!
Bên kia, Pháp Hoa Sinh cũng dẫn người tiếp tục tiến về phía trước. Bất quá, lần này hai đội nhân mã đều cẩn thận hơn rất nhiều, nhưng tốc độ cũng chậm lại rất nhiều.
Khắp nơi trong mảnh đại trạch này đều là hung hiểm. Một đoàn sương mù, một mảnh lá khô, một cái đầm nước... cũng có khả năng ẩn chứa sát cơ đáng sợ. Thậm chí ngay cả vết chân trong đại trạch cũng cần tránh né. Sương mù có thể là hơi thở do Đại năng Thượng Cổ thở ra, lá khô có thể là mảnh da trên cơ thể Đại năng Đại Năng tróc ra, đầm nước có khả năng là mồ hôi do Đại năng Thượng Cổ chảy ra.
Nơi này còn có những đồ vật càng quỷ dị hơn. Sâu bên dưới đầm nước tựa hồ có đồ vật quỷ dị gì đó đang ẩn núp, du động, thỉnh thoảng lại chui lên, giống như xúc tu loạn vũ, bắt lấy, thôn phệ từng gã từng gã Luyện Khí Sĩ.
- Đây là sợi tóc trên đầu vị Đại năng kia rụng xuống!
Tân Hỏa nhìn về phía đám xúc tu màu đen kia, nói với Chung Nhạc.
Thỉnh thoảng còn có từng đạo từng đạo Thần quang quỷ dị du động giữa đại trạch. Có đôi khi sẽ biến thành một con mắt âm trầm. Con mắt mở ra, bên trong không ngờ có một con quái vật tay dài chân dài, không ngừng bắt người. Mỗi khi bắt được một gã Luyện Khí Sĩ, con quái vật kia sẽ nhét gã Luyện Khí Sĩ này vào trong con mắt, chính mình lại nhảy ra ngoài, phát ra tiếng cười âm sâm, sau đó chui vào sâu bên trong đại trạch, biến mất không thấy đâu nữa.
- Tân Hỏa, đó là cái gì?
Chung Nhạc tránh né mấy con mắt quỷ dị này, hỏi.
- Là thủ đoạn Tạo Vật!
Ngữ khí Tân Hỏa ngưng trọng, nói:
- Vị Đại năng Thượng Cổ kia đã tao ngộ sự tình khiến cho đại đạo nàng sụp đổ ở nơi này. Uy năng Tạo Vật uẩn tàng trong đại đạo nàng. Những con quái nhãn này và con quái vật trong mắt kia chính là sinh linh do những mảnh vỡ đại đạo này hình thành. Trong đó lại ẩn chứa Luân Hồi. Con quái vật trong mắt kia nghĩ muốn thoát thân, cũng chỉ có thể tìm một thay thế phẩm khác thay thế cho chính mình... Cẩn thận! Không nên đạp lên vết chân của vị Đại năng này!
- Vết chân?
Chung Nhạc quét mắt nhìn về phía bốn phía, chỉ nhìn thấy từng dãy từng dãy núi non cao thấp phập phồng, không hề nhìn thấy vết chân nào, không khỏi nghi hoặc, hỏi:
- Dấu chân của nàng ở đâu?
- Có nhìn thấy những ngọn núi kia không?
Ngữ khí Tân Hỏa ngưng trọng, nói:
- Chính là hoa văn bàn chân của nàng! Không được đạp lên, đi vòng qua! Vị Đại năng này là Tiên Thiên Thần Ma. Làn da mái tóc, hoa văn da thịt của nàng cũng đều là Đạo văn Tiên Thiên trời sinh, chất chứa Đồ đằng Tiên Thiên. Ngươi đạp lên, sẽ liền kích động uy lực của những Đồ đằng Tiên Thiên này. Nhìn đi! Ngươi sẽ có kết cục giống như bọn họ!
Chung Nhạc nhìn về phía hai đội nhân mã còn lại. Chỉ thấy mấy gã Luyện Khí Sĩ kia vừa mới bước lên núi, nháy mắt liền biến thành tro bụi, ngay cả hồn phách cũng không lưu lại, trực tiếp hồn phi phách tán. Lại có mấy gã Luyện Khí Sĩ tránh né tòa sơn mạch kia, dự định từ hạp cốc bên dưới xuyên qua. Bọn họ vừa mới tiến vào thung lũng, một luồng gió từ trong thung lũng thổi ra, mấy gã Luyện Khí Sĩ kia liền trực tiếp hóa đi, biến mất không còn.
Đám cường giả này ở trong vô số Luyện Khí Sĩ Ngục Giới cũng có thể nói là tồn tại siêu quần bạt tụy, nhưng ở nơi này đừng nói là chống cự, ngay cả ý niệm còn chưa kịp động một cái, đã không hiểu ra sao tử vong, ngay cả hồn phách cũng không thể lưu lại.
Pháp Hoa Sinh và Quân Vô Đạo suất lĩnh rất nhiều Luyện Khí Sĩ tìm kiếm xung quanh quần sơn, sưu tầm con đường có thể thông qua. Mà Chung Nhạc thì mang theo Bạch Thương Hải và Ma Tam Thọ đi vòng qua những dãy sơn mạch này, vòng qua tới mấy ngàn dặm, mới có thể lách tránh đám vết chân này.
Trước mặt bọn họ, tòa cung điện trên không trung kia càng lúc càng gần. Đoạn đường này bọn họ quả thật là bình bình an an, thuận buồm xuôi gió, cơ hồ không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào đã đi tới dưới tòa cung điện trên không trung kia.
Ma Tam Thọ cảm thấy đoạn đường này giống như giấc mộng vậy. Chung Nhạc phảng phất như có thể tiên tri phát hiện trước, các loại nguy hiểm không thể tin nổi đều bị hắn sớm phát giác ra, sớm tránh né đi. Ma Tam Thọ nhìn về phía sau, chỉ thấy bên cạnh Pháp Hoa Sinh và Quân Vô Đạo đều chỉ còn lại mười mấy gã Luyện Khí Sĩ. Những Luyện Khí Sĩ còn lại đều đã hao tổn trên đường đi, có thể nói là tử thương sạch sẽ.
- Kỳ quái! Tên nam tử mình dê thân người lưng mọc cặp cánh này, rốt cuộc là Tảo Bả Tinh Linh Thể hay là Phúc Tinh Linh Thể đây?
Hắn nhìn về phía Bạch Thương Hải, trong lòng kinh nghi bất định.
Chuyện mà Chung Nhạc đang suy nghĩ lại hoàn toàn khác với hắn:
- Vị Đại năng Thượng Cổ kia rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì? Ngay cả đại đạo của bản thân cũng đều bể nát! Nếu chỉ là thí nghiệm lý niệm của Lục Đạo Luân Hồi, hẳn là sẽ không khiến cho đại đạo của chính mình vỡ nát a...
← Ch. 0656 | Ch. 0658 → |